Cuối cùng chúng tôi trở lại văn phòng thị trấn và lái xe đi. Bởi vì Dương Gia Lợi nói rằng nơi đó quá xa, chúng tôi không đi bộ đến đó.
Ẩn mình trong bóng cây xanh là những bậc đá siêu dốc thách thức những kẻ muốn chinh phục.
Chúng tôi đứng dưới chân núi, nhìn những bậc thềm đá cao của kiến trúc phía trên, và hít một hơi thật sâu.
“Cậu còn đi tiếp được không?” Dương Gia Lợi tốt bụng dò tôi với giọng dịu dàng như thể nếu tôi thay đổi ý định thì cũng không sao.
“Đi chứ!” Tôi siết chặt nắm tay, gật đầu thật mạnh. Để thể hiện khí phách, tôi bước đi phăm phăm, nhưng mới đi được ba bậc thì đã vấp phải bậc thang có độ cao không đồng nhất, nên vội vàng dừng lại, ổn định thân thể.
“Sao vậy?”
“À, không có gì.” Tôi hít sâu một hơi, đeo máy ảnh vào cổ.
“Lớn từng này mà đi bộ còn ngã.” Dương Gia Lợi đã nhìn thấy rõ mà còn giả vờ giả vịt hỏi tôi.
“Cậu không biết bậc thang chỉ cần lệch một li cũng sẽ khiến người ta bị ngã sao?” Tôi thở phì phò quay đầu lại muốn lý sự với cô ấy.
Cô ấy bật cười, không tranh cãi với tôi: “Cậu có thể đi tiếp không?”
“Đương nhiên là có rồi.”
Câu trả lời của Dương Gia Lợi là nắm lấy tay tôi, dắt tôi chậm rãi đi lên.
Tôi không tranh cãi với cô, dù sao thì việc chen lấn xô đẩy trên bậc thềm đá hẹp là không an toàn.
Do đó, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp, miễn cưỡng để cô ấy dắt tay mình.
Dương Gia Lợi đi rất chậm, tôi cố gắng tập trung vào tiếng xào xạc của lá cây thay vì tiếng tim đập của mình, thật sự cảm thấy cô ấy đã dùng sai cách để “bảo vệ” tôi.
Tay cô ấy nóng hơn tôi tưởng, mềm mại hơn tôi tưởng. Tôi nghĩ, lòng bàn tay mình chắc hẳn đổ rất nhiều mồ hôi. Trời ạ! Tôi thật sự không muốn Dương Gia Lợi cảm thấy i sẽ bị dính mồ hôi nhớp nháp khi nắm tay tôi. Cảm giác thật ghê tởm.
Trời ơi!
“Cậu làm sao thế?” Cô ấy phát hiện tôi buông tay ra. Trong khoảnh khắc rời khỏi tay cô ấy, tôi cảm thấy đau đớn, nhưng lại cho rằng đây là điều mình nên làm.
“Nắm tay nhau kỳ cục lắm!” Tôi quyết định nói thật.
“Kỳ cục gì chứ? Trước đây, chúng ta tan học toàn nắm tay khi tan học mà!” Dương Gia Lợi cau mày, vẻ mặt ngây ngô khó hiểu thật sự rất khó chịu.
“Đó là hồi chúng ta học cấp ba! Bây giờ chúng ta đã là người lớn rồi!” Tôi huơ tay muốn nhấn mạnh.
“Đừng lộn xộn! Chú ý an toàn.” Dương Gia Lợi vươn tay ra với tôi, thái độ không cho phép từ chối.
Tôi nhìn cô ấy, dường như rất lâu trước kia, khi hai chúng tôi đi tới đầu ngõ, tôi nhìn thấy con chó hoang ở bên đường sẽ luôn lui về phía sau hai bước.
Lúc đó, cô ấy sẽ đứng thẳng người, giơ tay ra bình tĩnh nói với tôi: “Đừng chạy! Đừng sợ nó! Chúng ta cứ đi chầm chậm tự nhiên là được.”
Tôi đành phải nắm lấy tay cô ấy lần nữa.
Cô ấy cầm tay tôi như vậy, có lẽ cứ hai ba giây lại quay đầu lại nhìn bước chân của tôi, rõ ràng là cô ấy đang dắt tay tôi, vì vậy cô ấy phải biết rằng tôi luôn đi theo sau mới đúng, thế nhưng cô ấy vẫn quay đầu lại để xác nhận.
Tôi không biết phải làm sao, trái tim giống như hòn đá bị ngâm trong nước rồi bị phơi nắng quá độ, sắp nổ tung đến nơi.
Tôi thật sự nhận ra rằng cuộc sống của mình mình đang gặp nguy hiểm.
“Sao không nói lời nào vậy?”
“Tôi đang tập… tập trung đi bộ mà!”
“Chẳng thẳng thế cơ à?” Dương Gia Lợi trêu chọc.
“Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!” Tôi hít sâu một hơi, quyết định thanh toán món nợ cũ để bình tĩnh lại.
“Cậu muốn tính sổ chuyện gì với tôi?”
“Cậu đã chém bao nhiêu hoa đào của tôi rồi? Chẳng lẽ tôi không cần tính sổ với cậu sao?”
“Không phải cậu thích con gái ưu?”
“Cậu biết tôi không thích con trai à?”
“Ờ… Dù sao bọn họ cũng không tốt! Không thể thích bọn họ.” Dương Gia Lợi già mồm nói, còn trưng ra dáng vẻ phụ huynh trong nhà.
“Cậu là mẹ tôi đấy hả?”
Cô ấy không trả lời, bởi vì chúng tôi đã bước lên bậc thềm đá cuối cùng, đã lên đến nơi.
Tôi chống tay lên đầu gối, lúc này mới phát hiện mình đang thở dốc. Tôi ngẩng đầu lên, ngôi miếu nhỏ này rất giống kiến trúc kiểu Nhật, không giống miếu thờ cho lắm.
Phía trước có một gốc đại thụ, thân cây rất thấp, trên thân cây buộc những dải ruy băng nhiều màu sắc kéo dài ra xung quanh, lúc gió thổi qua đẹp vô cùng. Tôi nhất thời ngây người ra nhìn.