CHƯƠNG 4
Thời Dạ Mạt thuê nguyên một chiếc máy bay, lợi dụng thân phận đặc biệt của mình chen ngang khiến cho máy bay lập tức cất cánh, suốt đêm bay tới thành phố B của nước C.
Sau khi tới nơi, cô cũng không nghĩ nhiều mà chặn một chiếc taxi chạy tới địa chỉ bệnh viện được gửi tới ở trong điện thoại. Tới phòng bệnh, vẻ mặt của cô không cảm xúc trừng mắt nhìn gương mặt tràn đầy thoải mái của người trên giường của Thời Tịch Noãn.
Bị lừa rồi, Thời Dạ Mạt có thể khẳng định chắc chắn.
“Tiểu Mạt, cuối cùng em cũng tới gặp chị rồi, tới đây, để chị nhìn em nào.” Lúc nhìn thấy cô, Thời Tịch Noãn giống như cái tên của mình nở một nụ cười vui vẻ ấm áp, cô ấy nhẹ nhàng nâng bàn tay không bị thương lên dịu dàng gọi cô đi qua.
Thời Dạ Mạt hít nhẹ một hơi, kìm nén sự kích động muốn rời đi ở trong lòng rồi ngoan ngoãn di chuyển hai chân, bước đến ngồi vào chiếc ghế màu trắng được đặt ở bên cạnh giường rõ ràng là được chuẩn bị cho cô. Sau khi cô ngồi xuống thì im lặng nhìn người trên giường bệnh không nói tiếng nào. Trong thoáng chốc, nhiệt độ giảm xuống đến mức có thể đóng băng. Lát sau, bên tai truyền đến âm thanh: “Đã nói Tiểu Thời không nên lừa gạt người ta đến, nhìn xem người ta tức giận đến mức nào rồi kìa.”
Cô lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn qua chỗ của Lý Tố Hà, cho chị một cái liếc mắt đầy tối tăm.
“Cô nhìn tôi làm cái gì? Không phải là biết được tôi là người gọi cho cô ấy đấy chứ? Không được, phải tìm một lý do để rời đi, tôi là người vô tội mà.”
“Tôi còn phải quay trở lại công ty, hai người cứ nói chuyện đi.” Lý Tố Hà giả vờ liếc nhìn đồng hồ rồi vuốt điện thoại di động, vội vã trốn khỏi phòng bệnh.
Lý Tố Hà nhanh chân chạy thoát, phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ.
Thời Dạ Mạt khẽ quay lại nhìn chị Noãn Noãn, đánh giá những vết thương trên người cô ấy, tay chân bó thạch cao thì không thể giả được, đầu quấn băng gạc, cổ còn đeo cả vòng đỡ, quả thật là bị thương không nhẹ, thế nhưng có hôn mê hay không cô vẫn để đó.
“Tiểu Mạt, chị thật sự đã hôn mê một ngày một đêm, hơn nữa lần này tìm em trở lại là có chút chuyện muốn nhờ em.”
Đôi mắt tròn sáng lấp lánh của Thời Tịch Noãn nhìn cô, cô ấy biết rằng cô có thể đi guốc trong bụng mình, thế nên dứt khoát nói với cô. Thời Tịch Noãn nhìn Tiểu Mạt không phản ứng gì, cô ấy chỉ có thể tự mình nói tiếp ở trong lòng.
“Lần này chị gặp chuyện cũng không phải là do tai nạn.”
Không phải là tai nạn?
Con ngươi của Thời Dạ Mạt rụt lại, cô nhìn chị Noãn Noãn với ánh mắt chứa thêm chút lo lắng.
“Có vật gì đó nói với chị một câu, sau đó hai tay của chị không khống chế được nên mới xảy ra chuyện, nhưng vốn dĩ phương hướng xe đâm tới là Khinh Uyển ở bên cạnh chị, chị bảo vệ cô ấy, dựa vào ý chí quay tay lái lại nên mới bị thương. Tiểu Mạt, đây là một câu chuyện dài dòng, chị vẫn luôn cảm thấy những việc này sẽ lần lượt đến với Khinh Uyển, hiện giờ chị bị thương, không thể bảo vệ cô ấy, cũng không yên tâm giao cô ấy cho người khác được, không có cách nào khác chị mới phải quấy rầy đến em, xin lỗi em. Mặc dù không biết năng lực của em có thể giúp Khinh Uyển giải quyết vấn đề hay không nhưng ít nhất năng lực của em có thể bảo vệ cô ấy. Tiểu Mạt, lần này coi như chị cầu xin em, em nể mặt chị, giúp chị trong khoảng thời gian này, chăm sóc Khinh Uyển, bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì.”
Một tiếng xin lỗi đã làm mềm trái tim của Thời Dạ Mạt, từ nhỏ đến lớn, chị Noãn Noãn luôn đối xử với cô như một người em gái, chưa bao giờ để những đứa trẻ khác ở trong cô nhi viện bắt nạt cô. Chỉ cần cô bị đứa trẻ khác đánh, sau khi chị Noãn Noãn biết thì sẽ đánh lại, sau đó gương mặt sưng húp màu đỏ đứng ở trước mặt cô cười rồi xoa đầu cô nói xin lỗi em, chị không bảo vệ em tốt.
Chị Noãn Noãn không có lỗi với cô, e là thật sự không còn cách nào khác mới nhờ cô giúp đỡ sau ngần ấy năm không liên lạc.
“Chị có chuyện thì cứ nói, không cần phải lừa em.” Thời Dạ Mạt đột nhiên lên tiếng.
“Thế nên… Em có thể tạm thời ở bên cạnh Khinh Uyển được không? Tiền lương của chị đều đưa em hết.” Thời Tịch Noãn chớp mắt nhìn cô, giả bộ bất lực lại mềm yếu, cực kỳ giống một vua bệnh sắp nhắm mắt xuôi tay không bao giờ tỉnh lại nữa.
Không có gì lại bị người ta nhắc tên, người vẫn luôn yên lặng ngồi ở bên kia giường bệnh sau khi ngước mắt lên nhìn về hướng Tịch Noãn thì ánh mắt liếc về phía Thời Dạ Mạt.
Khi cô gái này bước vào, ấn tượng đầu tiên của Ôn Khinh Uyển về cô là một cảm giác đừng ai đến gần, một gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt như nước đọng, không có chút tia sáng nào, ngoại trừ Tịch Noãn đang nằm ở trên giường thì cô ngó lơ hết những người khác đang có mặt. Cảm giác đầu tiên, Ôn Khinh Uyển không có thiện cảm với cô, người này quá tự cao rồi, nhiệt độ so với nàng còn thấp hơn, cũng khó có thể ghép cô và người em gái lương thiện Tịch Noãn nói lại với nhau.
“Chị cứ giữ lại chút tiền lương ấy mà tiêu đi.” Thời Dạ Mạt lại liếc nhìn chị Noãn Noãn.
“Ý là em đã đồng ý rồi?”
Vui quá đi, giữ lại được tiền lương, còn thành công gài được Tiểu Mạt, he he.
Trong lòng Thời Tịch Noãn nghĩ xong thì chợt thấy không ổn, cô ấy chậm rãi quay đầu nhìn Tiểu Mạt đang đứng bên giường, bộ dáng cười cười chột dạ.
“Em chưa đồng ý, chị đừng cười quá sớm.” Ánh mắt Thời Dạ Mạt khoét một cái rồi đi ra ngoài.
“Đáng ghét, không được nghe trộm.” Thời Tịch Noãn bĩu môi, thầm nghĩ: Vẫn không đáng yêu như vậy.
Hừ.
Thời Dạ Mạt nghe thấy cũng không giận, đã quen rồi.
Ôn Khinh Uyển ở một bên quan sát hồi lâu, lúc đầu nàng còn cho rằng hai người bọn họ cùng lớn lên, có một loại ăn ý ngầm hiểu đối phương đang nghĩ gì, về sau lại cảm thấy không phải như thế này, nàng thấy rất kì lạ, nhìn Thời Dạ Mạt, xem có thể nhìn ra được thứ gì hay không.
Cảm nhận được một ánh mắt mang theo sự thăm dò, Thời Dạ Mạt dời ánh mắt khỏi gương mặt bĩu môi làm bộ đáng yêu của chị Noãn Noãn mà không e dè đón nhận chúng.
Giống như trong quá khứ, cô đợi trong lòng người này có soi mói bình phẩm gì đối với cô.
Đợi rồi lại đợi mãi, tầm mắt giữa không trung của hai người họ giống như nhựa cây quấn lại với nhau, chẳng ai cảm thấy xấu hổ mà né tránh đi cả. Ngược lại bệnh nhân nằm ở trên giường lại nhìn hai người bọn họ mà vui vẻ ha ha, thậm chí cô còn nghĩ lát nữa phải hỏi Tiểu Mạt rốt cuộc thế giới nội tâm của Ôn Khinh Uyển như thế nào.
Lại đợi thêm một lúc nữa, lông mày của Thời Dạ Mạt dần cau lại, cô ra sức xuyên qua từ trường của cơ thể con người để tiến vào nội tâm của người này, nhưng không biết vì sao mà lúc cô điều khiển sóng điện từ muốn đi sâu vào thì năng lực của cô lại bị đánh ngược lại, hơn nữa cô hoàn toàn không đọc được suy nghĩ nội tâm của người này.
Nhận ra được sự thật, đôi lông mày nhíu chặt buông lỏng, Thời Dạ Mạt rời khỏi mắt của nàng, một lần nữa nhìn về phía chị Noãn Noãn.
“Chị Noãn Noãn, cô ấy rất thú vị.” Khóe miệng cô hơi nhếch lên.
“Thú vị?!” Người có tính cách luôn cô độc lạnh nhạt lại có thế giới nội tâm thú vị ư?! Lẽ nào người ta hay nói bên ngoài và bên trong tương phản với nhau là thật ư?? Thời Tịch Noãn bắt đầu nghi ngờ thế giới này.
Đối phương nhìn đi chỗ khác, Ôn Khinh Uyển cũng rời khỏi đôi con ngươi sâu thẳm của cô, trong hai phút đồng hồ nhìn nhau vừa nãy, nàng có cảm giác như bị đôi mắt kia hút vào, dường như đôi mắt này có thể nhìn thấu được tất cả của nàng, hơn nữa thứ cảm giác này vô cùng mãnh liệt, trong chớp mắt khiến cho nàng không có cách nào nhúc nhích được.
Một lúc sau, nàng nghe cô gái này ở trước mặt nàng nói nàng thú vị, câu đánh giá này đừng nói Tịch Noãn phải kinh ngạc, đây đồng thời cũng là điều mà Ôn Khinh Uyển cảm nhận được.
“Ha ha, em cảm thấy thú vị… là đồng ý rồi hả?” Có thú vị hay không cũng được, chỉ cần khơi dậy hứng thú của cô em gái nhỏ, gài bẫy cô bảo vệ cho Khinh Uyển thì dù có người nói với cô ấy trái đất là hình vuông cô ấy cũng sẽ tin tưởng.
Một lần nữa, Thời Tịch Noãn lại quên rằng Tiểu Mạt có thể nghe được tiếng nói trong lòng người khác, và một lần nữa cô lại chột dạ cười hehe với Tiểu Mạt, cùng với bộ dáng giả vờ đáng thương.
Biết rõ mình bị gài bẫy, nhưng lần này Thời Dạ Mạt lại không hề tức giận, thậm chí cô còn muốn nhảy vào cái hố này, cô muốn tìm hiểu rốt cuộc tại sao mình lại không thể đọc được suy nghĩ của người con gái này.
Thú vị đấy, sống đến bây giờ, nàng là người đầu tiên, ngay cả thiên tài Tiểu Tam đã đặc biệt làm một hàng rào bảo vệ để cô thử xem có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy hay không, cô vẫn thoải mái đọc ra được suy nghĩ của cô ấy, lúc đó Tiểu Tam nghĩ: “Nếu như thế này mà cũng không chặn được thuật đọc suy nghĩ thì sau này tôi sẽ ghét cậu ấy!!”
Kết quả là Tiểu Tam buồn bã ủ rũ tự nhốt mình trong phòng, cô phải mua rất nhiều bánh pudding mới có thể dỗ người ta đi ra ngoài.
Dỗ được Tiểu Tam ra ngoài, sau khi bình tĩnh lại, Tiểu Tam đã phân tích năng lực của cô, có lẽ việc cô có thể đọc suy nghĩ là một khả năng kì diệu, không thể nào dùng khoa học mà giải thích được, không liên quan gì đến việc cô có thể điều khiển sóng điện từ. Một khả năng khác chính là nghĩ ngược lại, cô có năng lực đọc được suy nghĩ đã dẫn tới việc cô có thể điều khiển được sóng điện từ.
Tiểu Tam nói rằng cô nghiêng về giả thiết thứ hai hơn, Thời Dạ Mạt cũng tương đối tán đồng, bởi vì có những lúc cô cảm thấy cô không điều khiển được sóng điện từ, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt của đối phương thì tự nhiên lại có thể đọc ra được tiếng lòng của người khác.
Thời Dạ Mạt lại nhìn về phía Ôn Khinh Uyển, nỗ lực đọc suy nghĩ của nàng, nhưng vẫn là một vùng yên tĩnh như cũ, cô gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên: “Được, em đồng ý.”
Ôn Khinh Uyển không có lựa chọn, nàng cũng đã đồng ý để Tịch Noãn chọn người làm trợ lý tạm thời cho mình rồi, cho dù quả thật là nàng không muốn ở chung với cô gái này thì nàng cũng chỉ có thể âm thầm đồng ý.
Ba người mỗi người một ý nghĩ mà vui vẻ quyết định xong, Thời Dạ Mạt suốt đêm chạy tới có hơi mệt, nhìn qua chị Noãn Noãn, biết được cô ấy không sao, sau khi trao đổi số điện thoại với Ôn Khinh Uyển, cô rời khỏi bệnh viện không quay đầu lại.
Ra khỏi bệnh viện, Thời Dạ Mạt đứng ở cửa lớn nghĩ ngợi một hồi lâu, nghĩ cô có nhà ở thành phố B không nhỉ? Hình như là không có? Mà hình như là đã từng một một căn…
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.
Cô không muốn hao tổn tâm trí nghĩ ngợi nữa, trực tiếp bắt xe bảo tài xế đưa cô đến khách sạn cao cấp nhất để nghỉ ngơi trước, nhà cửa gì đó để mua sau đi.
Ngủ xong một giấc ngon, Thời Dạ Mạt ăn sáng xong rồi đi thẳng tới bên môi giới bất động sản để xem xem có căn nhà nào phù hợp hay không, bởi vì vấn đề năng lực của mình, Thời Dạ Mạt chọn nhà phải chọn căn độc lập, hơn nữa phải ở ngoại thành, không có nhiều người ở xung quanh.
Ban đầu bên môi giới thấy cô mặc trên người một chiếc áo phông quần jeans bình thường, hơn nữa nghe yêu cầu của cô, phải độc lập, phải vắng người? Nói như vậy thì chỉ có biệt thự mới phù hợp với yêu cầu của cô, nhìn dáng vẻ cô bèn cho rằng cô không mua nổi, vì thế qua loa đẩy ra mấy căn biệt thự.
Thời Dạ Mạt thích thú chọn được hai nơi, bảo bên môi giới đưa cô đi xem, môi giới cũng miễn cưỡng lái xe đưa cô tới đó. Đến nơi rồi cũng không giới thiệu gì nhiều, để cho cô tự mình đi xem, còn dặn dò cô đừng đụng chạm lung tung, chế nhạo nói cô làm hỏng rồi thì không đền nổi đâu.
Cô không quan tâm, thật ra sau khi vào bên môi giới bất động sản này, trong lòng vị quản lý môi giới nghĩ gì cô đều nghe rõ từng câu từng chữ, cũng biết anh ta coi thường cô.
Nhưng cô đã quen rồi, cũng không thèm để ý, còn tự mình xem rất vui vẻ.
Xem xong hai nơi, Thời Dạ Mạt thích căn ở tuốt ngoài rìa trong khu biệt thự Đại Vận Hà mới xem vừa nãy hơn, căn biệt thự đó có thiết kế trang hoàng nhã nhặn, có chất cổ điển, hơn nữa lại cách hàng xóm gần nhất những 400m, đủ yên tĩnh để cô sinh sống.
Quyết định xong rồi, cô xoay người lại nói với người quản lý đang lướt điện thoại tán gẫu với bạn gái của mình: “Tôi thích cái vừa rồi hơn, căn đó giá bao nhiêu vậy?”
Người môi giới nhịn xuống kích động muốn trừng mắt, anh ta trả lời qua loa: “Người chủ ra giá 120 triệu tệ, không bớt xu nào.” Hừ, nhà nghèo ra vẻ, đây là lần đầu tiên anh ta thấy loại người mặt dày hơn sông băng này.
“Cũng không khác lắm so với những gì tôi nghĩ, phiền anh liên lạc với chủ nhà để làm các thủ tục, tôi mua lại.”
“Ớ.” Người môi giới không hiểu mà nhìn cô, sau khi nhận ra thì mở to mắt, không nhịn được mà mắng chửi: “Cô gái, đừng có giở trò với tôi nữa, đã lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi rồi còn muốn tôi liên lạc với chủ nhà nữa sao?! Thật là ngớ ngẩn!”
“Hả? Có vấn đề gì à? Không phải anh bán được căn biệt thự đó thì sẽ kiếm được số hoa hồng lớn sao? Nếu như anh không muốn kiếm thì tôi có thể tìm người môi giới khác.” Hai tròng mắt của Thời Dạ Mạt sâu thẳm như vòng xoáy đen lạnh nhạt nhìn anh ta.
Ánh mắt của cô khiến cho người môi giới đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích, càng nhìn vào đôi mắt kia, người môi giới càng cảm thấy da đầu ngứa ran.
“Tôi… tôi…” Người môi giới sợ đến mức miệng run rẩy, thậm chí không thể thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Thời Dạ Mạt gật đầu rồi đợi anh ta.
Người môi giới vội vàng liên lạc với chủ nhà, người chủ nhà cũng có chút ngạc nhiên, hỏi lại người môi giới làm thế nào để thanh toán.
“Đúng vậy, người phụ nữ đó vừa nhìn là biết không có tiền, làm sao có thể thanh toán được? Không phải là cô ta vay ngân hàng đấy chứ?” Trong lòng người môi giới thầm nghĩ.
“Thanh toán ngay lập tức.” Không cần người môi giới lên tiếng hỏi, Thời Dạ Mạt đã mở miệng nói đáp án mà người môi giới muốn.
Người môi giới sững sờ nhìn cô, lại là ánh mắt đó… anh ta nhanh chóng quay lưng lại nói với chủ nhà đối phương có thể trực tiếp thanh toán luôn.
Chủ nhà vẫn còn nghi ngờ, hỏi kỹ người môi giới thông tin của đối phương. Chỉ là người môi giới cũng không biết nhiều, ông ta có chút không muốn bán cho người mà môi giới nói. Nhưng công ty của ông ta gặp vấn đề, trong thời gian ngắn cần xoay vòng vốn gấp, nếu không thì ông ta cũng không muốn bán căn biệt thự yêu thích của mình đi, ông ta không ngờ được nhanh như vậy đã có người mua vừa ý căn biệt thự này.
Sau một hồi bàn bạc, người môi giới làm xong hồ sơ bán ra, lại hẹn chủ nhà ký hợp đồng tạm thời ràng buộc về mặt pháp lý ở một nhà hàng, sau khi mọi người cùng ký tên, Thời Dạ Mạt không chút mảy may, cũng không sợ đối phương chạy trốn mà trực tiếp không đợi làm xong thủ tục sang tên đã chuyển tới tài khoản chủ nhà cũ bên trên.
Người chủ cũ nhanh chóng nhận được cuộc điện thoại gọi tới từ ngân hàng xác nhận rằng một số tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản của mình.
“Rốt cuộc cô ta là ai vậy?” Chủ cũ kiểm tra tài khoản của mình còn dư ra một khoản tiền, có chút choáng váng.
“Tôi là ai không quan trọng, nếu như không có vấn đề gì nữa thì tôi muốn chuyển vào ngay đêm nay, được chứ?” Thời Dạ Mạt đứng lên khỏi ghế rồi nhướng mày nói.
“Tất nhiên là được rồi, bây giờ cô đã là chủ nhân của căn biệt thự.” Chủ cũ nhận được tiền, tâm tình cũng bình tĩnh lại, công ty đã được cứu rồi, nhân viên cũng không bị thất nghiệp nữa.
Trước khi Thời Dạ Mạt rời khỏi còn liếc nhìn người chủ cũ thêm mấy lần, ông ta là một ông chủ tốt.
“Như thế này đi, nếu như sau này ông muốn mua lại biệt thự thì có thể nói cho tôi biết, tôi bán lại cho ông với giá cũ, tất cả trang trí tôi cũng sẽ không thay đổi.”
“Thật sao?” Hai mắt của người chủ cũ sáng bừng lên, bởi vì căn biệt thự này chứa đựng những hồi ức sinh thời của vợ với ông ta.
Vợ của ông ta mắc bệnh qua đời năm ngoái, ông ta không ngờ được ngay cả chốn duy nhất có thể nhớ về bà ấy mà mình cũng không bảo vệ được.
“Ừm.”
Con ngươi hờ hững của Thời Dạ Mạt mơ hồ lộ ra một chút mềm mại.
Dù cho lòng dạ của con người có một bộ phận vô cùng xấu xí, nhưng bên cạnh đó vẫn luôn có một góc làm cho người ta phải cảm động.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn cho rằng tôi sẽ viết hai cô ấy là hàng xóm? NONONO!
Tôi sẽ không đâu~ haha.
Tiểu Mạt người ta có gia tài bạc triệu đó, ở đâu cũng được.
Thời Tịch Noãn: Ôi, Tiểu Mạt à ~ Sau này chị phải dựa vào em bao nuôi rồi (trái tim)
Thời Dạ Mạt: Ai vừa mới nói là sẽ đưa cho em tất cả tiền lương của mình?
Thời Tịch Noãn: Ai? Là ai coi thường người khác như vậy!
Ôn Khinh Uyển: (Chỉ vào) Cô.
Thời Tịch Noãn: Làm gì có! Chị muốn ôm đùi lớn của Tiểu Mạt mà!
Ôn Khinh Uyển: Em cũng muốn ôm đùi lớn.
Thời Dạ Mạt:…