Tiểu Kim đứng trước giường mắt to trừng mắt nhỏ với sếp của mình.
Từ khi bà chủ nhỏ bước vào phòng bệnh, bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt như hóa thành một cơn bão dữ dội vậy, anh ta nuốt nước bọt vào cổ họng, yết hầu hơi động đậy, ánh mắt nhìn bà chủ nhỏ thần thái tự nhiên đứng ở mép giường, cung kính nói với cô: “Bà chủ nhỏ, cô nhớ việc đã bảo đảm với tôi đó.” Anh ta lại liếc qua nhìn Loan Khúc Cừ vài giây, cổ họng run sợ nói: “Tôi đã mang “bữa tối” tới, cô Loan cứ chậm rãi thưởng thức, tôi chờ ở bên ngoài, có gì thì gọi tôi.”
Sau khi Tiểu Kim đóng cửa lại, không khí lại thay đổi lần thứ hai, biến thành một loại tức giận yên lặng. Chức Tri nhìn cẳng chân trái bó bột của Loan Khúc Cừ, trong lòng nảy sinh sự áy náy vô hạn.
“Ăn cơm đi.” Động tác của nàng nhẹ nhàng lấy hộp cơm từ trong túi ra, chuẩn bị xong chiếc đũa, đẩy bàn ăn đến trước mặt cô, nhìn một phút không thấy cô hành động, nàng chỉ đơn giản cầm đũa gắp một miếng sườn heo chua ngọt đưa tới trước miệng cô: “Không phải do Thiên Hâm nói, là tôi đã đoán được đại khái, thực hiện một ít mưu kế buộc anh ta dẫn tôi tới đây.”
Khi Tiểu Kim đang trên đường đưa nàng đến bệnh viện, Chức Tri đã sắp xếp các mảnh ghép, đoán được nguyên nhân Thiến Thiến kiên trì muốn đến giúp nàng lúc trưa. Qua những câu chữ, Thiến Thiến đang nói cho nàng là Loan Khúc Cừ đã xảy ra chuyện phải nhập viện, mà cô ấy không muốn nói thẳng ra, chắc là do người trên giường bệnh dặn dò.
Khuôn miệng đỏ hồng đột nhiên mở ra ăn luôn miếng sườn, Chức Tri nhìn hai cánh môi có độ dày vừa phải mấp máy của cô, nơi nào đó lại lần nữa trằn trọc quay cuồng, nàng yên lặng giao đũa cho cô rồi dời tầm mắt, ngồi lên ghế da cao cấp ở mép giường, nhìn tư thái đang ăn tao nhã ngay khi nằm trên giường bệnh của người kia.
Ừ, rất chắc chắn, cô là yêu nghiệt.
Âm thanh nhai nuốt chẹp chẹp dần dần trở nên nhẹ nhàng, bệnh nhân đã có cảm giác thèm ăn, ăn một miếng xương sườn với hai muỗng cơm, thật sự có thể hình dung là ăn uống thỏa thích. Khúc Cừ không để bụng đến ánh mắt sâu thẳm của Chức Tri đang lườm cách ăn của mình, cô còn ước gì đối phương nhìn mình là thích mình luôn, thích đến nỗi không phải gương mặt cô thì không được.
“Tôi muốn uống nước.” Bệnh nhân ăn được một nửa rồi sai bảo người duy nhất có thể sai trong phòng bệnh.
Ý cười không che giấu được của cô khiến Chức Tri muốn từ bỏ một lần nữa, nhưng thân thể lại chống lại mệnh lệnh, đáng tiếc là rất nhiều hành vi của con người đều do tình cảm chi phối. Chức Tri đi lên rót nước cho cô, vốn dĩ nàng nghĩ chỉ cần đặt cốc lên bàn cơm, nhưng thân là một bệnh nhân bị thương ở chân lại khiến da mặt của cô dày thêm một tấc, đôi môi đỏ mê người hơi mở ra, muốn nàng đút uống.
“Tay của cô không gãy.” Không lâu trước đây nàng đã thấy cô dùng tay trái nâng hộp lên, tay phải cầm đũa, ăn ngon lành.
“Chân tôi đau… Ui cha.” Loan Khúc Cừ phát huy kỹ thuật diễn xuất tệ hại nhất, sờ về phía cái chân bó bột.
“Thì ra thường ngày cô đều dùng chân cầm cốc uống nước, thật sự vô cùng thần kỳ, đợi cô khỏi thì biểu diễn cho tôi xem chút.” Chức Tri không mềm lòng, nàng đặt cái cốc đen đủi lên bàn ăn, muốn uống hay không thì tùy.
Phụt. Loan Khúc Cừ không nhịn được bật cười: “Tôi thấy cô còn tức giận, nên đùa với cô thôi, làm gì mà nghiêm túc thế.” Cô cầm cốc lên uống miếng nước, chậm rãi ăn nửa phần cơm còn lại.
“Tôi… không tức giận.” Chức Tri rũ mắt xuống, lông mi ngắn nhỏ nhếch lên giống như bàn chải đánh răng cho trẻ em, đối lập với cá tính trầm ổn của nàng, hiện ra tính trẻ con. Sau khi nàng trầm mặc thì nói tiếp: “Là do tôi không cẩn thận khiến chân của cô bị thương, tôi cảm thấy buồn bực vì sao hôm đó cô không gõ cửa nói với tôi, còn cấm Thiên Hâm và Thiến Thiến không nói tình trạng cho tôi, cô như vậy là muốn tôi mắc nợ cô, muốn tôi áy náy cả đời sao?”
Loan Khúc Cừ buông hộp cơm và đũa xuống, dùng giấy lau miệng, ngước mắt lên đón nhận cảm xúc dao động hiếm thấy của Tiểu Tri, cô cẩn thận nắm chặt cổ tay của nàng, dịu dàng thở dài: “Bởi vì tôi biết cô sẽ áy náy nên mới không cho bọn họ nói, nhưng đôi nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt này chỉ lo lên giường, Tiểu Kim sao có thể là loại người bị dùng một chút thủ đoạn vặt là đã bị uy hiếp chứ, gần đây chắc chắn anh ta toàn dùng thân dưới để suy nghĩ, mà bạn thân của cô cũng yêu dáng người đẹp của Tiểu Kim nên mất lý trí… Phụ nữ mà, luôn theo đuổi kích cỡ, kỹ xảo và độ bền của đàn ông, tôi cam đoan Tiểu Kim tuyệt đối thỏa mãn được bạn thân của cô, thỏa mãn đến mức để lời cảnh cáo của tôi như gió thoảng bên tai.”
Nhìn thấy Tiểu Tri bỗng nhiên đỏ mặt, Loan Khúc Cừ càng nở nụ cười mập mờ và lộ ra ánh mắt dung tục, vì để lấy lòng nàng, da mặt của cô lại dày thêm hai tấc, nháy mắt với nàng, nhưng biểu cảm vui vẻ đó lại nhận được một bàn tay hung hăng bóp má, không cho cô tiếp tục cười nữa.
“Câm miệng, miệng cô đầy thứ màu vàng* như vậy chi bằng đừng nói chuyện!”
*Ý chỉ chuyện đen tối
Mặc dù hằng ngày lúc hội bạn thân tụ tập thì mọi người cũng sẽ nói về chuyện trong chăn gối với chồng hay bạn trai hay chồng gì đó, nhưng tuyệt đối không hề trần trụi như trong miệng của người phụ nữ này, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, hoàn toàn không trong phạm vi mà Chức Tri có thể tiếp nhận được.
“Không nói không nói, đừng bóp… Đau…” Khúc Cừ bị bóp đến mức khuôn miệng vặn vẹo cố hết sức xin tha, đúng lúc nặn ra giọt nước mắt ươn ướt trên hốc mắt.
Chức Tri hừ một tiếng buông cô ra, tức giận liếc nhìn cô một cái, biện hộ cho bạn tốt: “Nếu không phải cô muốn Thiên Hâm trưa tối đều phải lấy cơm chỗ tôi thì bọn họ sẽ không như vậy, mỗi lượt đi về phải tốn hơn hai tiếng, nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt đều hận không thể mỗi ngày nhìn thấy đối phương, cô làm bậy quá nhiều nên mới gãy chân.” rồi lại hừ lạnh với cô.
“Ba ngày đầu nằm viện tôi không thể ăn nổi đồ bệnh viện đưa tới, cái gì mà đầu bếp Michelin năm sao, đồ ăn nấu ra rất khó ăn, nếu không phải vì muốn sống thì ngay cả hai muỗng cơm tôi cũng không muốn ăn. Ngày thứ ba Tiểu Kim đến đây thấy sắc mặt của tôi tái nhợt, chắc là anh ta có hơi căng thẳng, nói là mua đồ bên ngoài cho tôi ăn thử xem… Tôi ăn một miếng cảm thấy ăn rất ngon, lập tức ăn hết hộp cơm, tôi… không biết cơm hộp Tiểu Kim đưa tới là của cô, nếu biết có lẽ tôi sẽ không để anh ta đưa cơm đến đây. Tôi cũng sợ, tôi sợ quen hương vị đồ ăn cô nấu, những người khác nấu tôi sẽ không ăn được, vậy có thể tôi sẽ không sống nổi nữa, ngày đó cô… tức giận như vậy, tôi sợ nếu phiền đến cô thì không được ăn thêm một bữa nào nữa.
Khúc Cừ tỏ ra vẻ yếu thế xin nàng thương xót, vẻ mặt thận trọng lại có hơi đáng thương, khiến người ta nhìn một cái cũng tan chảy rồi, bao gồm cả Lộ Chức Tri luôn cứng miệng nhưng mềm lòng.
“Cô có thể phóng đại thêm một chút, mau ăn cơm đi, lạnh mất rồi.” Chức Tri nghe được từng câu chữ của cô đều có ý thổ lộ, nàng không dám hỏi quá rõ ràng, cũng ôm tâm thái đà điểu, chỉ cần một ngày đối phương không trực tiếp bày tỏ thái độ, nàng sẽ làm bộ không biết, duy trì quan hệ chủ quán và khách hàng.
Việc nàng đáp lại thật sự khiến trái tim của Khúc Cừ như bị bóp lại khó giãn ra, Khúc Cừ nghĩ theo hướng tốt… Ít nhất Tiểu Tri không trực tiếp từ chối cô. Cô ăn sạch một nửa sườn heo chua ngọt còn lại, sờ cái bụng bằng phẳng của mình, u oán chu miệng nói: “Cô nấu đồ ăn quá ngon, mấy ngày nay tôi ăn đến nỗi không thấy cơ bụng.”
Cửa tự ù một tiếng chậm rãi mở về bên trái, cắt ngang Lộ Chức Tri đang muốn phản bác, người tới lại là Vạn Thủ Thành mỗi ngày ngóng trông Loan Khúc Cừ đừng có làm phiền anh ta nữa. Anh ta đi tới mép giường, đánh giá lộ Chức Tri, bỏ qua bệnh nhân “giả” bệnh trên giường, tự giới thiệu với Chức Tri một cách lịch sự: “Xin chào, tôi là viện trưởng Vạn Thủ Thành, có người báo với tôi là cô Loan có bạn tới thăm, đúng lúc tôi cũng rảnh nên đến đây chào hỏi.”
“Anh đi ra ngoài cho tôi, không cần giả vờ.” Khúc Cứ lạnh lùng trừng người đàn ông xem mình như vô hình.
Chức Tri cảm giác được cảm xúc của cô biến hóa, rời mắt khỏi người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt quở trách: “Cô rất không lịch sự.”
Một câu của nàng lập tức xóa đi lửa giận của Loan Khúc Cừ, khiến cô im miệng, hừ quay đầu đi.
“Xin lỗi, viện trưởng Vạn, nhất định bệnh nhân này đã mang đến cho mọi người rất nhiều phiền phức, xin chào, tôi họ Lộ.” Nàng chủ động vươn tay ra, Vạn Thủ Thành rất phong độ nhẹ nắm tay nàng một chút rồi buông ra.
“Cô Lộ, cô là bạn của cô Loan sao?” Vốn dĩ Vạn Thủ Thành bị cấp trên ép xuống đi quan sát người tới thăm bệnh, nhưng anh ta để ý thấy một câu của người này đã áp chế được Loan Khúc Cừ không kiêng nể gì, vì sự an bình của bệnh viện Vạn Dữu cùng với việc không bị ép phải thưởng thức heo Peppa bản tiếng Nga, anh ta muốn mượn người này để đuổi cô đi.
“Coi như là bạn đi.” Khi Lộ Chức Tri nói như thế, hai tròng mắt tràn đầy hy vọng của Khúc Cừ lập tức ảm đạm.
“Như vậy sao, có thể bớt một chút thời gian đến thăm cô Loan thì phải có quan hệ nhất định, không bằng để tôi nói cho cô một chút về tình trạng của cô Loan, nhưng cô có để ý đến việc đến phòng làm việc của tôi nói chuyện không, ở đó có hình chụp X-quang xương đùi của cô Loan, cũng dễ nói hơn.”
“Vạn Thủ Thành!” Khúc Cừ cảnh cáo đầy lạnh lùng.
“Cô câm miệng.” Lộ Chức Tri trừng mắt nhìn cô, chỉ trừng như thế là bệnh nhân đã im lặng, còn giống như chó nhỏ cụp lỗ tai: “Viện trưởng Vạn, phiền anh.” Nàng quay mặt lại nở nụ cười tao nhã với anh ta.
Vốn dĩ nàng cũng muốn biết tình trạng bị thương của Loan Khúc Cừ, Thiên Hâm ở trong xe lại không chịu nói cho nàng nửa câu, khi đi vào bệnh viện lại không thấy có bác sĩ lại đây kiểm tra phòng, bây giờ thì tốt rồi, có một người đến nói cho nàng, mặc dù người kia là viện trưởng khiến nàng hơi kinh ngạc.
Vạn Thủ Thành dẫn đường phía trước, trước khi xoay người đắc ý liếc nhìn người trên giường bệnh một cái, khóe miệng cong lên thật sâu.
Hai mươi phút qua đi, Lộ Chức Tri trở lại phòng bệnh.
Loan Khúc Cừ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, ngược lại trái tim của cô trở nên lạnh lẽo, chủ động cười khoe mẽ nói chuyện phiếm với nàng: “Cô nói chuyện với viện trưởng thế nào rồi, chân của tôi không nghiêm trọng như cô nghĩ nhỉ?”
Sự im lặng khiến nụ cười của Khúc Cừ trở nên hơi lúng túng.
“Đúng là không nghiêm trọng.” Cuối cùng Chức Tri cũng mở miệng, ánh mắt bỗng trừng cô: “Cho nên tôi đã kêu Tiểu Kim làm thủ tục xuất viện. Cô Loan, tùy hứng cũng đừng chơi như thế, cô đang đảo loạn trật tự của bệnh viện đó, mặc dù Vạn Dữu tiếp đãi người giàu nhiều, nhưng giường bệnh của bệnh viện cũng rất gấp, cô chỉ vì không có ai tắm rửa cho mình nên lập tức ăn vạ không đi? Cô khiến lượng công việc của y tá quá tải để tắm cho cô, mỗi ngày còn dùng chiếc xe lăn Ferrari của cô đi dạo, gây hại đến tính mạng của bệnh nhân khác, cô Loan, cô thật sự có đạo đức công cộng đó.”
Cái gì vậy?! Cái tên Vạn Thủ Thành kia dám tố cáo với Tiểu Tri!
Đối mặt với sự lên án của Tiểu Tri, Khúc Cừ không phản bác được gì, miệng mím lại, dáng vẻ uất ức nhỏ giọng nói: “Cô chỉ nghe lời từ một phía anh ta… Sao cô không tính chuyện Vạn Thủ Thành bắt nạt tôi.”
“Ồ, vậy sao, viện trưởng người ta sẽ không phong độ đi bắt nạt một phụ nữ như cô sao? Làm sao vậy, đi đến Moscow một chuyến rồi thích tiếng Nga à? Mỗi ngày đến văn phòng viện trưởng xem heo Peppa bản tiếng Nga có học được vài câu không? Nói vài câu tôi nghe đi, cô Loan!”
Chức Tri và Vạn Thủ Thành đi lên văn phòng, anh ta thật sự cho nàng xem hình chụp X-quang trên màn hình, vừa nhìn vừa giải thích, nghe được Loan Khúc Cừ chỉ nứt xương đùi rất nhỏ, bó bột đợi lành lại, hai tuần sau lại kiểm tra cơ bản là tháo xuống được rồi, có lẽ sau đó phải đến phục hồi chức năng. Chờ đến khi anh ta giải thích xong, Vạn Thủ Thành kéo ảnh chụp xuống, bỗng nhiên âm nhạc mở màn quen thuộc của heo Peppa vui vẻ vang lên.
Nàng có chút sững sờ nhìn Vạn Thủ Thành, đối phương xấu hổ rồi lại bình tĩnh tắt video đi, ngập ngừng nói là cô Loan mượn máy tính của anh ta xem video.
Chức Tri bị một người đường đường là người đứng đầu một viện mời lên lòng vòng giải thích người nào đó chân bị thương ở lại bệnh viện là có mục đích khác. Câu đầu tiên nàng hỏi Vạn Thủ Thành là mức độ bị thương của Loan Khúc Cừ có cần nằm viện hay không, vấn đề vừa hỏi, nàng lập tức nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt anh ta, sau khi nàng nhiều lần bảo đảm người nào đó sẽ không trả thù, Vạn Thủ Thành lập tức rất lưu tình dùng ngôn ngữ ẩn dụ liệt kê ra tất cả hành vi phạm tội của người nào đó.
Yên lặng trở lại phòng bệnh, nàng nhìn đến khuôn mặt yêu nghiệt kia của Loan Khúc Cừ, lửa giận đột nhiên bốc lên, biết được mấy ngày cô nằm viện là hành vi quấy rầy, nàng cảm thấy cô đã làm hại đến người bệnh thật sự cần giường. Rõ ràng nàng đã tự nói mình không nên có nhiều liên hệ hơn với cô nữa, càng đánh càng khó giải quyết, chỉ là tinh thần trượng nghĩa còn sót lại trong cơ thể bùng nổ, suy nghĩ vì nhân dân, nàng đã nói giúp Vạn Thủ Thành một phen, đuổi người này tạm thời rời khỏi bệnh viện, chờ đến khi tái khám rồi quay lại.
“Я люблю тебя.” Loan Khúc Cừ nói một câu tiếng Nga với nàng.
Chức Tri cau mày hỏi: “Cái gì?”
“Cô phải nghe bằng tiếng Nga.” Cô mỉm cười.
“Tiếng Trung nghĩa là gì?” Bỗng nhiên nàng bị một câu tiếng Nga của cô dập tắt lửa giận đang cháy bừng bừng.
“Ha ha, muốn biết sao? Hay là… mỗi ngày cô cùng nhau học tiếng Nga bằng cách xem hoạt hình heo Peppa, học xong sẽ biết nghĩa tiếng Trung là gì.” Khóe miệng cô nhếch lên đầy ẩn ý, thuận tiện lợi dụng lúc Chức Tri mất tập trung mà nắm lấy cổ tay nàng.
Lòng bàn tay nơi cổ tay lạnh như băng, lạnh đến mức khiến Chức Tri nhướng mày: “Máy lạnh ở bệnh viện rất lạnh, cô nên chú ý giữ ấm.” Nàng choàng chiếc áo khoác treo trên lưng ghế qua vai cô, lúc này mới nhận ra mình đã ở quá gần cô, ý thức được nàng lập tức muốn chạy trốn, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.
“Rất ấm áp.” Khúc Cừ dùng cả hai tay nắm lấy lòng bàn tay của nàng, khoảng cách này khiến mùi vị độc đáo của Tiểu Tri phả vào mặt cô, cô tham lam mà hít lấy, không muốn buông tha.
“Bà chủ, thủ tục xuất viện đã hoàn tất, bệnh viện nói… ừm… tôi sẽ quay lại sau.” Tiểu Kim bỗng ấm đầu xông vào, lại nhận ra anh ta đã làm gián đoạn phản ứng hóa học mà cả hai đang tạo ra, ngăn không cho hai khí hợp nhất.
“Thiên Hâm.” Chức Tri hất tay đối phương ra, lúng túng vén vài lọn tóc ra sau tai: “Sau khi hoàn thành các thủ tục xuất viện, hãy để bà chủ của anh trở lại nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.”
“Gọi Thiên Hâm thật thuận miệng, tôi thì gọi cô Loan, cô đó, lúc mắng tôi thì hét lên cả họ lẫn tên.” Khuôn mặt của Loan Khúc Cừ trở nên lạnh lùng, cô chuyển sự bất mãn của mình giận chó đánh mèo sang Tiểu Kim.
Hàng ngày đứng không cũng bị trúng đạn là chuyện thường, nhưng lần này nằm trốn cũng trúng đạn thì thật là là đáng thương, Tiểu Kim không dám để lộ ra rằng trái tim mình đang bị tổn thương. Khi mới vào BD mọi người đều gọi anh ta là anh Ngôn, khi được chọn trở thành trợ lý bên người của bà chủ, bà chủ tùy tiện nói một câu “Tiểu Kim à, tôi đói bụng. ” Kể từ đó, anh ta được người khác gọi là Tiểu Kim, thân phận thấp hơn anh ta thì gọi anh ta là anh Kim…
Bây giờ anh ta rất xúc động khi có người muốn gọi anh ta bằng tên thật, nhưng lúc này cô Loan chỉ cần có liên quan đến bà chủ nhỏ thì cho dù là người thân thuộc nhất cũng thấy không vừa mắt.
“Vừa rồi anh muốn nói gì?” Chức Tri nhẹ giọng hỏi anh, coi như cô không tồn tại.
“Bệnh viện nói vì để bà chủ có thể đi lại dễ dàng trong những ngày này, họ đã mượn chiếc xe MPV cải tiến để chúng tôi sử dụng, xe có thiết bị nâng hạ nên bà chủ không cần phải di chuyển qua lại giữa xe lăn và chỗ ngồi phiền phức như vậy.” Tiểu Kim đứng ở bên giường, vừa giải thích cho bà chủ, người không biết vì sao lại tức giận: “Bà chủ, khi nào cô chán ở nhà thì tôi đưa cô ra ngoài chơi cũng tiện hơn.”
Hừ.
Tiểu Kim bị hừ một cái rắm.
“Đừng để ý đến cô ấy, Thiên Hâm.” Chức Tri ngồi xổm bên cạnh sô pha mở vali của người nào đó: “Trước tiên anh giúp cô ấy chuyển lên xe lăn, tôi sẽ thu dọn quần áo cho cô ấy.”
“Khụ, bà chủ Loan, xin hãy đưa tay lên.” Tiểu Kim cúi xuống, đưa bờ vai của anh ta qua, giằng co một hồi lâu, cuối cùng một đôi bàn tay thực sự lạnh lùng cũng đã leo lên được, trọng lượng của bà chủ quá nhẹ nên Tiểu Kim không phải gắng sức nhiều, chỉ cần ôm nhẹ đã ôm được cô và đặt cô lên xe lăn.
“Mặc áo khoác vào đi, đêm vào thu tương đối lạnh, dù sao… cô cũng là bệnh nhân.” Người nào đó chỉ ở vài ngày, quần áo không có mấy cái, nàng thoắt cái đã thu dọn xong, kéo khóa kéo lên, nhìn thấy áo khoác còn khoác trên vai cô, Chức Tri lại mềm lòng và tự mình ra tay giúp cô mặc vào.
Tiểu Kim ở bên cạnh nhìn thấy rõ được sự săn sóc của bà chủ nhỏ, thầm thở dài nói… Bà chủ thích nàng quả nhiên không phải không có lý do.
Bà chủ nhỏ có sức hút của bà chủ nhỏ, tính tình rất bướng bỉnh nhưng lại mang một trái tim rất dễ mềm lòng, chỉ cần người khác nhượng bộ và chân thành tỏ ra mình sai thì nàng sẽ không tức giận, thậm chí còn dành sự dịu dàng và quan tâm gấp đôi cho đối phương.
Tất nhiên, Loan Khúc Cừ, người đang ngồi trên xe lăn, đã nhìn thấu tính khí của Chức Tri từ sớm, nàng còn chủ động mặc quần áo cho cô, chứng tỏ Tiểu Tri đã còn không giận cô, tâm trạng cô cũng khá lên, cười đến híp cả mắt: “Cám ơn, Tiểu Tri thật tốt.”
Chức Tri bóp má cô một lần nữa, diệt trừ nụ cười khiến người ta chán ghét của cô.
Xoa đến khi nàng chán xong, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một cái, ngước mắt lại dịu dàng nói với Tiểu Kim: “Trở về thôi, nơi này quá lạnh, mùi khử trùng quá nồng.”
Hai gò má của bà chủ Loan bị xoa đến ửng đỏ, thậm chí nhìn thấy dấu ngón tay, Tiểu Kim nén lại ý cười đi đến phía sau xe lăn mới dám nhếch khóe miệng, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.
Tất cả những người rảnh rỗi trong bệnh viện đứng bên cửa sổ, nhìn theo chiếc MPV rời khỏi bệnh viện. Khi chiếc xe chính thức rời khỏi cổng, một nhóm người ôm nhau cảm kích đến rơi nước mắt, ngay cả Vạn Thủ Thành, người chứng kiến toàn bộ quá trình trong văn phòng cũng thở phào một hơi.
Ôn thần…
Cuối cùng cũng đuổi đi.
Thì ra một người da dày vài tấc khi nghe Chức Tri nói nàng sẽ tự hiến thân, ngày nào cũng đến giúp cô tắm cũng có lúc đỏ mặt.
Hai gò má của Loan Khúc Cừ đỏ bừng từ chối: ”Không được, sao có thể để cô nhìn thấy ảnh khỏa thân của tôi trước, nếu như cô muốn giúp tôi tắm rửa thì trừ khi cô cũng cởi sạch cho tôi xem.”
Tiểu Kim yên lặng đứng một bên nghe cuộc đối thoại không có giới hạn của bà chủ, anh ta lập tức quay sang một bên, làm bộ không nghe thấy. Lộ Chức Tri ngồi xổm trên mặt đất giúp cô sửa sang lại hành lý thì dừng tay lại, xoay người nhìn từ trên xuống dưới, cười khẽ lạnh lùng: “Đúng là biết nói đùa, cô không muốn tắm thì không cần tắm, dù sao cũng thối cô, vì cái gì mà bắt tôi phải chịu chung.”
“Tiểu Kim!” Trong lòng Loan Khúc Cừ tức giận lại không đành lòng gầm lên với nàng, đối tượng duy nhất trong phòng có thể trút giận, cũng chỉ có Tiểu Kim.
“Cô Loan, có cái gì sai bảo…” Tiểu Kim ngậm chặt miệng, cố hết sức nhịn ý cười lại.
“Có người vô trách nhiệm muốn tôi xuất viện, bây giờ thì hay rồi, không có người giúp tôi tắm rửa, vậy anh giúp tôi tắm rửa đi, ai bảo anh dắt Tiểu Tri đến bệnh viện, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm, hừ!” Khúc Cừ ngồi trên xe lăn dùng sức đẩy một cái, đập bánh xe vào chân Tiểu Kim để trút giận.
“Được rồi….Đau quá.” Tiểu Kim bị đụng đến vặn vẹo khuôn mặt lạnh lùng, anh ta nhảy dựng lên bằng một chân, oán trách bà chủ nhỏ phía sau: “Bà chủ nhỏ… Cô nói sẽ bảo vệ tôi mà… Nếu Thiến Thiến biết mỗi ngày tôi phải nhìn thấy bà chủ khỏa thân thì chắc chắn sẽ giết chết tôi.”
“Thôi đi.” Lấy hết quần áo ra, Chức Tri hừ một tiếng kéo khóa kéo lên, đứng lên trừng mắt nhìn về phía Tiểu Kim khoát tay: “Anh trở về đi, chuyện sau đó cứ để tôi xử lý.”
“Tạ chủ long ân.” Anh ta thật sự coi bà chủ nhỏ là cửu ngũ chí tôn, nàng mở miệng vàng, bà chủ cũng không dám lên tiếng, nhìn xem, tuy rằng bà chủ vẫn đen mặt trừng mắt nhìn anh ta, nhưng ít nhất cô không dám bắn súng về phía anh ta nữa. Được ân chuẩn, Tiểu Kim không nói hai lời lập tức xoay người rời đi, rời khỏi chiến trường.
Hai người trong phòng không thèm để ý đến nhau, hơi nước trong không khí sắp bị bầu không khí nặng nề này ngưng kết thành băng. Lộ Chức Tri liếc nhìn cô một cái, vừa rồi là mặt đỏ lên thẹn thùng, bây giờ nhìn sợ là tức giận đỏ bừng, nàng cầm quần áo của cô, lạnh lùng hỏi: ”Máy giặt ở đâu?”
“Bên ngoài phòng tắm, cô cứ để ở đó, ngày mai Tiểu Kim lại đây để anh ta giặt.” Ở BD cô thường được những người xung quanh nịnh nọt, mọi chuyện đều có người làm thay cô, dần dà, Loan Khúc Cừ cũng ỷ lại Tiểu Kim ở bên cạnh làm việc cho cô, suốt ngày sẽ vô thức liên tục gọi Tiểu Kim Tiểu Kim.
Vẻ mặt của Chức Tri càng thêm lạnh lùng, nàng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không vui, khi nói ra lại biến thành giễu cợt: “Cô có biết Tiểu Kim là đàn ông không? Hay cô rất cởi mở và nghĩ rằng việc một người đàn ông trưởng thành giúp cô giặt sạch quần áo mặc trên người là điều bình thường? A, đúng rồi, cô còn muốn Tiểu Kim giúp cô tắm thì giặt quần lót có chuyện gì lớn.”
Kinh ngạc nhìn tâm trạng của Tiểu Tri dao động trong khoảng thời gian ngắn, Khúc Cừ yên lặng ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng hỏi: “Cô… tức giận sao? Việc nhờ Tiểu Kim giúp tắm giặt giũ cho tôi sao?” Hình như cô ngửi thấy mùi ghen tuông khiến khóe miệng cô dần cong lên..
Giương cao khiến người ta chán ghét.
“Tôi không có, tôi cảnh cáo cô đừng lộ ra nụ cười kia, rất khó chịu.” Sức mạnh tay không chút lưu tình, một tay nàng nhéo lấy má cô lần nữa, đến lúc nàng hết tức giận mới buông ra.
Nước mắt lưng tròng, Khúc Cừ xoa xoa hai gò má đau đớn, mím môi nhìn nàng một cách phẫn uất như một nàng dâu nhỏ.
Chậc, yêu nghiệt! Cô muốn quyến rũ ai đây? Vẻ mặt thiếu nữ này không hợp với khuôn mặt trưởng thành của cô! Nhưng rõ ràng là không hợp, vậy tại sao trong lòng nàng lại không thể bình tĩnh được, thủy triều ngầm lại liên tục cuồn cuộn không ngớt, lại mềm lòng như vậy, không được không được!?
“Hôm nay ở bệnh viện có y tá giúp cô tắm đúng không?” Sau khi họ nhìn nhau vài giây, Chức Tri lên tiếng hỏi.
“Ừm, trong lúc chờ trước khi Tiểu Kim đưa cơm đến thì tôi bắt một y tá đi dạo ở hành lang tắm cho tôi.”
Những câu trả lời thốt ra từ miệng cô luôn khiến người ta không nói nên lời, nàng ghét bỏ hừ một tiếng, liếc cô một cái: “Thời gian không còn sớm, tôi đỡ cô lên giường nghỉ ngơi trước, ngày mai… tôi lại đến.”
“Cô rất muốn giúp tôi tắm rửa sao… Tôi tôi tôi….sẽ ngại lắm.”
“Ai muốn nhìn cô chứ, bớt tự dát vàng lên mặt, trở về tôi sẽ nghĩ cách, cô nằm im đừng có cử động lung tung, nơi này không phải bệnh viện, xuống giường không có người đỡ cô đâu.” Nàng cố hết sức đẩy Khúc Cừ về giữa giường, cẩn thận dời gối đầu giúp cô.
Đèn tắt, căn phòng tối đen như mực, người nằm giữa giường không buồn ngủ, cô chớp mắt, nhìn về phía trần nhà quen thuộc, nghĩ đến biểu cảm tức giận vừa rồi của Tiểu Tri.
Giường, vẫn là ở nhà tốt.
= = = = = = = = = = =
Thêm một câu, lễ tình nhân vui vẻ nha~
Lễ tình nhân tôi quyết định không thêm chương~
Nhưng không dám đảm bảo nếu tôi lên cơn thì mùng tám tháng ba Quốc tế Phụ nữ lại thêm một chương nữa~ Ha ha ha~