Dương Gia Lợi hào hứng nói khiến tôi suýt nữa cũng bị cô ấy lừa.
“Cậu đang cậy mạnh đấy.” Tôi đặt hai tay lên bàn, ngón cái vẽ vòng tròn trên mu bàn tay kia.
“Cậu đã gánh vác hết áp lực rồi còn đâu.”
Tôi ý thức ra bản thân chưa từng nghĩ đến bộ máy quan liêu, có vẻ như những việc chúng tôi sẽ không đạt hiệu quả trong thời gian ngắn.
Video phong cảnh đã được đăng lên, nhưng tỉ suất người xem không quá cao, hơn nữa người xem đều là fan của Dương Gia Lợi. Họ nhắm đến vẻ đẹp của cô ấy chứ không phải vì vẻ đẹp của phong cảnh.
Đối với những người được gọi là youtuber, những người nổi tiếng cảm thấy không có tư liệu sống hấp dẫn, không nổi tiếng thì lại sợ rằng họ cắt ghép lộn xộn, càng làm càng hỏng.
Tôi nghĩ đến việc Dương Gia Lợi là Thị trấn, cô ấy có thể quyết định rất nhiều chuyện, nhưng đồng thời lại thành viên của của Đảng Lao động, Đảng này có thể quyết định rất nhiều việc của cô ấy.
Cô cũng cần phải có trách nhiệm với Đảng.
“Tôi xin lỗi, là tại tôi thích làm gì thì làm .” Tôi càng nghĩ càng ỉu xìu.
“Tiểu Kim.” Dương Gia Lợi đưa tay đặt lên bàn tay tôi: “Chuyện mà cậu muốn làm, tôi cũng muốn làm, cho dù cấp trên không đồng ý, tôi cũng muốn thử xem.”
“Tôi muốn biết liệu tôi có thể làm được việc người khác không làm được hay không.” Dương Gia Lợi dịu giọng thuyết phục, nhưng lại càng khiến cảm thấy áy náy, cúi thấp đầu nói: “Như vậy làm khó cho cậu quá!”
Dương Gia Lợi xoa tay tôi: “Hôm nay cậu đi hẹn hò với Vương Chân Y à?”
“Bọn mình chỉ cùng đi ra ngoài thôi! Không hẹn hò gì cả.” Tôi liền đỏ mặt, nghĩ đến những gì Vương Chân Y nói trước khi rời đi, mặt tôi lại càng nóng hơn.
Dương Gia Lợi nín cười một cách kỳ lạ: “Cậu không cần phải vội vàng phủ nhân. Tôi biết là cậu… À, cậu ngại chứng sợ đồng tính của tôi.”
Thấy Dương Gia Lợi nửa đùa nửa thật về việc kỳ thị người đồng tính, tôi thật sự không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Nhưng tôi cảm thấy dường như hai chúng tôi gần gũi hơn.
“Bọn tôi chỉ là đi ra ngoài tham khảo các quán cà phê kiểu cũ thôi!” Tôi giải thích rõ ràng: “Tôi còn uống nhiều cà phê đến mức buồn nôn đây này.”
“Chỉ có Vương Chân Y vẫn giống như hồi đại học. Chẳng khác gì quả pháo nhỏ chạy khắp nơi.”
Nghe tôi ví von như vậy, Dương Gia Lợi liền nghĩ đến chuyện cười gì đó: “Cậu có biết tại sao hồi đại học tôi lại chuyển ra khỏi ký túc xá không?”
“Không phải là vì cậu quá để ý tiểu tiết à?” Tôi liếc nhìn cô ấy với vẻ chán ghét.
Dương Gia Lợi lắc đầu đầy thần bí: “Là bởi vì tôi cảm thấy cậu và Vương Chân Y quá mức thân mật, tôi thấy khó chịu.”
“Gì cơ? Cậu có phóng đại quá không đấy?” Bệnh sợ đồng tính của Dương Gia Lợi ẩn giấu sâu như vậy, và quá lố đến thế sao? Tôi thật sự sửng sốt.
“Bạn học nữ thân mật với nhau mới là lạ!”
Tôi lớn tiếng nói: “Dương Gia Lợi, chứng sợ đồng tính của cậu thật sự rất nghiêm trọng đấy! Thậm chí đến mức ảo tưởng bị hại luôn rồi sao?”
Cô ấy nhún vai: “Tôi cũng hết cách!”
“Không được! Tôi nhất định phải chữa trị cho cậu mới được.”
“Cô muốn chữa trị cho tôi như thế nào?”
“Đưa cậu ngoài va chạm với xã hội nhiều hơn?”
Dương Gia Lợi trợn tròn mắt, và bật cười.
Tôi giả vờ nghiêm túc ho khan mấy tiếng rồi hắng giọng: “Nếu đã sợ hãi mà còn không biết, tôi có thể tốt bụng đưa cậu ra ngoài hẹn hò.”
Nói xong, bản thân tôi cũng không tin những gì bản thân vừa nói, tôi đã nói gì vậy? Tôi muốn hẹn hò với Dương Gia Lợi sao? Hẹn hò? Hẹn hò?
Tôi không nhìn vẻ mặt của cô ấy, chỉ run rẩy đứng lên rót cho mình cốc nước.
“Được.”