Sau khi Vận Linh vào trong thư phòng được một lúc, Hi Nhi bưng canh bổ vào, “Chủ nhân, ngài dừng tay một chút, trước uống hết chén canh này đi.”
“Không cần…”
“Ngài đổ nhiều máu như vậy, sao lại không cần! Uống này rất tốt! Ngày thường ngài không ăn nhiều, cái này…”
Vận Linh trực tiếp ngắt lời, “Hi Nhi…”
“Dạ?”
“Đi gọi Y Nhi …”
“Vâng, vâng, vâng! Để Y Nhi tỷ tỷ nhìn xem cho ngài! Sao nô tì không nghĩ đến Y Nhi này chứ, ngài nhớ uống hết canh nhé.” Nói xong liền vô cùng lo lắng mà đi ra ngoài.
Vận Linh ôn nhu nhìn theo bóng dáng của nha đầu Hi Nhi khi bước ra khỏi thư phóng, rồi tiếp tục cúi đầu viết.
Lúc này Ảnh Tử đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong thư phòng, cung kính nhìn chủ tử nhà mình nói: “Chủ nhân… Giang Châu xuất hiện một nhóm người tự xưng là đạo tặc, bên trong thành đã có nhiều chỗ phủ đệ bị trộm…”
Vận Linh dừng một chút, ngay sau đó vừa viết vừa bình tĩnh nói: “Phủ đô đốc hẳn cũng đã bị trộm.”
“Chuyện này vẫn chưa lộ ra, nhưng đô đốc Giang Châu Hoàn Thủ Đức tự mình dẫn người nói phải tra rõ án này, đóng cửa thành ba ngày vẫn không thể bắt được người. Ta cũng không tra ra được chuyện này là do ai gây nên…”
“Hoàn Thủ Đức như thế nào lại tự làm…”
“Chủ nhân…”
“Để Vũ Nhi tự mình điều tra chuyện này…”
“Vâng, thưa chủ nhân.” Ngay khi Vận Linh lấy một tập thư khác, Ảnh Tử lặng lẽ biến mất.
Vận Linh tiếp tục lặng lẽ viết vào một cuốn sách, một lúc lâu sau, Vận Linh đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cửa thư phòng, sau đó nàng cầm bát canh nguội bên cạnh đổ vào chậu cây, sau đó lấy ấm trà bên cạnh châm một chén, nhàn nhã uống trà.
Trong chốc lát, Hi Nhi kéo Y Nhi mặc thường phục bước nhanh vào trong thư phòng, “Chủ nhân… Chủ nhân… Y Nhi tỷ tỷ đến rồi …”.
“Chủ nhân …” Y Nhi bình tĩnh lướt qua người Vận Linh, sau khi quan sát kỹ cũng không có nghiêm trọng như những gì Hi Nhi nói, cũng không thèm để ý đến Hi Nhi đang không ngừng thở hổn hển, ngồi xuống ghế bên cạnh, lúc này mới mỉm cười nói: “Chủ nhân, ta nghe Hi Nhi nói … Tối hôm qua ngườiiđổ rất nhiều máu … Nhưng không uống canh bồi bổ cơ thể sao?” Ngay cả chủ tử nhà mình, trong hoàng cung quý tộc đại khái cũng chỉ có thể xảy ra trong phủ của trưởng công chúa.
Nhấp một ngụm trà, Vận Linh khóe miệng nhếch lên, một giọng nói dễ chịu cất lên, “Máu…… Quả thật là do ta gây ra nhưng…… Nhưng ta không hề nói nó là của ta…”
“Phốc ……” Y Nhi không nhịn được trực tiếp bật cười thành tiếng, “Chẳng lẽ máu này còn có thể là của phò mã gia sao?”
“Hừ…”
“Công chúa, ta nghe mọi người đều đồn đại phò mã của chúng ta tài hoa hơn người, tuy rằng chỉ là một thương nhân bình thường nhưng cũng là người biết mưu đồ quyền thế, còn có tướng mạo tuyệt đỉnh, hơn nữa còn có ngọc bội tùy thân của công chúa trên người, có thể thấy công chúa sớm đã cảm thấy vừa lòng… Chỉ sợ củi khổ lâu ngày dễ bén. E rằng người đã sớm thăm dò người ta.” Y Nhi cũng đã nghe nói chủ tử của mình từ lâu đã sớm để ý phò mã, không chỉ phái người do thám tin tức, còn cố ý để Ảnh Tứ cứu người thoát khỏi hiểm cảnh, đưa người từ tận Giang Châu xa xôi tới tận đây.
Hi Nhi đứng ở một bên nhìn thấy Y Nhi đang nói chuyện với chủ tử, cuối cùng sau khi nghe xong những lời của Y Nhi cũng đã đoán ra được một ít, tâm ý của nàng có chút mâu thuẫn, tuy rằng phò mã cũng không phải người khác, nhưng cũng không thể chấp nhận được chuyện chủ tử nhà mình ngây thơ đã là một người phụ nữ trưởng thành, hơn nữa theo những gì Y Nhi nói, công chúa sớm đã có ý muốn thành thân với vị phò mã xuất chúng này …
Vận Linh cũng lập tức nghĩ tới biểu tình của người nào đó khi nhìn thấy máu, cứ nghĩ đến biểu tình sợ hãi kia nhịn không được khóe miệng khẽ cong lên nói: “Củi khô lâu ngày bén lửa.…” cũng không cần để ý tới sau khi nói ra những lời này Y Nhi sẽ nghĩ như thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng chủ tử nói nói cười cười, lần này Y Nhi thực sự rất ngạc nhiên, nàng chưa từng nghĩ chủ tử nhà mình vốn trầm lặng, dịu dàng, lúc nào cũng bình thản lạnh lùng sẽ có lúc mặt mày tràn đầy sắc xuân, còn có thể nói ra với người khác, “Chủ nhân không có chút thẹn thùng nào… Qua một đêm lại theo kịp người học y như ta.” Thật sự nàng cũng muốn diện kiến vị phò mà trong truyền thuyết này một lần.
Vận Linh lại khẽ cười, cũng không tiếp tục lên tiếng, ngược lại nhàn nhã uống trà nhìn về phía cửa thư phòng …
Một lát sau, bên ngoài cửa thư phòng vang lên hai tiếng gõ, Bạch Mạt mặt đầy đau khổ, bước vào.
Bạch Mạt nhìn thấy Vận Linh trong lòng không khỏi oán thầm một câu, rốt cuộc nữ nhân này thích uống trà nhiều như thế nào, mở miệng hô: “Vận Linh! Ngươi có thể tìm giúp ta thầy thuốc được không?” Nhưng sau khi nói xong, lại có chút do dự, “Ai, quên đi, không cần tìm, chờ ta bình tĩnh lại trước đã!” Cái mạng nhỏ này so với thân thể còn quan trọng hơn nhiều, vẫn là càng ít người biết càng tốt.
“Chính là Tử Hề làm sao?” Vận Linh vẫn nhàn nhã ung dung nói.
Bạch Mạt không có nghe thấy, nhưng câu nghi vấn lại dùng giọng điệu khẳng định, “Làm sao ngươi biết?”
“…” Vận Linh nhìn Bạch Mạt rồi nở một nụ cười ôn nhu, không lên tiếng.
“Cắt, quên đi …” Bạch Mạt vừa nói xong liền thấy Vận Linh nhìn sang một bên ra hiệu. Bạch Mạt lập tức nhìn theo ánh mắt của nàng, hóa ra trong thư phòng không chỉ có Vận Linh cùng thị nữ mà bên cạnh còn xuất hiện thêm một nữ nhân khác đang ngồi, không ngừng nhìn về bên này đánh giá mình.
Bạch Mạt khó hiểu nhìn Vận Linh, sau đó nhìn về phía nữ nhân dung mạo mỹ lệ. Vận Linh chỉ cười không giới thiệu, bản thân cũng thấy xấu hổ! Bạch Mạt xoay người khẽ cúi đầu, động tác rất chậm cố ý quan sát kỹ, nữ nhân này khá điềm tĩnh, không có khí chất của người bề trên, dáng ngồi cũng không giống một cô nương nhà khuê các trên tay cầm khăn lụa, nhưng nàng cũng không giống những người bình thường, đầu tiên để ý đến dáng người , ngoại hình cùng ánh mắt. Thay vào đó sau khi quan sát trán cùng cằm suy nghĩ một chút liền để mắt đến cổ, người khắc sâu ấn tượng nhất đối với Bạch Mạt chính là Tử Hề, khẽ chú ý tới bàn tay phải đang đặt trên mặt bàn của nàng, trung gian chỉ có ba ngón tay chụm lại, đầu ngón tay thô dày, đại khái Bạch Mạt có thể đoán ra được một ít, sau khi thi lễ xong không tránh khỏi có chút run sợ liền đứng thẳng người lên tiếng: “Thái y?” Nhìn thấy người bên kia có chút ngạc nhiên, Bạch Mạt có thể chắc chắn suy đoán của mình là đúng, sau đó nhìn Vận Linh liền nhận được ánh mắt tán thưởng cùng một nụ cười, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nàng lại tiếp tục nhàn nhã uống trà, nhưng trong đầu lại có chút tức giận cùng xúc động một cách kỳ lạ…
“Xem ra những lời đồn đại đều không phải giả, tài mạo của phò mã đều xuất chúng hơn người.” Y Nhi đứng dậy cũng đáp lễ lại, “Cũng như chủ nhân, cứ gọi ta là Y Nhi, còn có… Y Nhi là thái y tốt nhất của chủ tử!”
Đây là lần đầu tiên gặp đã bị trêu chọc sao? Bạch Mạt lúng túng ho khan, dùng ánh mắt hỏi Vận Linh rốt cuộc có nên để cho nàng ấy xem hay không, sau khi nhận được một cái gật đầu đáp lại, liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Y Nhi, xắn tay áo lên Bạch Mạt mới đột nhiên nghĩ đến ngay cả thái y vừa vặn còn có ở đây, chẳng lẽ Vận Linh còn đoán được mình sẽ tìm đến nàng? Thật sự không biết là trùng hợp hay là Vận Linh liệu sự như thần.
Mà nhìn thấy một màn này khiến Y Nhi không khỏi kinh ngạc, hai người tự nhiên mày qua ý lại trước mặt người khác…
Bạch Mạt đặt cổ tay lên bàn chỗ Y Nhi đang ngồi, không thấy Y Nhi động đậy, liền nói: “Đại … Y Nhi? Xem cho ta?”.
“Đại Y Nhi! Phò mã, Y Nhi cũng không lớn hơn người là bao.” Nói xong cũng không để ý nữa trực tiếp đặt hai ngón tay lên cổ tay Bạch Mạt …
Vận Linh theo dõi động tác của Y Nhi, hơi nhếch khóe miệng vừa lúc có kịch vui để xem, vừa vặn rơi vào mắt Bạch Mạt, liền đoán được nàng đang suy nghĩ gì. Một lần nữa nhìn vào bàn tay đang đặt trên cổ tay mình của Y Nhi…
Chỉ một lúc sau, Y Nhi nhanh như chớp thu tay lại nhìn Bạch Mạt với vẻ mặt hoảng sợ, sau đó đứng dậy lao đến trước mặt Vận Linh đang bình tĩnh, chống tay lên bàn, nghiêm mặt nhìn Vận Linh.
“Chủ nhân! Ngài đang tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm! Ngài… Khi nào có suy nghĩ như vậy!” Sao ngài có thể làm ra chuyện vô lý như thế.
“Tránh được nhất thời như thế nào có thể tránh được một đời … Đặc sứ của Huyền Đan nhị quốc đang trên đường tới, hơn nữa còn có Nhị quốc hoàng tử…” Nói xong vẫn ung dung uống trà. .
“Nhị quốc hoàng tử?”
“Nhị quốc hoàng tử?” Y Nhi cùng Bạch Mạt đồng thời lên tiếng, nhưng Bạch Mạt vẫn là phản ứng trước, “Cho nên! Ngươi sợ bị bọn họ tới cầu thân cho nên mới lấy ta làm đệm lưng!” Vn Linh sau khi nghe Bạch Mạt nói xong liền quay qua nhìn một chút, biểu tình trên mặt chính là “thì sao”, Bạch Mạt ngọai trừ cười khổ một tiếng thì còn có thể như thế nào? Là chính mình khi bị thương được nàng cứu, là chính mình mềm lòng cùng Hoa lão tiến cung, cũng là chính mình đồng ý nhận “đại báu vật” của Thánh Thượng mà phải thành thân với Vận Linh để tự bảo vệ mình…
“Nhưng cho dù như vậy … Chủ nhân, ngài cũng quá lớn mật rồi!”
Bạch Mạt cảm thấy tâm tư hiện tại của mình gần với Vận Linh hơn một chút, mới nói: “Thánh chỉ ban xuống, cũng đã thành hôn, còn có thể làm sao bây giờ, làm phiền thái y của trưởng công chúa có thể xem trước cho ta không?” Hiện tại cũng không quan tâm chính mình có chút mất mặt hay không!
“Chuyện này …” Y Nhi dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay lại kéo cổ tay Bạch Mạt, đứng như vậy cũng có thể bắt mạch…
Nhìn thấy hành vi của đối phương, Bạch Mạt rất khó hiểu, không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng có phải Tử Hề dùng quỷ dược dành cho nam nhân dùng ảnh hướng đến mình hay không, lập tức nhìn chằm chằm Y Nhi…
“Âm dưỡng quá mức, tác dụng của linh dược cường hãn … dược lực giảm sút … cho nên … vết máu thật sự là của phò mã?”
“Ừm! Ừm! Là của ta! Thân thể của ta còn có vấn đề khác nữa sao?”
“…” Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của chủ tử khi nói về vấn đề này, Y Nhi làm sao có thể nói được gì, tuy rằng trong lòng đang không ngừng dãy dụa, chuyện của phò mã sao có thể sánh bằng chuyện ‘phò mã là nữ tử’ thật quá dọa người rồi…
“Ngươi cứ nói thật ra đi!” Bạch Mạt thấy vẻ mặt của Y Nhi, như thế nào cũng đều cảm thấy chính mình giống như không cứu được.
“Khụ khụ … Phò… Phò mã, thân thể không có gì đáng ngại nhưng là có chút khí hư … Chứng khí hư, chỉ cần bồi bổ là được.”
“Vậy biểu hiện của ngươi vừa rồi là như thế nào, suýt chút nữa làm ta sợ chết khiếp.” Bạch Mạt yên tâm, “Nhưng… cái đó… thuốc thật sự đã tan hết rồi sao?
“Đúng.”
“Ồ …” Cũng có thể từ nãy đến giờ nàng đi tới đi lui, vận động một chút khiến dược tính biến mất. “Vậy là được rồi …” Sau khi khoát tay áo, nhìn Vận Linh uống trà thật sự rất nhàm chán.
“Phò mã… Hiện tại không có người ngoài, ngươi không cần nhìn ta như vậy…” Quả nhiên Bạch Mạt lúc nào cũng thú vị như vậy.
Bạch Mạt nhìn Vận Linh khóe miệng có chút đùa bỡn, không khỏi đưa tay lên dụi mắt, “Ta về sau phải dừng lại ở đây, hôm nay nếu không có chuyện gì, ta liền trở về phủ, sắp xếp cho đám hạ nhân, sẽ đem đồ vật qua đây. ”
“Gọi mọi người đến đây.”
“Hả? Không sao chứ? Không phải phủ công chúa rất nghiêm khắc sao?” Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Vận Linh, Bạch Mạt phải thừa nhận cả người thật sự rất thoải mái, Vận Linh là người tốt, “Được, vậy ta bây giờ đi…” Nói xong, Bạch Mạt đứng dậy, vẫy tay với Vân Linh và Y Nhi rồi rời khỏi thư phòng với tâm trạng thoải mái.
Chờ Y Nhi phản ứng lại, “Này ~ Phò mã ~” Bạch Mạt đã đi rồi, nàng chỉ có thể lấy bình sứ từ trong ngực mình ra đưa cho chủ tử nhà mình, “Chủ nhân, thuốc này để giảm sưng dùng cho vết thương… ”
Vận Linh nhận ra rằng Y Nhi đã nghĩ sai lệch, xấu hổ nói một câu không cần, lúc sau liền cho Y Nhi cùng Hi Nhi đều lui xuống…