Vì quyết định nhập viện của cô, đúng như dự đoán của Vạn Thủ Thành, đêm đó có hai nhân viên của đại sứ quán Nga đến thăm hỏi và tìm hiểu vết thương của cô.
Thần kinh Vạn Thủ Thành căng thẳng, gương mặt tươi cười lịch sự tiếp đón bọn họ, đưa bọn họ phòng bệnh trực tiếp thăm hỏi bệnh nhân. Bên trong phòng bệnh, đúng lúc Khúc Cừ đang nổi giận với Tiểu Kim và nhân viên phục vụ đưa bữa tối đến, nói đầu bếp nhà ăn cần phải đi bổ túc đi, cô ăn hai miếng sườn xào chua ngọt được chỉ định, lập tức trợn mắt, không hề giữ lại, bình luận một câu không rồi đẩy cho Tiểu Kim ăn hết.
Khúc Cừ lạnh lùng nhìn hai người Tây đến, vóc dáng cao lớn cùng với đôi mắt xanh xám đặc trưng có thể đoán được bọn họ đến từ Nga, cô vội đuổi Tiểu Kim ra ngoài, không cần phải ở lại cùng cô.
“Chuyện gì vậy? Chẳng phải tôi đã nói với anh nguyên nhân bị thương rồi sao, sao bọn họ còn đến nữa!” Khúc Cừ lập tức coi nhẹ hai người Tây kia, ánh mắt lạnh lùng cay nghiệt nhìn Vạn Thủ Thành, nhất là vẻ mặt đã nói rồi mà đáng đánh đòn của anh ta.
Vạn Thủ Thành khẽ nhún vai, lên tiếng chào hỏi hai công chức, gật đầu rời khỏi phòng bệnh, để lại cô gái đáng chết kia tự mình ứng phó, anh ta lo không nổi!
“Cô Rana Chernyshevsky, từng hành động của cô bên trên đều rất quan tâm, chúng tôi cũng dựa theo mà làm, đã tìm hiểu tình hình với viện trưởng, phép lịch sự thì cũng nên an ủi cô một tiếng.” Hai vị công chức đối đãi lịch sự, còn cố ý dựa theo lễ nghĩa truyền thống ở đây, mang theo một lẵng trái cây và một bó hoa đến thăm bệnh.
“Tuy chúng tôi đã biết một chút tình hình về chân cô ở bên phía viện trưởng, nhưng… Cô Rana Chernyshevsky, có thể nói cho chúng tôi biết tường tận một lần nữa đã bị thương thế nào không?” Người cao hơn kia lấy ra điện thoại từ trong túi, mở ứng dụng ghi âm.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, rồi liếc nhìn qua lại giữa hai người họ, có những lúc, cô căm ghét bản thân chỉ có thể khuất phục. Loan Khúc Cừ lại kể lại một lượt tình huống bị thương không sót một chữ, nghĩ như vậy thì đã kết thúc có thể nghỉ ngơi rồi, nào ngờ cái tên cao to kia ngoài cười nhưng trong không cười lại nói: “Tôi hy vọng câu chuyện này là thật, tôi cũng hy vọng vết thương trên chân cô cũng không dính dáng gì đến người thứ hai.”
“Nếu các người có hành động gì không cần thiết với cô ấy, tôi sẽ bảo Alexei thiêu hủy toàn bộ tài liệu kỹ thuật mới, tôi không nhu nhược như ba tôi, có câu thành ngữ một đao hai đoạn, trông người Nga các người chắc cũng chẳng hiểu đâu.” Sau khi cô hiểu chuyện không lâu thì ông già kia đã nói, quốc gia đã chỉ định cô là người thừa kế, cả đời ông ta không dám phản kháng, nhưng cô có dòng máu của mẹ thích đối chọi với mọi thứ, cô không cam tâm, cũng không muốn bị trói buộc.
Nếu cả đời này đều phải sống trên lưỡi đao của người khác, chi bằng ngược lại để bản thân sống có tự tôn hơn.
Người đàn ông trông khá lạnh lùng vẫn chưa lên tiếng chợt nâng tay, tỏ ý người bên cạnh nên có chừng mực, đợi sau khi người đàn ông cao lớn cất điện thoại vào túi, anh ta mới cười nhạt chỉ: “Tôi từng học được thành ngữ này, có thể nghe hiểu được, sau khi trở về tôi sẽ đưa ghi âm cho cấp trên, nhưng trước khi đi vẫn khuyên cô Rana Chernyshevsky… Nói chuyện không nên hung hăng như vậy, không làm phiền cô thêm nữa.”
Trên giường bệnh, Loan Khúc Cừ tức giận đến mức run rẩy cả người, hai tay siết chặt ra giường, hai mắt căm giận ửng đỏ, cô cố kiềm chế cảm xúc muốn bùng nổ, lý trí đang nói cho cô nổi giận không có tác dụng gì cả, hiện thực là cô phải cúi đầu thần phục với quốc gia, cả đời này đều bị người ta nhắm súng vào sau gáy.
Cả một ngày lăn lộn kiểm tra, hai bữa ăn không hợp khẩu vị cũng không ăn được bao nhiêu, Loan Khúc Cừ đều dồn sức vào cơn giận, bụp một tiếng, toàn bộ đều bị đốt sạch, lý trí lập tức trỗi dậy, dạy cô chấp nhận sự thật trước mắt này.
Hiện thực không cho cô bao nhiêu thời gian để đi căm hận cuộc đời chính mình, cơ thể đã phát ra một vài tín hiệu với cô.
Cô rất đói, rất cô độc, rất… muốn gặp nàng.
Người bệnh nào đó hai tay đẩy xe lăn bình tĩnh ung dung đi dạo khắp mọi ngóc ngách trong bệnh viện, đích đến mỗi ngày tất nhiên là phòng bệnh viện tầng trên cùng.
“Hi, viện trưởng, đang bận à?” Tuy Loan Khúc Cừ mất một chân còn phải ngồi xe lăn, nhưng trông nửa thân trên của cô thì rất linh hoạt, một tay mở cửa, một tay thì đẩy xe lăn vào.
Vạn Thủ Thành đang họp qua video với hội đồng quản trị bệnh viện lập tức nói lời xin lỗi với các thành viên hội đồng qua video, ở một góc độ mà thành viên hội đồng không thấy, anh ta trừng mắt nhìn bệnh nhân đang ung dung cười, dùng hết sức mình khống chế suy nghĩ muốn giết chết cô trong đầu mình, cố gắng nhếch miệng, cắn răng hỏi: “Cô Loan, xin hỏi cô lại có chuyện gì vậy? Tôi đang họp!”
Ngày thứ năm rồi, cũng có thể nói là mới năm ngày, mà từ trên xuống dưới khắp bệnh viện chỉ cần thấy bóng dáng xe lăn đi lại trên hành lang thì gần như không có ai chủ động lại gần, có người thậm chí còn quay đầu rời khỏi hiện trường, tránh được là may. Nhưng Vạn Thủ Thành thì tránh cũng không được, anh ta sớm đã bị chính phủ gây áp lực, nói thế nào thì cũng phải đi theo cô Loan này, không thể chậm trễ.
Phòng làm việc của anh ta ngày nào cũng bị xâm chiếm, khách không mời mà đến này rất hưởng thụ, nghênh ngang dùng màn hình chiếu năm mươi tấc trong phòng xem phim Mỹ, phim Hàn, có lúc buồn chán khách không mời còn xem heo Peppa bản tiếng Nga. Anh ta lại không thể để cô tùy ý trong văn phòng, trong máy tính đều là hồ sơ mật của Vạn Dữu, tuy biết rõ dù cô muốn xâm nhập dữ liệu Vạn Dữu thì cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng anh ta cũng vẫn cứ ở bên cạnh cô trong văn phòng, xem mấy phim vớ vẩn cùng với cô, thấy cô xem phim Heo Peppa bản tiếng Nga, Vạn Thủ Thành quả thực có suy nghĩ nguy hiểm muốn đâm đầu vào tường chết thì hơn.
Hội đồng bên kia nghe thấy giọng của Vạn Thủ Thành, các thành viên hội đồng trên camera đồng thời đều lộ vẻ mặt khổ sở, vừa nãy bọn họ đang thảo luận với Vạn Thủ Thành về sự xáo trộn do vị khách này mang lại. Các thành viên hội đồng đều nói một tiếng với Vạn Thủ Thành rồi tắt, vài giây sau màn hình máy tính cũng tối đen.
“Ha ha, bây giờ hình như không bận nữa rồi.” Cô cười híp mắt chỉ về màn hình nói.
“Tốt lắm, tôi phải cảm ơn cô rồi! Chẳng lẽ cô không cảm thấy bản thân không được chào đón sao!” Sụp đổ rồi, ngay khi Vạn Thủ Thành lại nghe thấy giai điệu của heo Peppa cùng với tiếng Nga bla bla! Trong năm ngày, anh ta cũng bị buộc phải học mấy từ đơn tiếng Nga luôn rồi!
Chết tiệt! Anh ta không muốn biết chút nào!
“Lúc nãy tôi gọi cho Tiểu Kim bảo anh ta đem cơm tối đến cho tôi, thức ăn ở bệnh viện ăn quá tệ, anh ta chọn bừa một quán ăn mua về cũng ngon hơn Vạn Dữu nhiều, nhưng anh ta nói đang bận, phải đợi một lát mới có thể đi mua, tôi nghĩ là… Tiểu Kim chắc chắn đang lăn trên giường Từ Thiến Thiến nên tôi mới nhớ đến heo Peppa và tiếp tục học tiếng Nga, tiếng Nga là tiếng mẹ đẻ của tôi, đến đây vẫn chưa có cơ hội nói, hơi không quen, anh cũng biết… sau này tôi cũng phải quay về tiếp quản công ty mà.”
Cô nói toàn là đao to búa lớn, mắt dán chặt nhìn Peppa và em trai đang chơi trốn tìm trên màn hình, em trai đang trốn ở một nơi do bố heo giúp đỡ mà Peppa không tìm được. Cô xem rất hứng thú, đồng thời miệng cũng khẽ nhếch không giấu được ý cười.
Vạn Thủ Thành không muốn biết trợ lý của cô đang lăn giường với ai! Anh ta chỉ tức giận mong muốn ném cô xuống từ tầng bốn mươi này!
Nắm tay siết chặt rồi thả lỏng, Vạn Thủ Thành không dám, anh ta biết rõ không nên vì một cô gái không liên quan mà làm ra chuyện phạm pháp, được thôi, anh ta cứ hầu hạ đến cùng, cùng cô xem heo Peppa tiếng Nga.
Trong phòng của Từ Thiến Thiến, hai cơ thể trần truồng đang nồng nhiệt quấn quýt nhau quên tình vừa đến khoảnh khắc được giải phóng, ngực hai người phập phồng không nói nên lời. Tiểu Kim quyến luyến hôn lên bờ môi sớm đã bị hôn đến mức ửng hồng căng mịn của Thiến Thiến, ôm cô ấy nghỉ ngơi một lúc, anh ta dịu dàng rời khỏi cô ấy, vội vàng xuống giường vào phòng tắm tắm rửa.
Anh ta phải vội đi đến tiệm của bà chủ nhỏ mua bữa tối đưa đến bệnh viện.
Đàn ông tắm rửa rất nhanh, Tiểu Kim chưa đến mấy phút đồng hồ đã từ trong phòng tắm đi ra, phía dưới quấn một cái khăn bông. Căn phòng vốn mờ ảo đã được Từ Thiến Thiến mở đèn đầu giường, đôi mắt cô ấy có chút mơ màng, không chút sức lực ôm chăn ngồi tựa trên giường, nhìn Tiều Kim quay lưng tự mặc nội y và quần áo, bất giác bĩu môi nổi giận với anh ta: “Thiên Hâm, tuy nói là sếp anh tuần sau có thể tháo bột rồi xuất viện, nhưng một tuần em cũng không chịu nổi rồi, mỗi ngày đều cảm thấy hai chúng ta giống như bạn giường hơn là người yêu đấy.”
Năm ngày nay, tám chín phần sau khi lăn lộn với Tiểu Kim xong thì anh ta đều phải đi mau bữa tối bữa khuya đem vào bệnh viện… Để lại một mình cô ấy trong căn phòng mù mờ.
“Ngoan nào, đợi cô ấy xuất viện rồi anh sẽ xin nghỉ phép, đi du lịch với em, chẳng phải em nói muốn đi Hokkaido ngắm tuyết sao? Gần đây anh cũng đang sắp xếp đây.” Tiểu Kim mặc quần áo xong quay trở lại bên cạnh cô ấy, ôm chặt rồi hôn lên gò má và môi cô ấy.
“Anh không thấy vất cả sao? Đến chỗ Tiểu Tri mua bữa tối thì thôi vậy, đem đến còn phải giả vờ là của tiệm khác, Vạn Dữu ở quá xa, anh chạy xe cũng phải chạy đến một tiếng mới đến, đi đi về về cũng hai tiếng rồi.” Từ Thiến Thiến ngã vào lòng anh ngửi mùi nước hoa trên bộ đồ tây.
“Hết cách rồi, cơm của bệnh viện mỗi bữa cô ấy chỉ ăn có hai miếng, mà hai miếng đó còn là vì sống nên mới ăn thôi, nếu không cô ấy cũng không chịu ăn rồi. Anh không nói quá đâu, ngày thứ ba lúc đến thăm cô ấy, hai má cũng hóp vô rồi, rõ ràng lúc nhập viện mặt mũi vẫn hồng hào, ngày thứ ba thì đã trắng nhợt rồi, cô ấy không ăn uống gì hà tất còn tốt sức náo loạn Vạn Dữu, là chủ tớ nhiều năm, anh không đành nhìn bộ dạng cô ấy như vậy, cũng may có em giúp, thay anh nói dối với bà chủ nhỏ.”
Mà lời Tiểu Kim không nói ra lời là… Anh ta không lấp đầy dạ dày của bà chủ, thì người chịu khổ sẽ là anh ta! Nếu không phải có Tiểu Tri nhân tiện giúp Thiến Thiến làm “bữa ăn lành mạnh” để đưa đến bệnh viện, thì buổi tối anh ta nào có thời gian rảnh đến “nói chuyện yêu đương” với cô ấy chứ! Anh tự biết mình khổ, mà lại bị bạn gái nói quan hệ cứ như bạn giường, nghe mà đau lòng.
Từ Thiến Thiến mặc áo thun đơn giản che được đến bắp đùi tiễn Tiểu Kim ra cửa, hôn Tiểu Kim tạm biệt rồi nhìn theo anh ta vào thang máy, sau khi đóng cửa cô ấy lại thở dài một tiếng…
Cứ như vậy nữa cũng không được, ánh mắt Từ Thiến Thiến đột nhiên lóe sáng, bà chủ của Thiên Hâm là Loan Khúc Cừ, nhưng… Boss lớn có thể khiến Loan Khúc Cừ nói gì nghe nấy chẳng phải là Tiểu Tri sao! Mặc dù cô ấy đã đồng ý không kể chuyện cô bị thương ở chân cho nàng, nhưng… Nếu Tiểu Tri tự mình phát hiện thì sao?
Ít nhất cũng khiến hồ ly Loan chuyển về chỗ ở, Thiên Hâm đưa cơm qua cũng gần hơn nhiều! Nếu may mắn, lương tâm Tiểu Tri trỗi dậy nhận lấy chuyện phiền phức chăm người bệnh này, thì cô ấy và Thiên Hâm có thể mỗi ngày an tâm “nói chuyện yêu đương” rồi!
Tâm tình mau chóng vực dậy, Từ Thiến Thiến quay về phòng lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa, ngâm nga giai điệu lạc giọng, mong chờ ngày mai mau đến.
Một vở kịch hay, do cô ấy tự mình đạo diễn.
= = = = = = = = = =
Sau khi Tiểu Kim giao đồ ăn xong về nhà thì đã hơi muộn, vì kế hoạch lớn của mình, Thiến Thiến làm một cô bạn gái đầy “ân cần” chủ động nói rằng cô ấy qua trò chuyện giúp Tiểu Tri làm cơm trưa trước, để anh ta ngủ thêm một lát, chuẩn bị xong mới đánh thức bạn trai dậy đưa cơm tới bệnh viện.
Chức Tri đang rửa mặt chải đầu trong phòng tắm, gần đây người nào đó không xuất hiện khiến nàng thấy vui vẻ yên tĩnh, cảm giác buổi tối làm việc cũng thuận buồm xuôi gió, tâm tình bĩnh tĩnh. Nàng nhận định quả nhiên người nào đó không làm phiền nàng nữa, tiếng tim đập loạn nhịp cũng sẽ không xuất hiện trở lại, sai đều là do người nào đó sử dụng câu thần chú mà thôi, cũng không phải là sự thật.
Chuông cửa vang lên, trong tích tắc, những suy nghĩ trôi dạt vào một nơi nào đó không biết lại trở về vị trí cũ, nàng nhanh chóng rửa sạch sữa rửa mặt rồi bước tới mở cửa cho Từ Thiến Thiến, tối hôm qua cô ấy đã nhắn tin hôm nay sẽ tới sớm một chút để giúp nàng một tay.
“Mới ngủ dậy à?” Thiến Thiến vừa nhìn thấy người đi tới bèn xoa tóc nàng, xoa xong người bên cạnh thì tự động đi dép vào.
“Ừm, hôm nay coi như cậu có tâm tới giúp tớ một tay, nhưng hôm nay không phải thứ bảy hay sao? Sao còn muốn ăn trưa?” Vốn dĩ mấy ngày trước Thiến Thiến đột nhiên mang theo cấp dưới của người nào đó tới Nhất Tịch ăn cơm, nàng đã thấy kỳ quái, ai ngờ cô ấy lại giới thiệu người đàn ông đó là bạn trai hiện tại của mình, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một câu hát của Châu Kiệt Luân.
Tình yêu đến quá nhanh, tựa như một cơn lốc xoáy.
Chức Tri là chú chó độc thân, lá gan cũng rất lớn, được mời cùng đi ăn cơm, nàng nghĩ cũng không cần nghĩ bèn đồng ý, sau khi ngồi xuống, hai người ngồi phía đối diện cũng chưa từng có cử chỉ thân mật đến mức mù hai mắt, thậm chí nàng còn cảm thấy dường như Thiến Thiến nói rất nhiều để mở đường cho việc xin nhờ mang theo một phần cơm sáng trưa chiều.
Đường đã trải xong rồi, nàng đồng ý với khái niệm tiện thể mà không cần suy nghĩ nhiều.
Qua mấy ngày, vào bữa sáng, nàng lợi dụng thời gian rảnh rỗi vào buổi tối ở cửa hàng để nhào bột mì rồi làm vài cái bánh nhân thịt để buổi sáng hâm nóng là có thể ăn, bữa trưa là nàng sẽ thuận tiện nấu luôn sau khi ngủ dậy, lúc nấu cũng để cho cô ấy một phần, bữa tối là khi nàng làm bữa ăn cho nhân viên thì sẽ để thêm một phần cho Thiến Thiến.
Chỉ có điều, mấy ngày nay, người xuất hiện trước mặt nàng để lấy hộp cơm là người bạn trai hiện tại của cô ấy, Ngôn Thiên Hâm, tên thân mật là Tiểu Kim, sự chăm sóc đầy chu đáo của anh ta không thể không khiến Chức Tri cảm thấy lần này Thiến Thiến đã tìm được một người đàn ông tốt, không giống như tên đàn ông cặn bã ở cạnh cô ấy vì dáng người và ngoại hình.
“Ha ha ha, chỉ là thứ bảy rảnh rỗi có thời gian muốn đến với cậu thôi, tớ cũng không phải là người có bạn trai thì quên mất bạn thân, dù sao thì cậu cũng phải làm cơm trưa, tớ quen ăn tay nghề của cậu rồi, sức khỏe là điều quan trọng, sáng nay tớ vừa lên cân, giảm được một cân rồi, quá thần kỳ, hóa ra đồ bên ngoài không thể ăn thường xuyên.” Hai tay của Thiến Thiến khoác lên vai nàng rồi lại xoa tóc nàng lần nữa.
Ngoài việc gầy đi và trên tay có thêm vài vết chai, Tiểu Tri không khác lắm so với thời cấp ba, dáng vẻ cần được người khác quan tâm chăm sóc, giống như người đẹp nhỏ không bước chân ra khỏi cửa thời cổ đại, đàn ông nhìn thấy cũng sinh ra yêu thương. Tiểu Tri là người không giống vẻ ngoài của nàng, nàng có tính cách độc lập ngoan cường, nói một không hai, cũng như nàng kiên trì nhất định không học đại học chính quy mà sang Pháp, sau khi trở về lại chạy tới Trung Quốc, trải qua không ít sóng gió gia đình, hiện giờ nàng lại tự mình bươn chải mở một cửa hàng nhỏ, nhiều nhất chỉ có một dì rửa bát và A Chính phụ trách quán.
Mới đi qua được một phần ba cuộc đời, Thiến Thiến có thể cảm nhận được trên người Tiểu Tri có Ashin ở trong xương. (#Đây là Ashin trong câu chuyện Ashin rất nổi tiếng ở Nhật Bản).
“Hừ, chỉ sợ là Thiên Hâm nhà cậu không có thời gian rảnh ở với cậu.” Không nhìn được bộ dạng lấy lòng của cô ấy, nàng đẩy cô ấy ra rồi vào bếp chuẩn bị bữa trưa, nàng cũng hơi đói rồi.
“À, quên không nói, cậu làm thêm một phần nữa nhé, Thiên Hâm cũng quen ăn đồ ăn cậu nấu rồi, đồ ăn bên ngoài không quen ăn nữa, cậu cũng biết mà… Anh ấy thích thể hình, phải giữ dáng, vốn dĩ anh ấy cũng muốn đến giúp một tay, nhưng hôm qua anh ấy làm việc đến tận sáng sớm.”
Nàng mở tủ lạnh ra, nhìn những nguyên liệu còn lại chưa bán hết trong cửa hàng, bởi vì hôm nay muốn chuẩn bị thêm cho Thiến Thiến một phần mà nàng cố ý để dành nhiều nguyên liệu hơn, cũng dựa theo yêu cầu về sức khỏe của cô ấy. Trước khi nấu cơm, điều đầu tiên cần cân nhắc chính là nấu thế nào để làm cho lượng dinh dưỡng đồng đều, còn một ít thịt lợn xay còn sót lại trong tủ lạnh, nàng quyết định làm món mì ống thịt viên với thịt bò và salad cà chua.
“Được rồi được rồi, người không có ở đây cũng không bỏ qua, chịu cậu rồi, cô Từ Thiến Thiến đến đây giúp một tay vào nhanh một chút được không? Rửa rau rồi.” Người đang bận rộn đi đi lại lại trong bếp ngó đầu ra, nhìn chằm chằm gọi người đang đứng đơ đó.
Người nào đó chân chó tỏ vẻ ngoan ngoãn bước vào bếp cười thật tươi, đặt tay lên vai nàng làm dịu tâm trạng của Tiểu Tri, mở đường cho cuộc trò chuyện đi vào trọng điểm.
Tiểu Tri dặn dò cô ấy phải rửa kỹ rau xà lách, sau đó phải dùng nước lọc từ máy lọc nước để rửa lại vài lần nữa. Từ Thiến Thiến ngoan ngoãn rửa rau cẩn thận, còn Tiểu Tri xử lý những nguyên liệu khác bên cạnh, trong bếp hơi yên tĩnh, cô ấy cảm thấy kỳ lạ, nuốt nước bọt trong miệng, giả vờ vô tình đề cập đến: “Đúng rồi, thật là trùng hợp, bà chủ của Thiên Hâm hình như là khách quen của Nhất Tịch. À, tớ nhớ ra rồi, bảo sao trông cô ấy quen như vậy, cô ấy là người lần trước ngồi ăn cùng chúng ta phải không? Họ Loan, cậu có biết cô ấy không?”
Thiến Thiến nghe thấy Tiểu Tri ừm một tiếng trong một đống tiếng tạp âm mở hộp, nàng cho toàn bộ mì ống vào nước đun sôi, hỏi ngược lại: “Là bà chủ của Thiên Hâm thì sao?”
“Không sao cả, tớ cảm thấy thế giới này rất kỳ diệu. không ngờ chỉ vì một bữa ăn mà quen được chân mệnh thiên tử của đời mình, nhưng…” Cô ấy cố tình thở dài một hơi thật dài, ném mồi câu xong rồi dừng lại một nửa.
Trong lúc chờ thời gian nấu mì ống, Chức Tri trộn thịt lợn băm với gia vị rồi cuộn thành hình viên, nhìn một đống thịt viên màu hồng, lông mày nàng hơi nhíu lại, không yên lòng, nhưng cũng thuận theo lời Thiến Thiến muốn nói lại thôi hỏi tiếp: “Chân mệnh thiên tử không tốt sao, nhưng cái gì nữa chứ?”
“Nhưng tớ phát hiện Thiên Hâm quá trung thành với cô Loan!” Từ Thiến Thiến ngửa mặt lên trời phóng đại phàn nàn, sau khi rửa rau nhiều lần rồi để ráo, cô ấy bật máy lọc nước trong bếp và tráng bát đĩa trong cột nước đã lọc.
Ồ, những con cá đang bơi chậm rãi.
Chức Tri không thích bị quấy rầy nấu nướng trong cửa hàng mỗi ngày, nhưng trong nhà bếp của riêng mình, nàng cho phép mình lơ đễnh và trò chuyện với cô bạn thân về những rắc rối trong tình yêu của mình, ai ngờ rằng cô bạn thân lại sắp phản bội nàng để bạn trai nhà mình không phải bị gọi đi giao đồ ăn vào ban đêm.
“Một người đàn ông coi trọng sự nghiệp của mình sẽ bị cậu gọi là quá trung thành à. Thành thật mà nói, nếu anh ấy không trung thành với bà chủ, điều đó chứng tỏ anh ấy không tốt lắm, hành vi của một người sẽ được phản ánh trong cách anh ấy đối đãi trên mặt tình cảm, anh ấy có thể là một người đàn ông rất trung thành với bạn gái của mình. Thôi đi, Từ Thiến Thiến, tớ không muốn bị cho ăn thức ăn cho chó nữa.”
Nàng lấy mì ống nấu chín trong tám phút ra khỏi nước sôi rồi quay lại nhận lấy món xà lách mà Thiến Thiến đã rửa sạch, liếc nhìn cô ấy một cách trắng trợn.
“Cậu biết không, đêm đầu tiên tớ hẹn hò với anh ấy, lăn giường được một nửa thì bà chủ gọi điện thoại, với tư cách là một người đàn ông, anh ấy lại có thể dừng lại để trả lời và bỏ tớ lại sau khi nghe xong, tất cả bởi vì bà chủ của anh ấy nói một câu qua để đón cô ấy về nhà! Nhưng nói cũng kỳ lạ, cô Loan đang sống ở gần đây sao? Lần trước Thiên Hâm không lái xe, sau đó tớ nhìn thấy định vị cô Loan gửi tới, rất trùng hợp nha, khi đó cô Loan ở gần đây! Tớ không biết vị trí thực sự, dù sao tớ cũng chỉ lái xe đến bãi đậu xe gần đó, Thiên Hâm theo vị trí xuống xe để tìm.”
Thiến Thiến đang định lấy cà chua từ tay Tiểu Tri đưa tới, cô ấy nhạy bén nhận ra động tác của Tiểu Tri hơi khựng lại một chút.
Con cá đã bị mồi câu hấp dẫn, ha ha.
“Từ Thiến Thiến, tớ không muốn nghe chuyện cậu và Thiên Hâm lăn giường trên ghế sô pha, quan tâm hai cậu lăn ở chỗ nào làm gì.” Gương mặt nàng hơi ửng đỏ, ngày thường Thiến Thiến cũng không kiêng nể gì với bạn thân của mình, sẽ nhắc tới chuyện phòng the với bạn trai, Thái Châu và Lệ Trân là những người đã kết hôn nên cũng không nể nang gì, cả gan nói chuyện về chuyện phòng the với Thiến Thiến, bỏ qua rằng nàng vẫn còn độc thân, bị huấn luyện nhiều, cộng với trong nhà bếp chỉ có họ, vẻ bối rối trên khuôn mặt của nàng cũng nhạt dần.
“Điểm mấu chốt không phải là tớ lăn giường với Thiên Hâm mà là cô Loan trùng hợp ở gần đây! Kể từ ngày đó, Thiên Hâm không cần phải đưa đón cô ấy mỗi ngày mà biến thành mỗi ngày anh ấy phải đến đâu đó giao đồ ăn, tớ hỏi anh ấy thì anh ấy không nói, nói rằng đó là bí mật của cô Loan, nhưng anh ấy có tiết lộ là cô ấy đang ở khu vực Tùng Sơn.” Cô ấy thở dài một lần nữa: “Tớ chỉ ngạc nhiên, không phải cô Loan sống gần đây sao? Tại sao lại chuyển đến khu vực Tùng Sơn chứ? Hơn nữa là từ ngày đó, cô ấy đều không ra khỏi cửa, mỗi ngày Thiên Hâm đều phải đi đưa cơm, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Chuyện gì đã xảy ra?
Chức Tri đang lột vỏ cà chua và túi hạt, suy nghĩ của nàng dần bị lời nói Thiến Thiến mang đi, nhưng con dao trong tay vẫn không dừng lại để băm nhỏ cà chua trên thớt, để cho nó luộc sẽ ngon hơn. Nhớ lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm đó, cảm xúc thẹn thùng và tức giận đã che khuất lý trí, nàng đã đẩy Loan Khúc Cừ ra khỏi cửa, thậm chí cô ngã xuống đất cũng không thể giảm bớt được lửa giận đang trào dâng trong lòng, khi cơn tức giận ập đến, sức lực của nàng cũng tăng lên, thậm chí ngay cả vali cũng ném về phía cô, lúc trước đóng cửa không thèm nhìn cô.
Lúc đó nàng trở lại phòng khách bật nhạc, phát ra bản nhạc DJ mạnh mẽ, tiếng vỗ tay làm rung chuyển từng đợt sóng biển trong lòng vô tình lại dữ dội, trong tiềm thức nàng hoàn toàn không muốn nhớ lại chuyện ngày đó, đến lúc này lại bị Từ Thiến Thiến nhắc lại.
Có thể cô đã bị thương khi nàng ném hành lý xuống không? Hoặc nàng đã đẩy cô và khiến cô bị thương?
Nàng cắn môi, dùng sức khuấy mạnh cà chua luộc trong nồi, chúng từ từ biến thành nước sốt đậm đà, đáp lại chuyện vụn vặt mà Từ Thiến Thiến đề cập đến rằng gần đây Thiên Hâm đều phải đi qua khu vực Tùng Sơn… Khu vực Tùng Sơn có rất nhiều các khu dân cư cao cấp, cửa hàng tổng hợp lớn, các công ty quốc tế… Ở đó còn có một số bệnh viện, nơi mà hơn nửa người giàu sẽ chọn… bệnh viện Vạn Dữu.
Nàng nhớ họ Loan nói qua là nhà cô không ở khu vực Tùng Sơn.
Thiến Thiến ở một bên đang giúp nàng cắt cà chua, lẳng lặng quan sát người bạn tốt rõ ràng là đang nghĩ đến việc khác, cô ấy nhìn lông mày bạn tốt đang nheo lại, khóe môi không nhịn được cong lên.
Cá đã cắn câu, chỉ chờ người cầm cần câu nhấc ra khỏi mặt nước, còn người cầm cần câu là ai… Tất nhiên không phải cô ấy.
Buổi tối, Tiểu Kim tiến vào “Nhất Tịch” bằng cửa sau như đúng thời gian đã định.
Anh ta lịch sự hơn so với bà chủ của mình rất nhiều, ít nhất cũng biết gõ cửa. Nghe được tiếng gõ cửa, Chức Tri lau tay, mở cửa cho Tiểu Kim, anh ta vẫn luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, không có quá nhiều biểu cảm, nhưng mỗi lần nhận hộp đồ ăn cô đưa, dễ dàng có thể nhìn thấy nụ cười nhẹ đầy vui vẻ của anh ta.
Còn có một câu “Cảm ơn.” rất chân thành.
“Không cần khách sáo, tôi làm vì Thiến Thiến.” Trước đây Lộ Chức Tri sẽ không nói chuyện nhiều với anh ta, vì nàng biết Thiến Thiến là một người nhạy cảm. Cô ấy đã từng phát hiện người yêu trước của mình có tâm tư khác với nàng, sau khi cô ấy phát hiện không lâu thì lập tức chia tay. Chức Tri biết Thiến Thiến đã giận nàng mấy ngày vì chuyện này, may mà Thiến Thiến cũng là một người hiểu chuyện, không đến mấy ngày sau là ổn. Vậy nên về sau mỗi lần Thiến Thiến có bạn trai, Chức Tri đều rất tự giác sẽ biểu lộ với đối phương mình không có bất kỳ cảm giác hứng thú nào với anh ta.
Tiểu Kim đã quen với việc bị đối phương đẩy ra ngoài ngăn cách bởi vách ngăn, bữa tối quan trọng đến tay, chuyện còn lại anh ta cũng không có lòng dạ để ý, vì vậy đối với bầu không khí yên tĩnh này anh ta không hề cảm thấy lúng túng chút nào, đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên bà chủ nhỏ lên tiếng: “Tôi có hơi tò mò, tại sao anh chỉ cần bữa tối của Thiến Thiến, anh không ăn sao? Thật ra tôi cũng chỉ tiện tay làm, làm nhiều một chút cũng không sao.”
“Tôi phải giữ dáng, buổi tối tôi chủ yếu ăn rau và ức gà không ướp gia vị, nếu không có thời gian thì uống sữa bột protein. Mặc dù bà chủ nhỏ cô nấu thức ăn không cho nhiều dầu, gia vị cũng không nặng nhưng đối với người đang tập thể hình mà nói đó là một cám dỗ trí mạng, tôi sợ bắt đầu ăn rồi thì sẽ không quay lại được.” Giống như bà chủ Loan vậy… Anh ta than phiền trong lòng.
“À, đúng rồi, xem ra tôi cũng phải nghiên cứu những món ăn có thể ăn khi tập thể hình thì mới có thể thu hút được những người đàn ông cơ bắp như anh đến ăn.” Nàng hài hước cười đùa nói.
“Ý kiến này không tệ, nếu cô có hứng thú, tôi có thể giới thiệu chủ phòng tập thể dục cho cô, nếu là thật thì sẽ có chỗ để hợp tác.” Tiểu Kim thật lòng cho rằng ý tưởng của nàng rất tốt, phát hiện thời gian không còn sớm, anh ta mỉm cười nói tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Chân trước anh ta vừa rời đi, chân sau Lộ Chức Tri đã khóa cửa lại đi theo sau anh ta, nàng không có kinh nghiệm theo dõi người khác, may mắn là Thiên Hâm đi được vài bước là bắt đầu nói chuyện điện thoại, không chú ý đến nàng đi theo phía sau. Mỗi lần Tiểu Kim lên xe đều phải đảm bảo hộp xe không bị rò rỉ, sau đó mới lái xe thẳng đến bệnh viện, khi đến bệnh viện anh ta sẽ đến ngay phòng nghỉ của y tá để thay bằng đồ ăn mua bên ngoài rồi mới đưa qua cho Loan Khúc Cừ.
Hôm nay sau khi anh ta thắt dây an toàn, ghế phó lái bên cạnh xuất hiện một bóng người nhỏ bé, anh ta liếc mắt nhìn, sợ tới mức không biết làm sao. Một bóng dáng nhỏ bé đi ra từ ghế phó lái bên cạnh, gõ cửa xe một cái, đợi đến khi cửa xe hoàn toàn trượt xuống, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng khiến người khác thấy lạnh lẽo cất lên: “Cô ấy… đang ở đâu?”
“Cô đang nói đến ai vậy?” Đương nhiên Tiểu Kim sẽ không bán đứng mà đưa nàng đi dạo vườn hoa.
“Anh không nói đúng không? Được, tôi đuổi theo anh là muốn nói cho anh biết… Tôi vô tình đưa nhầm hộp cơm, hộp cơm trên tay anh là hộp đồ ăn cho mèo nhà hàng xóm, bữa cơm anh muốn đưa cho cô ấy đang ở trên tay tôi.” Chức Tri giơ chiếc túi bảo vệ môi trường trên tay.
Kinh nghiệm làm việc tại các buổi diễn ban đêm nói cho Tiểu Kim biết không thể để bà chủ nhỏ hù dọa, sắc mặt anh ta lạnh lùng, đặt chiếc túi sang ghế phó lái bên cạnh kiểm tra đồ ăn bên trong, vừa mở ra thì có mùi cá tanh đặc biệt truyền đến, sắc mặt anh ta nhất thời trầm xuống, yên lặng đậy nắp lại.
Chức Tri muốn có kết quả, nàng mở cửa xe ngồi lên ghế phó lái, thắt dây an toàn, liếc thấy ánh mắt ai oán và khó xử của Thiên Hâm, nàng lắc đầu bật cười, nói qua loa: “Yên tâm, tôi sẽ giải thích với cô ấy, anh cứ lái xe đi.”
“Cô nói đó… Nhớ cứu tôi một mạng.” Tiểu Kim yếu ớt nhờ đối phương bảo đảm rồi mới lái xe.
Bà chủ nhỏ căn bản không rõ bản tính của bà chủ Loan, chờ lát nữa thấy bà chủ nhỏ xuất hiện ở bệnh viện, chân của anh ta rất có khả năng sẽ bị đá văng mất!
Lười nói nhảm với anh ta, Chức Tri quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, rất nhanh cảnh tượng ngoài cửa sổ không ngừng lùi về sau, cánh cửa sổ không đóng thổi tới làn gió lạnh mạnh mẽ.
Làn gió thổi bay tâm ý phiền loạn của nàng, đồng thời những mâu thuẫn khiến suy nghĩ của nàng bối rồi cũng dần trở nên thông suốt.
Suy nghĩ đó lặp đi lặp lại, cuối cùng nàng vẫn mềm lòng với cô.
= = = = = = = = = =
Quên không nói chúc năm con heo vui vẻ~
Chương này bù lại~
Chúc các bạn mọi việc thuận lợi!!! Mỗi ngày đều Nịnh Mông!!! (Mê: Vậy mỗi ngày càng thay đổi sao? Nheo mắt)
Nói lại lần nữa, lai lịch của Nữ hoàng Loan rất lớn, đừng cố chấp chuyện đúng sai, ai từng đọc tiểu thuyết của tôi thì đều biết câu chuyện của tôi luôn nửa thật nửa giả, cứ đọc truyện là được rồi, không cần để ý, đọc phải thấy vui vẻ thoải mái, mới là điểm riêng biệt truyện của Nịnh Mông!
Cảm ơn các bạn~ Dường như rất lâu rồi tôi không viết lời cảm ơn ở cuối chương~
Nhảy hố hay không nhảy hố cũng được, cảm ơn các bạn đã ủng hộ!
Trong năm con heo tôi hy vọng có nhiều truyện được sáng tác hơn nữa cho các bạn đọc.