Chương 77. Vận Linh nước mắt rơi không nguôi
P/S: Từ chương này hai người xác định tình cảm nên sẽ thay đổi xưng hô nha các chế )
Mắt thấy sắp đến nơi đặt chân đêm qua, Vận Linh đột nhiên nghe được Bạch Mạt trong ngực thấp giọng nức nở. Trong lòng căng thẳng, Vận Linh kiềm chế bản thân mình ngã khuỵu, nhưng sau đó nàng rõ ràng đã cố tránh va động, Bạch Mạt lại tựa như còn càng thêm đau đớn, ngay cả mồ hôi lạnh trên trán cũng đang chảy ra ngoài. Nàng tự trách bản thân mình ngu ngốc, trách, trách Bạch Mạt ngốc nghếch chắn cho mình, tại sao lại để cho Bạch Mạt chịu một kiếp này, cho dù để Túc Hạo Chính tiếp tục làm hoàng đế thì đã sao!
Vận Linh đưa tay giữ cổ tay Bạch Mạt, lúc đang muốn độ khí lại bị lời nói của Cổ Cốc Như mới tới cắt đứt, “Nếu muốn nàng chết nhanh hơn một chút, ngươi liền độ cho nàng đi…”
Trong nháy mắt Vận Linh luống cuống buông tay ra, sau đó lại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Cổ Cốc Như, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng có lúc nào cảm thấy yếu đuối, sợ hãi như thế, sợ Bạch Mạt không cho nàng cơ hội nói ra tâm tình một lần nữa, sợ Bạch Mạt dễ dàng rời đi như mẫu phi…
Hoa lão đến, Tử Hề lo lắng liền kéo Hoa lão ra đến gần Bạch Mạt.
“Khuynh nhi nha đầu, đây là ta mới đi nhặt được!” Hoa lão đem đao cầm trong tay ném xuống đất, máu trên lưỡi dao còn tơ tằm đen nhánh ,”Tiểu lão đệ Bạch Mạt sợ là. . .”
“Không sai, binh khí thị vệ đều có độc, bất quá cũng may nàng không có nội lực, kinh mạch có trở ngại, độc tính còn chưa đi đến toàn thân…”
“Cứu phò mã…..Cầu xin… Cầu xin ngươi…” Trước mặt mọi người, Vận Linh vì Bạch Mạt buông xuống tôn nghiêm của Túc thị đã ăn sâu trong tiềm thức!
Tử Hề cũng vội vàng lùi lại chạy đến bên cạnh Cổ Cốc Như, dùng sức lắc lắc cánh tay nàng, “Mẫu thân! Oa..oa.. Người là cốc chủ của Y Cốc, người nhất định có cách cứu nàng, đúng không! Cứu nàng… Tử Hề… Tử Hề sau này nhất định hảo hảo nghe lời, không bao giờ lười biếng nữa, không bao giờ chạy loạn nữa! Ô, ô… Mẫu thân người mau cứu nàng…”
Nàng trầm ngâm, mặc dù lợi ích đạt được và rủi ro khi chữa trị vẫn chưa xác định được, Cổ Cốc Như vẫn không thể phớt lờ thở dài nói, “Túc Hạo Khuynh, đáp ứng ta! Vĩnh viễn không được xâm chiếm Y Cốc ta!”
“Ta đáp ứng ngươi!” Túc Hạo khuynh ta còn sống trên đời một ngày liền bảo vệ y cốc ngươi một ngày, vĩnh viễn không phạm!”
“Túc Hạo Diễn ngươi đâu?”
“Ta? Bảo vệ ngươi”
“Ý ta là Y cốc. . .”
“Bạch Mạt lấy mạng bảo vệ người thân ruột thịt của ta, ta tự coi như không thể ngồi yên không để ý, nếu ngươi cứu hắn, Túc Hạo Diễn ta liền ở đây thề, vĩnh viễn không phạm y cốc, trong phạm vi năng lực bảo vệ y cốc của ngươi chu toàn.”
“Được!” Cổ Cốc Như lúc này mới đi lên dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, đặt ngón tay lên nhịp cổ tay Bạch Mạt, nhưng tú mi cũng càng nhíu càng sâu, “Tử Hề lại đây…”
“Mẫu thân?”
“Xoạt” Tử Hề đến gần đã bị Cổ Cốc Như xé ra một khối quần áo lớn.
“Mẫu thân!
“Ngươi ồn ào nữa liền không cứu…” Không chậm lại không vội vàng một câu, Tử Hề lại vội vàng che miệng mình. Cổ Cốc Như quấn vải thành đoàn trực tiếp nhét vào miệng Bạch Mạt đang hôn mê, “Lật qua…”
Vận Linh nhẹ nhàng đem Bạch Mạt lật ngược lại, điểm huyệt cầm máu có một hồi, lúc này vết thương thật dài dưới huyết sắc mảng lớn tạm thời lại hợp lại với nhau…
Cổ Cốc Như một tay từ trong ngực mở ra một cái bình thuốc, tay kia thì mặt không chút thay đổi trực tiếp chống đỡ một đầu vết thương của Bạch Mạt! Trong nháy mắt bột thuốc đổ ra dính vào vết thương, Bạch Mạt vô thức nức nở trực tiếp liền thành tiếng kêu đau rõ ràng, “Ừm… đau…” Một tiếng lớn hơn một tiếng, bột thuốc trên vết thương hóa thành bọt trắng mịn màng giống như làm xói mòn máu thịt của Bạch Mạt…
Quần áo tối màu của Vận Linh đã bị mồ hôi và máu của Bạch Mạt ướt đẫm một mảng lớn, cắn chặt răng không để cho mình mở miệng, cốc chủ y cốc, đây là hy vọng duy nhất có thể khiến Bạch Mạt còn sống, Vận Linh quay đầu, không đành lòng nhìn cảnh tượng tra tấn Bạch Mạt này…
“Vết thương tạm thời không cần băng bó, quay lại…”
“Ngươi làm gì!” Mắt thấy Cổ Cốc Như muốn đem bình thuốc dính máu thịt kia sẽ ăn mòn đến bên miệng Bạch Mạt, Vận Linh cau mày cũng không cách nào nhẫn nại, nắm lấy cổ tay nàng.
“Thuốc này cũng có thể uống, nếu không muốn lúc nàng đến y cốc đã là một hài cốt…” Dự đoán Túc Hạo khuynh nhất định sẽ buông tay, ai ngờ không kịp chuẩn bị, lại bị đoạt lấy bình thuốc trực tiếp đổ vào miệng nàng…
“Chủ tử!
“Nha đầu!
“Này…” Cổ Cốc Như mắt nhanh chóng ngăn cản động tác của Vận Linh, “Phò mã dùng thì có thể giữ mạng, ngươi uống chính là lấy mạng… Cho Bạch Mạt uống xong, các ngươi cùng ta đi y cốc…”
Vận Linh trên tay giằng co lực cuối cùng vẫn là ở Cổ Cốc Như nói xong liền tan mất… Cho Bạch Mạt uống thuốc, chốc lát không thấy Bạch Mạt nức nở, Vận Linh mới yên lòng.
“Đi thôi…” Cổ Cốc Như xoay người đi về phía sâu trong rừng.
“Khuynh nhi nha đầu…”
“Tôn công, Khuynh nhi không có gì đáng ngại, chúng ta cũng mau đuổi theo đi…” Không muốn ai đụng vào Bạch Mạt, Vận Linh cẩn thận ôm Bạch Mạt còn đang hôn mê vào lòng, “Đi thôi…” Nói xong cũng phi thân đuổi theo…
…
“Cổ Cốc Như! Không được đùa giỡn với chúng ta! Đi cùng ngươi hơn bốn canh giờ, đêm cũng đã buông xuống!” Khuynh Nhược Vũ đuổi theo Cổ Cốc Như ổn định khoảng cách vừa bay vừa kêu gọi.
Cổ Cốc Như mượn ánh trăng ngẩng đầu nhìn lại, “Còn cần hai canh giờ…”
“Hai canh giờ! Đi như vậy nhiều nhất là nửa canh giờ nữa sẽ đụng phải núi! Ai cũng biết y cốc của ngươi chỉ có đi cửa tây thành tứ biên thành mới có thể đến được!”
“Đi theo ta chính là…”
“Được! Đi theo ngươi, nếu thật sự đùa giỡn, ta sẽ đối với ngươi không khách khí!”
“Ta chưa từng cho ngươi cơ hội như vậy?”
“Hừ!”
Nửa canh giờ sau, tất cả mọi người quả nhiên đều dừng lại ở chân núi Cự Sơn, không đợi Khuynh Nhược Vũ hù dọa, Cổ Cốc Như lại bắt đầu dọc theo chân núi mò mẫm đi, mọi người chỉ có thể đuổi theo. Nếu không phải còn có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Bạch Mạt bám sát mình truyền đến, dọc theo đường đi nàng quả thực làm cho Vận Linh cảm thấy Bạch Mạt giống như một con búp bê sứ vừa chạm vào liền vỡ vụn…
“Ở đây…” Cổ Cốc Như đột nhiên dừng lại, “Nhược Vũ, gọi người cùng tới hỗ trợ…”
“Hắc!” Khuynh Nhược Vũ nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo xoay eo liền dán lên, “Tốt~ Hi Nhi, Ảnh Tứ! Lại đây!” Sau đó quay đầu cười híp mắt nhìn Cổ Cốc Như đang bày mặt lạnh nhưng còn có vẻ kiều diễm mười phần, “Thế nào? Đại Cốc chủ, những người này còn chưa đủ a~”
Cổ Cốc Như không dấu vết dời đi một bước, “Có thể…” Sau đó một lần nữa cẩn thận quan sát bề mặt đá vách đá của núi khổng lồ, “Đẩy khối này!”
“Lớn như vậy!”
Cổ Cốc Như không để ý đến Khuynh Nhược Vũ, dùng sức trước, sau đó bốn người hợp lực…
“Ầm ầm…” Những tảng đá khổng lồ nhẹ hơn tưởng tượng, chỉ cảm thấy dễ dàng hơn để đẩy, sau đó các hang động phía sau đá cũng dần dần xuất hiện.
“Ôi, Đại cốc chủ! Hóa ra y cốc ngươi còn làm cửa sau a…”
“Sinh môn… Tử lộ… Đi theo ta!”
“Khụ khụ… Độc phụ!”
Vào động, kéo những cây nho khổng lồ chặn lại tảng đá, đoàn người lại theo sát Cổ Cốc Như đi gần hai canh giờ mới đến nơi y cốc ở.
An bài Bạch Mạt bị thương, Vận Linh làm sao còn chờ tiếp, “Cổ cốc chủ! Ngươi mau làm gì đi”
Cổ Cốc Như khó hiểu, vì sao Túc Hạo Khuynh đối với tên Bạch Mạt giả nam này quan tâm như vậy, “Trúng độc quá nhiều, hiện tại y cốc cũng chỉ có một cách giải độc có hy vọng, dùng thuốc tước măng cùng thuốc hổ lang trộn lẫn, lại dùng thuốc giải độc kỳ dược của y cốc, tắm thuốc đẩy độc ra khỏi cơ thể, chỉ là, phương pháp này cũng có hiệu quả tẩy kinh mạch , thông kinh mạch, nhưng dược tính quá mức mạnh liệt, người thường đau như đứt gân, xé xương. Nếu chính nàng không cách nào chống đỡ được, cho dù là ai, cũng không làm gì được…”
“Không còn cách nào khác sao? Bạch Mạt nàng lá gan nhỏ lại càng sợ đau !” Tử Hề lo lắng nói.
“Không có cách nào khác! Nếu nàng có thể vượt qua, còn cần phải đem thịt chết nhiễm độc trong vết thương loại bỏ, dùng thịt tươi tơ tằm được kim thêu đặc chế khâu vết thương…”
“Rít…” Hoa lão nhịn không được hít một hơi, nói: “Chỉ là như vậy, sợ là Bạch Mạt tiểu lão đệ ngất xỉu cũng phải tỉnh vì đau đớn… Cái này…”
“Làm thế nào?”
“Mấy phần nắm chắc…”
“Ba phần ở ta, bảy phần ở nàng!”
Trước giường Vận Linh ôn nhu vuốt ve mặt Bạch Mạt, ẩn nhẫn thấp giọng nói: “Mong Cổ cốc chủ… Cố gắng hết sức!”
“Đương nhiên…”
Dứt lời, nghĩ đến Bạch Mạt gầy yếu còn phải chịu đựng đoạ đày, đau lòng chung quy vẫn ngưng kết thành một giọt nước mắt trong suốt theo lông mi Vận Linh rơi xuống.
“Khuynh nhi nha đầu…” “Chủ tử…”
“Nàng có thể… Chuyện nàng hứa với ta còn chưa làm xong…”