“Tôi đặt cơm cà ri là bao gồm cả việc cô ăn cùng, tôi đang giành lấy quyền lợi của mình, tiền tôi trả cho cô.” Khúc Cừ cầm tiền trong ví mình để lên trên bàn, cô vô cùng không vui, nhất là khi nhìn thấy Tiểu Tri lại vì lời khen của cô gái bên cạnh mà tươi cười! Trước đây cô cũng từng khen nàng không ít, mà sao chỉ một nụ cười mà nàng cũng không dành cho cô chứ?
Nàng và cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì? Yêu đương?
Ai da, vốn dĩ cô cũng không hiểu Tiểu Tri… dùng tiền ném cho Tiểu Tri, sẽ chỉ tạo ra kết quả ngược. Thiến Thiến thở dài lắc đầu, chẳng trách Tiểu Tri không muốn nhắc đến cô chút nào, có lẽ Tiểu Tri đứng bên ngoài nhìn người này ném tiền ra, sợ là Tiểu Tri sẽ lập tức co người trốn vào trong thế giới của nàng thôi.
Lộ Chức Tri dùng sức cắn răng, tức giận trừng nhìn cô, trừng mắt được hơn một phút, nàng đập tay cầm lấy tiền trên bàn: “Được, cô chịu bỏ ra, tôi lấy là được.”
Chuyện này…
Thiến Thiến kinh ngạc nâng mắt nhìn Tiểu Tri, Tiểu Tri cảm nhận được ánh mắt cô ấy, lập tức lúng túng trốn tránh ánh mắt, dưới tầm nhìn của cô ấy chuyển bị trí đến ngồi đối diện chỗ cô gái kia.
Thì ra… Tiểu Tri không phải đứng ngoài mà nàng đã rơi vào mất rồi, chỉ là nàng không chịu thừa nhận, hoặc có lẽ… Đàn chị đã khiến nàng tổn thương quá sâu, nàng không dám bật đèn trong phòng nhìn thẳng tình cảm của mình.
Cô ấy muốn đánh giá lại người bên cạnh mình, ánh mắt Thiến Thiến lại nhìn góc nghiêng của Khúc Cừ, đúng lúc đối phương nhìn cô ấy với ánh mắt giành chiến thắng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Thiến Thiến lại kinh ngạc, chắc không phải cô hiểu lầm cô và Tiểu Tri có tư tình chứ, cô ấy cảm thấy như kẻ vô tội chịu tội, nhưng lại cảm thấy có chút thành quả.
Lúc bên cạnh cô ấy thì cô lạnh lùng, sắc mặt như tuyết, hai mắt như hồ nước thu, có chút cảm giác trưởng thành và lãnh đạo, cũng có cảm giác là người có chuyện xưa. Khi đối mặt với Tiểu Tri, ánh mắt cô lại có chút tình ý và ngọn lửa nồng nhiệt, cô giơ tay nhấc chân cũng có sự quyến rũ nho nhã của người phụ nữ, chỉ quay đầu khẽ cười cũng đủ khiến thế giới kinh ngạc, vô ý chạm phải ánh mắt sẽ không quên được.
Cô ấy lại bị một mỹ nữ với vẻ ngoài đẹp đến mức không thể bàn cãi xem là tình địch, phúc ba đời rồi đấy!
“Cô là bạn mới quen của Tiểu Tri à? Không sao cả, cùng ăn cũng vui.” Thiến Thiến dẫn đầu lên tiếng gỡ rối cục diện, cười ấm áp, thuận tiện gắp một miếng thịt bò vào trong chén Tiểu Tri, thân mật hờn dỗi nhìn nàng, nói: “Có bạn mới cũng không giới thiệu cho tớ biết, tính cách cậu ngượng ngùng đúng là khiến người ta đau đầu, nhưng mà… cũng dễ thương đấy.”
Lộ Chức Tri nhíu mày nhìn Thiến Thiến, đối phương lại nháy mắt, cười thâm ý, nàng không có gì để nói, ngoan ngoãn gắp miếng thịt mà cô ấy gắp cho bỏ vào miệng, cả quá trình nàng đều nhìn thẳng Thiến Thiến, muốn tìm ra cô ấy đang muốn làm gì.
Đang định ăn một miếng cơm kèm với miếng thịt bò trong miệng thì đột nhiên trên miếng cơm lại có thêm một miếng gà cà ri, màu vàng đậm rưới lên cơm trắng. Chức Tri nghiêng đầu đang nhìn Thiến Thiến sang nhìn gương mặt người nào đó ngồi đối diện, người nào đó đen cả mặt, ngay từ lúc đầu đã nhăn nhó mặt mũi rồi, ai cũng nhìn ra được cô đang tức giận.
Không biết cô đang tức cái gì, Lộ Chức Tri không nói gì, cũng đành chịu.
“Ngày mai tôi phải đi nước ngoài có chuyện, tối thứ năm tuần sau quay về.” Khúc Cừ lạnh nhạt không biết muốn nói cho ai nghe.
Thiến Thiến nghe vậy không nhịn được cười trộm ra tiếng, cô đang báo cáo cho Tiểu Tri sao? Cô ấy bị Tiểu Tri trừng mắt nhìn rồi vội vàng kìm nén ý cười, cứ thế mà ăn thịt bò thơm ngon, lại còn chê không khí giữa hai người họ chưa đủ u ám, không quên cao giọng khen: “Bạn mới của Tiểu Tri, cô có muốn thử món thịt bò hầm rượu vang này không, ăn rất ngon đấy, tay nghề của cậu ấy còn ngon hơn cả đầu bếp của Michelin. Nhớ đến món beefsteak hôm qua cậu ấy làm, thơm nức mũi, bỏ vào miệng muốn tan chảy, với cả món mì ý thịt xông khói với ngao ăn làm tôi không ngừng miệng, thật muốn ngày nào cũng được ăn cơm của Tiểu Tri.”
“Tối qua cô là vì muốn làm cơm cho cô ấy mà đóng quán sao?” Khúc Cừ không hiểu được cô gái này, giọng điệu bất giác nâng cao, đũa trong tay nhanh chóng gắp lấy một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
Cô lập tức hiểu được từ ngữ miêu tả khen ngợi vừa này là mùi vị ra sao.
“Không phải.” Chức Tri giận dỗi trừng mắt nhìn Thiến Thiến: “Mấy ngày nay tôi ngủ không được nên mới muốn nghỉ ngơi một ngày, nấu cơm cho các cô ấy chỉ là trùng hợp mà thôi. Lần sau trước khi đến thì nhớ chú ý fanpage của chúng tôi, nếu tiệm nghỉ thì sẽ thông báo trên đó.”
Gương mặt nhăn nhó vì lời của nàng mà giãn ra, đôi môi mím lại cũng khẽ nhếch lên. “Các cô ấy”, ý không phải là đang nói cho cô tối qua ở nhà nàng không chỉ có cô gái bên cạnh, mà còn có người khác nữa. Buồn bã trong lòng đã bị một câu của Tiểu Tri thổi bay, tâm tình buồn bực của cô vì một tuần tới sắp đi công tác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thiến Thiến cũng muốn thử một chút cà ri gà mà cô ấy có phần đi mua ở chợ, nghĩ người ta cũng đã trộm gắp một miếng thịt của cô ấy rồi, cô ấy ăn một miếng thịt gà cũng khôn quá đáng chứ? Ai ngờ đũa mới vươn ra nửa đường thì đôi mắt đầy địch ý lại hung hãn đã liếc nhìn cô ấy, khiến cô cầm đũa dừng lại giữa đường, không thể gắp qua mà cũng không thể rút về…
Một hồi lúng túng.
“Ăn đi, có người không biết xấu hổ không cho người khác ăn đấy.” Chức Tri dứt khoát lựa một miếng đùi gà trong nồi gắp vào trong chén Thiến Thiến, không nhìn đến gương mặt đã bị tổn thương, tiếp tục ăn nói cười đùa với Thiến Thiến.
Cô ấy nhịn rất khổ cực, Thiến Thiến cười cong mắt, nhưng lại không thể cười ra tiếng, cô ấy gắp miếng gà bỏ vào miệng, lại khen ngợi tay nghề Tiểu Tri một hồi.
Cả bữa cơm, người nào đó đen mặt ăn xong cà ri, Thiến Thiên thì vừa ăn vừa quan sát kịch hay, cũng cố ý nịnh nọt Tiểu Tri với miệng lưỡi ngọt ngào khen tay nghề nàng, khiến Tiểu Tri ngượng ngùng, hiếm khi có vẻ làm nũng, khẽ đánh cô ấy đừng làm quá như vậy.
Sau đó A Chính và dì quay lại, còn mười phút nữa là mở quán, Từ Thiến Thiến và Loan Khúc Cừ lần lượt nói phải quay về, Tiểu Tri thân là bạn thân của Thiến Thiến, đương nhiên là đích thân đưa tiễn Thiến Thiến đi ra từ cửa sau.
Khúc Cừ nhìn thấy không vui, cô chưa từng được đối xử như vậy bao giờ, nói ra thì cô cũng là khách quý của quán đấy! Đợi sau khi Tiểu Tri về lại quán, cô cứ nhìn Từ Thiến Thiến chằm chằm, hai người cứ vậy mà nhìn nhau. Thiến Thiến trừng mắt nhìn hoàn toàn là tò mò và trêu chọc, ánh mắt Khúc Cừ thì lại là là không vui và ghen tị.
“Chào cô, tôi tên Từ Thiến Thiến, là… bạn thân của Tiểu Tri, từ lớp sáu đã quen Tiểu Tri rồi, yên tâm đi! Tôi yêu người khác giới, vừa mới chia tay với bạn trai, nên tối qua mấy cô bạn thân chúng tôi mới đến chỗ Tiểu Tri uống rượu. Tiểu Tri nói tối qua cô ấy ra ngoài đi bộ hai vòng đã tản bớt mùi rượu, chắc là đi đưa canh cho cô đúng chứ?” Cô ấy nhường mày vươn tay qua, chú ý từng biểu cảm trên gương mặt đối phương.
Rất tốt, đôi mắt cô khẽ cong, miệng cũng khẽ nhếch, đôi mắt khác hoàn toàn với vừa nãy, trở nên hiền hòa hẳn.
Sau khi cô bắt tay mình xong thậm chí còn lấy ra một tấm thẻ màu đen có một chữ ký phía trên đưa đến trước mặt cô ấy, tự tin nhếch miệng: “Ở đây đàn ông gì cũng có, cô thích thì tôi đưa cho cô.” Từ Thiến Thiến đang định vươn tay cầm lấy, nhưng cô lại rút về, nheo mắt nói: “Nhưng mà… tôi vẫn muốn biết chuyện trước kia giữa cô vợ kia và Thiến Thiến, nếu rảnh thì chúng ta có thể nói chuyện chút.”
Từ Thiến Thiến biết!
Cô ấy biết sao Tiểu Tri lại lưu là “người kỳ lạ” rồi! Cô nào chỉ kỳ lạ, mà càng khiến người ta chán ghét! Là một gian thương!
Đưa tay cầm lấy tấm thẻ trong tay cô, lật nhìn tấm thẻ, đọc cái tên in trên thẻ: “Loan… Khúc Cừ? A! Cô tên Loan Khúc Cừ? Không phải chứ! Cô biết tên đầy đủ Tiểu Tri nhà tôi không?” Cô ấy khẽ nhếch miệng tự đắc, lại nhẩm đọc tên cô thêm hai lần, bất giác lại bật cười.
“Biết, Lộ Trực Trực không sai chứ, tôi cảm thấy đây cũng là duyên phận.” Loan Khúc Cừ không để ý người ta cười tên cô, bây giờ lại càng thích tên cô đúng lúc lại bố khuyết cho Tiểu Tri.
Con đường trên thế gian có cong có thẳng, con đường đời người cũng giống vậy, không có đường cong hoàn toàn, cũng không có người chỉ mãi đi đường thẳng.
Nhìn tấm thẻ một hồi lâu, Từ Thiến Thiến nhíu mày chỉ: “Chơi tôi à, chỉ có tên cũng chẳng có địa chỉ, đi thế nào?”
“Mai là cuối tuần chắc cô không phải đi làm chứ? Phụ nữ thất tình nên uống chút rượu, lên xe với tôi, tôi đưa cô đi, tối nay cứ tính cho tôi.” Khúc Cừ nheo mắt cười, đột nhiên tâm tình tốt hơn nhiều, trong lòng giống như gió mùa hạ liên tục thổi qua dễ chịu.
Gương mặt tươi cười quyến rũ xinh đẹp mê hoặc thu hút ánh mắt của người khác, Từ Thiến Thiến cũng không ngoại lệ, tự nhiên cũng đi theo cô, đến bên cạnh xe thể thao của cô.
Thiến Thiến kinh ngạc đứng bên cạnh xe thể thao không dám lên, cả đời này cô còn tưởng rằng không thể tiếp xúc với loại xe này được, thân xe thon dài, vẻ ngoài thu hút, lại thêm hình vẽ khổng tước xanh da trời sọc đen rất đặc biệt, đi trên đường chắc chắn sẽ được mọi người nhìn theo.
“Còn đứng đó làm gì, mau lên xe, tôi đến trễ lại bị Thuyên Viên mắng nữa, tối nay phải đi xã giao.” Khúc Cừ đã ngồi vào xe, nhìn gương mặt Thiến Thiến ngơ ngác, không khỏi thúc giục cô ấy.
“A… Ồ, được.” Cô ấy lắp bắp nói, rón rén ngồi vào trong xe.
Tiếng động cơ huênh hoang vang lên lướt qua ngã tư, hai mắt Từ Thiến Thiến tràn ngập hiếu kỳ, hai tay chỉ sợ không còn cơ hội nào khác mà sờ mò mỗi một góc trong xe, trong đầu hiện lên một vấn đề cả vạn năm cũng không thể hiểu nổi.
Rốt cuộc trên người Tiểu Tri có mê lực gì?
Cô gái nhìn trúng nàng, sao ai ai cũng xinh đẹp, ai ai cũng ưu tú vậy?