Chương 2 Bị săn lùng (Phần 1)
“Cái gì! Hắn ta là Thương Lãng?!” Âu Dương Bích Ngọc nghe tên liền biến sắc. Cái tên sát thủ Ác Lang kia, chính là Thương Lãng mà nay cả nghĩa phụ cũng phải khiêm nhường ba phần kia sao?
Thương Lãng là một sát thủ tự do nổi lên mấy năm gần đây, chỉ cần nghe đến tên hắn thôi cũng khiến không rét mà run. Người ta nói chỉ cần xuất ra được số tiền thưởng kết xù, hắn có thể giết bất luận kẻ nào, kể cả là Hoàng đế. Hắn đương nhiên đến từ nơi khác, cả người đen thui chẳng khác nào than đen, ngựa cao to khỏe như cây thông lớn, thủ đoạn giết người vô cùng tàn ác, nổi tiếng chua ngoa độc ác, đã từng lột da người sống, moi tim móc phổi, ở trước mặt người bị hại vừa uống sữa dê vừa nhìn người ta đau đến chết.
“Ha ha ha ha ha ha, nha đầu này cũng biết đến danh của ta. Tuy rằng bộ dạng của ngươi không bằng Hồng Kiếm, nhưng bản đại gia vẫn có thể chơi đùa cùng ngươi.” Nói xong, còn thực sự nghiêm túc quan sát Âu Dương Bích Ngọc, tròng mắt xoay tròn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, tựa như đang cân đo đong đếm con mồi.
Âu Dương Bích Ngọc tuy thường ngày vô tư, nhưng đa phần là miệng ác khẩu nhưng lòng dạ đôn hậu, dù sao nàng cũng là một nàng gái mới lớn, không khỏi đỏ mặt vì ánh mắt kỳ quái cùng câu nói đùa của Thương Lãng.
“Miệng đầy ô ngôn uế ngữ, phi!” Muốn chạy lên một đao chém ngang miệng hắn, nhưng tự biết bản thân khả năng không bằng, chỉ đành đứng tại chỗ tức giận trừng mắt nhìn.
Lãnh Tiêm Tiêm bước tới chặn trước người Âu Dương Bích Ngọc.
“Chậc chậc chậc chậc, Hồng Kiếm ơi là Hồng Kiếm, mỹ nữ như vậy sao lại muốn làm sát thủ? Sao không quy nạp dưới trướng của ta, để ta bảo vệ ngươi! Đồ bỏ “Huyết Diệu” lão tử ta đây còn không để vào mắt. Hai ta hàng đêm sanh ca, dây dưa bên trong lều đỏ ấm áp chẳng phải sung sướng sao! Ha ha ha”. Vì tiền, hắn có thể giết bất cứ ai; cùng có thể vì mỹ nhân mà có thể từ bỏ bất kì nhiệm vụ nào. Tất cả đều dựa vào tâm trạng của hắn.
Lãnh Tiêm Tiêm nhướng mày, cũng không tức giận, Âu Dương Bích Ngọc ngược lại nhảy ra trước hét lớn: “Ta khinh! Đồ khốn nạn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Cũng không quay về nhìn vào gương soi, xem mình người không ra người quỷ không ra quỷ có xứng hay không?
“Nha đầu đừng nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, chờ lão tử làm xong việc liền trị ngươi, để ngươi vừa cực khoái vừa cầu xin tha thứ!” Thương Lạng mất kiên nhẫn nhổ xuống đất, lộ ra nụ cười dâm đãng.
Hắn vốn không tin Hồng Kiếm trên bức chân dung lại lộng lẫy đến vậy, ngay cả khi nàng có che một mảnh lưới mỏng che mặt, dù dung mạo mơ hồ nhưng khí chất phiêu dật tuyệt trần để người ta thần phục. Hắn tưởng rằng họa sĩ cố gắng làm đẹp thêm, nào biết gặp người thật liền xác nhận hoàn toàn không giống, bởi vì bản thật còn đẹp kinh hồn hơn!.
Nói là sát thủ nhưng thực ra sát thủ trong thần thoại đó lại chính là một vị thần tiên. Dung nhan tuyệt thế, yếu đuối như không xương, nhìn thế nào cũng không ngờ đây là sát thủ máu tanh không gớm tay. Mỹ nhân như vậy, có chết cũng phải nếm thử cảm giác lớp mặt nạ băng lãnh kia phong tao nhiệt tình!
Âu Dương Bích Ngọc thấy ánh mắt dâm tà của hắn làm cho toàn thân không được tự nhiên, nói thẳng: “Tiêm Tiêm, mặc dù ta không tốt, nhưng nếu hai ta hợp sức chưa chắc sẽ thua hắn!”
“Hừ, chỉ bằng hai người các ngươi? Không bằng trực tiếp cùng ta trở về lăn lộn trên giường còn tương đối nhẹ việc hơn, chém chém giết giết đả thương da mịn thịt mềm của hai nàng, ta thấy rất đau lòng”.
Thành thật mà nói, một người thì nhìn giống như khuê nữ yếu ớt nuôi dưỡng trong khuê phòng, một người thì như một con nhóc chưa lớn, dáng vẻ yếu đuối hai vai không thể gánh, hai tay không thể khiêng, nói gì sát thủ, quả thật khiến hắn cười rơi cả răng hàm.
Trong mắt hắn ta, phụ nữ nên ngồi viết viết, thêu thùa trong thư phòng, nửa đêm đợi chồng về chiều chuộng. Phụ nữ chẳng qua chỉ là công cụ để đàn ông trút bỏ dục vọng, cả một đời bị đàn ông giẫm đạp ở dưới chân, năng khiếu lớn nhất của các nàng chỉ là thay nam nhân sinh ra mấy đứa trẻ mập mạp.
Âu Dương Bích Ngọc tức giận đến mức song đao trong tay ngo ngoe sắp động, lỗ mũi cũng sắp phun ra lửa, nhìn Lãnh Tiêm Tiêm, chờ đợi ánh mắt của nàng cho phép liền sẽ tiến lên bổ đôi cái tên nam nhân còn buồn nôn hơn con gián này.
Lãnh Tiêm Tiêm vẫn không trả lời, trên mặt vẫn như cũ không nhìn ra vẻ hỉ nộ ái ố gì.
Âu Dương Bích Ngọc nâng đao lên chuẩn bị làm quân tiên phong, vừa nghĩ tới đó, một cơn gió bất chợt thổi qua, váy nàng bị vén lên thành hình vòng cung đẹp mắt.
Vừa nghiêng đầu, Lãnh Tiêm Tiêm đã không còn ở bên cạnh nữa, lúc này mới nhận ra trận gió thổi qua chính là Lãnh Tiêm Tiêm.
Khi nàng kịp phản ứng lại, trước mặt xuất hiện một bóng trắng, một bóng đen, cả hai đã chém giết túi bụi rồi.
Đương nhiên, bóng trắng là Lãnh Tiêm Tiêm, và bóng đen là Thương Lãng.
Lãnh Tiêm Tiêm dùng nhuyễn kiếm, Thương Lãng dùng đại đao.
Xét về phong độ hiện tại mà nói, Thương Lãng dường như có cơ hội thắng cao hơn, bởi thể hình cao lớn cùng sức mạnh trời sinh nam nhân của hắn.
Thương Lãng lắc mình một cái, tránh được cú đâm về phía trước của Lãnh Tiêm Tiêm, nhưng kiếm của nàng lại là một thanh nhuyễn kiếm, thay đổi đường kiếm cũng thuận thế chém sang một kích. Thương Lãng cũng là một tên già dặn trải qua trăm trận chiến, tất nhiên biết lợi hại trong đó, Lãnh Tiêm Tiêm nhìn thấu chiêu thức của hắn, theo sát hắn, cổ tay trắng nõn dùng lực, nhuyễn kiếm tựa như quần áo vừa mềm mại vừa cứng cỏi gắt gao áp chặt trên người của hắn.
Đây đã là trải qua bảy mươi chiêu bất phân thắng bại. Lãnh Tiêm Tiêm nhỉnh hơn một chút so với những gì hắn đoán trước.
“Nàng thực sự không đơn giản”. Lợi dụng lúc hai người gần như vậy, Thương Lãng hít một hơi thật sâu hương thơm của Lãnh Tiêm Tiêm, biểu lộ ra dục vọng không bỏ sót.
Lãnh Tiêm Tiêm kinh tởm quay đầu đi. Nhìn từ xa thì cũng may, tên này chẳng qua là một cục than cao to khỏe mạnh, không ngờ nhìn gần thì mọi chuyện vẫn như vậy, nếu không lộ ra hàm răng ố vàng kia thì thật sự không biết mặt mũi của hắn ở nơi nào.
Tuy rằng không nhịn được hít trộm mùi hương, nhưng không có nghĩa là tất cả nam nhân đều chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới, Thương Lãng thầm nói: Xem ra là đã coi thường nàng, danh tiếng Hồng Kiếm quả thật không ngoa.
Nước chảy đá cũng phải mòn, nhu có thể khắc cương.
Uy lực của võ thuật không phải là lấy cứng đánh mạnh, mà là mượn lực đả lực, suy một ra ba, làm ít mà hiệu quả cao.
“Quá khen”. Nàng đang lợi dụng tâm tính khinh địch của hắn, cũng từ các chiêu thức vừa rồi mà đoán ra thủ đoạn của hắn, chẳng qua là chiêu chế địch mà thôi.
Nhưng mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy, Thương Lãng cũng không phải là kẻ hư danh, không thể nào chỉ mới hai ba lần liền khuất phục được.
Một kiếm này chỉ là kiềm chế tạm thời, Thương Lãng xem như là chơi đùa cùng mèo con không thèm để ý.
Đan điền trầm xuống, vận khí mà ra, mặc dù nhuyễn kiếm không bị gãy, nhưng cũng bị rung chuyển bởi khí tức này.
Bàn tay đang cầm chuôi kiếm của Lãnh Tiêm Tiêm cảm thấy năng lượng bùng phát, tay nàng tê dại, bất đắc dĩ phải nới lỏng ra.
Thương Lãng được giải thoát, nhanh chóng bổ tới một đao.
Đao khí tiếp cận, Lãnh Tiêm Tiêm nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát.
Cứ như vậy ngươi tới ta lui, hai người đánh nhau gần một tiếng đồng hồ.
Âu Dương Bích Ngọc từ đầu ngồi nhìn mà than thở, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất đếm kiến.
Hai người họ đã rất ăn ý lẫn nhau, trước khi Lãnh Tiêm Tiêm nháy mắt ra hiệu, nàng không thể tự tùy ý ra trận, nếu không sẽ làm loạn trận địa của nàng ấy.
Lãnh Tiêm Tiêm bắt đầu có chút thở hổn hển.
Mặc dù mấy năm qua nàng đã phải chịu sự huấn luyện nghiêm ngặt và tra tấn khắc nghiệt, nhưng thể lực của phụ nữ so với nam giới cũng có hạn. Đương nhiên là đối với một cao thủ năng lực khá cao mà nói, nếu là Âu Dương Bích Ngọc cùng loại quái vật như hắn tranh tài nửa canh giờ thì e rằng đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.