Thói quen cuộc sống, thói quen cuộc sống.
Đây là một vòng tuần hoàn. Có một số người luôn thức dậy sớm hơn đồng hồ báo thức của điện thoại và đi làm một cách nhàn nhã. Có một số người lại luôn thức dậy sau khi đồng hồ báo thức lặp đi lặp lại vài lần rồi mới thức dậy và vội vã đến công ty, may mắn đón được xe thì người đó sẽ đến đúng giờ, còn không được thì sẽ đến muộn.
Sau đó tan làm, có người vẫn nghỉ ngơi đúng giờ, có người thì thức đến nửa đêm cũng không muốn ngủ, dường như thời gian nợ người đó cả đời.
Có hàng nghìn hàng vạn khuôn mẫu cách sống, Lộ Chức Tri chính là loại phía trước, nàng vẫn đúng giờ đóng cửa hàng, đi bộ hơn hai mươi phút trở về nơi ở, hai mươi phút tắm rửa, năm phút sấy tóc, thỉnh thoảng bị Từ Thiến Thiến ảnh hưởng, nằm ở trên giường đắp mặt nạ ngủ, sau đó… không còn gì nữa.
Nàng vẫn nằm thẳng trên giường, tấm chăn phủ lên người, hai mắt từ từ nhắm lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Một phút, hai phút, ba phút…
Mười phút sau, hai mắt nhắm lại của nàng bất đắc dĩ mở ra, chăm chú nhìn ngọn đèn đơn giản trên trần nhà, rõ ràng trong phòng chỉ có mình nàng, nhưng ánh mắt nàng đầy chột dạ phập phồng, trôi dạt đến chiếc điện thoại đang trên tủ đầu giường. Nàng nghiến răng, ghét bỏ tâm tình này, nhưng bàn tay lại không chịu khống chế cầm lấy điện thoại, mở Wechat của người phụ nữ kia.
Nàng có chút kinh ngạc, lại có chút giật mình, album của Loan Khúc Cừ không có lấy một tấm ảnh nào, thậm chí ngay cả một số bài viết, sự kiện cũng không đăng lên. Có thể thấy đầu của cô trên hình, hình ảnh cũng không lộ chính diện, chỉ để lộ từ tai đến hàm, gò má như thủy tinh, hơn nữa ảnh đại diện còn điều chỉnh hiệu ứng tối hơn, xem cả tấm hình đặc biệt lộ ra sự cô đơn của cô.
Sau khi thoát ra khỏi album ảnh trống rỗng, đôi mắt nàng đột nhiên kinh ngạc mở to, vòng bạn bè của nàng xuất hiện một làn sóng màu đỏ, con số trên làn sóng đỏ tăng lên theo một đường thẳng. Nàng nhấp vào album của mình, phát hiện các bài đăng mà nàng đăng lên tường đều được người phụ nữ kia nhấn like, mỗi một bức ảnh nàng chụp cùng bạn bè tụ họp đều ở dưới để lại bình luận.
Trong màn đêm yên tĩnh, nàng nghe thấy nhịp tim mình đang đập, nó đập rất nhanh, nhưng một giây sau lại giống như đang treo lơ lửng trên không trung, không thể buông xuống. Với Lộ Chức Tri mà nói, Loan Khúc Cừ giống như một ngọn lửa, không cần lại gần thì sức nóng của cô đã có thể truyền đến, sưởi ấm trái tim bị thương lạnh lẽo của nàng, khiến nó dần tan chảy, vết thương cũng theo đó mà biến mất.
Sức nóng của cô giống như ma túy, thử một lần là nghiện, suy nghĩ của nàng rối loạn, nàng khó có thể mở miệng thừa nhận mấy ngày nay không thấy bóng dáng đó, Lộ Chức Tri sẽ nhớ đến da mặt dày, không biết xấu hổ lại ngang ngược của cô, và cả… mùi nước hoa nàng ngửi được khi cô dựa vào.
So với mùi dầu khói của nàng tạo thành sự tương phản rất lớn.
Lộ Chức Tri tìm kiếm chênh lệch múi giờ giữa ở đây và Moskva, các nàng chênh lệch nhau năm tiếng, nếu ở đây là rạng sáng bốn giờ thì ở Moskva bây giờ là khoảng mười một giờ tối.
Con số đỏ từ từ tăng lên, Lộ Chức Tri đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười trước động tác này của cô, lại bị Loan Khúc Cừ lặng lẽ tiến vào trong lòng thêm một chút. Đầu ngón tay nàng trở lại khung đối thoại với cô, quyết định trước khi đi ngủ sẽ ngăn cản hành động vô ích này của cô.
“Được rồi, cô đi ngủ sớm đi, vượt ngục cũng phải có tinh thần mới được.” Nàng đã dùng WeChat được bảy, tám năm, bình thường dù chỉ đăng bài lên vòng bạn bè vào những dịp đặc biệt nhưng tám năm tích lũy những bài viết và hình ảnh, làm tròn cũng có tầm hơn hai trăm bài đăng.
“Hì hì, được, nghe cô nói, hôm nay tôi cũng hơi mệt, muốn ngủ sớm một chút. Cô cũng phải ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, tôi sẽ gửi một danh sách những món ăn tôi muốn ăn cho cô.” Khúc Cừ lòng tham không đáy, cô tự nhắc mình không thể quá vội vàng nhưng khi nhìn thấy sự nỗ lực của mình khiến Tiêu Tri chủ động gửi tin nhắn cho cô, cô vui mừng đến nỗi trực tiếp gửi tin nhắn thoại đến.
Tách.
Những lo sợ, những rung động đều hóa thành mây bay, bị lời nói của cô xua tan. Chức Tri cúp máy, đặt điện thoại trên tủ đầu giường, không muốn nói với cô nữa mà chuẩn bị đi ngủ.
Mấy ngày nay Loan Khúc Cừ không hề đến quấy rầy nàng, nàng vẫn thức dậy đúng giờ dậy, đến cửa hàng nhận nguyên liệu và chuẩn bị thức ăn, gửi thực đơn đã thay đổi trước cho A Chính để cậu cập nhật trên trang chính của Nhất Tịch. Khi mở cửa hàng, nàng quá bận rộn nên không để hình bóng của người nào đó hiện ra trong đầu mình, nhưng thường gần đến hai giờ sáng, trong cửa hàng không còn nhiều khách, có thể nghỉ ngơi, đầu óc không còn bận rộn tự nhiên lại xuất hiện giọng nói kia.
Tiếng cười khẽ dịu dàng của cô khiến mỗi lần người ta nghe được đều thấy tê dại, phong cách lúc nào cũng như chuyện đương nhiên làm cho người ta tức giận, đủ loại cảm xúc phức tạp tất cả đều chạm đến làm trái tim nàng trở nên dịu dàng, chìm đắm trong nó, khiến người ta không thể sờ, bắt được nó. Hơn nữa mấy ngày nay Chức Tri còn có chút mong đợi, lý do không chỉ là chuyện Loan Khúc Cừ nói là sẽ trở về mà còn là sau khi cô nói xong những lời đó thì như bị bốc hơi khỏi nhân gian, không có hồi âm.
“Bà chủ, đột nhiên có khách đến, anh ta yêu cầu mì thịt bò, chị có làm không? Ai da, gần đây xảy ra chuyện gì vậy, những người này toàn thích đến lúc gần đóng cửa.” A Chính vừa dọn bát đũa vào trong vừa phàn nàn, chưa kể món mì thịt bò cũng không có trong thực đơn tối nay.
Gọi mì thịt bò lúc hai giờ bốn mươi phút? Có phải là..
“Làm thôi, dù sao cũng có gân bò kho. Đúng rồi, em với dì Vương dọn dẹp xong cứ tan làm trước đi, những chuyện khác để chị làm.” Nàng nói xong thì rất nhanh đứng lên, lấy nước canh ra nấu.
Sau khi nấu xong, nàng nhìn chằm chằm vào tô mì này, loay hoay một hồi, A Chính và dì Vương đều đã về, không thể tìm người mang ra được. Nàng hít một hơi thật sâu rồi mang mì thịt bò đi ra mặt tiền cửa hàng, nàng nhìn lướt qua, không tìm thấy bóng người mình muốn gặp. Vị khách mới đến có chút quen mắt, nàng nghĩ một chút, con ngươi giãn ra, dừng lại mấy giây rồi mới mang mì thịt bò qua.
“Anh từ từ dùng.” Nàng đặt xuống và định quay lại phòng bếp.
“Khoan đã, bà chủ nhỏ…” Tiểu Kim gọi nàng lại.
Chức Tri xoay người lại, khó hiểu nhìn anh ta nói: “Mì không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải.” Trên mặt Tiểu Kim để lộ sự thấp thỏm hiếm thấy, nhưng anh ta vẫn mở miệng hỏi: “Cô có thể dành thời gian nói chuyện với tôi một chút không.”
Nàng và anh ta có gì để nói chuyện? Chậm đã…
Chẳng lẽ anh ta muốn nói chuyện với nàng về người phụ nữ kia? Anh ta biết?
“Được.” Tò mò giết chết mèo, Lộ Chức Tri cũng chỉ là người phàm, sự tò mò khiến nàng đồng ý ngồi xuống.
Mì thịt bò đặt trên bàn, Tiểu Kim không động đũa, cứ để cho nó nguội. Tiểu Kim dùng hai ngón tay quét những đường nét trên bàn một cách bất an, nhìn bà chủ nhỏ hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói: “Tôi muốn biết có phải cô có một người bạn họ Từ không?”
“Ý anh là Thiến Thiến sao? Đúng là cô ấy họ Từ, tên là Từ Thiến Thiến.” Nàng thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải nói chuyện Loan Khúc Cừ với nàng. Một giây tiếp theo nàng lại thấy kỳ quái cau mày hỏi lại: “Tại sao anh lại biết Thiến Thiến?”
“À… Tình huống có chút phức tạp, không dễ giải thích với cô. Hôm nay tôi đến tìm cô là để xin cô số điện thoại hoặc là địa chỉ của cô ấy, thậm chí là nơi làm việc của cô ấy cũng được. Tôi có việc muốn tìm cô ấy để nói chuyện.”
Sau khi nghe xong Lộ Chức Tri cẩn thận quan sát anh ta, nhưng lại không biết có vấn đề ở đâu: “Tôi sẽ cho anh số điện thoại của cô ấy.” Nơi ở và công ty, nàng vẫn hơi phòng bị nên không nói ra.
“Ồ, tốt quá, cảm ơn cô.” Cuối cùng Tiểu Kim cũng mỉm cười, thả lỏng khuôn mặt căng thẳng. Anh ta hài lòng cúi đầu cầm đũa lên ăn từng đũa mì thịt bò đã để lạnh, ăn một đũa khen một câu.
Lộ Chức Tri thấy anh ta ra sức khen, thậm chí đến khi nghèo từ vẫn tiếp tục nâng món mì thịt bò của nàng lên trời cao, nàng cảm thấy khá buồn cười, có bạn gái như thế thì bạn trai thế này không đúng sao?
Nhưng tại sao anh ta lại muốn có số điện thoại của Từ Thiến Thiến?
Tiểu Kim ăn mì trả tiền xong còn giúp Chức Tri dọn dẹp lại quán, anh ta đưa nàng đi từ trong ngõ hẻm tối thui đến đường lớn rồi mới tách ra. Anh ta băng qua phía đường đối diện để lấy xe, sau khi lấy xe xong anh ta bỗng phát hiện đối diện bà chủ nhỏ có thêm một người phụ nữ đang đứng, anh ta nheo mắt đội mũ bảo hiểm, chú ý đến từng cử động của người phụ nữ kia. Đột nhiên ánh mắt anh ta trợn to, anh ta thấy người phụ nữ kia ôm lấy bà chủ nhỏ, rõ ràng là bà chủ nhỏ đang đẩy cô ta ra.
Làm gì vậy?
Nếu để cho bà chủ biết bà chủ nhỏ bị người ta theo đuổi mà anh ta không ra tay ngăn cản thì nhất định anh ta sẽ không gánh được hậu quả, huống chi bà chủ nhỏ còn giúp anh ta, cho anh ta số điện thoại của Thiến Thiến. Nếu đã có mặt ở đây, anh ta phải đưa bà chủ nhỏ về nơi an toàn, không để cho mãnh thú bên ngoài để mắt tới mới đúng.
Soạt soạt soạt, hành động của người phụ nữ lại thăng cấp, cô ta đẩy bà chủ nhỏ lên vách tường kabedon*, còn muốn hôn bà chủ nhỏ.
*Kabedon: một từ tiếng Nhật, chỉ hành động chống tay dồn một người vào góc tường.
Tiểu Kim quả quyết lái chiếc xe phân khối lớn tới, dùng đèn xe chĩa vào bọn họ, người phụ nữ đang kabedon bà chủ nhỏ bị dọa sợ, lui về phía sau mấy bước: “Bà chủ nhỏ, đêm đã khuya rồi, nếu tôi không đưa cô về bà chủ sẽ mắng tôi, cô lên xe đi.” Anh ta cởi mũ bảo hiểm đưa ra, anh ta không đội cũng không sao, sinh mạng của bà chủ nhỏ là lớn nhất.
“Được.” Chức Tri chỉ do dự nửa giây rồi cầm lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu, nàng vịn vai Tiểu Kim để ngồi lên chiếc xe phân khối lớn.
Tiểu Kim phớt lờ cái cái trừng mắt của người phụ nữ kia, trực tiếp lái xe phân khối lớn đi.
Bà chủ nhỏ sống gần đây, trên đường cũng không có chuyện gì nên chỉ mất chưa đến mười phút anh ta đã đưa bà chủ nhỏ đến dưới tầng chỗ ở. “Bà chủ nhỏ, tôi nhiều chuyện hỏi một câu, cô không thích cô ta đúng chứ?”
“Không.” Lộ Chức Tri nghiêm mặt đáp lại, nhưng trên mặt vẫn còn chút xấu hổ, nàng bị anh ta gặp phải đúng lúc Xảo Viên cư xử không đúng với mình.
“Vậy thì tôi liền yên tâm đi, bà chủ nghe được nhất định tâm trạng sẽ rất tốt, nhưng trở về tôi còn phải báo cáo chuyện này cho cô ấy một chút, để cô ấy đề phòng cô bị người khác cướp đi.” Tiểu Kim giống như đang tự nhắc nhở mình.
Chuyện gì vậy? Tại sao anh ta lại phải báo cáo chuyện của nàng cho bà chủ của anh ta? Bà chủ của anh ta là ai?
“Khoan đã, bà chủ của anh là ai?” Cô thấy Tiểu Kim chuẩn bị lái xe đi liền vội vàng túm lấy tay anh ta.
“À…” Dưới chiếc mũ bảo hiểm, vẻ mặt Tiểu Kim lộ vẻ lúng túng, tối nay anh ta quá vui vẻ vì cuộc điện thoại của Từ Thiến Thiến, vui vẻ đến mức quên mất anh ta không được tiết lộ quá nhiều. “Cô sẽ sớm biết thôi.” Anh ta nhẹ nhàng kéo cánh tay nhỏ bé ra, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng đã lái xe phân khối lớn đi.
Khi Chức Tri định thần lại thì Tiểu Kim đã sớm không thấy tăm hơi, nàng yên lặng nhìn đường phố không bóng người một lúc lâu. Bị sự xuất hiện của Xảo Viên làm cho mệt mỏi, nàng mang theo cơ thể mệt mỏi trở về chỗ ở, thực hiện các động tác được chỉ định, nàng đi tắm và sấy tóc, sau đó nằm thẳng trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Lúc trước khi chìm vào giấc ngủ, điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, đôi mắt đang nhắm của nàng mở ra, nàng không nhịn được muốn mở ra để kiểm tra, vừa nhìn thấy người gửi tin nhắn đến, nàng nở một nụ cười yếu ớt mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Một giọng nói phát ra.
“Người vợ kia lại tìm cô sao? Sao cô không biết từ chối cô ta chứ! Hay là… trong lòng cô vẫn còn có cô ta.”
Giọng của cô rõ ràng là cao hơn trước, mang theo sự nóng nảy, nhưng nhiều hơn chính là bên bờ vực của sự sụp đổ.
Đầu ngón tay cô siết chặt điện thoại, nhưng cô vẫn không cúp điện thoại.
Hóa ra… cô và người đàn ông kia là quan hệ bà chủ và nhân viên.
Trong căn phòng sâu thẳm trong lòng, Lộ Chức Tri lại nghe thấy một tiếng rắc rắc, cánh cửa trong lòng bị nàng khóa chặt, đã từ từ bị người khác đẩy ra.