Piranda không có tự do.
Chỉ cần tên có chữ “P” thôi cũng đã đủ để biến cô trở thành tội đồ, mà tất cả những chuyện này đều nhờ vào “ơn” cha mẹ cô. Piranda không biết mình có nên biết ơn họ hay không, mặc dù giáo lý nói phải luôn biết ơn nhưng việc trở thành một thánh kỵ sĩ chứ không phải tư tế khiến cô quyết định giữ nguyên thái độ và tiếp tục hoàn thành việc vặt của mình.
Có quá nhiều việc cần phải làm… Piranda ngày nào cũng thức khuya dậy sớm chỉ để sửa sang chuồng ngựa, lau móng với lưng ngựa hoặc đánh bóng từng thanh kiếm trong kho vũ khí. Nếu lưỡi kiếm bị mòn thì phải trình báo ngay, sau đó còn phải kiểm tra từng thanh kiếm gỗ xem nó có chắc chắn hay chưa, đảm bảo không bị lỏng hoặc gãy, …. tất cả chỉ để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình luyện tập. Tiếp là vào kho áo giáp, kiểm tra từng trang thiết bị xem có chắc chắn không, có dây da nào cần thay hay áo giáp có bị gỉ sét gì hay không… Tuy nhiệm vụ rất đơn giản nhưng khi số lượng lên tới hàng trăm chiếc thì sẽ rất đau đầu.
Hơn nữa cô là thánh kỵ sĩ, còn phải tham gia cầu nguyện mới được ăn bữa sáng. Xém nữa thì quên mất rất có khả năng cô sẽ phải giúp dọn dẹp bàn ăn, sau đó thì chạy đến sân huấn luyện và rèn luyện đến tận chiều. Thi thoảng trước lúc kết thúc, đội trưởng sẽ phân công công việc cho đội, có người ra ngoài truy bắt tội phạm, có người hỗ trợ hộ tống, có người giúp dân xử lý một số công việc. Bậc cao hơn một chút thì có thể thay toà thánh giao lưu với các quý tộc và chào hỏi hoàng thất, mà tất cả những việc này đều không dành cho cô.
Piranda không có đội trưởng, một kỵ sĩ như vậy chỉ có thể nhận được mức lương thấp nhất. Đã vậy cô còn phải làm những công việc lặt vặt, không giống những thánh kỵ sĩ khác khi không có nhiệm vụ thì có thể tận dụng thời gian mà làm việc riêng. Còn cô chỉ có thể bận rộn suốt ngày, không phải để chứng minh mình làm việc chăm chỉ cỡ nào, càng không phải là muốn chứng minh rằng phụ nữ cũng có thể chịu khổ cực như đàn ông.
Ở đây có loại tín ngưỡng khoan dung nhất, bạn có thể trở thành người rao giảng thuyết hữu thần hoặc người bảo vệ thuyết hữu thần nếu muốn. Chỉ cần là người có tín ngưỡng thì đều được đối xử bình đẳng, không chỉ có thể kết hôn mà còn có thể sinh con đẻ cái nhưng có một yêu cầu rất nghiêm ngặt – người có tín ngưỡng phải duy trì cuộc hôn nhân ấy cả đời, không được phản bội.
Họ không thể ly hôn, không thể chấm dứt mối quan hệ chứ đừng nói đến việc bỏ rơi nhau khi không còn tình cảm. Bởi tình yêu là món quà quý giá nhất mà thượng đế ban tặng cho con người nên thái độ của họ đối với hôn nhân rất khắt khe. Vậy nên những người có tín ngưỡng hiếm có ai bước chân vào con đường này vì họ sợ rằng nếu một mai thay lòng thì họ sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Cha mẹ của Piranda là như vậy.
Cha của cô vốn là một thánh kỵ sĩ, ông ấy cũng đã kết hôn với một người phụ nữ. Piranda nghe mọi người kể lại rằng, lúc đó đoàn kỵ sĩ vừa mới tiêu diệt một nhóm trộm khét tiếng. Khi tất cả các kỵ sĩ trở lại Thánh điện để tổ chức một buổi lễ chúc mừng thật long trọng thì đột nhiên có một ả gái điếm nổi danh đến, một tay bế một đứa trẻ, tay kia chỉ vào cha cô nói: “Đây là con của ông.”
Đứa bé đó là Piranda, sau khi thử máu đã chứng minh được rằng cô chính là con của ông ấy và ả gái điếm kia.
Thánh kỵ sĩ không có nhiều quy tắc như các nhà truyền đạo, họ có thể quan hệ tình dục trước hôn nhân nhưng không thể có con.
Nếu chưa lập gia đình mà đã có con sẽ bị Thánh điện phạt nặng, huống chi là người đã kết hôn, toà thánh và Thánh điện đã quyết định xử tử tên thánh kỵ sĩ vi phạm đấy. Vốn dĩ, theo thường lệ thì đứa trẻ cũng phải chết nhưng vì cô là con gái nên đã được khoan dung. Tuy thế nhưng cô vẫn bị gắn với chữ “Thất” giống như tội đồ bị xăm hình cảnh cáo, là chứng cứ phạm tội không thể xoá nhoà.
Vậy nên Piranda là đứa con gái sinh ra từ tội lỗi của thánh kỵ sĩ Rand Paladin.
Thân thế của cô tất cả mọi người đều biết, Piranda cũng không thể rời khỏi Thánh điện bởi vì chỉ ở nơi này cô mới có cơ hội chuyển mình, cũng chỉ có Thánh điện mới có thể bảo hộ được cô… Cho dù ai cũng biết đứa trẻ vô tội nhưng ở quốc gia sùng đạo này, người dân không thể nhìn nhận một cách lý trí về đứa trẻ được sinh do vi phạm luật hôn nhân.
Nếu cô ra ngoài sống thì sẽ dễ bị người khác bắt nạt, lăng mạ và cuối cùng cô chỉ có thể bán mình kiếm cơm giống những cô gái sinh ra từ tội lỗi trước đó. Sau khi rời khỏi Thánh điện dù có làm việc chăm chỉ như thế nào thì họ cũng không thể tìm được chỗ an thân. Nếu không bị lừa gạt, ức hiếp thì cũng là chết trên giường khách, chưa từng nghe nói có ai có được kết cục tốt đẹp cả.
Mặc dù ở trong Thánh điện cũng sẽ bị bạo lực lạnh và đối xử bất công, chẳng hạn như những việc vặt không nên thì họ đều để cô làm. Nhưng ít nhất cũng còn có đồng lương ít ỏi và ngày ba bữa cơm, có không gian riêng và được Thánh điện che chở. Chỉ là vì quá mệt mỏi và cay đắng nên cô đã từng có ý định bỏ cuộc nhưng ý chí thì không cho phép nên Piranda vẫn phải cắn răng chịu đựng tất cả.
Cô muốn tiếp tục cầm cự cho đến khi ngày chuyển mình đến.
Nếu cô muốn thay đổi vận mệnh, cô có một số lựa chọn như sau: thứ nhất là sau khi Thánh điện bầu ra đại tư tế, nếu đại tư tế nguyện giúp cô chuộc tội thì cô sẽ có cơ hội chuyển mình và đổi tên; thứ hai là cứu quốc nhưng Piranda nghĩ đó là một điều viển vông; thứ ba là trở thành một thánh quân thập tự, đó cũng chính là mục tiêu của cô.
Bởi vì cô sinh ra đã định không thể trở thành tư tế nên thánh quân thập tự là con đường duy nhất có thể thực hiện được. Chỉ cần cô giữ vững tín ngưỡng, nỗ lực tiến về phía trước, khi đại tư tế đưa ra lời tiên tri và nói tên của mười hai vị thánh quân thập tự thì sẽ có thể chuộc tội.
Mười hai thánh quân thập tự đại biểu cho mười hai vị đại thiên sứ đầu tiên của Chúa. Mỗi người đều là tinh anh trong các thánh kỵ sĩ tinh anh, chỉ cần được Chúa chấp nhận là có thể gột rửa tấm thân đầy tội lỗi. Nếu cô được chọn, cô có thể thỉnh cầu Chúa đặt cho cô một cái tên mới, không cần vác trên lưng cái tên mang tính trừng phạt “Piranda” này nữa… nhưng đó là nếu mọi việc suôn sẻ. Piranda thở dài, ngoài kia có hàng ngàn cùng hàng vạn thánh kỵ sĩ, cô không phải là người duy nhất giữ vững tín ngưỡng, cũng không phải là người duy nhất rèn luyện chăm chỉ nhưng cơ hội dù cho rất nhỏ bé thì cô cũng không muốn bỏ qua.
Cho dù không thể trở thành thánh quân thập tự nhưng chỉ cần cô nỗ lực để được chú ý đến trong danh sách hàng ngũ được chọn vào thánh quân thập tự. Thì tội lỗi này cũng có thể coi như là đã được rửa sạch, cũng được xem là một trong số những cách chuyển mình, tuy rằng có không đổi được tên. Cho dù cuối cùng tất cả đều chỉ là vọng tưởng nhưng với những thứ cô học được ở Thánh điện thì khi ra ngoài cũng sẽ không sợ bị làm nhục, biết đâu lại còn gặp được một nhóm lính đánh thuê không ngại thu nhận cô?
Piranda vỗ mặt mình, lại lần nữa lấy lại tinh thần.
Cô sẽ cố lên.
Nụ cười dịu dàng của thánh quân thập tự chợt loé lên trong tâm trí cô, Piranda không thể không mỉm cười theo. Cô có thể ở lại đây với tư cách là một ứng viên của thánh kỵ sĩ cũng là nhờ có thánh quân thập tự ghé thăm, lúc đó nếu không có ngài ấy… chắc hẳn cô sẽ không được thuận lợi như bây giờ. Piranda sẽ mãi mãi nhớ đến vị thánh quân thập tự đã ưu nhã ngồi xổm xuống trước mặt cô, sờ đầu cô và nói “cố lên”.
“Không được từ bỏ hy vọng.” – Piranda nhỏ giọng tự bảo với chính mình.