Là khi trong lớp vỏ ngoài mềm yếu của Dương Gia Lợi có chứa một trái tim chính trực, không cho tôi gian lận, lại cố gắng hết mình giúp tôi học hành sao?
Là khi cô gái có vẻ ngoài yêu kiều nhưng lại sẵn lòng ngăn chó hoang cho tôi, đưa tôi đi qua chông gai sao?
Hay thật ra đó là nụ cười như ánh mặt trời, khiến tôi luôn khao khát đến gần?
Tôi bắt đầu thích cô từ khi nào nhỉ?
Mỗi ngày thích cô đều gom lại được một câu hỏi.
“Bí mật.”
“Bí mật à?” Dương Gia Lợi không hài lòng khi thấy tôi nghĩ lâu như thế mà lại chỉ đưa ra câu trả lời như vậy.
“Cậu còn bí mật cả với tôi nữa à? Tôi thậm chí còn biết hồi cấp ba cậu không yêu đương là bởi vì không có một bức thư tình nào ưng ý đấy nhé.”
“Này… cậu nói gì hả?” Tôi quát lên, lời nói của cô ấy khiến tôi nhớ lại quá khứ trẻ trâu của mình, thật sự rất xấu hổ. Cảm giác đây là lời thoại mà nhân vật không có IQ trên ti-vi mới nói ra được… Một người có trí nhớ không tốt như Dương Gia Lợi sao lại nhớ việc này?
“Hồi cấp ba có người viết thư tình cho cậu, mà cậu không vừa lòng với ai cả.” Dương Gia Lợi như thể nắm được nỗi đau của tôi, nói một lần không đủ còn muốn nói lần hai.
“Cậu còn nói nữa, vậy nếu hài lòng với thư tình thì cậu sẽ qua lại với người ta à??”
“Cậu nhớ rõ thế làm gì!” Tôi cạn lời.
“Vì vậy thật ra cậu chỉ lừa tôi thôi, có đúng không? Cậu chỉ tìm bừa một cái cớ thôi, có phải không? Khi đó cậu đã biết mình thích nữ giới rồi chứ gì?” Dương Gia Lợi gặng hỏi.
“Không! Tôi không lừa cậu.” Tôi nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi có tâm hồn thiếu nữ thật mà! Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy nếu có một bức thư tình cảm động lòng người, thì sẽ được điểm cộng rất lớn!”
“Ha.” Vẻ mặt Dương Gia Lợi như muốn nói rằng tôi đúng là đứa con gái đáng ghét: “Những nam sinh đó có thể tốt đến đâu chứ?”
“Sao cậu cũng biết cả việc này?” Tôi đột nhiên nghĩ đến tiền án trước đây của Dương Gia Lợi, cô gái này đã chặn hết nhân duyên thời đại học của tôi, chẳng lẽ cô ấy cũng góp phần phá hỏng nhân duyên hồi cấp ba của tôi sao?
“Cậu lấy trộm thư tình của tôi, có phải không?”’
“Là cậu cho tôi đọc đấy chứ! Tôi không thèm trộm nhé.” Dương Gia Lợi phản ứng rất dữ dội, cứ như thể tôi lăng mạ tổ tiên cô ấy vậy.
“Có chuyện này sao?” Được rồi! Tôi thật sự không có ấn tượng gì cả, nhưng tôi không thể nhận thua được! Như thế rất mất mặt, tôi cẩn thận ngẫm nghĩ, quyết định đưa ra một ví dụ mặc dù tôi không nhớ những cảm thấy vẫn ổn: “Nhưng tôi nhớ có một bạn nam lớp âm nhạc viết rất hay thì phải.”
“Vậy mà gọi là hay à?” Tôi dường như nhìn thấy Dương Gia Lợi hừ mũi ra một đống sương mù trắng như thể hiệu ứng trong phim hoạt hình.
Tôi phớt lờ cô ấy, nếu bây giờ tôi thừa nhận rằng hồi cấp ba mình thích nữ sinh, Dương Gia Lợi sẽ lại hỏi là tôi thích ai.
Vấn đề là hồi đó, tôi với Dương Gia Lợi dính lấy nhau như hình với bóng, mẹ kiếp, tôi phải bịa đâu ra người yêu chứ?
Tôi giả vờ đi quanh hồ nước, nhìn tảng đá lớn dựng bên bờ ao, trên đó có vẽ một cây bút mực to bằng vàng.
“Mẹ cậu đã trả lời chưa?” Tôi nghĩ đến kế hoạch bản vẽ của chúng tôi.
Dương Gia Lợi nhíu mày: “Thật ra người đại diện của bà ấy không đồng ý.”
“Nhưng sao?”
“Ở đây nóng quá, chúng ta trở về đi!” Cô ấy cất bước đi trước, có ý khiến tôi tụt cả cảm xúc.
Tôi cắn răng theo sau, cô ấy bĩu môi, muốn che giấu sự đắc ý của mình: “Nhưng mẹ tôi thì đồng ý!”
“Ồ, tuyệt vời!” Tôi phấn khởi lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Vương Chân Y: “Tôi phải nhanh chóng nói cho Vương Chân Y biết, để quán cà phê của cô ấy theo kịp tiến độ.”
Dương Gia Lợi dừng lại chờ tôi gửi tin nhắn: “Người hợp tác với quán cà phê của cô ấy cũng là phụ nữ à?”
“Ừ, thì sao?” Tôi vừa gõ chữ, vừa trả lời.
“Cô ấy tên là Ôn Phỉ đúng không?”
“Đúng!”
“Cô ấy cũng… đồng tính à?”
Tôi dừng gõ chữ, ngẩng đầu nhướng mày hỏi: “Tôi để ý chuyện đó làm gì! Có vấn đề gì?
“Không có gì.” Dương Gia Lợi nhún vai, chắp tay sau lưng đi về trước hai bước.
“Này, Dương Gia Lợi, nhìn cậu thế này khiến tôi rất bực mình nhé!” Tôi cất điện thoại đi, thở phì phò theo sau: “Cậu đừng nhìn ai cũng thấy người ta đồng tính, có được không?”
“Tôi không hề như vậy.”
“Cậu nhìn bạn bè xung quanh tôi đều là người đồng tính còn gì.”
Dương Gia Lợi giống như nuốt phải ruồi, hồi lâu không nói được lời nào.