“Cảm ơn Thị trưởng Dương đã nhận lời cuộc phỏng vấn của chúng tôi.” Vẻ mặt Tống Vãn Nhu đầy tôn trọng và thân thiết. Tôi và Dương Gia Lợi đều đứng dậy, tiếp chuyện họ.
Một lời khen cùng với một giọng nói dễ nghe.
Ví dụ, Thị trưởng Dương đẹp hơn trong lời đồn của mọi người.
Quả là Thị trưởng xinh đẹp nhất Đài Loan.
Đây là trưởng phòng Kim sao? Xinh đẹp hơn lần gặp mặt ngày hôm đó.
Thị trấn Ngũ Phúc thực sự là một vùng đất thích hợp để nghỉ ngơi.
“Chúng ta vào thẳng vấn đề đi.” Chứng kiến một màn như vậy, Lục Lộ nhanh chóng lên tiếng đồng thời điều chỉnh camera: “Xin hỏi Thị trưởng Dương có từng thích nữ giới không?”
Trong lòng tôi dâng lên nỗi lo lắng. Mặc dù biết trước là họ sẽ hỏi vấn đề này nhưng chúng tôi vẫn đồng ý, có điều, tôi chưa từng hỏi Dương Gia Lợi về câu trả lời của cô ấy.
Suy cho cùng, câu hỏi này không tiện trả lời được, rất dễ bị thiên lệch. Cô ấy có nên trả lời rằng mình chưa từng thích ai không? Còn lá thư tình đó thì sao? Nếu cô ấy đã từng thích nữ giới, vậy thì Đảng Nông dân thực sự ghét đồng tính luyến ái.
Mẹ của Dương Gia Lợi sẽ không thể vượt qua bài kiểm tra này. Ha ha.
“Tôi nghĩ chúng ta đều đã đọc bài phỏng vấn của mẹ tôi.” Thị trưởng Dương chậm rãi nói: “Tôi cũng đồng ý với quan điểm giáo dục của bà ấy.”
“Dù là viết thư cho một người bạn cùng giới, nhưng đôi khi tình cảm bạn bè khăng khít này cũng rất khó xác định. Lúc này, sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ là rất quan trọng.”
Dương Gia Lợi cười khẽ, hài hước nói: “Tuy tôi cũng rất tức giận về việc bà ấy tò mò xem trộm thư tình của tôi.”
Giọng điệu tinh nghịch xen lẫn một thoáng tức giận nhưng vẫn rất tự nhiên, khiến mọi người bật cười.
“Đây là khó khăn của bậc làm cha mẹ.” Dương Gia Lợi tự mình quay trở lại chủ đề: “Cho nên, tôi nghĩ mẹ tôi có thể cảnh giác khi tôi có những suy nghĩ về tình yêu, và có thể đứng ra chỉ dẫn cho tôi.”
“Vậy Thị trưởng Dương còn nhớ bức thư tình đó viết gì không?” Dường như biết rằng Dương Gia Lợi không thể đưa ra câu trả lời khẳng định, Lục Lộ vẫn muốn dùng chút thủ đoạn tinh quái.
“Tôi thật sự không nhớ rõ.” Dương Gia Lợi vô tội nghiêng đầu, gõ vào trán: “Dù sao chuyện cũng trôi qua đã lâu. Xin được thứ lỗi!”
“Thật sự không nhớ được chút gì ư?” Tống Vãn Nhu hỏi với giọng làm nũng.
“Có lẽ… Chỉ là cố gắng viết ra một bức thư tình giống như những bức thư tình khác mà thôi!”
“Không liên quan gì đến tình yêu cả, hoặc còn trẻ con hơn ấy chứ. Chỉ là một bức thư tình thôi mà, có gì to tát đâu.”
Tống Vãn Nhu liếc nhìn Lục Lộ, biết rằng có lẽ họ sẽ không có được câu trả lời cụ thể hơn nên quyết định từ bỏ.
Cứ thế một người hỏi một người trả lời, với thái độ nhiệt tình, tôn trọng, còn chúng tôi thì khéo léo và đúng mực.
Cuối cùng, Dương Gia Lợi và tôi đứng dậy nói lời tạm biệt với họ, chúc họ có một khoảng thời gian vui vẻ tại thị trấn Ngũ Phúc.
Trên đường về, chúng tôi đều im lặng.
Trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh ăn ý giữa Tống Vãn Nhu và Lục Lộ, dù lời nói hay hành động nhỏ, giữa những người yêu nhau đều có sự ăn ý ngầm.
Điều đó giống như một nhát dao cứa vào tim tôi, không chết nhưng đau hơn cả cái chết.
Dương Gia Lợi có vẻ như cũng nhận ra sự im lặng khó hiểu của tôi, mấy lần lơ đễnh nhìn tôi, nhưng không hỏi gì.
Sau khi về đến nhà, cô ấy đặt chìa khóa xuống, một mình vào bếp nói: “Bà chủ Ôn thậm chí còn không mời chúng ta uống một tách cà phê.”
Nghe vậy, tôi hết sức sửng sốt! Ôn Phỉ thậm chí còn không pha tách cà phê cho chúng tôi
Tại sao chứ? Tôi nhìn Dương Gia Lợi, chợt nghĩ đến thái độ thờ ơ của Ôn Phỉ đối với cô ấy.
Tôi nghĩ đến Vương Chân Y, có lẽ Ôn Phỉ cũng biết chuyện giữa hai chúng tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy, tiểu tiên nữ Ôn Phỉ thật nghĩa khí, nếu ở thời cổ đại có lẽ cô ấy đã cầm kiếm trở thành nữ hiệp cũng nên.
“Cô ấy ghét cậu.” Tôi vui vẻ nói, “Cũng ghét cả tôi.”
“Tại sao cô ấy lại ghét cả cậu?” Động tác cầm cốc nước của Dương Gia Lợi chợt khựng lại.
Tôi không lập tức trả lời, mà nhìn sườn mặt cô ấy: “Dương Gia Lợi, bức thư tình mà cậu nhắc đến, thật sự không liên quan đến tình yêu à?”
Sau đó, không đợi cô ấy trả lời, tôi lại nói tiếp: “Tôi nhớ hồi đó cậu đã nói với tôi rằng mình muốn viết một bức thư tình cực hay. Nếu có một bức thư tình thật hay, cậu sẽ đồng ý hẹn hò với người đó.”
“Bức thư tình đó là viết cho tôi, đúng không?”