Đã là buổi hẹn hò nên tôi không khỏi đi tới một nhà hàng phương Tây. Tại quầy lễ tân của nhà hàng, Dương Gia Lợi dừng lại, tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy và bắt gặp hai cô gái, nhưng trông không giống một cặp, chỉ có cảm giác hai cô bạn thân cùng nhau tới đây ăn một bữa cơm mà thôi.
Tuy nhiên, Dương Gia Lợi nhìn họ rất lâu, cho đến khi họ phát hiện ánh mắt của chúng tôi, cô ấy mới vội vàng quay đi.
“Cậu không cần phải lo lắng nhiều đâu.” Tôi còn tưởng rằng Dương Gia Lợi lo lắng truyền thông phát hiện sẽ có ảnh hưởng không tốt, bèn lên tiếng trấn an: “Có rất nhiều cô gái cùng bạn bè của mình tới đây ăn cơm. Truyền thông sẽ không có có vấn đề gì đâu.”
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, tôi mỉm cười với cô ấy: “Chúng ta vẫn có thể chứng minh rằng chúng ta là bạn thân từ thuở nhỏ.”
Ánh sáng trong nhà hàng rất nhạt, mặc dù chúng tôi đã cố gắng hết sức để không nheo mắt suốt đường đi nhưng vẫn nhìn thấy những cặp đôi ở mọi lứa tuổi, một số thì nhiệt tình táo bạo, một số thì chỉ ngây ngốc mỉm cười với nhau.
Thật không ngờ là tôi sự đã đến một nơi như thế này với Dương Gia Lợi, còn là với danh nghĩa hẹn hò. Nghĩ đến đây, làm tôi cảm thấy sung sướng và thoải mái.
Chúng tôi ngồi xuống, Dương Gia Lợi không biết đang suy nghĩ gì, nhưng rõ ràng là đang nhịn cười trước mặt người phục vụ. Thấy vậy, những lo lắng trong lòng tôi đều tan biến.
Trong ánh sáng lờ mờ, tiếng dương cầm vang lên thánh thót.
Dương Gia Lợi ngồi ở đối diện, khóe miệng không ngừng co giật.
“Đừng cười, nhịn đi!” Tôi cầu xin cô ấy đừng phá hỏng bầu không khí, tôi cầm ly rượu trên bàn lên, thầm nghĩ chưa gì mà đến trưa rồi.
Thời gian hẹn hò đã trôi qua nửa ngày, hình như chúng tôi chưa làm được gì cả, chỉ mới cầm tay nhau gì đó mà thôi.
Vì chúng tôi không gọi đồ uống có cồn nên người phục vụ đến lấy ly đi.
Tôi bèn ngăn người phục vụ lại: “Cho tôi một ly!”
Dương Gia Lợi nhướng mày: “Cậu muốn uống à?”
“Đúng vậy!” Tôi lật qua danh sách rượu và nhanh chóng gọi một ly vang đỏ.
“Không phải cậu chưa bao giờ uống rượu ở bên ngoài sao?” Sau khi người phục vụ rời đi, Dương Gia Lợi liền hỏi.
Tôi chỉ vào đồng hồ đeo tay: “Dương Gia Lợi, tôi không có nhiều thời gian.”
“Cái gì?”
Lúc này, người rót rượu đi về phía chúng tôi, đó là một anh chàng pha chế đẹp trai với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, áo sơ mi phẳng phiu, tay áo được gấp cẩn thận đến khuỷu tay, nụ cười thân thiện nhưng không hề bóng bẩy: “Hai người đẹp, hôm nay chúng tôi có loại rượu nổi tiếng. Rượu vang đỏ Antinori, Solaia Toscana 2016 đang có hoạt động, cô có thể gọi một ly rượu hoặc cũng có thể nếm thử cả chai với giá đắt hơn một chút. Cô có muốn uống không?”
“Được!” Dương Gia Lợi không trả lời, tôi đã đồng ý luôn. Người phục vụ đẹp trai nở nụ cười, rồi cúi đầu xoay người giúp chúng tôi mở rượu.
“Cả một chai sao?” Dương Gia Lợi không khỏi cất cao giọng, sau đó nhìn xung quanh và phát hiện âm lượng của mình không lớn như trong tưởng tượng thì mới tiếp tục nói: “Kim Tâm Nghi! Cậu làm gì vậy! Nhìn thấy trai đẹp nên mất hồn à?”
Nhìn vẻ mặt cô ấy, tôi chợt có một suy nghĩ táo bạo: “Dương Gia Lợi, cậu đang ghen à?”
Hai chúng tôi còn chưa kịp cãi nhau thì người phục vụ rượu đã quay trở lại. Tôi háo hức nhìn anh ta, dù sao tấm vé can đảm của tôi cũng nằm trong tay anh ta.
Sau khi người phục vụ rượu mở rượu vang trước mặt chúng tôi, tay trái anh ta cầm bình thủy tinh, tay phải cầm chai rượu vang đỏ đã mở, cổ chai thủy tinh song song với bình chiết rượu, sau đó từ từ rót rượu vào ly.
Nhìn hành động của anh chàng pha chế điển trai chẳng khác nào đang thưởng thức một màn biểu diễn nghệ thuật.
“Hãy tận hưởng đi nhé.”
Anh ta cúi đầu chào rồi rời đi, trước khi đi còn đưa cho tôi một tấm danh thiếp, tôi sững sờ nhận lấy. Khi quay đầu lại, tuy ánh đèn mờ ảo nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Dương Gia Lợi.
“Cậu có biết rằng chai rượu này có giá gấp bốn lần bên ngoài không?”
“Ôi, hiếm thấy!” Tôi cầm ly lên nhấp một ngụm, hơi ngọt hơi hăng, hơi rượu nồng sủi bọt trong miệng.
“Cậu bị ma ám à?” Dương Gia Lợi có lẽ đã hơi bực bội vì tôi tiêu tiền phung phí.
Tôi đành phải giải thích rằng: “Tôi cần mượn rượu để có thêm can đảm.”
“Cậu cần can đảm hơn để làm gì?” Dương Gia Lợi nhìn tôi, tôi nhìn vào mắt cô ấy, ước gì mình có thể nhìn thấu tâm hồn cô ấy.
“Chúng ta đang hẹn hò, cậu nói xem tôi muốn làm gì?”