“Cậu thích nữ giới à?”
Tôi nhìn Dương Gia Lợi không chớp mắt, không thể bỏ sót bất kỳ tín hiệu cảm xúc nào từ cô ấy.
Cô ấy chỉ đơn giản là ngạc nhiên, hay là sẽ chán ghét?
Cô ấy mấp máy môi, nhưng lại không phát ra tiếng.
Chuyện này khó phản ứng đến thế sao? Tôi cảm thấy bụng mình quặn lên một cách khó chịu.
Tôi không chờ cô ấy nữa mà đứng dậy.
“Tiểu Kim!” Dương Gia Lợi nắm lấy tay tôi, cô ấy biết rằng tôi đang tức giận: “Tôi không có ý gì khác.”
“Vậy ý cậu là gì?”
“Tôi chỉ cảm thấy… con đường này không dễ để đi. Tôi không biết nên… giúp đỡ cậu như thế nào.”
“Giúp đỡ tôi à?” Tôi cười, tiếng cười sắc lạnh như mảnh thủy tinh đang cắt vào đồ vật: “Tôi không cần bất cứ sự giúp đỡ nào từ cậu.”
“Đồng tính không phải là bệnh!” Tôi hất tay cô ra.
“Tôi không có ý đó.” Vẻ mặt cô ấy đầy bối rối: “Tôi không có ý đó.”
Tôi đẩy cửa đi vào, hai mắt nóng bừng, nhưng tôi không thể rơi nước mắt trước mặt cô ấy. Tôi trở về phòng.
Dương Gia Lợi nhanh chóng đi theo.
“Đi ra ngoài!”
Cô ấy đứng ở cửa phòng, tiến lùi không được. Tôi ôm gối vùi mặt vào đó, cả người cuộn tròn trên giường. Cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu mà không nghe thấy tiếng bước chân cô ấy rời đi.
“Mẹ tôi rất phản đối việc yêu đương đồng tính.”
Tôi ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra khuôn mặt cô ấy đã tái nhợt, tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt cô ấy yếu ớt như vậy.
“Tôi xin lỗi, có lẽ là do nghe mẹ tôi nói quá nhiều cho nên theo bản năng, tôi cảm thấy… Đây là một chuyện rất khó.”
“Cậu là bạn thân của tôi, sẽ không có gì thay đổi cả, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy thương cậu mà thôi.”
“Đây không phải là chuyện đơn giản.” Dương Gia Lợi lặp đi lặp lại câu này.
“Hai người yêu nhau chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.” Tôi gạt nước mắt: “Cậu cảm thấy người khác giới yêu đương thì đơn giản hơn sao? Tôi không nghĩ như vậy vậy.”
Dương Gia Lợi im lặng.
“Cậu chưa từng nói với tôi về mẹ cậu.” Tôi muốn mình bình tĩnh lại, bèn ôm gối dựa vào đầu giường, Dương Gia Lợi tựa vào vách tường, không biết vì sao tôi lại có cảm giác hai tay cô ấy khoanh trước ngực giống như đang ôm lấy mình.
“Mẹ tôi… là thế đấy.”
Thấy vậy, tôi lại mềm lòng. Tôi lau nước mắt, giả vờ mạnh mẽ hết mức có thể: “Tôi nhớ gần đây Đảng Nông dân có đề xuất thông qua hôn nhân đồng tính?”
“Sẽ không thông qua đâu.” Dương Gia Lợi trả lời rất nhanh, điều này khiến tôi vô cùng, vô cùng tức giận.
“Người kỳ thị đồng tính không phải là mẹ cậu, mà chính là cậu, có đúng không?” Tôi ném mạnh chiếc gối về phía cô ấy: “Cậu còn không biết xấu hổ mà đổ trách nhiệm lên đầu mẹ cậu sao?”
“Dương Gia Lợi, cậu đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa.”
Cô ấy đón lấy cái gối, nhưng hai chân vẫn đứng yên.
“Ra ngoài!”
Dường như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng cô ấy cúi đầu đi ra ngoài.
***
Tôi cảm thấy hết sức tồi tệ.
Người mà tôi thầm mến cả thời thanh xuân lại không chấp nhận đồng tính ái đã đành, đằng này cô ấy lại sợ hãi đồng tính. Nghĩ tới đây, tôi lại muốn rơi nước mắt.
Sau đó tôi còn phải sống chung dưới một mái hiên cùng một người như vậy, làm việc trong cùng một tòa nhà với một người như thế, sau đó… Gần như là tiếp xúc cả mười hai tiếng đồng hồ.
Mấy ngày nay ngoài việc khóc lóc với Vương Chân Y, và lời hứa tuần này cô ấy nhất định sẽ tới làm cho tôi yên tâm phần nào, thì quan hệ giữa tôi và Dương Gia Lợi đã trở nên đóng băng.
Sắp đến thứ Sáu, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đón Vương Chân Y.
“Cậu định đi đâu?” Dương Gia Lợi đột nhiên xuất hiện ở trước bàn của tôi: “Cậu… Cậu mang hành lý.”
“Tôi đi đón Vương Chân Y.”
Dương Gia Lợi khẽ mở mắt, sắc mặt thay đổi như thể đột nhiên bị thiên thạch rơi trúng. Cô ấy hé miệng rồi lại ngậm miệng, hoảng sợ nhìn xung quanh một lượt. Văn phòng thị trấn chỉ còn lại chúng tôi, Diệp Trọng Tân đã mấy ngày không xuất hiện ở văn phòng, có lẽ là cùng Phó thị trưởng đi đâu đó.
“Cậu và Vương Chân Y…”
Dương Gia Lợi thậm chí không nói nên lời. Tôi sốt ruột, cầm lấy túi xách của mình và chuẩn bị lướt qua cô ấy.
“Cậu và Vương Chân Y ở bên nhau à?”
“Ở bên nhau ư?” Tôi xoay người lại nhìn Dương Gia Lợi.
“Thì là… các cậu, các cậu là người yêu sao?” Cô ấy nhỏ giọng hỏi, nếu không phải chúng tôi đứng gần nhau, nếu không phải tôi chăm chú lắng nghe thì tôi nghĩ rằng mình sẽ không biết cô đang nói gì.
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi cười đáp: “Phải thì sao, mà không phải thì thế nào?”
Tôi đi tới gần một bước: “Cậu cảm thấy chán ghét sao?”
“Tiểu Kim.” Dương Gia Lợi lắc đầu.
“Mẹ kiếp, tôi là kẻ đồng tính chết tiệt đấy! Cậu có thể nuốt lời hứa để tôi làm việc ở đây, chúng ta có thể trực tiếp ký lệnh chuyển công tác!” Tôi đặt túi xách lại trên bàn: “Tôi ở đây chờ lệnh của cậu.”
Dương Gia Lợi căng thẳng nhìn ra ngoài cửa: “Đừng lớn tiếng như vậy.”
Cô ấy lại còn lo lắng người khác nghe thấy chúng tôi nói chuyện, điều này có quan trọng không? Tôi là người đồng tính thì liên quan gì đến những người khác?
Họ có tư cách gì mà bình phẩm tôi?
“Dương Gia Lợi, cậu thật sự khiến tôi ghê tởm!”