“Viết chữ à?” Dương Gia Lợi buông bàn tay đang nắm tay cầm cửa ra, dương như hơi bất ngờ về việc tôi chạy đến nói chuyện quan trọng với cô ấy giữa đêm hôm khuya khoắt.
“Đúng vậy! Tôi đã thảo luận với Ôn Phỉ, cách đóng gói phải đơn giản chuyên nghiệp, chi bằng dùng kiểu chữ viết tay đi.” Vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc của Dương Gia Lợi khiến tôi rất căng thẳng: “Bác gái là bậc thầy thư pháp Đài Loan, nếu bác ấy bằng lòng giúp chúng ta viết chữ, chẳng hạn như “gạo Ngũ Phúc”, thì chúng ta sẽ là những người đầu tiên dùng kiểu chữ của bậc thành thư pháp viết lên bao gạo.”
“Bậc thầy thư pháp không phải cứ có tiền là có thể mời được, hơn nữa với quan hệ giữa cậu và bác ấy, truyền thông cũng không thể nói chêm vào mấy lời vớ vẩn.” Tôi nhìn Dương Gia Lợi, mong đợi cô ấy sẽ tán thành kế hoạch này.
Cô ấy trầm ngâm hồi lâu, và nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn hỏi tôi điều gì đó, nhưng sau cùng chỉ hờ hững nói: “Tôi sẽ nói với bà ấy. Cậu còn có việc gì không?”
Xem ra, cô ấy không chào đón tôi. Tôi cố nở nụ cười, đáp: “Tạm thời không có việc gì.”
Cô ấy định đóng cửa lại, nhưng khi sắp đóng hẳn, cô ấy lại nói: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau đó, cửa phòng đóng kín lại.
Tôi ngây ngốc nhìn cánh cửa.
Kim Tâm Nghi rốt cuộc mày đang nghĩ gì vậy? Muốn trị bệnh sợ đồng tính của Dương Gia Lợi sao? Vậy mày chữa khỏi bệnh đồng tính của mày đi! Đồ ngốc này! Mày lừa ai chứ? Thôi cứ tự lừa mình dối người đi! Chẳng phải tôi cũng từng lừa gạt bản thân mình rồi sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, lui về sau hai bước.
Tôi vốn không phải người có đặc quyền tới gần cánh cửa này. Chúng tôi chỉ bạn tốt, tôi chỉ là trợ lý có thể giúp đỡ một tay. Tôi chỉ có đặc quyền này khi Dương Gia Lợi còn chưa biết việc tôi thích nữ giới, chưa biết tôi là người đồng tính.
Còn tôi đã lấy gì ra để trao đổi đặc quyền này? Một bộ mặt thật bị Dương Gia Lợi chán ghét.
Đúng rồi, đây là bộ mặt thật của tôi.
Tôi nhìn cánh cửa, như thể đứng trước tấm gương tự nhủ. Kim Tâm Nghi, mày chẳng qua là thành thật, mày chỉ thừa nhận sự thật mà thôi, mày không nên buồn rầu vì điều này, mày nên cảm thấy kiêu ngạo vì sự thành thật của mình.
Đây là giây phút của sự thật.
Thời gian như dừng lại, khung ảnh như thể chỉ còn lại một cánh cửa, và tôi là nhiếp ảnh gia, một nhiếp ảnh gia cố chấp và ngu xuẩn, biết rõ rằng không thể thay đổi được gì, nhưng vẫn thành thật bấm máy, chụp lại hình ảnh này.
…
Trong cuộc họp sáng ngày hôm sau, tôi Diệp Trọng Tân phát đoạn video cho mọi người xem. Tôi nhận thấy Phó thị trưởng rất hài lòng nhìn tôi và Diệp Trọng Tân, trông hiền hậu như người cha già vậy.
Xem ra việc hai chúng tôi nỗ lực hợp tác quên hết mọi ân oán khiến ông ấy rất hài lòng.
“Chúng ta đã có một đoạn phim quảng cáo rồi.” Dương Gia Lợi chụm hai bàn tay, đặt trên bàn: “Kim Tâm Nghi, hôm nay cậu theo tôi trở về trường cấp ba một chuyến.”
Bỗng dưng bị điểm danh, tôi chợt ngẩng đầu lên, nhưng Dương Gia Lợi đã chuyển sang chủ đề tiếp theo, liên quan đến “Cuộc phiêu lưu thị trấn Ngũ Phúc” của chúng tôi.
“Liên quan đến việc đóng gói gạo, Kim Tâm Nghi đề nghị mời bậc thầy thư pháp giúp chúng ta viết tên sản phẩm.” Dương Gia Lợi dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Chúng tôi đang cân nhắc đến việc mời bà Lưu Phẩm Dư viết cho chúng ta.”
“Bà Lưu Phẩm Dư sao?” Phó thị trưởng trợn tròn mắt, giọng điệu hết sức kinh ngạc: “Chẳng phải bậc thầy Lưu hiện đang ở Mỹ tổ chức triển lãm sao? Chúng ta có thể liên lạc với bà ấy sao?”
“Hơn nữa, không phải bà Lưu không nhận lời mời thương mại ư?”
“Ừ, chúng ta phải thử mới biết được.” Dương Gia Lợi không nói nhiều: “Tôi cần mọi người hoàn tất sắp xếp việc in ấn, dù có thành công hay không thì chúng ta đều phải đóng gói gạo cẩn thận.”
Sau khi ngồi lên xe của Dương Gia Lợi, tôi định hỏi tại sao chúng tôi phải trở về trường cấp ba, nhưng nghĩ đến kế hoạch phiêu lưu của chúng tôi, tôi nghĩ, chắc hẻn chúng tôi đi tuyên truyền hoạt động, nên cũng không phí lời.
Dương Gia Lợi cũng không muốn giải thích, hai chúng tôi im lặng suốt một đường trở về trường cũ.
Lần trước tôi một mình về trường, trùng hợp chạm mặt cô ấy ở đó, lần này càng tồi tệ hơn, hai chúng tôi cùng về thăm trường cũ.
Trong khuôn viên trường cấp ba, câu chuyện xoay quanh cuộc đời giữa chúng tôi hoàn toàn khác hẳn nhau, một kẻ đồng tính, một kẻ sợ đồng tính.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi mỉm cười.