Một cửa hàng đồ chiên nóng mới mở ở một nơi hẻo lánh của một con phố nào đó, tên là “Nhất Tịch”, thời gian kinh doanh của cửa hàng là từ tám giờ tối đến ba giờ sáng, khách hàng chủ yếu đến vào đêm khuya. Cửa hàng mới khai trương được một tuần, khách đến cửa hàng không nhiều lắm. Sau một tuần, những thực khách đã ăn rồi sẽ luôn nghĩ đến quán này vào buổi tối, lâu ngày, thực khách thích quay lại và lâu lâu lại ăn. Thực khách một truyền mười, mười truyền trăm, dần dần, “Nhất Tịch” cũng có nhiều khách hơn.
“Nhất Tịch” có không gian nhỏ nhưng được trang hoàng khá ấm cúng và yên tĩnh, mỗi vị khách đến quán đều thích sự yên tĩnh, thoải mái này của nó. Sau một ngày có thể chậm rãi thưởng thức một bữa ăn khuya tại đây quả thật có thể thả lỏng bản thân, thỏa mãn tâm hồn vì kiếm sống mà mệt mỏi không chịu nổi.
Tối nay, gần ba giờ sáng, thực khách trong cửa hàng đều đã đi hết, không còn một bóng người, học sinh làm công tác phụ trách mặt tiền đang lau bàn và quét sân, bếp trưởng ở bên trong cũng bắt đầu thu dọn dụng cụ làm bếp, mài dao và rửa chúng.
Khi kim phút của đồng hồ chuyển sang con số mười, học sinh làm công đã hoàn thành xong công việc, cởi tạp dề và chuẩn bị nói với bếp trưởng một tiếng để tan làm, tương tự dì dọn dẹp bên trong cũng đã rửa hết bát đĩa. Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, cửa bị ai đó đẩy ra, chuông treo trên cửa vang lên lanh lảnh, lập tức khiến khuôn mặt của những người muốn rời đi đều cứng đờ.
Những vị khách đến vào thời điểm này đặc biệt đáng ghét.
Bếp trưởng bên trong nghe thấy tiếng cũng bước ra, nhìn thấy sắc mặt hai người đều trầm xuống, chậm rãi nói với bọn họ: “Hai người tan làm đi, tôi có thể tự lo được.”
Chủ quán đã nói như vậy, người dì và học sinh làm công vui vẻ rời đi, nhưng đồng thời khi rời đi, họ cũng không tránh khỏi việc nhìn vị khách này hai lần, quả thực… là người đẹp nhất mà họ từng nhìn thấy từ khi làm việc trong cửa hàng đến nay.
Trên mặt vị khách vẫn giữ nụ cười má lúm đồng tiền trước sau như một, không có chút tự giác nào về việc mình đang cản trở người khác tan làm. Đôi mắt có chút men say ẩm ướt lấp lánh, hai má nhuộm một màu đỏ ửng nhàn nhạt, cô nhìn lướt qua mặt tiền cửa hàng, chọn khu vực dùng cơm ngay chính giữa, kéo ghế ra ngồi xuống.
Bếp trưởng không đưa thực đơn đến cho cô, rất nhiều nguyên liệu đã được nàng bỏ vào trong ngăn đá, nàng đi tới bên cạnh bàn vị khách đang ngồi, nhàn nhạt hỏi: “Mì sợi nước suông, cô có ăn không?”
Vị khách nghe vậy, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngấn nước sáng ngời không lên tiếng nhìn bếp trưởng một lúc, khóe miệng đột nhiên cong lên, cười nhẹ nói: “Có, có thể thêm một quả trứng rán không, lòng đỏ lòng đào.”
Nàng dừng lại một chút, ấn đường đang nhíu buông lỏng, hứng thú đáp: “Được, vui lòng đợi một lát.”
Thực khách ngồi đợi một lúc, bếp trưởng bưng một tô mì đi ra, thấy đối phương đặt xuống rồi muốn rời đi, cô mở miệng hỏi: “Một mình ăn mì có hơi cô đơn, cô ở lại với tôi. ”
Những gì cô nói không giống đang hỏi, mà là mệnh lệnh.
Bếp trưởng lại nhíu chặt mày, nhưng hai mắt lại bị đôi mắt cường thế khóa chặt khiến nàng không thể động đậy. Sau khi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nàng tỉnh bơ kéo ghế ra ngồi ở phía đối diện, thẳng eo, khí phách không thua kém nhìn cô.
Người đối diện dường như không coi ai ra gì, cô cầm chiếc thìa nhỏ lên uống một ngụm nước dùng trước, đôi mắt mang theo men say mở to, ngước mắt nhìn về phía bếp trưởng, nở một nụ cười hài lòng rồi lại khẽ cúi đầu xuống, ăn sợi mì, húp một thìa nước dùng. Cô ăn không quá nhanh, từ từ thưởng thức.
Một bát mì, cô mất nửa tiếng để ăn xong, một giọt nước dùng cũng không để thừa, hành động của cô không thể nghi ngờ là đã cho bếp trưởng một sự tán thưởng rất lớn.
“Rất ngon.” Vị khách nở nụ cười quyến rũ như muốn dùng nụ cười này làm điên đảo chúng sinh.
“Cảm ơn.” Hiển nhiên bếp trưởng không hề bị cô mê hoặc, nàng dùng giọng nói bình thản y vậy để nói cảm ơn.
Đột nhiên, vị khách dường như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ khác lạ, cô lại lần nữa giương mắt lên nhìn đối phương, nhếch miệng cười quyến rũ một tiếng. Lần này nụ cười có chút cố ý, điểm khác biệt này đã lọt vào mắt của bếp trưởng.
“Tôi không mang tiền.” Vị khách nói một cách tự nhiên, sau khi âm thanh biến mất, trong phòng ăn yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở.
Bếp trưởng suy nghĩ một chút, đứng dậy khỏi ghế, nàng vừa dọn bát đũa vừa nói: “Mì nước không có trong thực đơn, nếu không có giá tiền thì cũng không cần thanh toán. Tiểu thư, cô trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, cô có hơi say rồi.” Nàng cầm bát đũa trong tay, xoay người mang vào phòng bếp rửa.
Nàng nghe thấy tiếng chuông cửa reo, cho rằng cô sẽ rời đi, không ngờ từ phía sau lưng lại nghe thấy giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng như say của cô: “Lần sau tới tôi sẽ trả tiền mì, nhưng…” Vị khách cười nhẹ, tiếng cười đặc biệt dễ nghe: “Có thể đến vào giờ này không, tôi tan làm hơi muộn chút.”
Lại một tiếng chuông reo cùng với tiếng đóng cửa, bếp trưởng quay người lại đã không còn thấy cô.
Nàng đảo mắt nhìn quán vắng không một bóng người, ánh mắt rơi vào chiếc ghế cao kéo ra chưa được đẩy vào, như thể tiếng cười nhẹ nhàng ngọt ngào của người đó vẫn còn chưa tiêu tan…
Giống như lời nguyền, khó mà quên được.
=============
Được rồi, được rồi, đến tháng mười hai sẽ tiến hành, trước tiên để cho mọi người giải tỏa nỗi khổ tương tư một chút.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, nội dung đang được thâu tóm, mong rằng sau khi mọi người xem xong sẽ yêu thích và lưu lại nhé!
Rất cảm kích các bạn, xúc động không nói nên lời!!!
Cảm ơn đã ủng hộ!!