Buổi tối về đến nhà, có lẽ nhờ có động lực do nghĩ rằng có thể là Dương Gia Lợi thích tôi, hoặc cũng có thể là do tôi thật sự muốn lập thành tích để mọi người phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Vì vậy, cả buổi tối tôi ôm máy vi tính chuẩn bị nội dung báo cáo vắn tắt cho cuộc họp với người dân thị trấn.
Cửa phòng tôi không đóng, lúc Dương Gia Lợi trở lại, cô ấy khẽ gõ cửa một cái.
“Cậu đã quen với công việc chưa?”
Nghĩ đến ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi muốn oán trách Diệp Trọng Tân, nhưng lại nghĩ đến việc mình đã khiến Phó thị trưởng không thích mình, tôi bèn nhún vai, quyết định chuyển chủ đề sang việc chính: “Tôi có ý tưởng báo cáo sơ lược rồi.”
“Tôi có thể xem một chút không?”
“Được chứ.” Tôi vốn định đứng lên, nhưng Dương Gia Lợi đã ăn tay lên bả vai tôi, muốn tôi ngồi yên, rồi xáp lại gần tôi từ phía sau. Cô ấy vừa mới tắm xong, tóc buông xõa đung đưa sau gáy tôi.
Tôi nghiêng đầu để cô ấy dễ nhìn hơn. Tối nay, cô ấy mặc áo cotton cổ tròn đơn giản, có lẽ vì đây là đồ ngủ nên cổ áo rất rộng.
Tôi thật sự không thể nhìn tiếp nữa, thậm chí còn nín thở.
“Tôi cảm thấy chỗ này…” Dương Gia Lợi chỉ vào màn hình máy tính: “Tôi thấy mức giá cho thuê này…”
“Cậu có đang nghe tôi nói không?”
“Hả? Cậu nói lại lần nữa đi!”
“Mặt cậu đỏ quá, bị cảm à?”
“Không. Chẳng qua là quá tập trung, dốc sức viết báo cáo đấy mà.”
Dương Gia Lợi hơi nheo mắt lại: “Tôi nghĩ đến một chuyện.”
“Gì cơ? ”
“Cậu biết không, hôm nay lúc tôi lấy micro ở chỗ điều khiển cạnh ghế phụ, vẻ mặt cậu rất đặc biệt.”
“Tôi kinh ngạc không được sao?”
“Lúc đó, cậu đang suy nghĩ cái gì?” Dương Gia Lợi tựa vào bàn sách, hai tay đặt trên mặt bàn, nửa người tì vào bàn.
Mẹ kiếp, tư thế này… Tôi có thể thấy cả rãnh ngực cô ấy
Tôi cảm thấy miệng khô lưỡi khô khốc.
“Cậu đang nhìn ngực tôi đấy à?” Dương Gia Lợi nở nụ cười sâu xa.
Tim tôi gần như sắp nhảy ra ngoài đến nơi: “Làm gì có. ”
“Có.” Cô ấy gật đầu, hơn nữa nụ cười thêm phần đắc ý, giống như Holmes tìm ra manh mối quan trọng của vụ án: “Hay là cổ của tôi có gì à?”
“Tôi không biết.”
Trong đầu cậu lại đang nghĩ gì nữa vậy?” Dương Gia Lợi bất mãn với câu trả lời qua loa của tôi.
“Tôi đã nói là không rồi mà!”
Vẻ mặt Dương Gia Lợi như muốn nói rằng “Cậu không lừa được tôi đâu, nhưng tôi tốt bụng bỏ qua cho cậu đấy”.
“Chỗ cậu vừa nói tôi sẽ sửa lại.” Tôi vội vàng đuổi cô ấy ra khỏi phòng, rồi dựa vào cửa hít một hơi thật sâu.
Sau khi tiễn Dương Gia Lợi đi, tôi vùi đầu vào việc viết lách. Xem xong bản thảo cuối cùng, tôi ôm máy tính xách tay đi ra ngoài. Dương Gia Lợi không có trong phòng khách, vì thế tôi đi tới phòng cô.
“Ồ, đúng vậy!” Dương Gia Lợi đang nói chuyện, xem ra là đang nói chuyện điện thoại.
Tôi thả chậm bước chân.
“Vẫn ổn.” Tôi cảm nhận được sự dịu dàng vô hình trong giọng nói của cô ấy: “Gần đây bọn em phải mở cuộc họp, hôm nay người dân thị trấn chạy tới văn phòng kháng nghị.”
“Ừ, ừ, không có vấn đề gì đâu. ” Dương Gia Lợi chuyển chủ đề: “Anh thì sao? Anh đã làm xong đồ án mà giáo sư giao cho chưa?”
“Ha ha…”
…
Là Lưu Chí Minh.
Tôi ôm chiếc máy tính giống như ôm lấy phao cứu sinh.
Rốt cuộc tôi lấy dũng khí ở đâu mà nghĩ rằng có lẽ Dương Gia Lợi cũng thích tôi chứ? Kim Tâm Nghi, mày đúng là đồ ngu ngốc!
Hóa ra, nụ cười của cô ấy đẹp đến vậy. Tôi nghĩ đến nụ cười lơ đãng của cô ấy dành cho tôi ngày hôm nay đã nói cho tôi biết rằng mình quan trọng đến mức nào ở trong lòng cô ấy.
Tôi đứng ở ngoài cửa hồi lâu, nhưng không nghe thấy cô nhắc đến tên tôi với Lưu Chí Minh.
Tại sao Dương Gia Lợi lại không nhắc tới tôi? Là bởi vì cảm thấy tôi không quan trọng sao?
Là bạn học cũ, sau đó trở thành cấp dưới mới, chuyện như thế này không cần phải nói với chồng chưa cưới của mình sao?
Thế cho nên thật ra, tôi vẫn là người tầm thường không đáng nhắc đến.
“Tiểu Kim à?”
Không biết từ lúc nào, Dương Gia Lợi đã nói chuyện điện thoại xong, còn tôi thì vẫn đứng ở đó.
“Ờ, xin lỗi, tôi chỉ muốn xác nhận số liệu với cậu một chút.” Giọng nói hờ hững của tôi khiến Dương Gia Lợi không đặt sự chú ý vào màn hình máy tính.
“Sao thế?”
“Cái gì sao thế?”
“Mệt mỏi quá à? Trông sắc mặt cậu không được tốt lắm. Hôm nay cậu đã ăn tối chưa?”
Tôi cúi đầu xuống muốn che giấu sự nóng nảy của mình: “Sau khi cậu xem xong cái này tôi sẽ về nghỉ ngơi.”
“Được.” Dương Gia Lợi nhanh chóng cầm lấy máy vi tính.
Chúng tôi thảo luận một lát, sau đó cô ấy trả máy vi tính lại cho tôi. Tôi nhanh chóng xoay người, chỉ muốn cách cô ấy càng xa càng tốt.
“Tiểu Kim.”
“Hả?”
Dương Gia Lợi chợt đi đến gần, kéo tay áo tôi, khiến tôi nghiêng người về phía trước.
Cô ấy hôn phớt lên má tôi một cái, nụ hôn nhẹ nhàng như chiếc lông vũ lướt qua: “Cậu đã vất vả rồi.”
Ainz Sama
Hành tiểu Kim đến bao giờ đây? Cay thật