Chương 57 Sinh nhật vui vẻ!
Mặc dù công việc bận rộn nhưng Bạch Mạt vẫn không quên những việc cần làm. Bạch Mạt vẫn làm điểm tâm ngọt cho Vận Linh, lâu lâu lại xum xoe khen ngợi nàng vài câu hay là làm trò ồn ào gây cười. Cứ như vậy mà thời gian nửa tháng liền rất nhanh trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày mà Bạch Mạt mong chờ nhất, ngày mười một tháng năm.
Một ngày này của Vận Linh vẫn giống trước, còn Bạch Mạt thì vẫn được voi đòi tiên đối với nàng bởi vì nàng lại bị Bạch Mạt ôm ấp đến tỉnh. Sáng sớm nàng và Bạch Mạt hoàn toàn giống như trước đây mà cùng nhau nghỉ ngơi ở vườn hoa. Bạch Mạt đung đưa xích đu mà “sắp xếp công việc” còn bản thân nàng lại uống trà “đọc sách”, cho tới sau khi dùng cơm trưa thì ai bận việc của người đó nên tách nhau ra.
Hề Nhân lo sợ bước nhanh vào thư phòng Vân Linh, kêu to: “Chủ tử! Chủ tử! Không hay rồi!”
Vân Linh cúi đầu, bình tĩnh chờ Hề Nhân nói nốt nửa câu sau: “Không còn người nào ở trong phủ!” Vận Linh vẫn không lên tiếng tiếp tục đọc sách, quả nhiên Hề Nhân lại nói: “Chủ tử, nô tỳ vừa mới đi đổi nước cho người, dọc theo đường đi cả nửa bóng người cũng không thấy đâu. Cái này thì cũng thôi đi, thế mà lúc nô tỳ xuống phòng bếp định lấy chút điểm tâm mang đi thì không thấy người nào trong phòng bếp. Vì thế nô tỳ lập tức đi ra cửa phủ, ngài đoán xem…? Thế nào mà cửa lớn phủ công chúa lại đóng chặt! Những người canh gác này cũng không thấy bóng dáng đâu.”
Vận Linh cuối cùng cũng dừng lại một chút rồi nói: “Có lẽ Phò mã lại làm ra chuyện gì rồi, bọn họ bị gọi đi rồi.”
“À!”
“Cũng không phải lần một lần hai, bình thương không có chuyện gì lớn thì đến bữa tối họ sẽ trở về.” Vận Linh mỉm cười, không biết Bạch Mạt lại làm ra chuyện gì mà kéo mọi người đi vậy. Nhưng động tác trên tay nàng vẫn chưa từng dừng lại, mỗi ngày lúc nghỉ ngơi buổi sáng vẫn thiếu chút thời gian.
“Ồ!” Hề Nhân vừa nghe chủ tử nói vậy thì cảm thấy hình như cũng có lý nên cũng không lo lắng nữa. Trái lại Hề Nhân còn nổi lên tò mò không rõ Phò mã lại làm chuyện thú vị gì, vừa đừng một bên thay nước trà cho chủ tử vừa dâng lên mong đợi.
Trời dần tối, Hề Nhân như đã quên chuyện vừa rồi mà ngắm nghía khăn tay. Hề Nhân tình cờ quay đầu lại thì thấy chủ tử nhà mình ngồi một mình, bưng chén trà nhấp môi, sổ sách cũng đã khép lại. Hề Nhân quay đầu nhìn trời liền chạy nhanh tới thu dọn đặt bút lông xuống, nói: “Chủ tử, hôm nay vẫn chờ Phò mã về phủ thông báo lại sao?” Hề Nhân bừng tỉnh, vừa nghĩ không có ai trong phủ thì vẻ mặt đau khổ nhìn chủ tử nhà mình, nói: “Nhưng hôm nay chủ tử còn chưa ăn cơm.”
“Mọi người đều ở bên ngoài.”
“Hả?” Nghe được những lời không đầu không đuôi của chủ tử làm Hề Nhân có chút ngốc rồi.
Vận Linh mím môi, sắp xếp nghiên mực chỉnh tề lần nữa rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hề Nhân chạy nhanh đuổi theo bước chân Vận Linh. Hai người vừa mới bước ra thư phòng, không biết từ chỗ nào đột nhiên vang lên hai tiếng trống, tiếp theo càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc. Lúc Hề Nhân nghe được cảm thấy tim mình như vọt tới cổ họng rồi.
“Đùng!” Một tiếng trống lớn vang lên đồng thời cắt ngang mọi tiếng trống nhỏ khác. Hề Nhân còn chưa kịp thở ra một hơi thì bỗng nhiên bốn phía sau cây cối vụt ra vài… Người! Chợt thấy một cái đầu giống như đầu con gấu nhỏ đang dần lộ ra gương mặt tươi cười, trang phục cả người đều in hình cây cỏ và nhuộm màu trắng quái dị còn mang theo cái mũ có tai. Tiếng trống lại nổi lên với nhịp điệu sôi động, bọn họ bắt đầu động tác phụ họa theo tiếng trống. Bọn họ lắc lắc đầu, xoay người vặn vẹo và ‘tay gấu’ rộng lớn duỗi ra, cái mông mập mạp không biết nhét vật gì mà phía trên lại có một cái đuôi nho nhỏ đong đưa theo. Thật khiến người ta muốn yêu thương mấy ‘con gấu nhỏ’ này.
Tiếng trống lớn lại lần nữa vang lên cắt ngang tiếng trống khác, khi ‘con gấu nhỏ’ dừng lại động tác thì xung quanh lại vụt ra vài ‘con gấu nhỏ’ giống vậy với gương mặt tươi cười. Tiếng trống lại nổi lên, ‘con gấu nhỏ’ lại lần nữa cùng nhau nhảy múa.
Ba lần liên tiếp như vậy khiến Hề Nhân xem đến há hốc mồm, cười rộ lên. Vận Linh bên này chỉ mím môi im lặng nhìn nhưng đôi mắt đã ánh lên ý cười. Gió nhẹ lướt qua làn váy như nhảy múa theo nhịp điệu sôi động của tiếng trống. Tất cả mọi thứ này đều ở trong mắt của một người.
Bạch Mạt khóe miệng giương cao, trên tay vẫn không ngừng dùng sức đánh trống. Tầm mắt nàng lại chăm chú nhìn cố định vào nơi xinh đẹp kia giống như muốn bay tới bên người Vận Linh ngay lập tức.
Tiếng trống đột nhiên dừng lại, vài ‘con gấu nhỏ’ đứng dựa vào nhau, cánh tay bên người hơi cong xoa lên đầu ‘con gấu nhỏ’ bên cạnh, dáng vẻ thật ấm áp. Sau ba tiếng trống lớn liên tiếp, toàn bộ ‘con gấu nhỏ’ lại ‘vèo’ một cái chạy trốn trở về. Hề Nhân lúc này mới phát hiện sương khói lượn lờ bốn phía. Tiếng đàn du dương vang lên, Hề Nhân reo lên: “Chử tử nhìn kìa!” Từ bốn phía mịt mù trống không bỗng nhiên có một loạt đèn lồng đỏ lắc lư chậm rãi dâng lên, cuối cùng cố định ở trên đỉnh đầu chiếu sáng một vùng tối đen. Hề Nhân thốt lên: “Đẹp quá!”
Vận Linh nghe một loạt tiếng bước chân sàn sạt sàn sạt vang lên liền cười thầm trong lòng. Nàng đi lên về phía thân cây đã bị những dây thừng nhỏ quấn xung quanh.
“Ban mai xuyên qua song cửa, nắng chiều cầu Tây mây vút qua, nhớ người năm nào gió lay tà áo, tượng gỗ mạ vàng tháng năm gợn sóng, phong bút bảy năm rồi, kiếp này ta cất bút chỉ vì người…”
Cả người Bạch Mạt mặc một bộ áo dài trắng tinh xảo đang tập trung cất tiếng hát. Nàng giơ cây dù chậm rãi đi ra từ trong sương mù, đối diện với tầm mắt Vận Linh mà khẽ cười song vẫn không dứt tiếng hát.
Ngay khi tiếng hát cất lên thì Hề Nhân phía sau Vận Linh liền đi ra, vì công chúa nhà mình mà bật ra một cây dù tương tự. Sau đó, bên trên lập tức đổ “mưa” xuống chỗ Vận Linh đang đứng, từng giọt nước mưa dọc theo cây dù nhanh chóng rơi xuống đất tích tụ lại thành một khoảnh ẩm ướt.
“Mưa ướt bờ mi, mỗi năm đều nhìn sao Tỉnh ngóng ngày về, chỉ sợ bất giác lệ đã nhỏ hai hàng. Ở nhân gian ta bàng hoàng, tìm không thấy thiên đường của người, lòng chỉ mong yên vui mà hận chẳng thể nguôi. Lại đến mưa Thanh Minh, hái cúc gửi cho người, khẽ hát lên bài ca người yêu nhất…”
Vận Linh cười nhìn Bạch Mạt dễ thương trước mắt, đón lấy hoa và đứng yên dưới dù lắng nghe Bạch Mạt đang ngâm nga tiếp: “Phương xa có cây đàn ưu tư kỳ ảo, tiếng đàn giục mưa xuống, tâm sự nhỏ ròng ròng, nói cho lòng mình nghe. Bóng trăng lay động khói lửa trùng trùng hoa nến rực hồng…”
Ca khúc kết thúc cùng với tiếng đàn dừng lại, Bạch Mạt thu cây dù lại rồi kéo Vận Linh tới cạnh người. Tiếp đó Bạch Mạt vỗ nhẹ bàn tay, nhóm ‘con gấu nhỏ’ lại xuất hiện lần nữa. Bạch Mạt chờ bàn dài, ghế dựa, giá cắm nến, hoa tươi, mâm cùng dao nĩa đều được bày biện chỉnh tề thì mới dẫn Vận Linh tiến lên. Nàng lịch sự kéo ghế dựa mời Vận Linh ngồi xuống rồi tự mình ngồi sang bên đối diện khiến hai người luôn nhìn thấy nhau. Không lâu sau cả bàn đồ ăn đã được bày biện đẹp đẽ.
Hề Nhân lúc này càng nhìn càng choáng váng. Bạch Mạt giơ tay lên nói: “Ta vì ngươi sắp xếp bữa tối dưới ánh nến! Hy vọng ngươi sẽ thích.” Sau đó Bạch Mạt thuần thục dùng dao nĩa chia nhỏ thịt bò trên đĩa, từng miếng từng miếng nhỏ được cắt cẩn thận. Âm Nhân rất thông minh, trước khi Phò mã yêu cầu mà lấy ra dao nĩa, đem phần thịt bò đã được Bạch Mạt xử lý tốt đổi cho công chúa.
Bạch Mạt cười nói: “Ta biết ngươi bữa tối không muốn ăn thịt, nhưng hôm nay khó có được vui như vậy. Ngươi cứ thử xem thịt bò bít tết này như thế nào. Ngoài ra, ta còn cố ý chuẩn bị cho ngươi một số thứ khác.”
Nghe vậy Âm Nhân liền đi tới trước bàn, nhẹ nhàng nhấc lên từng chiếc lồng nhỏ trên mấy mâm đồ ăn khác phía trước mặt công chúa, lộ ra cơm nước rau dưa đầy đủ hương vị ở bên trong.
Bạch Mạt lại lần nữa sử dụng dao nĩa thuần thục cắt nhỏ thịt bò bên mình. Vận Linh liếc mắt nhìn một cái thì thấy đây hoàn toàn không giống lần đầu tiên Bạch Mạt dùng dao nĩa. Bạch Mạt đều nhìn thấy toàn bộ cử chỉ của Vận Linh.
Nhìn màn trình diễn hôm nay mà Bạch Mạt không dứt ý cười. Nàng tìm cách lâu như vậy, nóng lòng chờ như vậy, cuối cùng cũng đã đem toàn vẹn trái tim của mình bày ra cho nàng.
“Nếu hôm nay là một ngày đặc biệt thì chúng ta cũng phải đối xử với nhau thật đặc biệt. Vận Linh, ngươi cảm thấy được không?” Bạch Mạt nhìn Vận Linh nói.
Vận Linh mỉm cười đáp lại nàng. Thời gian trước, bản thân Vận Linh thực sự cũng không để ý tới ngày sinh nhật của mình. Từ khi làm lễ trưởng thành năm ấy, Vận Linh cũng chưa từng tổ chức yến tiệc ăn mừng nữa.
“A!” Hề Nhân lúc này mới xem như bừng tỉnh hiểu ra liền không cẩn thận sợ hãi kêu lên tiếng.
“Sinh nhật vui vẻ!” Bạch Mạt đột nhiên nghiêm túc nói.
Cùng lúc đó, từ nơi xa có ánh nến lay động đang chậm rãi tiến đến. Dường như toàn bộ người hầu trong phủ đều tập trung lại đây, đi theo Tử Hề đẩy một chiếc xe gỗ nhỏ. Phía trên xe gỗ đặt một chiếc bánh sinh nhật đang chậm rãi tiến vào. Chiếc bánh sinh nhật này là món quà mà Bạch Mạt tỉ mỉ làm riêng cho Vận Linh.
“Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ…” Bọn họ cùng hát bài chúc mừng sinh nhật mà Phò mã đã dạy, mong chủ tử nhà mình có ngày sinh nhật tuyệt vời nhất. Nếu là thường ngày thì bọn họ hoàn toàn không có tư cách này nhưng những việc này đều trong kế hoạch mà phò mã đã dày công phân phó cho mỗi người bọn họ.
Vận Linh đứng lên dịu dàng cười nhìn những gương mặt quen thuộc này, có người vẫn còn ăn mặc trang phục ‘con gấu nhỏ’, có người thì trên mặt có vài vết dài màu đen, có người trên eo còn treo nửa thanh dây thừng, cũng có người đang ôm nhạc cụ. Bọn họ tuy là người hầu, lại có một tấm lòng chân thành tha thiết như thế vì chúc mừng sinh nhật mình. Vận Linh không thể không thừa nhận, lòng của nàng bây giờ thực sự rất cảm động.
Tử Hề thấy Vận Linh nhìn về phía nàng, liền ngẩng đầu lên nhưng rất nhanh lại nhịn không được mà nhìn về phía trưởng công chúa xinh đẹp này. Tuy nàng không vui mừng khi Bạch Mạt cưới Vận Linh khiến Bạch Mạt không thể trở thành phụ thân nàng, nhưng nàng vẫn không thể nào chán ghét hai người này được.
Bạch Mạt đi tới đứng bên cạnh Vận Linh, đứng gần đến mức có thể ngửi được mùi vị thanh mát trên người Vận Linh. Vận Linh dường như cũng quen Bạch Mạt tới gần, vẫn chưa trốn tránh. Bạch Mạt liền ở bên tai Vận Linh nói: “Ở quê quán của ta, mỗi dịp sinh nhật ngươi nhắm mắt rồi cầu nguyện trước bánh sinh nhật, sau đó một hơi thổi tắt toàn bộ nến thì ước nguyện của ngươi sẽ thành hiện thực.”
Vận Linh quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Mạt, hiếm khi nghe lời mà nhắm mắt lại trước bánh sinh nhật và cầu nguyện. Lông mi khẽ run rẩy, vẻ mặt xinh đẹp giống như tiên nữ kinh động trời xanh. Bạch Mạt có chút hoảng hốt không khống chế được mà đặt một nụ hôn lên má Vận Linh.
Mọi người có kinh ngạc, có thẹn thùng, có hâm mộ, cũng không biết là ai đi đầu vỗ tay đầu tiên. Vận Linh mở mắt ra, nhìn chăm chú mặt Bạch Mạt đang đỏ dần lên, đường như nàng muốn nhìn thấu cái gì đó.
Bạch Mạt nhanh miệng nói: “Cùng người thân thiết nhất cầu nguyện thì nguyện vọng sẽ càng dễ dàng thành! Ngươi mau thổi ngọn nến đi.”
Vận Linh vẫn nhìn Bạch Mạt một lát mới quay đầu lại thổi tắt ngọn nến. Dao nhỏ đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh. Bạch Mạt mỉm cười, cầm lấy dao nhỏ đặt vào tay Vận Linh, nắm lấy tay nàng cùng cắt bánh sinh nhật.
Sau đó Bạch Mạt còn mạnh mẽ bắt Vận Linh ăn một miếng bánh kem lớn, lại để lại một miếng bơ nhỏ trên mặt nàng, cười vang: “Ha ha ha…”
Tiếp đó, Bạch Mạt dẫn đầu náo nhiệt cùng mọi người vui đùa. Vận Linh nhìn vị Phò mã đáng yêu, nhìn hài tử mải mê chơi đùa cùng mọi người. Cuối cùng nàng mỉm cười, ý cười cũng tràn đầy trong mắt.