Chương 87: Phiên Ngoại (H)
P/S: Đợi mãi mới có chương cuối là H )
Ánh trăng mờ ảo, ánh nến không ngừng lay động, sau khi trải qua sinh tử, mọi thứ đều bình lặng trở lại, nhưng mỗi đêm đều “dằn vặt” Bạch Mạt …
“Vận Linh …”
“Ừm?”
“Nàng vẫn chưa ngủ…”
“Ừm…”
Mùi hương thuộc về Vận Linh quấn quít trong lòng, lần này, dã thú nhỏ trong lòng Bạch Mạt rốt cuộc bộc phát ngoài tầm kiểm soát!
Đẩy chăn bông sang một bên, Bạch Mạt trực tiếp lật người qua một cách thô bạo, hai tay trực tiếp đặt lên hai bên hông của Vận Linh …
Tư thế như vậy, ba lần trước Bạch Mạt còn chưa “chủ động”, còn phần lớn lần sau sẽ là “môi kề răng.” Thời khắc này Bạch Mạt đang trìu mến ngắm nhìn người dưới thân, Vận Linh cảm thấy lỗ tai mình đang dần dần có chút nóng, dĩ nhiên theo thói quen vẫn giả vờ, “Ưm…người định làm gì?”
“Chúng ta động phòng!”
“……”
“Chúng ta động phòng!”
“Bạch… Ừm” Vân Linh vừa mở miệng liền bị Bạch Mạt hôn.
Hoàn toàn không giống như trong trí nhớ, nụ hôn này lại tràn ngập hương vị, đúng vậy, đây là khát vọng của Bạch Mạt, nhưng Vận Linh vẫn không biết, cũng không có thời gian để ý tới, bởi vì Bạch Mạt vẫn đang ngày một hôn sâu hơn, không muốn cự tuyệt cũng không có cách nào trêu chọc, nhưng chỉ có thể để môi lưỡi của nàng không ngừng trêu chọc trong khoang miệng mình …
Nụ hôn này thật sự kéo dài rất lâu, cho đến khi Bạch Mạt cảm thấy bản thân gần như không thở nổi mới có thể khôi phục lại được một chút lý trí. Miễn cưỡng thả lỏng mềm mại, nhưng lưu luyến này cũng không thể theo ý của Bạch Mạt, lúc này xuất hiện những sợi chỉ bạc mỏng manh…
Không cần suy nghĩ, Bạch Mạt dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi ửng hồng của Vân Linh, sau khi nhận lấy ‘triền miên’ mới thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn nói với nàng… cũng không phải muốn hỏi ý kiến của nàng …” Ba năm trước, nàng không còn là người ngoài mà ngay cả vạt áo Bạch Mạt cũng không tìm thấy. Vừa nói và âu yếm người dưới thân, bàn tay Bạch Mạt thu lại, những ngón tay khéo léo đã cởi dây áo ngủ của Vân Linh…
Lời nói của Bạch Mạt lướt qua tâm trí Vận Linh hai lần, nàng vẫn chìm trong dư âm của nụ hôn sau đó nên vẫn chưa hiểu được ý tứ của Bạch Mạt, càng đừng nói đến chuyện phát hiện y phục của mình có chút khác thường, đã được cởi ra phân nửa….
“A! Bạch… Ưm!” Hơi thở rối loạn, cùng sự xấu hổ lan tràn hoàn toàn xua ta những chuyện trong lòng Vân Linh, nhưng cảm giác kỳ lạ theo đó truyền đến đại não vừa lấy lại lý trí, trừ việc cắn môi ngăn cản thanh âm đáng xâu hổ của chính mình, nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe theo đại não mà thuận theo những tiếp xúc thân mật của Bạch Mạt…
Đôi tay thon dài trắng nõn của Bạch Mạt không ngừng di chuyển loạn… “Bạch… Mạt… Không… Ưm!” Lại một lần nữa nàng không kịp ngăn cản động tác của đối phương.
“Vận Linh …” Đặt tay lên nơi mềm mại, phá hủy cấm kỵ, dường như có một dòng điện truyền qua, sẽ không kiểm soát được …
Ký úc về đêm tân hôn tưởng chừng như đã bị phủ một lớp bụi lại cuồn cuộn tràn ra, động tác của Bạch Mạt đều nghe theo bản năng, ngón tay, lòng bàn tay, thân thể, miệng nóng rực thiêu đốt trên người Vận Linh, nó cũng đã sớm ghi dấu ấn trong lòng Vận Linh, dáng vẻ của đối phương không thể nào xóa nhòa, “Phò mã… Bạch Mạt…”. Vận Linh thuận theo ý muốn của Bạch Mạt, thân thể nàng bị Bạch Mạt lấp đầy trong nháy mắt, khoái cảm ùa đến làm nàng không tự chủ được cong người lên nghênh hợp tiết tấu ra vào của Bạch Mạt.
“Vận… Linh …”
“Bạch … Mạt…”
“Ưm … A! Ưm!”
“Ta làm nàng đau sao?” Động tác của Bạch Mạt nhanh chóng ngừng lại, sau đó lại hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, Bạch Mạt cảm thấy có chút đau lòng.
Vận Linh gắt gao mím chặt môi, quay đầu sang một bên vì xấu hổ, nhưng ngay sau đó, Vân Linh, lý trí sớm đã thuận theo những ham muốn trong lòng, Vận Linh cũng học theo Bạch Mạt…
“Ưm … Vân Linh … A!”
“Ưm …” “Ưm …” “Ưm …” “Ưm…” “Ưm…”
Hai thân thể dính chặt lấy nhau, khó thể tách rời…
Chúng ta động phòng …
Ưm……
Ta yêu nàng, đó chính là định mệnh.
****************************
“Hả? Phò… Gia, ngài lén lút ở đây làm gì vậy?”
“Ta … Sao ta phải lén lút!”
“Cắt! Gia … Trên mặt ngài đều viết rất rõ ràng!”
“Vớ vẩn! Ngươi đúng là nhàn rỗi, vừa lúc trong phòng có chăn đệm cần phải thay, đồ cũ hỏng rồi, ta muốn mua thêm một cái túi gấm nhân tiện đi ra ngoài một lát!”
“Hả? Tại sao nó lại hỏng?”
“Cái này… Ta đem ga giường cắt chơi được không, dù sao ngươi tìm người thay đi, ta đi đây!”
“Hả? Ô … ô …”
******************************
“Mười văn ba đôi, mười văn ba đôi!”
“Nào … Khi đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”
“Mười văn cũng không mua được, mua lỗ cũng không được, không được để bị lừa!”
“Không phải…… Ta nói này các ngươi không mua vì sao lại còn quanh quẩn ở đây? Các ngươi làm lỡ chuyện làm ăn của ta….”
“Hả? Phu nhân, khăn che mặt của nàng đâu?”
“Mới vừa rồi bị gió đêm thổi đi mất..”
“Vậy thì… Dựa vào ta! Sạp hàng đã đóng cửa rồi! Phu nhân, chúng ta về nhà đi! Chúng ta đừng ra ngoài chơi nữa!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ta! Ta ghen….! Về nhà!”
“Ừm ~ tốt ~”
*****************************
“Oa… Đây là nơi sầm uất nhất của hoàng cung… Oa, ngay cả hoa ở đây cũng rất tươi tốt!”
“Ừm…… Người nói muốn tới, thiếp liền sai người chuẩn bị…”
“A! Phu nhân, ta yêu nàng chết mất!”
“Chớ nháo…”
“Ồ ồ ồ! Được!”
“Chậc chậc chậc chậc! Chủ nhân, hai người, khiến Nhược Vũ nổi hết cả da gà lên rồi!”
“Hì hì … này? Tại sao chỉ có một mình ngươi, Cốc Chủ cùng Tử Hề đâu rồi?”
“Hừ! Đồ mặt lạnh, không phóng khoáng, không phải ta chỉ không cẩn thận nhìn thấy vết bớt hình bướm tiểu nha đầu kia của nàng, liền không muốn đi cùng ta … hả, đằng sau.”
“Này … vậy, chỗ này, sao ngươi vẫn còn tức giận?”
“Khụ … đùi…”
“Haha … khó … khoan đã, Nhược Vũ, ngươi nói vết bớt của Tử Hề có hình dạng gì?”
“Hình bướm… nhưng nó lại rất đẹp …”
“Vận Linh …”
……
Lâu lắm rồi …
“Tử Hề hình như rất sợ Vận Linh?”
“Hừ … nói bậy! Ta… Làm sao ta phải sợ nàng! Ta chỉ… Ta chỉ cảm thấy được nàng không phải người xấu mà thôi…”
“A! Đúng là hiếm thấy, rất khó có thể nghe thấy từ miệng ngươi khen người khác!”
“Ta chỉ cảm thấy nàng là người tốt! Ta rất vui! Hừ!”
Còn có từ từ thân cận với Hoa lão, hóa ra…
……
“Vận Linh … Chúng ta có nên nhận Tử Hề là muội muội không?”
“Được~”
P/S: Vận Linh coi chừng sau này Tử Hề lớn là ghen mỗi ngày đó nha )
*********************************
“Hi Nhi! Hi Nhi! Nhanh lên! Gọi người đến giúp, lâu quán của Nhược Vũ bị vây quanh rồi!”
“Cái gì! Người nào gan lớn như vậy, không thấy ta…”
“Khụ khụ… Chuyện đó … là như vậy, vài ngày trước ta có viết truyện “Cản đao sinh tình” mà vài ngày trước sau khi viết xong liền bán ở chỗ của Nhược Vũ, kết quả … kết quả…. bán hết, những người không mua được vẫn đứng vây quanh nơi đó, khụ khụ … không gọi nước trà, chỉ muốn tới mua sách!”
“Ôi, gia của ta, ngài không thể yên tĩnh được một chút, vài ngày trước chủ tử của ta chỉ mới bắt đầu tiếp quản lại nơi đây, giờ ngài lại gây chuyện!”
“Khoan … Đâu có chuyện gì liên quan tới ta! Thi từ ca phú cũng là ta cùng với nàng nghĩ ra, làm sao ta biết được nó lại phiền phức như vậy!”
“Được rồi! Người nhanh chóng mang theo chủ nhân của ta an phận đi thôi, đừng làm loạn nữa, ô ô, ta dẫn người tới đó nhìn xem!”
“Nói gì vậy! Ngươi là chủ nhân hay là ta là chủ nhân!”
“Cắt!”
“Này! A! Vận Linh! Vận Linh! Nha đầu Hi Nhi khi dễ ta! Vân Linh!” Bạch Mạt lớn tiếng hô sau đó liền đi thẳng về phía thư phòng…
……
” Vận Linh! Vận Linh!”
“Sao người lại hoảng sợ như vậy? Nhìn xem… Cả người đều là mồ hôi …” Vận Linh lúc nào cũng xinh đẹp, búi tóc phụ nhân, nàng lấy khăn tay lau mồ hôi hai bên thái dương của Bạch Mạt…
“Vận Linh~”
“Ừm?”
“Vận Linh~”
“Ừm…”
” Vận Linh ~”
“Ừm…”
” Vận Linh ~”
“Mạt…”
Vận Linh… Ta phải tu bao nhiêu kiếp mới có thể may mắn được như vậy. Xuyên qua không gian cùng thời gian gặp được nàng?
Có lẽ … chính ta mới là người tích đức … Bạch ..
.
[Kết thúc】
Nhưng Bạch Mạt và Vận Linh vẫn tiếp tục yêu thương nhau …
Tác giả có điều muốn nói:
Thật ra, còn có chuyện khác nữa. Vận Linh đã bắt mọi người canh gác tòa nhà, mở một con sông xung quanh tòa nhà, bắt những sinh vật như lươn điện để canh giữ ‘cơ sở’ của Bạch Mạt, hơn nữa còm có một chiếc xe đặt ở bên trong phủ, khi trời lạnh, có thể ở trong xe cùng Vận Linh bật máy sưởi, hai người cùng nhau ngắm sao, hoặc là làm chút chuyện khác mỗi lần nhắc đến không khỏi đỏ mặt. Ở đây tôi chỉ xin lỗi vì không đưa vào liên kết CZ ~ Hahaha … Có rất nhiều câu chuyện về Bạch Mạt và Vận Linh…
[Không buông được nàng] Viết xong, ra mắt, mình rất ưng ý, dù có nhiều thứ muốn viết nhưng lại không biết viết thế nào, đem những hình ảnh trong đầu viết ra thành văn thực sự rất khó. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn lấy nó ra. Tôi không muốn câu chuyện này phai nhạt trong ký ức của mình …
Có thể là tôi làm sự tình trong ba phút, nhưng bản thân lại cực kỳ không muốn thừa nhận, cho nên, bài báo này có thể coi là đối với chính mình chứng minh, chứng minh tôi có thể! Làm cho mọi người phải chê cười rồi… haha~
Cuối cùng, tôi rất biết ơn người bạn nhỏ Thanh Mặc Vấn Tâm, một tác giả đã ở Tấn Giang âm thầm viết trong vài năm. Lần đầu tiên khi còn học đại học tôi đã rất muốn viết truyện, nhưng trái tim thủy tinh của tôi lại chỉ vì một lời bình luận mà giết chết hoàn toàn vọng tưởng khi đó của bản thân mình. Có lẽ viết truyện thực sự không phải là điều tôi có thể làm, nhưng chính cô ấy là người đã khiến tôi có thể một lần nữa có dũng khí viết ra câu chuyện này, “viết đi!” “Sao không viết?” “Có gì đâu!” Hehe … Tôi cũng bị tôi bắt làm sáng tỏ logic, và cảm thấy rằng nhịp điệu không đúng, vì vậy cô ấy đã nói với tôi về nó…… Kiên nhẫn! Cỗ vũ!
Điều cuối cùng là cảm ơn những người bạn của tôi, những người đã luôn ném mìn cho tôi, còn có những người tôi không biết trong khu vực bình luận. Thực ra, tôi thường xuyên mở ứng dụng Tấn Giang mỗi ngày để đọc cũng như lưu lại bình luận của mỗi người, hahaha ~ Tôi ngại quá, được rồi, tôi sẽ không thay đổi nội dung của đoạn này, nếu như bệnh của tôi nghiêm trọng, có nhìn hay không không hiểu đều đã viết ra hết rồi, nếu như hiện tại tâm trạng của tôi kích động có thể xem đem kết thúc của tiểu thuyết sửa lại!