Lúc tôi trở về phòng, Vương Chân Y đang ngồi trên giường lướt điện thoại.
Tôi cúi đầu, hy vọng cô ấy không để ý đến đôi mắt sưng đỏ vì khóc của tôi: “Tôi đi tắm đây.”
“Dương Gia Lợi làm sao vậy?” Cô ấy để điện thoại xuống và hỏi.
Tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng, lại cảm thấy day dứt với Vương Chân Y: “Ừ… Tôi rất muốn nói với cậu, nhưng đây là chuyện riêng của cậu ấy, tôi…” Tôi lắp bắp, thật sự rất muốn nói cho cô ấy, bản thân tôi cũng rất khó tiêu hóa tin tức này.
“Cậu ta bị trầm cảm.” Vương Chân Y bình tĩnh nói.
“Sao cậu biết?”
“Các cậu hét lớn như vậy, nên tôi chỉ đi tới quan tâm một chút thôi.” Vương Chân Y khoát tay: “Nhưng tôi không ở lại lâu, chỉ đứng một lát rồi đi.”
“Ừ.” Tôi ngồi xuống mép giường, thở phào: “Cậu nói xem tại sao tôi lại không phát hiện việc cậu ấy mắc chứng trầm cảm chứ? Rõ ràng là tôi đã chú ý đến từng hành động của cậu ấy mà.”
Vương Chân Y kéo tay tôi, đặt trong lòng bàn tay và xoa: “Cậu ấy là kiểu người thành công hay ưu sầu như thế đấy.” Cô ấy có vẻ như không quá ngạc nhiên: “Mọi người đều cảm thấy cậu ấy rất tuyệt, nhưng đó là cậu ấy giả vờ rằng mình ổn đấy thôi.”
“Ừ…” Tôi lẳng lặng ngồi trên giường hồi lâu, sau đó quay sang hỏi Vương Chân Y: “Vậy cậu thì sao?”
“Tôi cái gì?”
“Hôm nay tôi mới biết Dương Gia Lợi cất giấu một bí mật lớn, mặc dù bọn tôi là bạn thân, nhưng cậu ấy lại… Cậu thì sao? Cậu là bạn thân nhất của tôi, cậu có bí mật gì muốn nói với tôi không?” Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy và hỏi.
Nếu tôi đã bỏ lỡ tin tức của Dương Gia Lợi, vậy thì tôi cũng có thể bỏ qua bí mật của Vương Chân Y.
Cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi rất lâu, lâu đến mức tôi nghi ngờ rằng Vương Chân Y có thể sẽ tung ra một tin tức chấn động nào đó.
Hai thông tin lớn một ngày, tôi thật sự hy vọng mình có thể chịu được.
“Tôi không mắc chứng trầm cảm.”
Sau một hồi chờ đợi lại nhận được tin tức không hề bùng nổ như trong dự đoán của tôi. Được rồi, đây cũng được xem như là tin tức tốt.
“Được rồi! Tôi chỉ muốn nói là, cậu có thể nói với tôi bất cứ chuyện gì!” Tôi dồn sức vào bắp đùi chuẩn bị đứng lên, nhưng Vương Chân Y lại lên tiếng: “Tôi thật sự có bí mật chưa nói với cậu.”
Tôi nhìn cô ấy, chờ cô ấy nói tiếp.
Cô ấy chống đầu gối đứng trên giường, tầm mắt của chúng tôi nằm ngang nhau: “Cậu lại muốn tiếp tục thích Dương Gia Lợi, có đúng không?”
“Không đâu!” Tôi vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ, chỉ cảm thấy bọn tôi đã quen nhau lâu như vậy, cậu ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn chưa làm được điều gì cho cậu ấy…”
“Cậu còn muốn dọn ra ngoài ở không?”
Tôi á khẩu. Dọn ra ngoài vào thời điểm này, tôi không có cách nào giải thích với Dương Gia Lợi. Cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa để cô ấy ở lại đây một mình, tôi cũng cảm thấy hơi bất an.
Có lẽ cô sẽ cần ai đó nói chuyện với mình.
Đột nhiên, Vương Chân Y đẩy tôi ngã xuống giường. Tôi nhìn khuôn mặt của cô ấy chợt phóng to trước mắt mình.
Cô ấy hôn tôi.
Cô ấy cắn môi tôi, nóng bỏng mà mềm mại, đây chính là cảm giác đôi môi của phụ nữ sao?
Từ trước đến giờ, tôi chưa từng hôn phụ nữ. Tôi đã cố gắng thử hẹn hò với đàn ông, nhưng đó cũng chỉ là nụ hôn hời hợt thời còn là sinh viên.
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi với một người phụ nữ.
Tôi choáng váng cho đến khi cô ấy giữ chặt cổ tôi, muốn hôn sâu hơn. Lúc này tôi mới hốt hoảng giành lại quyền kiểm soát cơ thể.
Tôi quay đầu sang chỗ khác, khiến nụ hôn của cô ấy rơi vào khoảng không, sau đó tôi đẩy mạnh cố ấy ra: “Cậu đang làm gì vậy?”
Vương Chân Y ngã xuống giường, nhưng trông cô ấy không hề bối rối. Cô ấy vén mái tóc bồng bềnh như thác nước của mình ra phía sau, trong làn tóc đó, cô ấy nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là người duy nhất trên thế giới này: “Tôi đang nói cho cậu biết bí mật vẫn luôn giấu kín.”
“Ý cậu là…” Tôi che miệng, không muốn cô ấy nói cho tôi biết, đừng…
“Kim Tâm Nghi, tôi thích cậu, thích cậu từ rất lâu rồi…..”
Tôi sững người. Vương Chân Y vừa nói gì? Cô ấy vừa nói gì?
“Tôi thích cậu.” Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu tôi, cô ấy ngồi dậy, nghiêm túc nói lại một lần nữa.
“Không phải cậu nói là cậu sẽ không thích Dương Gia Lợi nữa sao? Cậu ta mới chỉ bị bệnh mà cậu đã đau lòng rồi.” Vương Chân Y cười oán trách: “Kim Tâm Nghi, cậu bảo tôi phải chờ đợi thế nào đây! Đồ lừa đảo nhà cậu.”
Cô ấy ôm lấy tôi, khóc nức nở trên vai tôi.
Tôi không đẩy cô ấy ra, càng không thể ôm cô ấy, mà như hóa đá trong lời tỏ tình của cô ấy.
Vương Chân Y, người bạn thân nhất của tôi lại thích tôi.
Cô ấy luôn kiên nhẫn lắng nghe những lời phàn nàn của tôi về Dương Gia Lợi, luôn ở bên cạnh tôi khi tôi cần nhất.
Cô ấy là người bạn thân quan trọng nhất của tôi.
Cô ấy không thể nào thích tôi được, phải chăng có sự hiểu lầm nào đó trong chuyện này?
“Tôi nên rời đi thì hơn!” Vương Chân Y đẩy tôi ra, lại trở thành một nữ doanh nhân mạnh mẽ. Nếu không phải đôi mắt của cô ấy vẫn còn sưng đỏ, tôi sẽ tin rằng cô ấy không sao.
“Muộn thế này rồi cậu còn đi đâu?” Tôi kéo tay cô ấy lại: “Cậu không được đi đâu hết! Có nghe không hả?”
Vương Chân Y không nói gì.
“Đồng ý với tôi đi!” Tôi cất cao giọng.
Cô ấy khẽ gật đầu.
Bầu không khí bế tắc này được duy trì rất lâu: “Tôi muốn đi ngủ.” Vương Chân Y nằm lại trên giường, trùm chăn che kín đầu.
“Tôi, tôi, hôm nay tôi ngủ phòng khách.” Tôi rời khỏi phòng như thể chạy trốn.