- Hoa Trên Mây
- Nguyện Cùng Người An Bình Bên Nhau
- Chương 4: Rất muốn gặp cô ấy lúc này
“Cục trưởng…”
Trên đường trở về, tôi và Cục trưởng đi cùng một chiếc xe.
“Câm miệng!”
Tôi nhìn đồng nghiệp với ánh mắt cầu cứu. Cô ấy mím môi, nhìn sắc mặt u ám của Cục trưởng, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Tôi dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, và tự hỏi không hiểu bản thân lo toan mọi thứ, chạy đôn chạy đáo là vì cái gì.
Chẳng mấy chốc đã trở lại Cục, mọi người đều giải tán, còn tôi cũng chỉ có thể chịu đựng cơn đau dạ dày trở lại chỗ ngồi.
Tin tức trên Internet được lan truyền rất nhanh, tôi có linh cảm xấu rằng mọi chuyện sẽ nhanh chóng bị khui ra.
“Tâm Nghi! Cô mau xem tin tức đi!”
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó mở tin nhắn từ đồng nghiệp.
“Hôm nay Cục trưởng Cục Du lịch lên tiếng giải thích rằng Đài Loan chúng ta sẽ chi tám trăm nghìn đài tệ để mua chương trình khoa học của Mỹ, trong khi Nhật Bản lại chỉ tốn tám mươi nghìn đài tệ. Chuyện này là sao? Chúng ta bị người Mỹ lừa à? Hay là trong đó có quan chức ăn chặn tiền?”
Mắt tôi bỗng tối sầm lại, tôi biết ngay mà.
Tôi đẩy ghế ra, đây không phải vấn đề chỉ cần né tránh là có thể giải quyết được.
Tôi xông vào văn phòng Cục trưởng.
“Cục trưởng, khi nào anh sẽ đăng thông cáo báo chí?”
“Đây là lỗi của cô!”
Cục trưởng đứng lên, gạt hết tài liệu ở trên bàn xuống đất.
“Tất cả là lỗi của cô, là do cô đưa sai thông tin cho tôi, nên tôi mới nói sai!”
“Cục trưởng, bây giờ tôi sẽ viết thông cáo báo chí cho anh. Chúng ta sẽ công bố sau khi anh đã xem xét.”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, và coi những lời nói của anh ta như gió thoảng mây bay.
“Chết tiệt, cô còn muốn viết thông cáo giúp tôi cơ à? Cô cút khỏi đây cho tôi!” Anh ta hét lớn.
“Cô cũng đừng nghĩ đến đến việc đánh giá thành tích năm nay của mình nữa! Cút về nông thôn luôn đi!”
Tôi biết Cục trưởng Hàn không thể dùng lý do này để giáng chức của tôi, giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu anh ta vẫn còn chút liêm sỉ thì hoàn toàn không thể dùng thứ này làm chứng cớ.
Có điều, lời nói của anh ta vẫn như một cây kim đâm vào cổ họng tôi, khiến tôi nghẹt thở, rất muốn hét to chửi anh ta là loại khốn kiếp, chỉ sợ người ta giẫm lên đầu lên cổ mình. Đúng là khốn nạn!
Cuối cùng, tôi vẫn rời khỏi văn phòng của Cục trưởng. Anh ta nhanh chóng gọi một đồng nghiệp khác viết thông cáo cho mình.
Đồng nghiệp bên cạnh vỗ vào cánh tay tôi an ủi, nhưng mọi người đều biết rằng chẳng thể nói gì thêm ngoài sự an ủi này ra.
Bầu không khí trong văn phòng căng thẳng cho đến giờ tan ca, tiếng mọi người thu dọn đồ đạc rồi chào tạm biệt đã làm dịu bầu không khí.
Vừa hết giờ làm, tôi không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, mà vội vàng lao ra ngoài cửa, ngửa mặt nhìn bầu trời quang đãng, hít thở từng hơi.
Hôm nay là thứ Sáu, tôi quyết định tản bộ một vòng.
Tản bộ là khoảng thời gian cực kỳ tốt để điều chỉnh tâm trạng, tôi nhìn hoàng hôn dần xuống, nhìn từng tốp học sinh sau giờ học, tiếng cười rộn ràng cùng với những bóng dáng đung đưa cặp sách.
Những chiếc lá úa vàng sau bức tường trường học đang dần nhú ra những cành non, khiến tôi nghĩ đến một cuốn vở mới tinh và cây bút bi mới bóc vỏ, đó là quá trình dần dần chuyển từ mùa đông sang mùa xuân.
Tôi đi bộ vào khuôn viên trường, đi ngang qua những bạn nhỏ vẫn còn ở trong trường, đi đến sân chơi, dọc theo con đường với hàng cây không biết tên, không khí ẩm ướt, bàn chân giẫm lên đống lá và cành cây khô phát ra tiếng loạt xoạt. Tôi hít hà hương vị từ đất và cỏ xanh, phong cảnh xung quanh giống như hình chiếu 2D vậy.
Tôi nhìn sang bên cạnh, cô ấy khẽ cười với tôi, giống như khoảng thời gian tươi đẹp nhất trước đây.
“Kim Tâm Nghi, cậu nhất định sẽ làm được điều cậu muốn.”
“Cậu nói dối, tôi hoàn toàn không làm được…”
Tôi chợt nhớ cô ấy vô cùng.
Khuôn viên trường không có gì thay đổi, ngay cả những bức tranh trên khán đài vẫn loang lổ như trước. Tôi đi đến dưới gốc cây lớn, năm đó lớp chúng tôi phụ trách sơn phía dưới chiếc ghế đó.
Tôi ngồi xổm xuống, giữa một đống nấm nhỏ đáng yêu, tôi tìm được chính xác cây nấm sơn tên tôi và Dương Gia Lợi, đây là tâm tình không thể thổ lộ của của thiếu nữ. Nhưng cô ấy sẽ không biết, không bao giờ biết được là tôi đã từng… yêu cô ấy như thế nào.