Tọa đàm kết thúc, phần sau là thời gian để mọi người đặt câu hỏi.
“Ôi, công viên nước Nghi Lan có vẻ như rất thú vị.”’ Cô gái mặt tròn đứng bên cạnh lẩm bẩm nói.
“Tôi cũng thấy thế.”
“Vậy lần sau đi quay công viên nước đi!” Cô gái cao lớn bên cạnh cô gái mặt tròn liền nói.
“Các cô là Youtuber à?” Nghe đến đây, tôi không khỏi nói xen vào nói.
“Vâng! Chúng tôi có mở một kênh có tên là ‘Công chúa cũng có thể thiên trường địa cửu với công chúa’.” Cô gái mặt tròn chú ý đến tôi, và nở một nụ cười kín đáo.
“Chúng tôi là… Chính quyền của thị trấn Ngũ Phúc.” Tôi quyết định nói ra chức danh của mình, dù sao cũng muốn người ta đến phỏng vấn, tôi đứng thẳng lưng, làm ra vẻ quan chức cấp cao: “Gần đây chúng tôi định tổ chức sự kiện phiêu lưu. Mời mọi người đến trải nghiệm cuộc sống nông thôn, hoan nghênh các bạn đến chơi!”
“Tôi có mở một quán cà phê kiểu cũ ở thị trấn Ngũ Phúc, nếu các bạn tiện đường đi ngang qua, có thể giúp chúng tôi quay lại những hình ảnh ở đó không?” Vương Chân Y cũng nhanh nhẹn ló đầu ra, những cái đầu của chúng tôi tạo thành một vòng trên bàn nhỏ.
“Được chứ! Bọn tôi đang thiếu những điểm đến hấp dẫn.”
Chúng tôi hàn huyên một lúc, trao đổi thông tin liên lạc. Hóa ra cô gái mặt tròn tên là Tống Vãn Nhu, còn cô gái cao lớn tên là Lục Lộ.
Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, mọi người lại lang thang trò chuyện. Vương Chân Y như cá gặp nước giữa một nhóm phụ nữ. Tôi nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp nhìn chăm chăm vào cặp đùi láng mịn của cô ấy, thì không khỏi sửng sốt chậc lưỡi.
Tôi cũng trò chuyện với vài cô gái, hầu hết những người tới đây đều là phụ nữ độc lập có chính kiến, mọi người nói chuyện rất thoải mái.
Buổi gặp gỡ đầy vui vẻ đã kết thúc, chúng tôi trở lại xe, nhìn góc mặt của Vương Chân Y, tôi đột nhiên cảm thấy thật sự mình không hiểu cô ấy.
“Có gặp được người nào khiến cậu rung động không?” Tôi hỏi.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt “Cậu hỏi câu này có thích hợp không” Sau đó, cô ấy ôm lấy ngực trái, vẻ mặt tổn thương đầy hài hước: “Cậu quên mất là tôi đã nói gì với cậu rồi sao?”
Tôi vuốt ve bàn tay cô ấy đang che trước ngực, dù chỉ là trêu đùa thì tôi thật sự cũng không chịu được dáng vẻ ngây thơ này của cô ấy.
“Vương Chân Y, cậu thích tôi từ khi nào?”
“Cậu đoán xem?”
“Không phải từ hồi đại học chứ?” Tôi giật thót trong lòng, thời đại học là khi tôi si mê Dương Gia Lợi nhất. Cả ngày kể cho Vương Chân Y nghe về Dương Gia Lợi, nếu cô ấy thích tôi từ khi đó thì thật đáng thương.
“Không, hồi đó tôi biết cậu thích Dương Gia Lợi mà.” Vương Chân Y lắc đầu, nhìn vẻ mặt tôi và bật cười. Tôi liền đánh mạnh vào vai cô ấy, đúng là cô gái thiếu đòn!
“Đến lúc này cậu vẫn không biết sao?”
“Chẳng phải cậu nói là cậu không thích cô ấy ư?”
Mặt tôi nóng bừng vì nghẹn họng, nhưng còn chưa kịp cãi lại thì Vương Chân Y đã nói tiếp: “Sau khi bước chân ra ngoài xã hội, tôi gặp rất nhiều chuyện. Nhưng cậu thì vẫn như thế.” Cô ấy trầm giọng nói.
“Gì cơ?”
“Cậu dường như chẳng thay đổi gì cả, vẫn tràn đầy sức sống và năng lượng, vẫn cái vẻ ngốc nghếch bốc đồng, bộc tuệch.”
Sau đó, cô ấy không cho tôi cãi lại mà nói tiếp: “Rồi bỗng có một ngày, tôi nhận ra là mình đã phải lòng cậu.”
Vương Chân Y rất thẳng thắn, tôi khó khăn nhìn đi nơi khác, nhưng nghĩ đến hôm nay cô ấy đã đưa tôi đi tham gia diễn thuyết này, tôi lại quay mặt trở lại và phản bác: “Tôi rất nghi ngờ là cậu đang nói đùa.”
“Đùa cái gì vậy?”
“Cậu thích tôi thật sao?”
Vương Chân Y nở một nụ cười nhẹ nhõm, liếc nhìn tôi một cái: “Cậu nghĩ rằng nếu tôi thích cậu thì tại sao lại còn dẫn cậu đi xem mắt, đúng không?”
“Đúng vậy.” Không ngờ rằng mọi nghi ngờ đều viết rõ trên mặt tôi,
Vương Chân Y đã đoán phát trúng phóc.
Hơn nữa hai từ “xem mắt” này còn dùng rất chuẩn! Cô ấy muốn để tôi biết rằng trên thế giới còn rất nhiều phụ nữ khác.
“Tôi muốn để cậu biết trên đời này không phải chỉ có một mình Dương Gia Lợi.” Cô ấy nói đùa: “Tôi muốn để cậu biết rằng trên thế giới này còn có rất nhiều người phụ nữ tốt thích phụ nữ.”
Cô ấy chỉ vào chính mình: “Như tôi chẳng hạn.”
Miệng tôi hơi khô khốc, không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nói: “Tôi biết cậu rất tốt.”
“Nhưng so với người khác, tôi có tốt hơn không?” Vương Chân Y vuốt tóc mái lòa xòa trước trán, thoáng nhìn về phía trước rồi lại nhìn tôi: “Trước đây, tôi chỉ so sánh mình với Dương Gia Lợi.”
“Nhưng địa vị của Dương Gia Lợi quá đặc biệt, cô ấy là bạn học cấp ba của cậu, cậu thích cô ấy nhiều năm như thế, tôi không thể bì được với cô ấy.”
“Nhưng với những người khác thì sao? Tôi tin rằng mình hoàn toàn có thể chiến thắng.”
“Điều mà tôi cần là một cơ hội, một môi trường để khiến cậu khác đi.”
Vương Chân Y nắm lấy tay tôi, giọng nói rõ ràng, bình thản: “Yêu đương với tớ đi!”
Tôi nhìn cô ấy, muốn quay mặt đi nhưng không làm được, ánh mắt Vương Chân Y quá thắm thiết, tôi như thể bị đóng băng, không thể cử động.
Yêu đương với Vương Chân Y sao?
“Tôi…”
Vương Chân Y nắm tay tôi ngăn lại, đây là lần đầu tiên cô ấy nở nụ cười quyến rũ trong ngày hôm nay: “Cậu dao động rồi.”
“Hôm nay, như vậy là đủ rồi.”