Sáng sớm thứ Bảy, tôi mang theo một chiếc túi lớn, trong đó có những thứ mà Dương Gia Lợi yêu cầu.
Cô ấy nói rằng rất bất tiện khi đi mua sắm ở những ngôi làng xa xôi, thậm chí còn nhờ tôi mua giúp những thứ lỉnh kỉnh như dầu gội đầu sữa bột,…
Tôi lấy ra ổ bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi đã bị đè bẹp dúm. Tôi chỉ có thể mua một ít ở trạm xe lửa để kịp chuyến tàu vào sáng sớm.
Sau khi xé lớp giấy gói, tôi kẹp chặt chiếc túi mua đồ quá khổ vào hai chân, và dựa vào tường nhai bánh mì giống như nhai xốp.
Xe lửa lắc lư, gõ nhịp đều đều, tôi dựa vào mái hiên tàu, quay mặt ra cửa nhìn rừng cây xanh rì đang liên tục trôi về phía sau.
Bỗng nhiên, tôi chợt nghĩ, không biết sự giúp đỡ của Dương Gia Lợi có thực sự đáng để tôi chạy tới chạy lui thế này hay không? Chẳng qua là ló lộ diện trước mặt Chủ tịch một Đảng thôi mà.
Khuôn mặt tôi được phản chiếu trên cửa kính, trông như bị thiếu ngủ và đang muốn đánh ai đó. Rốt cuộc tại sao tôi lại vượt một quãng đường xa chạy tới chỗ cô ấy chứ?
Tôi cảm thấy mình cần một ly cà phê thật nóng và ngọt.
Khi đến trạm xe lửa Nghi Lan, xe của Dương Gia Lợi đã đậu sẵn ở cửa chính.
Cô ấy xuống xe. Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, áo sơ mi cotton dài tay đơn giản và một chiếc quần ống lửng.
“Thị trưởng thị trấn như cậu không cần vệ sĩ à?” Tôi ném cái túi lớn cho cô ấy.
“Không có tiền.” Cô ấy trả ngắn gọn và dứt khoát. Sau khi bỏ đồ đạc vào ghế sau, tôi mở cửa ghế phụ và chờ cô ấy lên xe.
“Kế hoạch của các cậu là gì?” Tôi rất chuyên nghiệp. Lần này, tôi tới đây không phải là vì Dương Gia Lợi, mà là vì giúp cô ấy hoàn thành công việc.
Tôi nhìn khuôn mặt in nghiêng của cô ấy khi đang lái xe, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, trông tràn đầy sức sống.
Tôi túm tóc thật mạnh, cố gắng làm cho mái tóc của mình bồng bềnh hơn, để tổng thể trông đẹp hơn.
Dương Gia Lợi mím môi, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nói một câu hoàn toàn lạc đề: “Cậu đã ăn gì chưa?”
“Bữa sáng ăn bánh mì rồi!” Tôi nhìn cô ấy lái xe vào đường lớn thẳng tắp: “Bữa trưa thì chưa.”
“Được, vậy chúng ta về văn phòng ở trấn trước nhé.” Dương Gia Lợi thở dài: “Xin lỗi cậu, không ngờ cuộc họp diễn ra không thuận lợi, bây giờ người dân trong thị trấn đều đang ở đó.”
“Các cậu đang họp à?”
“Ừ, buổi họp thông báo.”
“Vậy mà cậu còn qua đây đón tôi?”
“Tạm dừng một chút cũng tốt.” Giọng cô ấy vẫn không thay đổi, xem ra không phải là chuyện quá nghiêm trọng: “Vả lại cậu còn mang đồ tới mà.”
“Các cậu đang gặp vấn đề gì?” Tôi chống cằm, gác khuỷu tay lên cửa sổ, nhìn khung cảnh đơn điệu đến mức buồn ngủ.
“Thị trấn Ngũ Phúc là một ngôi làng rất lâu đời, đất bị bỏ hoang lên tới ba mươi tám héc-ta.”
“Ban đầu chúng tôi dự định chuyển nhà trống của một số người dân thành homestay, để người dân thành phố có thể cùng nhau trải nghiệm cuộc sống nông thôn.”
Tôi nhìn sườn mặt Dương Gia Lợi đang nói chuyện một cách nghiêm túc, giọng điệu bất chấp khó khăn.
Chết tiệt, cô gái này vẫn quyến rũ như vậy.
“Phải lái xe thêm một lúc nữa.” Nói đến đây, cô ấy liếc nhìn tôi: “Cậu có thể chợp mắt một lát, đến nơi tôi sẽ gọi cậu.”
“Được.”
Hôm nay tôi dậy từ rất sớm để kịp chuyến tàu, vì thế tôi nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị của cô ấy.
“Dương Gia Lợi.”
“Gì?” Chắc là hồi lớp Mười hoặc lớp Mười Một, khi đốt cô ấy để tóc thẳng rẽ ngôi giữa, dung mạo rất thanh tú, mỗi khi cúi đầu, tóc sẽ xõa xuống che đi nửa khuôn mặt.
Thật đáng ghét.
“Kim Tâm Nghi! Cậu gọi tôi có chuyện gì?”
Cô ấy hỏi với giọng mất kiên nhẫn, còn cầm lấy cây bút chọc vào mặt tôi, rồi bực bội vén tóc ra sau tai.
“Dương Gia Lợi.”
Tôi lấy ra một chiếc dây buộc tóc.
“Gì hả?”
Tôi không nói nhảm nữa, mà đi tới vén tóc cô ấy lên.
Dương Gia Lợi ngoan ngoãn dựa vào lưng ghế không nhúc nhích, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Nhưng buộc tóc lên trông mặt rất béo.”
“Ai nói cậu béo?” Tôi cẩn thận điều chỉnh độ chặt của dây buộc tóc: “Ai nói cậu béo tôi sẽ đánh người đó!”
“Thật ấu trĩ!” Cô ấy đưa tay ra sau, vuốt túm tóc đuôi ngựa của mình: “Đẹp không?”
Tôi trở lại chỗ ngồi ở bàn đối diện: “Đương nhiên là đẹp rồi! Tôi buộc mà lại.”
“Ai hỏi cậu buộc có đẹp hay không chứ!” Tôi thích nhìn dáng vẻ vừa vui vừa tức giận của Dương Gia Lợi, đó là những cảm xúc mà tôi không cần phải đoán.
“Ha ha.”
“Cười gì mà cười!” Dương Gia Lợi thẹn quá hóa giận: “Tôi không thèm để ý đến cậu nữa.”
“Đẹp lắm! Đẹp chết đi được.” Tôi vội nắm lấy bàn tay đang định tháo dây buộc tóc của cô ấy: “Dương Gia Lợi nhà chúng ta cực kỳ xinh đẹp.”
“Nhàm chán.” Nhưng ấy cô lại lần nữa cầm bút chì lên: “Mau làm bài đi! Tôi sẽ không giúp cậu nữa đâu!”
“Ấy, cho tôi chép bài giải toán đi mà!”
“Không được!”
“Keo kiệt thế!”
“Đừng có mơ!”
“Dương Gia Lợi.”
“Cái gì!” Cô ấy gằn giọng.
Tôi nằm xuống bàn, ngước nhìn chiếc cằm nhỏ nhắn và đôi môi cong cong xinh xắn của cô: “Cậu thật xinh đẹp.”