Sau khi Bạch Mạt ăn no thì tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, nhìn “Vận Linh” trước mặt cũng không còn tức giận như trước: “Công chúa, một hồi chúng ta phải đi bái kiến người đó.”
“Ngày mai rồi đi…”
“Hừm… Tới đó còn có người đến sao?”
Vận Linh nhìn Bạch Mạt cũng đại khái hiểu được ý của nàng, rồi mới nói: “Chắc sẽ không đâu, đợi biết được tin chúng ta vào cung thì cũng đã muộn rồi…”
“Ừm… Vậy tức là tin tức của Chính Nhân lại nhanh hơn sao…” Bạch Mạt không chút suy nghĩ thản nhiên nói.
Vận Linh ngẩn người một lát rồi mới chậm rãi nói: “Chính Nhân từ khi mất đi mẫu thân thì rất dính ta, có lẽ là biết được vài ngày tới ta sẽ hồi cung nên đã trông chờ…” Nói xong, Vận Linh bảo tất cả thị nữ và công công đều lui ra ngoài…
Bạch Mạt nhìn Vận Linh đang ngồi đối diện cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào chén trà, nàng có chút xấu hổ cầm chiếc đũa lên vung vài cái trên không, sau đó Bạch Mạt đặt mạnh chiếc đũa xuống rồi nói: “Cái kia… Người đã mất… Vận… Túc, ta…” Bạch Mạt cũng không biết làm sao để an ủi nàng.
“Phò Mã không cần như thế, ta chỉ đang tự hỏi một chút chuyện mà thôi…” Vận Linh ôn nhu nhìn Bạch Mạt nói.
“Ha… ha… là như vậy a…” Bạch Mạt càng xấu hổ hơn: “Nếu không…” Vốn ngón tay đã chỉ ra ngoài nhưng nàng lại khoa tay múa chân ra hiệu nói: “Nếu không ngươi… Kể cho ta nghe trước về bảy bà cô, tám bà dì nhà ngươi đi? Xem như làm bài tập vậy, để ngày mai khỏi phạm phải sai lầm gì lớn…”
“Bảy bà cô…Tám bà dì…” Vận Linh khóe miệng cong lên mỉm cười nói: “Không cần gặp nhiều người như vậy, ngày mai trước tiên sẽ gặp Thái Hậu… sau đó chờ phụ thân triệu kiến, ngày khác lại đến chỗ của Đức phi…”
“Như vậy sao… Vậy Thái Hậu…”
“Lão Phật gia chú trọng nhất là quy củ…”
“A! Xong rồi xong rồi, cửa đầu tiên này là Boss lớn nhất…”
“Khi gặp những người thông minh… Thì không cần tỏ vẻ thông minh, Phật gia không nói thì ngươi không nói, Phật gia không biết thì ngươi không làm, như thế liền được…”
“Ồ… Không cần thông minh là được.”
“Ngày mai ngươi ổn trọng một chút, nếu giống như hôm nay thì chỉ sợ sẽ bị lão Phật gia lải nhải cho một hồi…”
“Ừm… Đã biết, Vận… Công chúa…”
Vận Linh mỉm cười ngắt lời Bạch Mạt nói: “Bây giờ không có người khác, Phò Mã không cần xa lạ như thế…”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến Bạch Mạt lại thấy mất hứng: “Xa lạ sao? Không có mà? Chỉ là nhìn rõ một số thứ, nên ta cần gì phải mặt nóng dán mông lạnh người khác làm gì… Đồ mặt lạnh!”
“Vận Linh chính là nhũ danh của ta…”
Lời nói ôn nhu nhẹ nhàng làm Bạch Mạt đang cười giễu lại cứng đờ mặt lại, trên mặt nàng chậm rãi đỏ bừng lên: “Ta… Ta đi tản bộ để tiêu thực đây, vừa mới ăn xong… Ngươi… Ngươi ăn ít như vậy nên đừng đi, nhanh về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi…” Nói xong nàng liền đứng dậy đâm đầu chạy vội ra ngoài, nhưng thực ra lúc này nàng lại rất giống Chính Nhân, lúc nào cảm thấy mất mặt sẽ bỏ chạy trối chết…
Chờ Bạch Mạt trở về phòng thì đã nhìn thấy Vận Linh chỉ mặc áo trong nhắm mắt nằm trên giường, nàng thế nhưng thật sự tắm rửa rồi đi ngủ: “Sớm như vậy đã ngủ, là heo sao…” Bạch Mạt vừa đóng cửa vừa nhỏ giọng nói mãi.
“Không phải Phò Mã bảo bản cung nên sớm về tắm rửa đi ngủ sao?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói làm Bạch Mạt giật mình nhảy dựng lên: “Ngươi không biết người hù người thì sẽ chết sao!”
“Ngày thường không làm chuyện trái lương tâm thì tất nhiên không sợ…”
“Ôi, đó là do kiến thức ngươi nông cạn thôi, ngươi thử hỏi đại phu trung thành nhất của nhà ngươi đi, trên đời này có loại người nào mà trái tim yếu ớt đến mức chỉ vì quá hoảng sợ mà trong nháy mắt sẽ chết không.”
“Phò Mã là người như thế sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy chính là làm chuyện trái lương tâm sao?”
“Ô hay!” Vận Linh sao lại luôn có thể lừa mình vào tròng: “Đúng vậy, ta làm nhiều chuyện trái lương tâm, cho nên ngày mai không muốn đi lừa gạt một lão nhân…”
“Vậy bản cung sẽ đối đãi với ngươi như với lão nhân…”
“Hừ, miệng lưỡi của ngươi nhưng thật ra rất nhanh nhẹn…” Trở về phòng nàng gọi người chuẩn bị nước ấm, nàng lười đi đấu võ mồm với nữ nhân kia, Bạch Mạt rất nhanh thay xong quần áo: “Ngay cả bài trí phòng ngủ cũng giống hệt trong phủ công chúa, đáng một trăm điểm a…”
“Bên ngoài điện lại không phải đế đô…”
“Ôi, đã biết đã biết, không cần lúc nào cũng nhắc nhở ta như vậy, ngươi nói ta đi hướng đông ta tuyệt đối sẽ không dám đi hướng tây, ngươi bảo ta đánh chó ta tuyệt đối sẽ không đi đuổi gà được chưa? Ta đi tắm rửa đây… a bà!”
…
Sáng sớm hôm sau, Bạch Mạt và Vận Linh dậy sớm rời giường. Sau khi đã hóa giải những khúc mắc trong lòng bây giờ Bạch Mạt đã hoàn mỹ tiến vào trạng thái Phò Mã “Ta là soái ca”. Càng làm người ta vừa ý hơn chính là cái tên tổng quản ngự thiện nghe thấy Bạch Mạt nói không dám ăn món ăn kia, thế là dùng nhiều công sức hơn, làm cho cơm sáng thôi đã khiến Bạch Mạt không thể ngừng ăn được, Bạch Mạt cũng quyết tâm về sau có cơ hội sẽ làm vài món điểm tâm mới mẻ tặng cho tổng quản ngự thiện coi như là có qua có lại.
Sau đó Vận Linh cũng mang theo một công công cầm đồ đáp lễ ra khỏi Nguyệt Tịch điện, Bạch Mạt cũng không sốt ruột, mà đi dạo một chút vừa ngắm cảnh vừa tiêu thực, đại khái chỉ tốn khoảng mười lăm phút, Vận Linh đến trước một cảnh cửa đại điện to lớn thì dừng lại: “Vĩnh Di cung…” Nàng nhẹ giọng nhắc nhở rồi thong thả bước vào.
Bạch Mạt gật đầu xem như trả lời, Bạch Mạt không dám thẳng thừng nhìn lung tung, chỉ len lén liếc nhìn, dù vậy nàng vẫn phát hiện nơi này có chút kỳ quái, cây cối hoa cỏ ở nơi này đều rất quy củ, không phải đối xứng với nhau thì cũng được chia theo màu sắc chỉnh tề, Bạch Mạt đoán vị Thái Hậu này mắc chứng rối loạn cưỡng chế! Những người thị vệ ở đây cũng thật đáng kinh ngạc, động tác của họ rất chỉnh tề, khoảng cách trong đội ngũ gần như là bằng nhau, quan trọng nhất là chiều cao của các thị vệ đó cũng không khác biệt, ngẫm lại trước đó Thánh Thượng cũng không có biểu hiện quy củ, Bạch Mạt kết luận vị Thái Hậu này không phải người coi trọng quy củ mà là người mắc chứng rối loạn cưỡng chế nghiêm trọng!
Sau khi gọi người thông truyền, thì họ được đưa vào một gian phòng trang nghiêm, vì đối phó với chứng ám ảnh cưỡng chế của Thái Hậu mà trước khi vào cửa Bạch Mạt còn gọi Vận Linh dừng lại kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới đều chỉnh tề thì mới dám cùng bước vào…
Vốn tưởng rằng những hiểu biết của bản thân về chứng ám ảnh cưỡng chế đã đủ khiến nàng run sợ rồi, không ngờ vừa bước vào đại môn nghe thấy tiếng tim mình đập vang dội như sắp văng ra khỏi lòng ngực thì nàng mới có được cảm nhận được một cách chân thật nhất về chứng bệnh này! Bên trong trừ bỏ một bà lão ăn mặc quần áo tinh xảo và sang trọng đang ngồi, thì Thánh Thượng cũng mỉm cười ngồi bên cạnh, bốn phía nơi chỗ ngồi là các chậu hoa thơm cỏ lạ đang thay nhau khoe sắc, phía sau còn đứng vài người, Chính Nhân cũng có trong đó. Bạch Mạt thật sự chỉ cảm thấy lòng dạ đang cồn cào muốn chết, ở đây đâu chỉ có bảy bà cô tám bà dì, ô ô ô… Vận Linh ngươi cái tên lừa đảo này.
Nàng cố nén cảm xúc muốn lùi chân về phía sau lại, hít một hơi thật sâu, căng da đầu mà từ từ đi tới, từng bước một đi theo Vận Linh đến đứng ở chính giữa, Bạch Mạt chắp tay xoay người không dám phát ra một chút âm thanh nào…
Vận Linh hành lễ lần lượt với Thánh Thượng và Thái Hậu rồi nàng mới ôn nhu nói: “Phật gia, Khuynh Nhân đã trở về…”
“Khuynh Nhân mau đến đây… Mau để ai gia xem ngươi…”
“Phật gia…” Vận Linh mỉm cười chậm rãi tiến lên.
Thái Hậu cũng đứng dậy, nàng nắm lấy hai bên cánh tay của Vận Linh nhìn qua nhìn lại rồi nói: “Mới nháy mắt mà Khuynh Nhân đã hành xử như một phụ nhân rồi… Rất tốt nhưng Khuynh Nhân lại vẫn xinh đẹp như vậy, đến đây ngồi cùng ai gia…” Nói xong nàng kéo Vận Linh cùng ngồi cạnh mình…
Nhìn thấy điều này Bạch Mạt chỉ thầm than khổ, xong rồi, đây chính là khung cảnh quen thuộc của tam đường hội thẩm. Quả nhiên như dự đoán của nàng, đang cúi đầu nên Bạch Mạt cũng không biết ai lại nhanh như vậy chưa gì đã gây khó dễ, chỉ nghe một giọng nữ nhân trẻ tuổi cất lên: “Tân Phò Mã của Đại hoàng tỷ sao lại an tĩnh thế, từ khi vào cửa vẫn luôn chưa hành lễ với phụ thân và Phật gia.”
“Phật gia người xem, Khuynh Nhân đến gặp người lại không nghĩ đến hôm nay thế nhưng lại có nhiều người đến như vậy, Phò Mã cũng bị dọa cho sợ…” Vận Linh lên tiếng bênh vực vừa khéo có thể giúp Bạch Mạt có thời gian suy nghĩ.
“Nha, vội vàng bênh vực người mình như vậy… Đây còn không phải vì biết ngươi trở về sao, còn có muốn gặp ngươi và vị Phò Mã nổi danh tiếng tốt xa gần này sớm một chút… Xem ra ai gia vừa rồi nên ngăn bọn họ ở ngoài điện không cho vào thỉnh an a.”
“Ngài nếu thật làm như vậy thì Khuynh Nhân không phải đã đắc tội với tất cả các cung phi sao…”
“Tiểu nha đầu này…” Thái Hậu vỗ nhẹ vào tay Vận Linh cười nói.
Bạch Mạt biết đã đến lượt mình, dựa theo những gì vừa mới nghĩ ra, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay ôm quyền. Đầu tiên là xoay người hành lễ với hai bên, sau đó hai tay hơi kéo vạt áo lên, quỳ về hướng Thánh Thượng thì mới buông vạt áo xuống, sau đó chỉnh tề quỳ rạp người xuống, tiếp theo là hai tay ôm quyền khom lưng nói: “Thánh Thượng kim an…” Lại dùng hai tay nắm vạt áo lên, đứng dậy quỳ về hướng Thái Hậu, vẫn chỉnh tề đặt vạt áo xuống, lần này nàng đầu tiên là ôm quyền sau đó quỳ rạp xuống hành đại lễ: “Thái Hậu cát tường, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…” Hành động này của nàng chủ yếu là dựa vào bối phận là chính, vuốt mông ngựa là phụ, vì chiều theo chứng ám ảnh cưỡng chế của Thái Hậu mà Bạch Mạt xem như cũng tốn hết cả tâm tư.
Đột nhiên cả căn phòng đều im lặng, chỉ có Vận Linh trong mắt có chút ý cười nhìn về phía Bạch Mạt còn đang quỳ rạp dưới đất…
Quả nhiên sau một hồi, Thái Hậu đột nhiên vô cùng vừa lòng nở nụ cười nói: “Cái miệng nhỏ này thật biết nói ngọt mà, khó trách có thể khiến Khuynh Nhân che chở ngươi như vậy, Đại Phò Mã đứng lên đi, nếu không lát nữa nha đầu Khuynh Nhân lại đau lòng…”
“Tạ ơn Thái Hậu…” Đáp lời xong Bạch Mạt liền đứng dậy, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực mới nhìn thấy Vận Linh đang nhìn mình mỉm cười, lúc này Bạch Mạt thật sự siêu cấp muốn dùng ánh mắt khoe khoang nhìn nàng, nhưng lại không dám.
“Ừ… Diện mạo thật sự đẹp hơn tên tiểu tử Triệu gia, nghe nói ngày ấy Đại Phò Mã thể hiện ra võ công của mình, văn thao võ lược quả là nhân tài giới văn võ, đáng tiếc ai gia không thể trông thấy, còn trộm mất trái tim của bảo bối Khuynh Nhân của ai gia… Ngẫm lại liền không vui…”
“Phật gia, ngày khác Khuynh Nhân lại đến hát cho ngài nghe một khúc hát được không?”
“Không được, ai gia muốn nghe Đại Phò Mã hát, ngay hôm nay…” Thái Hậu cũng không phải đèn cạn dầu sao có thể dễ dàng để Vận Linh bao che được.
Thái Hậu vừa nói xong, dưới đại điện liền có những âm thanh cười trộm vang lên, bắt một nam tử ca hát, người quy củ như Thái Hậu một khi muốn chọc ghẹo người khác đúng là không có giới hạn mà.
“Phật gia…” Vận Linh nhẹ nhàng lay cánh tay của Thái Hậu nói.
Thái Hậu lại né sang một bên rồi nói: “Quả nhiên con gái lớn rồi thì được tốt nữa a… Không được, Đại Phò Mã phải hát cho Phật gia ta mới được, ở nơi này lại không có người ngoài, đương nhiên không mất mặt hai người đâu…” Nói xong nàng lại quay sang nhìn Bạch Mạt nói: “Đại Phò Mã, hôm nay nếu ngươi không hát một khúc cho Phật gia ta thì ngày mai ta liền bảo Thánh Thượng dẫn ngươi theo vào triều, để ngươi mỗi sáng sớm đều phải nghe chuyện chính sự…”
Bạch Mạt chỉ có thể cười khổ nói: “Nhận được sự ưu ái của Thái Hậu và Thánh Thượng, có câu nói, trăm thiện lấy hiếu làm đầu, nếu tổ tiên đã dạy như thế, Bạch Mạt đương nhiên cũng không dám vi phạm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phẩm hạnh. Xem ra Bạch Mạt chỉ có thể lựa chọn hát một khúc cho ngài… Thái Hậu có thể thứ lỗi cho Bạch Mạt trước hết có thể suy nghĩ một lát được không?”
“Ừm… Một khi đã như vậy, ngươi nghĩ muốn bao lâu cũng được… Ai gia chờ…” Nói xong còn gọi nói gì đó với ma ma đứng bên cạnh.
Ma ma liền lui ra ngoài, một lúc sau một chiếc đàn tranh được đặt trước mặt Bạch Mạt, cùng với một cái đệm hương bồ thêu bằng vàng.
Bạch Mạt miễn cưỡng cười nói: “Thái Hậu… Trưởng bối trong nhà Bạch Mạt chỉ dạy đều là khúc hát và nhạc cụ nơi quê nhà, cho nên đàn tranh này… Xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của Bạch Mạt…”
“Như thế sao…” Thái Hậu cười buông tay Vận Linh ra.
Vận Linh liền hiểu ý, nàng đứng dậy lại lần nữa đi đến bên cạnh Bạch Mạt, mấy vị tân phi ở phía trên đại điện cũng hiểu ý tứ, nếu Trưởng Công Chúa đánh đàn thì cho dù Đại Phò Mã có hát kém, người hiểu ý sẽ không dám chê cười, mà ở trên đại điện này làm gì có ai không biết, xem ra Thái Hậu cũng không muốn quá khó xử Đại Phò Mã…
“Đã suy nghĩ kỹ chưa?” Vận Linh hỏi Bạch Mạt.
“À… Nhưng thật ra có nghĩ ra một cái…”
“Ngươi ngâm thử một đoạn cho ta nghe xem…”
“Được…” Bạch Mạt không hề phát hiện bản thân bây giờ đối với Vận Linh chính là nói gì nghe theo nấy, cũng không hỏi vì sao đã ngay lập tức ngâm vài tiết tấu cơ bản cho Vận Linh nghe.
Vận Linh ngồi trên đệm hương bồ trước đàn tranh, đôi tay nàng nhẹ nhàng khảy vài cái, một giai điệu tuyệt đẹp của bài Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân thế nhưng dưới đôi bàn tay đang tung bay kia của Vận Linh dần được tái hiện một cách hoàn mỹ, Bạch Mạt vừa nghe liền xúc động vô cùng không còn lòng dạ để bận tâm đến những người khác…
Vận Linh xoay người nhìn Bạch Mạt mỉm cười ôn nhu ra hiệu, một khắc kia Bạch Mạt cảm thấy nàng quả thực giống như tiên nữ vậy, mỹ lệ đến không có thứ gì có thể sánh bằng! Đây hẳn là mị lực của tài hoa…
Bạch Mạt cũng đáp lại bằng một nụ cười đầy tự tin, thấy vậy Vận Linh mới xoay người đi, những âm điệu lại lần nữa vang lên, Bạch Mạt thực đúng lúc cất tiếng hát: “Nét phác họa trên sứ Thanh Hoa, đường bút uyển chuyển đậm nhạt. Cánh mẫu đơn trên thân bình cứ như nàng đã trang điểm. Mùi Đàn hương từ từ lướt qua song cửa, chợt ta hiểu ra tâm sự của nàng. Trên giấy Tuyên Thành bút lướt nhanh bỗng dừng giữa đoạn. Sắc men phủ tranh sĩ nữ ý vị ẩn tàng. Mà nụ cười nàng tựa như hoa chớm nở…”
Kết thúc khúc hát, Thánh Thượng là người đầu tiên vỗ tay khiến mọi người bừng tỉnh lại, Bạch Mạt lại có chút ngượng ngùng, nàng vội vàng chắp tay thi lễ. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy hát cho dù là ở quán Karaoke cũng chưa gặp phải trận nào lớn như vậy a.
“Không tồi… Đại Phò Mã quả nhiên rất tuyệt vời, ai gia hôm nay xem như đã được kiến thức đến làn điệu tuyệt đẹp như vậy, ca từ lại càng hay, về cơ bản thì khúc hát của nam tử cũng có thể đăng ở nơi thanh nhã. Khuynh Nhân ngày khác lại viết khúc hát này đưa ai gia…”
“Được, Phật gia…”
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Việc cảm tình vẫn cần nhiều thời gian ấp ủ…