Ôn Phỉ cho tôi mượn xe của cô ấy, để tôi về nhà lấy một số hành lý.
Mở bước vào, đập vào mắt là nền nhà được lát bằng gạch Đài Loan cũ.
Tôi chậm rãi đi đến sô pha, chạm vào sô pha, nhìn về phía nhà bếp, nhìn thấy bóng dáng nhẹ nhàng, uyển chuyển của Dương Gia Lợi đang pha cà phê.
Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, rồi lại tập trung vào việc pha cà phê, sau đó lại nhìn tôi, dịu dàng và đầy ẩn ý.
Tôi chạm vào những viên gạch hoa, trên bề mặt gồ ghề in hình bông sen đỏ, viền ngoài màu xanh lá cây, có niềm vui được gặp Dương Gia Lợi lần đầu tiên, có rất nhiều khao khát, và có cả rất nhiều suy nghĩ khác…
Tôi không dám nhớ lại nữa, vội vàng bước nhanh về phòng, khi mở cửa tủ ra thì Dương Gia Lợi, người lẽ ra chỉ tồn tại trong giấc mơ của tôi, đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng.
“Cậu làm tôi sợ muốn chết!” Cô ấy nói nhỏ. Tôi thật sự cũng bị cô ấy dọa cho đến độ tim đập thình thịch.
Dương Gia Lợi mặc áo vest của Thị trưởng, trông có vẻ bụi bặm, chắc hẳn cô ấy vội vã từ văn phòng trở về.
Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cô ấy, tôi mới nhận ra rằng mình thực sự rất nhớ cô ấy, mặc dù chúng tôi hầu như không nói được lời nào tốt đẹp trong hai mươi bốn giờ qua.
Tôi không kìm được mà nở nụ cười tự giễu, có cảm giác được bản thân đã tốt hơn nhiều.
“Cậu làm gì vậy?” Trên tay Dương Gia Lợi vẫn cầm chìa khóa xe, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Dọn đồ!” Tôi vừa trả lời vừa bỏ quần áo vào trong túi.
“Cậu lại định tới chỗ Diệp Trọng Tân sao?” Dương Gia Lợi nói với giọng điệu như thể đã viết sẵn ba trăm vạn từ thuyết giáo ở phía sau.
“Cậu nhiều lời quá, cậu là mẹ tôi à?” Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc vào chiếc túi trên bàn trang điểm mà không thèm nhìn lấy một cái, chỉ muốn làm xong thật nhanh.
“Bên ngoài kia là xe của ai thế?”
“Tôi mượn.”
“Mượn của ai? Diệp Trọng Tân không có xe giống thế này!”
“Tôi mượn của một người bạn!” Tôi không muốn nói cho cô ấy biết đó là xe của Ôn Phỉ cho mượn, tôi luôn cảm thấy nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
“Sao cậu lại về vào lúc này?” Tôi nghi ngờ thoáng nhìn Dương Gia Lợi, cô ấy vừa mở miệng đã sửa lời thành: “Cậu còn chưa nói cho tôi biết chiếc xe này là mượn của ai!”
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!” Tôi dùng hết sức ném túi quần áo lên giường, suýt thi xắn tay áo lên đấu tay đôi với Dương Gia Lợi: “Dương Gia Lợi, không đúng, Thị trưởng Dương, tôi có cần phải báo cáo với cậu về mọi việc làm của mình không?”
“Tôi đi đâu, tôi mượn xe của ai, tại sao phải nói với cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Khuôn mặt Dương Gia Lợi đỏ bừng, cô ấy chống tay sang hai bên, nắm thật chặt, dáng vẻ đó khiến tôi lo rằng cô ấy sẽ đấm mình.
Sau đó, tôi mới ngẫm nghĩ tại sao cô ấy lại ở đây vào lúc này.
“Máy bay của Lưu Chí Minh hạ cánh rồi à? Cậu còn không mau ra sân bay đi?”
Khí thế của Dương Gia Lợi diễn tả hoàn hảo cho cái gọi là ‘nước chảy mây trôi’.
Tôi nói một cách mỉa mai với cô ấy, và với chính mình: “Hóa ra cậu trở về là để chuẩn bị tới sân bay.”
Sau đó, tôi bật cười.
Vốn dĩ tôi vẫn còn có chút vui mừng, vì nghĩ rằng Dương Gia Lợi lo lắng cho mình nên về nhà xem tôi đã trở lại chưa.
Hóa ra mọi thứ đều không phải vì tôi, tất cả là do tôi tưởng bở.
“Ra ngoài.” Tôi nắm lấy cửa phòng đẩy cô ấy ra ngoài: “Đừng để tôi nhìn thấy cậu, Dương Gia Lợi, cút ra ngoài, cậu mau cút ra ngoài cho tôi.”
“Tiểu Kim…” Cô ấy vươn tay chặn cửa lại, tôi dùng hết sức đè lên cửa.
“Tiểu Kim…” Giọng nói của Dương Gia Lợi giống như sắp khóc đến nơi, thậm chí còn mang theo tiếng nỉ non, hoặc có thể là đang kìm nén cảm xúc, cũng có thể không phải, dù sao tôi cũng sẽ không mềm lòng.
Tôi sẽ không, tuyệt đối sẽ không mềm lòng.