Chương 48: Thúc có thể nhịn, thẩm không nhịn được nữa!
“Tứ Biên Lâm thuộc nước Huyền nằm ngoài tất cả địa giới và đế đô … năm năm … giải trừ vũ khí, chúng ta sẽ mặc kệ và cho người nước Túc đi qua thoải mái!” Huyền Ý Văn nói xong.
Bốn phía lập tức vang lên tiếng hít mạnh, đến cả thánh thượng cũng trở nên nghiêm túc: “Là ý của Nhữ Đẳng hay là do Huyền Ý Thắng bị điên rồi!”
Năm năm mở cửa, các triều thần ở đây có mấy người là người hiền lành đâu, để mặc quốc gia khác chèn ép nước mình, dù chỉ có năm năm nhưng cũng có thể đúc thành đại hoạn, thử hỏi tất cả các triều đại xem có được ai lại gan lớn đến vậy.
Huyền Ý Văn cong môi, phớt lờ tất cả tiếng kinh ngạc của mọi người, đưa tay vào trong ngực, lấy ra một túi vải đựng kim văn, rút ra một cuộn gấm vàng, nhẹ nhàng lật ra, cuộn gấm bị lực tác động tự động mở ra, đưa cho mọi người xem đồng thời cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận Huyền thánh chiếu viết: Tôn (Tự xưng của vua), Huyền Ý Thắng nguyện ý cắt cho nước Túc đất Tứ Biên Lâm của nước Huyền, lệnh cho trên dưới nước Huyền phải giải trừ vũ khí, không hạn chế ra vào của người nước Túc trong phạm vi Đế Đô năm năm. Tất cả phải làm theo không được sai sót, khâm thử tháng 10 Huyền lịch năm thứ 21.” Huyền Ý Văn không đi xung quanh nữa mà chỉ chăm chú nhìn thánh thượng: “Ấn đã đóng, Túc Quân nếu đồng ý, cược thắng thì tiểu vương sẽ hai tay dâng lên, nếu như thua thì tiểu vương trong chớp mắt sẽ huỷ đi chiếu thư này và xin Túc Quân hãy lập chiếu thư mới.”
“Huyền Ý Thắng hào phóng như vậy, tôn đương nhiên vui lòng nhận rồi … Miễn thuế thương (thuế buôn bán) ba năm thôi mà, Tôn đồng ý. Nhữ Đẳng tất nhiên là có chuẩn bị mới đến, nói thẳng ra, cách cược này là …”
“Túc Quân có gan hơn người, Ý Văn thật sự khâm phục, vậy thì tiểu vương sẽ nói thẳng …” Huyền Ý Văn vỗ tay nhẹ hai cái, ba người phía sau gật đầu nhận lời, sau đó từng người lấy bên chân mình ta một túi đen không nhỏ chen vào giữa điện xếp thẳng hàng. Huyền Ý Văn lại ngồi xuống, một tay che lên cuộn gấm, một tay lắc ly rượu. Đồng thời cũng quan sát bốn phía, trên hiện trường ngoài vị phò mã bất tài của trưởng công chúa vẫn còn ăn vài miếng ra, còn lại mọi người trong đó có cả Thánh Quân nước Túc đều có vẻ nghi ngờ chờ mình ra câu đố, nghĩ đến không bao lâu nữa mình có thể lấy được chiếu thư miễn thuế của nước Túc, tâm trạng lại càng thoải mái, sau khi cười với Huyền Ý Thiên thì lại tiếp tục vểnh môi uống hết rượu trong ly rồi mới nói tiếp: “ Trong tay ba người này là một hộp ngọc …” Trong khi Huyền Ý Văn nói chuyện thì ba người cùng mở túi đen ra, hiện ra ba hộp ngọc không nhỏ, hai tay dâng lên: “Trong mỗi hộp này lại có một vật, nếu như bất cứ người nước Túc nào ở đây có thể nói ra hai thứ trong đó là gì thì xem như nước Túc thắng, nếu chỉ có thể nói ra được một thứ vậy thì cũng không cần lo, tam hoàng đệ của ta từ nhỏ đã học biện luận, nếu có thể biện luận thắng đệ ấy thì cũng xem như nước Túc thắng, nếu không … chỉ mong Túc Quân không trở mặt!” Nói xong lại rót cho mình một ly rượu.
Lá bài đã lật ra, A Khắc Tô Đơn Phụ lại lạnh lùng mà nói trước: “Huyền Ý Văn, đánh cược không tính đến nước Đơn có phải là thiếu thoả đáng rồi không?”
“Tiểu vương cũng muốn tính nhưng ngươi có làm chủ được không, ví như ba năm thuế thương mại này vậy?” Nói xong Huyền Ý Văn lại lắc lư ly rượu vừa hừ lạnh.
“Ba năm thuế thương mại ta không làm chủ được nhưng năm vạn ngựa chiến tinh nhuệ thêm năm vạn binh khí tinh xảo thì ta vẫn lấy ra được, nếu như chút nữa ta đoán ra được vật đánh cược thì cũng tính cho nước Túc, thế nào? Ngươi dám thử không?”
“Hừ … có gì mà không dám, thêm mấy người các ngươi cũng không sao, muốn làm người tốt thì cũng phải xem mình có năng lực đó không, còn về chiến mã và binh khí tính thế nào đây?”
“Tất nhiên là tính cho bên thắng rồi!”
“Được được được! Nhưng Đơn Phụ như vậy sợ là cũng muốn vật gì đó của nước Túc đúng không? Hửm …”
“Con số mười vạn không hề muốn vật gì cả, nhưng nếu như ta thật sự có thể giúp được, mong rằng trưởng công chúa nước Túc đừng keo kiệt, tặng bồn vương một nụ…” Ánh mắt tất cả mọi người đều đã hướng về phía trưởng công chúa Túc Hiệt Khuynh cùng với A Khắc Tô Đơn Phụ, đồng thời lại nhìn thấy cả phò mã đang cúi vẹo đầu, đũa còn cắm trên một đĩa thức ăn.
“Hôn …” Chữ cuối cùng của A Khắc Tô Đơn Phụ cũng nói ra.
Bạch Mạt cảm thấy hình như nghe thấy bọn họ đang nói đến Vận Linh liền dừng lại, chỉ là không ngờ cuối cùng lại muốn một nụ hôn! Bạch Mạt mạnh mẽ ngẩng đầu: “Hả?” Trên miệng còn nửa đuôi con tôm vẫn lộ ra ngoài.
A Khắc Tô Đơn Phụ vểnh môi vẫn tiếp tục: “Nếu như Đại Phò Mã có thể thành toàn, Đơn Phụ nguyện lấy mấy thành trì dưới tên ta làm lễ vật dâng lên, bố cáo thiên hạ, cưới Trưởng Công Chúa lần nữa!”
Hàng trăm đại thần có mặt còn chưa kịp kinh hãi, Bạch Mạt hút nốt đuôi tôm “huỵch” một cái vào miệng, nheo mắt nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng mà buồn cười Đơn Phụ kia rồi nói: “Thân là phò mã của công…chúa! Ta cho người biết, ngại quá, ngươi đến muộn một bước rồi!”
“Bổn vương không để ý, nếu như Trưởng Công Chúa đồng ý, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời!”
Cái gì vậy, đây rõ ràng là khiêu chiến công khai mà, cũng chính là xúc phạm một cách biến tướng đối với Vận Linh, người không rõ chân tướng có thể còn cho rằng Vận Linh với hắn ta có gì đó với nhau đấy, thúc có thể nhịn nhưng thím không nhịn được nữa rồi! Bạch Mạt lập tức ném đũa trong tay xuống bàn: “Việc bảo vệ cả đời này không cần hoàng tử Đơn Phụ phải bận tâm, trưởng công chúa vốn không quen biết các hạ, chỉ với thân phận là nhị hoàng tử và lời hứa suông mà muốn có được lòng nàng ấy sao, các hạ cảm thấy công chúa … tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản giống như ngươi sao?”
A Khắc Tô Đơn Phụ cản mấy người phía sau lại, bản thân lại chỉ cười lạnh không nhìn về công chúa và phò mã không biết gọi là kiểu gì kia nữa. Trong mắt quần thần lại cảm thấy Bạch Mạt đã không có tài cán gì lại còn thiếu tu dưỡng.
Bạch Mạt quay đầu nhìn Vận Linh, nụ cười thản nhiên của Vận Linh làm Bạch Mạt lập tức cảm thấy phiền não của mình cũng trở nên yên bình lại, quay đầu lại, Bạch Mạt nhếch mép nheo mắt, hai tay khoanh trước ngực, sa sút lâu như vậy không có nghĩa là cô không phải là một tổng giám của trước đây. Chỉ không cẩn thận một chút lại trở thành nhân vật chính nữa rồi, xem ra vở kịch này không thể xem được nữa rồi.
Chuyện của tiểu bối, Thánh Thượng chỉ ngồi xem, gần xong mới bình tĩnh nói: “Truyền chiếu thư …”
“Dạ …”
Vài phút sau, trên bàn đã trống không, một cuộn gấm chiếu thư được bày ra, bút mực cũng chuẩn bị đầy đủ, thánh thượng cúi đầu cầm bút viết, đến khi đặt bút xuống, Phủ công công với vẻ chính trực vừa hay quay lại mang thánh ấn đến, đóng dấu “bịch” một tiếng lên thế là chiếu thư đã có hiệu lực, Phủ công công cung kính cuộn chiếu thư thu lại rồi đứng sau thánh thượng cất tiếng nói: “Bắt đầu thôi…”
“Được!” Huyền Ý Văn đáp lời. Sau đó lại vỗ tay hai cái, ba người trên điện lại đồng thời mở hộp ra, ba đồ vật xuất hiện: “Không sao, mọi người lại gần xem cũng được …” Huyền Ý Văn vô cùng tự tin nhếch mép lắc lắc ly rượu.
Chiếc hộp đầu tiên có chứa nước, trong nước là một quả cầu đen to như nắm tay, toàn thân là những gai cắm ngược hỗn độn, sắc bén.
Chiếc hộp thứ hai có đựng một vật toàn thân là gai giống như răng sói nhưng toàn thân có màu vàng, những người đến gần có thể ngửi thấy mùi hôi thối làm người ta buồn nôn.
Chiếc hộp thứ ba đựng một vật hình trụ, bề mặt màu bạc, trơn bóng như ngọc, sáng bóng, còn trong hơn cả gương đồng hay soi, rộng ba thước, cao nửa thước, mặt dưới có rất nhiều bộ phận phức tạp, kì quái.
Bạch Mạt nhìn một lượt từ xa, trừ vật thứ ba có hơi kinh ngạc động tác dừng lại, trong lòng thấy buồn cười nhưng trên mặt lại cười lạnh nhìn đặc sứ của hai nước.
A Khắc Tô Đơn Phụ cũng lại gần cùng đám đông xem rất lâu nhưng vẫn phải nhíu mày trở về chỗ.
Khắp nơi đều là tiếng bàn bạc ngày càng lớn, bóp trán, vuốt râu, gõ bàn, bóp cằm vẫn không nghĩ ra, các hoàng tử công chúa khác của nước Túc cũng bàn tán với nhau nhưng có vẻ cũng đều không có manh mối.
Bạch Mạt mở miệng hỏi Vận Linh ở bên: “Ngươi không đi xem sao?”
“Phò mã chẳng phải đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi sao? Sao ta còn cần phải lãng phí tâm sức nữa chứ …”
Nghe xong lời của Vận Linh, Bạch Mạt bỗng ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng: “Sao ngươi biết …” Nhìn nàng vẫn bình tĩnh nhìn mình nhưng lại vì lời của mình lại nở nụ cười dịu dàng, Bạch Mạt lập tức chán nản: “Ngươi bẫy ta! Người phụ nữ như ngươi thật đáng ghét mà …”
“Trong sách chưa từng nhắc đến, phò mã thật là hiểu rộng biết nhiều …”
“Bớt nịnh nọt đi, dám giở trò với ta, không thể chấp nhận được!” Bạch Mạt phê bình, nhưng lại nghĩ đến gì đó nói tiếp: “Đợi lát nữa mà kẻ không có mắt kia còn chọc đến ta, ta sẽ lột da hắn!”
Vận Linh lập tức cười: “Phò mã có thể đánh thắng người ta sao?”
“Có những lúc không cần phải ra tay vẫn có thể làm người ta đau đớn, đau mặt đó!” Nói rồi Bạch Mạt liền đá lông nheo với Vận Linh, nhưng kết quả lại là một cái trợn mắt.
Tác giả có điều muốn nói:
Tiếp theo đổi vị trí của đầu để nội dung và tiêu đề thì thế nào? Hi hi
Tôi thật sự muốn viết nhiều một chút, nhưng … thật sự là buồn ngủ quá …