Chương 63: Chơi với chó
Còn hơn nửa tháng nữa mới đến Đông chí, lúc này Vận Linh đã quen với việc đọc sách, viết thư pháp, vẽ tranh để giải trí rồi. Bạch Mạt muốn đi đâu cũng được, chỉ cần không quá mức phô trương thì có thể tự mình suy xét một số việc nhỏ mà làm…
“Ai, khách quan, ngài muốn mua cái gì? Ở đây có bán các loại vũ khí…”
“Ông chủ, ta không cần vũ khí, ông có thể định chế đồ vật này chứ?”
“Định chế sao?”
“Đúng vậy…” Bạch Mạt lấy ra từ trong túi ra một bản vẽ thiết kế được vẽ bằng bút than, mở rộng ra cho thợ rèn nhìn qua: “Rất đơn giản, đây giống như hai cái thìa sắt nhỏ. Quan trọng là những chi tiết này, nó cần được làm khéo léo tinh xảo một chút, tổng thể nó giống như một cái vỏ của con trai, có thể tùy ý đóng mở…”
Nói xong Bạch Mạt còn lấy tay vạch cái khung của nó ra để cho ông chủ hiểu ý cô nhất có thể: “Thế nào, ông chủ, ông có thể làm được không?”
“Cái này… Cái này ta có thể thử xem sao.”
“Được rồi, bản vẽ này ông nhận lấy đi. Đây là tiền đặt cọc. Ta chỉ có một yêu cầu, hãy làm cho nó tinh xảo hơn một chút, làm càng tốt tiền thưởng càng cao.”
“Được.”
“Năm ngày nữa ta sẽ đến lấy. Ngoài ra, ông chủ có biết xung quanh đây có người thợ mộc nào lành nghề không?”
“Có đấy, ngài cứ đi thẳng về phía trước, đến một tửu lâu, cạnh đấy chính là nhà của một thợ mộc. Mọi người đều gọi ông ta là Mộc sư phó. Người này có chút kiến thức, tay nghề có thể nói là tốt nhất.”
Bạch Mạt gật đầu, đi theo hướng ông chủ vừa chỉ.
“Khách quan đi thong thả…”
Một lúc sau, Bạch Mạt mới đến nhà của vị Mộc sư phó đó, bên trong có treo rất nhiều đồ có hình dạng kỳ quái. Tuy vậy nhưng Bạch Mạt lại có chút hứng thú với chúng, nhìn như thế này thì Mộc sư phó hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu của cô. Nhưng cô cũng có nghe nói một vài chuyện kỳ lạ về vị Mộc sư phó này, những đồ vật mà ông ta làm ra đều là thủ công, một khi đã làm sẽ không sửa chữa, không thay đổi. Những món đồ nào dễ bán thì trong tiệm của ông ta đều không có, khả năng cao là ông ta không có hứng thú nên không muốn làm. Tất nhiên, món đồ Bạch Mạt muốn làm là hàng cao cấp, khi Mộc sư phó vừa nhìn thấy bản vẽ của Bạch Mạt thì lập tức cảm thấy hứng thú với thứ này. Ông ta liên tục khen Bạch Mạt có ý tưởng tốt, còn muốn làm miễn phí cho cô. Trong lúc đó, Bạch Mạt cũng nói ra vài ý kiến nhỏ của mình về món đồ này, đến khi cô định rời đi, gần như là vị Mộc sư phó đã gần bốn mươi tuổi này không muốn để cho Bạch Mạt đi, muốn nhận cô làm đồ đệ.
Món quà sẽ tặng cho Vận Linh vào Đông chí đã được giải quyết xong. Hôm nay Bạch Mạt ra ngoài còn có một mục đích khác, cô đi đến một khu vực mà chủ yếu là nhà dân, sau đó bắt đầu hỏi hết người này đến người khác xem nhà ai nuôi chó, giống chó nhà ai tốt, nhà ai có giống chó có vẻ thông minh…Cuối cùng Bạch Mạt cũng đã đạt được ý nguyện của mình, ôm hai chú chó con có vẻ lanh lợi về nhà.
…
“Đại Bảo, ngươi có thấy Đại Phò mã đi đâu không?”
“Quay lại phía sau đi Hề Nhân cô nương, Đại Phò mã đang chơi với con chó ở trong sân.”
“…”
“Tiểu Bảo, đã đến giờ ăn cơm tối, sao vẫn chưa thấy Đại Phò mã quay về?”
“Hề Nhân tỷ tỷ, vừa nãy khi ta tới đây thì thấy Đại Phò mã đang cho chó ăn trong ngôi đình kia.”
“…”
“Hề Nhân, Phò mã đâu?”
“Còn đang chơi với chó ạ!”
“…”
“Hề Nhân, bức tranh ở phòng ăn nên được thay bằng một bức mới rồi. Đúng rồi, Phò mã đâu?”
“Vẫn chơi với chó ở hậu viện ạ!”
“…”
Đến tối, Bạch Mạt quang minh chính đại ôm gối trèo lên giường của Vận Linh…
“Bản cung còn tưởng đêm nay Phò mã sẽ không tới…”
“Sao ta lại không tới được chứ? Bây giờ không có ngươi thì một mình ta không ngủ được. Ta nói cho ngươi biết, việc này là do ngươi làm ra.”
Vận Linh tự động bỏ qua những lời nói vô lý của Bạch Mạt, nói tiếp: “Ta nghe nói đột nhiên ngươi muốn nuôi mấy con chó, thích đến mức bữa tối cũng không ăn, tất nhiên là cũng không ngủ được…”
“Làm gì có chuyện đó chứ! Ta nói cho ngươi biết, ta làm như vậy tất cả đều vì ngươi. Ngươi nói xem, cái loại cao có mùi đặc biệt đó, nếu lau đi thì sao có thể tìm ra được? Khinh công của người này chắc chắn khá tốt, chúng ta có thể theo dõi hắn dựa vào khứu giác nhưng nếu ở xa thì sẽ không có ích gì cả. Những con chó này thì khác, chờ đến khi ta huấn luyện được bọn chúng, để xem ngươi sẽ cảm ơn ta như thế nào, haha…”
“Loại cao đặc biệt này không chỉ có mùi thơm mà còn gây bệnh nếu tiếp xúc với làn da, rất dễ nhận biết. Hơn nữa, nếu không có thuốc giải, trong vòng ba ngày hắn sẽ thấy chóng mặt, mệt mỏi, đến khi không thể chịu được nữa thì chắc chắn hắn sẽ phải đi tìm đại phu.”
“Hừ, để xem trong chúng ta, ai có thể bắt được tên đó trước, dù sao trong khoảng thời gian này, ngươi cũng có trò giải trí riêng của ngươi, ta cũng nên tìm chút gì đó để tiêu khiển. Đúng rồi, còn chuyện này…”
Đột nhiên Bạch Mạt ôm chặt lấy Vận Linh, khẽ nói bên tai: “Đồng Vi… Có vấn đề gì sao?”
Vận Linh mím môi, nhẹ nhàng đẩy Bạch Mạt ra đồng thời nhìn cô bằng một ánh mắt đầy tán thưởng rồi nói: “Được rồi, đừng làm ồn nữa, ngủ đi…”
Bạch Mạt chớp mắt hai cái, chỉ có thể đắp chăn bông cho cả hai, nhắm mắt lại…
Câu trả lời vừa rồi của Vận Linh đã khẳng định suy đoán trước đó của cô. Trước giờ cô chỉ xác định được rằng có người đang theo dõi bọn họ, nếu bị theo dõi từ xa thì Vận Linh không cần phải nói những lời nửa thật nửa giả như vậy, điều này chứng tỏ một điều, nàng ấy nói vậy là để cho người kia nghe. Vậy nên người mà Vận Linh đang đề phòng chắc hẳn đang ở gần đây, hơn nữa không biết có phải do đã được Vận Linh nhắc nhở trước đó hay không, cô nhớ lại lúc để cho Đồng Vi đi ra ngoài, thì ra không phải là để cho nàng ta có cơ hội dò xét bọn họ mà là để khiến cho nàng ta buông lỏng cảnh giác. Nếu Đồng Vi là người do Thánh Thượng bố trí thì chứng tỏ rằng, có một số việc Vận Linh cũng muốn giấu giếm Thánh Thượng, ai da, đây là chuyện nhà đế vương đây…
Ngày hôm sau, Vận Linh đưa cho Bạch Mạt bức tranh mà nàng đã vẽ trước kia, nhờ cô mang bức tranh đến tiệm thư pháp để đổi lấy một ít tiền tiêu xài. Ban đầu Bạch Mạt còn không tin, kết quả khi thấy bộ dáng vui vẻ của ông chủ tiệm thư pháp, còn đưa cho Bạch Mạt năm nghìn lượng bạc thì cô sợ đến ngây người. Cô không hiểu tại sao hai ngày trước bức tranh còn trắng xóa mà bây giờ lại thấy có vẻ cũ kỹ như vậy, càng không hiểu tại sao ông chủ tiệm nhìn có vẻ rất có kinh nghiệm lại luôn nhìn bức tranh này một cách ngốc nghếch và không ngừng nói to: “Là bản gốc! Đúng là bản gốc rồi!”
Nhưng Bạch Mạt biết là cô có mặt mũi rất lớn! Lần này đến lượt cô đi ngang qua người con trai cả Vũ Văn An của Thái thú, cô đi ngang qua và “Hừ!” một tiếng trong ánh mặt ngạc nhiên không thể tin nổi của hắn ta!
Sau khi cô quay lại, ngoại trừ khi Hề Nhân hỏi rằng bức tranh trong bếp đã đi đâu còn nàng ấy thì không hề hỏi một tiếng nào. Cứ như vậy, trải qua nửa tháng tiếp theo, Bạch Mạt vẫn luôn tưởng rằng Vận Linh là cái máy in tiền.
……
Ngày Đông chí, mới sáng sớm Bạch Mạt đã kéo Vận Linh ra ngoài để cảm nhận không khí của Giang Châu, trên tay còn cầm theo món quà định tặng cho Vận Linh. Đồng Vi vẫn ở phía sau, còn Hề Nhân thì bị Vận Linh sai đến nha môn tặng một chiếc chìa khóa hình con vật năm nay, vì để không bị tiết lộ, có lẽ sau khi đưa chìa khóa xong cũng không về sớm được.
“Ông chủ, cho ta vài cái bánh bao, gói kín lại cho ta!”
Đúng buổi trưa sẽ phải thờ cúng cho con vật năm nay, việc này có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi làm nhưng không thể kéo dài quá nửa ngày Đông chí vì điều này sẽ khá nguy hiểm nếu có người quên mất. Vận Linh mỉm cười, nhìn Bạch Mạt yêu cầu mua bánh bao như vậy, trong lòng cũng có chút vui mừng…
“Đây…” Đặt món đồ lên tay Vận Linh, nhìn bộ dáng nàng ấy hơi ngốc nghếch, Bạch Mạt cảm thấy rất vui vẻ: “Sao vậy! Ngốc rồi à? Đây là lò sưởi tặng cho ngươi, ngươi có thích không?”
Vận Linh nhìn món đồ được làm bằng đá bên ngoài bao một lớp gỗ, vô cùng tinh xảo, tò mò hỏi: “Tại sao hộp gỗ đá này lại nóng như vậy, còn hơi nặng nữa?”
Bạch Mạt mỉm cười cầm món đồ đang ở trên tay Vận Linh lên, giải thích: “Đây không chỉ là một hộp gỗ đá thôi đâu. Ngươi nhìn xem, đây là vị trí đóng mở, nâng cái này là có thể bật nó lên! Lớp bên trong làm bằng sắt, cẩn thận một chút, có một hòn than nóng ở phía trong, đây được gọi là lò sưởi cầm tay.”
Bạch Mạt đóng nó lại: “Nếu nó hết ấm thì nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi thay một viên than khác. Nếu như không thích cảm giác này lắm thì ngươi có thể chọn chất liệu mà mình thích để làm vỏ bọc bên ngoài, cũng có thể ấm hơn một chút.”
“Cảm ơn ngươi…”
“Haha, đừng tưởng rằng một lời cảm ơn của ngươi là có thể giải quyết vấn đề, không thể nào! Chờ đến khi những chuyện này xong xuôi, ngươi nên nghĩ phải làm gì để thưởng cho ta đi… Haha…” Sau đó Bạch Mạt mở gói bánh bao ra, vừa vui vẻ nhấm nháp miếng bánh vừa kéo tay Vận Linh, người đang nở một nụ cười dịu dàng đi dạo một vòng.
Ngày Đông chí ở đây cũng giống như Tết Nguyên Tiêu, tuy rằng trời còn chưa sáng nhưng bên ngoài, mọi người đã bắt đầu treo đèn kết hoa, mặt mũi ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, không khí vô cùng náo nhiệt. Mặc dù không có pháo hoa hay tiếng trống chiêng vang dội nhưng xung qua là những tiếng động ầm ĩ huyên náo, trên đường xuất hiện những màn múa lân, nhào lộn, cái gì cũng có, tất cả tạo nên một khung cảnh rực rỡ và tràn đầy sức sống.
Nhưng luôn có những sự việc nằm ngoài dự đoán của mọi người…