Chương 50: Sách cũ
Những biến cố liên tục làm rất nhiều người đều tập trung suy nghĩ, vị phò mã này nhìn hành vi có vẻ không tập trung, tâm trí đơn giản nhưng thực ra lại có kiến thức rộng rãi. A Khắc Tô Đơn Phụ là hoàng tử, thâm tàng bất lộ, nhưng phò mã có hành vi kì quái này lại chèn ép A Khắc Tô Đơn Phụ mọi mặt, nên giải thích thế nào đây, vì thế buổi yến tiệc liền kết thúc trong khi mọi người đều có suy nghĩ riêng.
Việc ngày hôm nay dường như không có liên quan nhiều lắm đến Bạch Mạt và Vận Linh, hai người vẫn như cũ. Tất nhiên cũng có việc làm cho Bạch Mạt vui vẻ đó là Vận Linh nói với cô đã đến lúc xuất cung về nhà.
Quả nhiên vẫn là nhà thoải mái nhất, không cần đề phòng cái này cũng không cần lo lắng cái kia, đi đâu cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Sáng sớm hôm sau Bạch Mạt hẹn với Tử Hề nghiên cứu chuẩn bị đi đâu đó hóng gió.
“Tử Hề, sau bữa trưa chúng ta đi thành Đông đi.”
“Được được được!” Hy Nhi ở bên cạnh vui vẻ đồng ý.
“Hy Nhi, ta không hỏi ngươi.”
“Nô tì biết, nô tì chỉ tán thành với phò mã thôi.”
“Đi thành Đông làm gì?” Tử Hề nằm trên bàn đá, mệt mỏi nói.
“Xem kịch, đoàn kịch ở thành Đông rất nổi tiếng.”
“Đoàn kịch đó hai năm trước đã đi nơi khác rồi!”
“Hả … vậy … chúng ta đi thành Nam vậy?”
“Được được được!” Hy Nhi lại vui vẻ đồng ý.
Bạch Mạt liếc nhìn Hy Nhi hôm nay có vẻ kì lạ sau đó lại nhìn Tử Hề.
“Đi thành Nam để làm gì?”
“Nghe nói thành Nam có một quán rượu mới mở, rượu ở đó rất thơm!”
“Không đi!”
“Hả? Ngươi cũng có lúc không muốn ra ngoài sao!”
“Người ta có nguyệt sự đến nên không muốn đi không được sao?”
“À … Chả trách nhìn dáng vẻ mệt mỏi vậy … ngươi không đi thì ta đi! Hì hì …” Bạch Mạt không có chút gì là mất hứng, tâm trạng lên cao liền chuẩn bị một mình đi xem, nhưng mới đi được mấy bước thì lại thấy lạ mà dừng lại nhìn Hy Nhi luôn đi theo bên cạnh mình: “Haizz, Hy Nhi … ngươi không cảm thấy ngươi hôm nay có gì kì lạ sao?”
“Hả?” Hy Nhi nhìn hết từ trên xuống dưới người mình sau đó mang theo vẻ nghi vấn nhìn Bạch Mạt: “Kì lạ ở chỗ nào ạ?”
“Sao ngươi không đi theo công chúa mà lại đi theo ta?”
“Nô tì còn tưởng phò mã kì lạ cái gì cơ, là chủ tử để nô tì đi theo phò mã đấy!”
“Nàng ấy muốn ngươi đi theo ta làm gì?”
“Hả … Phò mã, cái người thông minh tuyệt đỉnh ngày hôm trước có phải là ngài không vậy?”
“Ngài không thấy hoàng tử A Khắc Tô Đơn Phụ kia nhìn thấy ngài là như nhìn thấy kẻ có thâm thù đại hận vậy! Không bảo vệ ngài, nếu như người đó thật sự muốn làm gì ngài …vậy thì sao được!” Hy Nhi giáo huấn với vẻ sao lại không hiểu gì vậy.
Bạch Mạt nhìn đi nhìn lại cả người Hy Nhi với vẻ kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn buồn cười nói: “Ngươi có thể bảo vệ được ta sao, đừng có để đến lúc đó lại chạy còn nhanh hơn cả ta!”
“Nô tì tất nhiên là không bảo vệ nổi ngài!” Hy Nhi đổi thành dáng vẻ đang nhìn kẻ ngốc.
Bạch Mạt lấy tay vỗ lên trán, không biết nói gì: “Nếu ngươi đã không bảo vệ nổi ta, vậy công chúa còn cho ngươi đi theo ta làm gì! Để đến lúc đó giúp quả táo A Khắc Tô Đơn Phụ kia một tay sao?”
“Phò mã lại nói linh tinh rồi, không phải là nô tì có thể giúp ngài gọi hộ vệ đến sao!”
“Ta … Hy Nhi … thứ tự logic này, năng lực trình bày này của người sao công chúa có thể chịu đựng ngươi lâu như vậy nhỉ?”
“Bình thường đi theo công chúa cũng toàn là nô tì nói chuyện một mình.”
“Phù … được rồi! Ngươi thắng rồi!” Bạch Mạt quyết định từ bỏ con bé Hy Nhi hết thuốc chữa này, kệ cô ta có theo hay không, tự mình đi ra ngoài.
Nhưng đi chưa được bao lâu, vừa đến phòng khách phía trước thì Bạch Mạt nhìn thấy mấy người đang mang đồ vào bên trong.
“Phò mã!”
“Ừ … Các ngươi đang làm gì vậy?” Sau đó lấy tay ra dấu mấy hộp bọn họ đang ôm: “Đây đều là đồ công chúa mua sao?”
“Phò mã, đây đều là đồ người khác tặng cho ngài!”
“Cho ta sao?”
“Dạ! Chúng tôi đã chuyển một lúc lâu rồi, phòng khách đằng trước vẫn còn một số đồ vẫn chưa chuyển xong.”
“Hả? Là ai tặng vậy?”
“Đều là người của các đại nhân mang đến, A Lặc cũng không biết, hay là phò mã tự mình đi phòng khách xem xem, Âm Nhi đang ở phòng khách vào sổ sách.”
“Ừ, ngươi làm việc đi, ta đi coi sao.” Nói xong Bạch Mạt liền đi về phía phòng khách, tất nhiên phía sau vẫn là Hy Nhi một bước không rời.
Bạch Mạt bước vào phòng khách quả nhiên nhìn thấy còn rất nhiều hộp lễ vật, Âm Nhi đang ở bên cạnh tay cầm sổ tay cầm bút ghi chép lại các hộp lễ vật đang xếp thành đống.
“Âm Nhi …”
“Chào phò mã!”
“Ừ, đang có chuyện gì vậy?”
“Sau trưa nay không biết là tại sao, các đại nhân ở Đế Đô đều mang lễ vật đến, nói là tặng cho ngài, còn nói là nếu như ngài không cần thì vứt đi, người làm đành phải bàn bạc là nhập vào sổ sách sau đó sẽ báo cho ngài biết, ai ngờ vừa nhận thì những đồ mang đến lại càng nhiều, chúng tôi bận đến tận bây giờ vẫn chưa đăng kí được hết vật phẩm!”
Bạch Mạt tuỳ ý mở một chiếc hộp gần dưới chân, bên trong chỉ là một cuốn sách, các trang sách khá vuông vức, nhưng rõ ràng là một cuốn sách cũ, bìa có viết mấy chữ, Bạch Mạt thấy kì lạ ngẩng đầu.
Âm Nhi ngây người, chắc cũng không ngờ là có người lại tặng phò mã một đồ vật mất mặt như vậy, thấy vẻ mặt kì lạ của phò mã, Âm nhi vội tìm sổ sách: “Cái … này là đại nhân mới lên chức lễ bộ Diệp Thành tặng.”
Bạch Mạt cau mày suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào, hoàn toàn không hiểu nổi Diệp Thành kì lạ kia đang chơi trò gì nữa, Bạch Mạt dừng lại một chút rồi lại mở tiếp chiếc hộp bên trên, bên trong là một miếng ngọc trắng như mỡ dê được làm rất tinh xảo.
“Đây là đại nhân lễ bộ ngoại lang Phan Tử Duệ tặng.”
“Hả?” Lúc này Hy Nhi bỗng nhiên lại cất tiếng kinh ngạc khi nhìn phía bên dưới.
Bạch Mạt bị ngắt lời liền nhìn Hy Nhi, đang định hỏi cô xem có phải là thích miếng ngọc trắng mỡ dê này không thì Hy Nhi lại cầm lấy quyển sách cũ mà Diệp Thành tặng.
Chỉ thấy cô cẩn thận vỗ nhẹ hai bìa sách, rồi vẻ đầy mong chờ mở sách ra, sau khi lật mấy trang liền thì nhảy cẫng lên vui vẻ: “Thì ra là một quyển sách chuyện thành ngữ!”
“Câu chuyện thành ngữ sao?” Bạch Mạt không hiểu.
“Dạ! Công chúa từ bé đã thích loại sách về chuyện thành ngữ có kèm hình vẽ này, có điều loại sách này rất ít, nên rất khó tìm, công chúa cũng chỉ có vài quyển đều giữ ở trong thư phòng điện Nguyệt Tịch.”
“Công chúa thích chuyện thành ngữ có kèm tranh vẽ như thế này?”
“Dạ dạ dạ, biết chuyện này chắc chỉ có mình nô tì thôi!”
Bạch Mạt cuối cùng cũng hiểu, Diệp Thành này nào phải đến tặng quà cho mình, rõ ràng là tặng Vận Linh, cũng may có cái logic kì quái của Hy Nhi nếu không mình đã thật sự bỏ quả mất thứ gì đó rồi. Nhưng một chút buồn phiền trong lòng làm cho một vài thứ xuất hiện trong đầu không thể nào tìm được lối vào thuận lợi, mà còn càng nghĩ càng rối, càng rối lại càng phiền. Bạch Mạt lại nhìn về quyển sách trong tay Hy Nhi, không suy nghĩ mà nói: “Nếu công chúa thích thì đem cho nàng đi.” Nói xong Bạch Mạt lại càng rối hơn, lập tức xoay người đi vào trong.
“Ấy … Phò mã, không phải ngài muốn đi thành Nam sao?”
“Hôm nay không đi nữa!” Bạch Mạt không thèm quay đầu đáp.
“Thật sao?”
“Nói không đi là không đi!” Bạch Mạt hét xong câu này thì người cũng rẽ ra khỏi phòng khách.
Hy Nhi một lúc sau không nhìn thấy được bóng dáng của Bạch Mạt nữa mới lẩm bẩm: “Lúc nãy nói đi cũng là ngài mà.” Nhưng cũng nhanh chóng ôm quyển sách vào lòng vui vẻ: “Không đi càng tốt. Hy Nhi sẽ mang cho công chúa, công chúa nhất định sẽ thích!”
“Sau đó Hy Nhi cũng chạy đi, chỉ để lại một mình Âm Nhi tiếp tục vào sổ sách các lễ vật còn lại.