Tôi vừa làm gì vậy? Tôi vừa mới làm gì vậy?
Tôi thật sự đã hôn Dương Gia Lợi? Tôi ôm gối, đầu óc trở nên trống rỗng.
Không sao, Dương Gia Lợi hoàn toàn không có phản ứng gì, chắc chắn cô ấy chỉ cho rằng tôi nghịch ngợm mà thôi! Đúng! Nhất định là như thế.
Tôi đã hôn Dương Gia Lợi sao?
Tôi đưa ngón tay lên cẩn thận chạm vào môi mình, hành động vừa nãy của tôi không thể coi là một nụ hôn! Nhưng, nhưng…
Bình tĩnh nào! Tôi chỉ cần chứng minh cho cô ấy thấy rằng mình không thích cô! Đây là sự trong sạch đấy. Huống hồ, tôi vốn không thích cô ấy mà.
Đúng! Kim Tâm Nghi! Phấn chấn lên đi nào.
Tôi che gối đầu bực bội kêu lên, ngủ đi Kim Tâm Nghi! Mau ngủ đi!
***
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Nụ cười của Dương Gia Lợi không được tự nhiên, hơn nữa cô ấy còn tránh ánh mắt của tôi.
Tôi nghĩ, thật ra tôi hơi vui mừng khi cô ấy né tránh ánh mắt mình như vậy
“Muốn uống cà phê không?”
“Được.”
Lặng nghe tiếng máy pha cà phê đùn bọt khí, sự im lặng của chúng tôi đã lên men.
“Cậu ngủ… Ngủ có ngon không?” Tôi cho rằng chứng trầm cảm sẽ kèm theo chứng mất ngủ, nên quan tâm hỏi.
“Cũng bình thường.” Dương Gia Lợi đặt cà phê lên bàn tôi: “Vương Chân Y đâu?”
“Cậu ấy đi rồi.”
Buổi sáng thức dậy tôi đi ngang qua căn phòng cũ của mình, cửa mở toang, bên trong không có bóng người.
Tối hôm qua, tôi vẫn luôn phiền não về chuyện của Dương Gia Lợi, nên gần như không nghĩ đến Vương Chân Y.
Tôi thật sự là một kẻ tồi tệ, một người bạn vô cùng tồi tệ.
Tôi nhìn ra bên ngoài, xe của Vương Chân Y đã không còn ở đó. Tôi vội vàng gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng cô ấy không bắt máy.
Thật ra, tôi có thể nói gì khi gọi điện cho cô ấy đây?
Dương Gia Lợi gật đầu, rõ ràng là vẫn hơi bối rối khi nhắc tới Vương Chân Y.
Ít nhất cô ấy cũng không lộ ra ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
“Tôi đã xóa và chỉnh sửa một vài chi tiết của kế hoạch chấn hưng thị trấn rồi, lát nữa tôi cho cậu xem.” Tôi cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, quyết định nói chuyện công việc.
“Cậu đã làm cả tối hôm qua à?”
“Dù sao cũng không có chuyện gì, vừa hay Vương Chân Y cũng…” Tôi im bặt. Tôi vốn muốn nhờ Vương Chân Y xem qua. Ừm, chẳng qua là sau đó lại xảy ra chuyện…
Dương Gia Lợi gật đầu: “Lát nữa tôi xem.”
Chúng tôi lặng lẽ thưởng thức cà phê sáng. Dương Gia Lợi hâm nóng mấy lát bánh mì, chúng tôi yên lặng đối mặt nhau ăn sáng.
“Cậu đã nói chuyện với Vương Chân Y chưa?”
Tôi thoáng khựng lại: “Chưa, tôi không biết nên nói thế nào.”
“Không phải hồi đại học cũng có người tỏ tình với cậu sao?” Dương Gia Lợi cầm cốc cà phê, vẻ mặt rạng rỡ như thể đang hồi tưởng lại thời đi học: “Tôi nhớ có anh chàng khoa Quản trị doanh nghiệp đã chơi ghi-ta cho cậu nghe ở phía dưới ký túc xá thì phải?” Nói xong, cô ấy cũng không nhịn cười.
“Dương Gia Lợi, cậu đúng đồ vô lương tâm!” Tôi làm ra vẻ định cầm bánh mì ném cô ấy: “Chuyện đó rất xấu hổ, được không hả?”
Cô ấy khom người khiến miếng bánh mì bị ném trượt: “Chẳng phải các cô gái đều thích như thế sao?”
“Lưu Chí Minh tỏ tình như vậy sao?” Tôi hỏi ngược lại cô ấy, sau đó chợt nhận ra rằng mình không hề biết gì về tình sử của Dương Gia Lợi. Cô ấy và Lưu Chí Minh yêu nhau, tôi là người cuối cùng biết chuyện này. Có một ngày, cô ấy đột nhiên nói với tôi rằng: “Tôi có bạn trai rồi.”
“Tại sao cậu không nói với tôi về việc Lưu Chí Minh đang theo đuổi cậu?” Tôi bắt đầu thanh toán nợ cũ.
Cô ấy nghiêng đầu: “Bởi vì tôi không biết là anh ấy đang theo đuổi tôi.”
“Dương Gia Lợi! Thật hay giả vậy?” Tôi trợn mắt: “Còn có ai ngốc hơn cậu không?”
“Hì, hai nhà bọn tôi cũng coi như là chỗ quen biết, cho nên cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!”
“Ôi chao… Môn đăng hộ đối đây.” Tôi chua xót trêu chọc.
“Chẳng phải cậu cũng không biết là anh ấy theo đuổi tôi sao?”
“Đương nhiên rồi! Nếu tôi mà biết thì tôi đã…” Tôi im lặng ho khan một tiếng: “Thì tôi đã giúp cậu kiểm tra trước.”
“Cậu muốn kiểm tra trước giúp tôi như thế nào?” Dương Gia Lợi mỉm cười như thể nghe được câu chuyện cười thú vị.
“Tìm người đi tra mười tám đời tổ tông nhà anh ta! Hỏi thăm xem anh ta là người như thế nào, có quan hệ nam nữ lăng nhăng nào không!”
Dương Gia Lợi cầm cốc cà phê ngang tầm mắt, nghiêng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Kim, cậu thật tốt.”
“Đương nhiên! Tôi cực kỳ tốt đấy nhé.” Tôi trơ tráo vỗ ngực mình.
Kỹ năng chuyển chủ đề của tôi thực sự không có gì để nói.
“Cậu nên nói chuyện với Vương Chân Y đi!” Dương Gia Lợi đặt cốc cà phê xuống, nghiêm túc nói: “Bạn bè lâu năm như vậy, đừng vì chuyện đó mà đánh mất nhau.”
“Giống như năm đó tôi đã đánh mất cậu, thật sự rất khó chịu.”
Dương Gia Lợi đưa tay nắm chặt lấy lòng bàn tay tôi. Bàn tay của cô nóng lên vì đã ôm cốc cà phê.
“Cậu sẽ không đánh mất tôi.” Tôi nhìn tay cô ấy hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, đáp lại bằng một nụ cười mà tôi hy vọng rằng sẽ không tỏ ra yếu đuối.