Hai tay cô ôm chặt lấy nàng, cũng đi ngủ theo.
Giây phút mở mắt tỉnh lại, trong đầu nàng trống rỗng một mảng không giống như bình thường, đầu tiên là hiện lên đoạn tường thuật thân thế như phim điện ảnh.
Mấy giây sau, nàng cảm thấy lồng ngực buồn bực, bả vai bị hơi thở có quy tắc quấy rầy suy nghĩ, mắt nhìn xuống, Loan Khúc Cừ hoàn toàn giống như chú gấu trúc treo trên người nàng, đùi cũng bị chân cô đè lên. Chức Tri liếc nhìn lên phía trên, nàng nhớ bầu trời đổi sắc rồi mới đi ngủ, sao chuông báo thức điện thoại vẫn chưa reo lên vậy.
Nàng cẩn thận nhẹ nhàng thoát khỏi người đang vắt trên người mình, đứng bên giường nhìn đối phương không còn gối ôm bằng người, lập tức vươn móng vuốt ma quỷ về phía gối cô, cô ôm chặt gối rồi ngã vào giấc ngủ ngon.
Hừ, cô thực sự xem nơi này là giường của mình sao? Còn ngủ ngon như vậy, mà nàng thì lại bị đánh thức! Chức Tri mang theo đầy u oán nhưng vẫn không nỡ đánh thức người đẹp đang ngủ say, bản thân mang theo oán khí đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi rửa mặt, nàng bước vào phòng liếc nhìn, người trên giường vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy, nàng hơi đói cũng hơi buồn ngủ, nên nhẹ nhàng đóng cửa lại, vào nhà bếp pha cà phê và chuẩn bị cho mình ít thức ăn nhẹ, đợi người trong phòng tỉnh dậy rồi nấu bữa trưa.
Nàng đứng trong phòng bếp ngẩn người đợi cà phê pha xong, trong đầu đầy những tình tiết phim điện ảnh tình cảm, thậm chí không ngờ khả năng tưởng tượng của mình lại mạnh đến mức khoác vai nữ chính trong mấy bộ phim bom tấn đã xem lên trên người Loan Khúc Cừ, những tia lửa nổ tung, những cảnh tượng chiến trường chấn động lòng người, thậm chí… còn có những bóng dáng bị bắn rồi ngã xuống.
“Cà phê xong rồi, cô đang nghĩ gì vậy… hả?”
Bên hông đột nhiên có thêm hai cánh tay trắng như hành, sau lưng nàng cũng có thêm trọng lượng, nhiệt độ cơ thể đầy đặn của đối phương tập kích đến, làm gián đoạn cảnh khiến trái tim nàng tắc nghẽn.
Không còn nhiệt độ cơ thể của Chức Tri, mùi hương còn sót lại trên gối không duy trì được bao lâu, không lâu sau Khúc Cừ tỉnh lại, ngay lập tức cô phát hiện không thấy người bên cạnh đâu nữa, nhưng mùi cà phê nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa thấm vào, cô cảm giác được hương cà phê hóa ra cũng có thể khiến người ta mê mẩn như vậy.
Có lẽ cô đã say đắm rồi, say đắm người pha cà phê này.
“Đói không?” Chức Tri vẫn chưa quen với việc Khúc Cừ không nói gì đã ôm ôm ấp ấp, lúc được ôm tâm nhĩ luôn hiện lên chút run rẩy, nhưng nàng… rất thích cảm giác được cưng chiều, giống như lời nàng nói với Xảo Viên, bản thân mình ở trong tay cô là viên ngọc quý giá hơn bất cứ thứ gì, có thể cảm nhận được cảm giác được trân trọng.
“Đã sớm đói bụng rồi.” Khúc Cừ chơi đùa nói nhỏ mập mờ về phía vành tai nàng.
“Muốn ăn cơm thì lập tức ra ngoài cho tôi.” Hoa bay màu đỏ gì chứ, ấm áp ngọt ngào thoáng chốc bị lời nói không đứng đắn của Khúc Cừ thúc giục, hại mặt tai của Chức Tri đỏ bừng, thẹn quá hóa giận đẩy cô ra ngoài.
Nhìn thấy Chức Tri thẹn thùng, Khúc Cừ cười ha hả không quấy rầy nàng vào bếp nữa, mà trở về phòng Chức Tri lật qua lật lại một chút, chọn bộ quần áo thích hợp với mình để thay, chiều cao của cô với Chức Tri có chút chênh lệch, chiếc quần dài mặc tiêu chuẩn trên người Chức Tri lại thành quần tám tấc ở trên người cô.
Thay quần áo như chủ nhân rồi thản nhiên ngồi trong phòng khách bật truyền hình xem tin tức, chẳng bao lâu sau cô ngửi thấy mùi thức ăn bay ra từ nhà bếp, nụ cười bên miệng mở ra, trong lòng cô cảm thán… đây mới là cuộc sống nên có, thức dậy có người cô thích nấu bữa trưa cho cô.
Chức Tri làm một đĩa cá hồi bơ kem, một đĩa salad bơ tươi ngon, hai tách cà phê thơm phức, mà Khúc Cừ đã sớm ngồi chờ ăn từ khi nàng mang đĩa salad ra, vẻ mặt mong đợi. Thấy hai mắt của cô sáng ngời, là một đầu bếp lúc này nàng cảm thấy rất thành tựu.
Bọn họ chậm rãi thưởng thức các món ăn trong nhẹ nhàng và im lặng, Chức Tri nhìn vào đĩa của người đối diện, thuận tiện cắt một miếng cá hồi rồi đưa qua, nghe thấy lời cảm ơn nhẹ nhàng và dễ nghe, không lâu sau, bên miệng nàng đột nhiên xuất hiện một chiếc nĩa bạc, bên trên còn kèm theo salad và kem bơ.
“A!” Khúc Cừ cong hàng chân mày lá liễu, khóe miệng cười lên trông rất đẹp.
Âm thanh quá cợt nhả, ngay cả tai Chức Tri cũng trở nên mềm nhũn bất lực, ánh mắt nhìn lấy chiếc nĩa, do dự nửa phần rồi há miệng ăn salad, món salad tươi ngon giòn tan, độ chín của bơ vừa phải, mềm mại, kết hợp với nước sốt dấm Ý đặc biệt của nàng, tuyệt đối là món ăn không thể bỏ qua của mấy cô gái thường xuyên đến Nhất Tịch.
Ừm… cũng có thể phối thêm thứ khác, phối gì mới tốt đây?
“Cô đấy, sao ngay cả ăn cũng không chuyên tâm, lại đang nghĩ gì vậy.” Khúc Cừ vươn đầu ngón tay ra vuốt cánh môi mà nàng đang nhai vô cùng ngon miệng.
“Tôi đang nghĩ… nữ nhân viên văn phòng ngày nay muốn ăn salad có hương vị thế nào.” Sau khi Chức Tri chau mày trừng mắt nhìn cô, động tác trở nên cực kỳ tự nhiên, lại cắt một miếng cá hồi đưa qua, đây là lần đầu tiên thành thật với cô trong đầu mình đang nghĩ gì.
“Cái này thì được, không cho phép suy nghĩ về người phụ nữ khác.” Cô hừ nhẹ một tiếng, hơi buồn bực dùng nĩa cắm một miếng bơ bỏ vào miệng rồi dùng sức nhai, mượn cơ hội này để phát tiết. Thậm chí có lúc, Khúc Cừ nghe thấy trong miệng Chức Tri nhắc đến người phụ nữ khác, cô không thể không bất an lo lắng.
Ghen tuông bậy bạ trong miệng người khác chính là loại người như cô sao? Trước mặt Chức Tri, cô không hề khôn khéo chút nào, mỗi bước đi đều rất sợ hãi sẽ dọa Chức Tri rời đi, đặc biệt là sau khi nói thân thế của mình, tỉnh lại bên cạnh thiếu đi một người cũng đủ khiến trái tim cô cứng lại trong mấy giây, trong đầu suy nghĩ có khi nào Chức Tri không chấp nhận mà đuổi cổ mình ra ngoài hay không.
Cô ngước mắt lên nhìn nàng đầy xem thường, Chức Tri đã từ bỏ nói chuyện về thức ăn với cô, nghĩ là cảm thấy lòng mình mệt mỏi, chỉ cần nàng ăn miếng này, nàng nghi ngờ ngay cả trứng mặt trời cô gái này cũng có thể chiên thành than đen, sau này cô đến đây nữa nhất định nàng phải nghiêm cấm cô vào bếp.
Sau bữa ăn, cho dù Loan Khúc Cừ có nhiều lần đảm bảo mình có rửa chén lúc ở nhà, Chức Tri cũng kiên quyết không cho cô đi rửa, thà để bản thân vất vả thêm một chút.
Nữ hoàng bị tấn công nặng một trăm điểm, bĩu môi, chỉ có thể bưng tách cà phê đi qua phòng khách vừa uống vừa chờ, lúc cà phê đang đến gần môi thì điện thoại trên bàn trà lập tức vang lên, người gọi đến là Tiểu Kim, cô chậm rãi lại mang theo lười biếng nghe máy.
“Alo, có chuyện gì.” Ăn no buồn ngủ, Khúc Cừ không chịu nổi sự quyến rũ mềm mại của ghế sô pha, chậm rãi vươn đôi chân dài lên nằm xuống, ánh mắt nhìn về phía tiết mục ẩm thực trên truyền hình.
Âm thanh của sếp nhẹ nhàng hơn ngày thường khiến trong lòng Tiểu Kim vui vẻ không thôi, nhưng lại cẩn thận đề nghị việc cho anh ta nghỉ phép tối nay.
“Hả… có việc muốn nghỉ phép sao.” Tâm tư cô không đặt trong cuộc nói chuyện điện thoại mà lại một lòng xem truyền hình, nửa tâm tư còn lại thì chỉ quan tâm đến âm thanh nước chảy róc rách vang lên trong nhà bếp.
“Vâng, còn nữa, sếp Tuân muốn tôi nhắc nhở cô tám giờ tối nay phải có mặt ở BD, cô ấy nói hôm qua có nói với cô là tổng giám đốc của tập đoàn TC nước ngoài đến nên cần tiếp đãi, nếu tối nay cô không có ý định lái xe thì tôi sẽ sắp xếp Triệu Nguyên Mật đến đón cô.”
“Vậy à… hình như cô ấy có nói như vậy.” Tiếng nước chảy trong nhà bếp dừng lại, tâm trí của cô kéo về bên điện thoại, chậm rãi nhớ lại hôm qua trước khi cô rời đi, Thuyên Viên đã nắm lấy tay cô dặn dò chuyện này hàng ngàn lần.
Tiểu Kim lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh đột nhiên toát ra trên trán, từ sau khi bà chủ nằm trong tay bà chủ nhỏ, cô luôn tìm cớ để không trở về, cũng không còn lòng dạ nào làm việc, ngồi trong văn phòng không quá một tiếng đồng hồ thì đã muốn rời đi: “Vậy… có cần Triệu Nguyên Mật đến đón cô không?”
“Gọi anh ta đến đây đón tôi về nhà thì được, sau đó tôi tự lái xe đến BD. Đúng rồi, Tiểu Kim, tôi muốn mua một chiếc RV tiện dụng hơn một chút, hai ngày sau anh đi cùng tôi đi.” Tầm mắt Khúc Cừ nhìn theo bóng người đang di chuyển trong bếp, bóng người chậm rãi di chuyển đến bên chân mình, cô vui vẻ cong chân lên nhường chỗ ngồi trước khi bị trừng mắt.
Chức Tri nhàn nhã bưng cà phê lên uống, còn hai tiếng nữa là nàng phải đến Nhất Tịch chuẩn bị, nàng hơi mệt mỏi, muốn rảnh rỗi một chút để bản thân nghỉ ngơi. Trên truyền hình đang phát sóng đầu bếp cao cấp làm món cá dưa chua, nàng nhìn chăm chú, nhưng không chú ý nên bị ai đó nằm lên đùi của mình, dọa khiến nàng giật mình, cúi đầu thăm dò đối phương có chuyện gì, đối phương cũng cười tủm tỉm nhìn lại mình.
Cô bĩu môi, khuôn mặt của cô rất đẹp, khiến nàng tham lam nhìn thêm mấy lần để dưỡng mắt, thỏa mãn rồi lại tập trung trở lại truyền hình, đầu bếp đang dạy khán giả chọn dưa chua ở đâu, nàng nhớ lại lúc học nấu ăn ở Tân Phương Đông, có một anh trai nói với nàng làm cá dưa chua tốt nhất là dùng dưa chua ngâm trong nhà, mua bên ngoài đều là loại bình thường hoặc là hương vị không hợp khẩu vị.
Nhìn đầu bếp trên truyền hình giơ dao lên thái lát cá, tay nghề dùng dao này khiến nàng vô cùng khâm phục, nhớ lại năm đó nàng đã bị mắng bao nhiêu lời khó nghe, phí bao nhiêu miếng thịt cá mới được thầy giáo nghiêm mặt ừm một tiếng đồng ý phù hợp yêu cầu, tiếng ừm đó cứ như ban ân của thiên sứ vậy.
“Chức Tri, tối nay tôi phải về công ty… Thuyên Viên muốn tôi đi tiếp khách quý, có cơ hội sẽ đến ăn cơm của cô, nhưng tôi sẽ cố gắng đón cô tan làm.” Khúc Cừ im lặng nằm trên đùi nàng, ánh mắt đối diện với nàng, chỉ có thể nhìn thấy cằm và chiếc cổ gợi cảm của nàng.
“Ồ, được, quả thật cô nên chuyên tâm trở về làm việc, đừng vắng mặt nữa, mặc dù cô nói cô là cổ đông lớn không ai dám quản cô, còn nữa, không cần phải đưa đón đâu, nhà tôi không xa.” Nàng trả lời một cách có lệ, đôi mắt được màn hình truyền hình phản chiếu đến long lanh.
Nghe nàng nói cho có lệ với không có ý giữ cô lại, Khúc Cừ rầu rĩ nghiêng mặt nhìn về phía đầu bếp trên truyền hình đang buộc dưa chua, trong lòng sinh ra cảm giác khổ sở và buồn bực.
Bước quan trọng của làm cá dưa chua sắp đến, hai mắt của Chức Tri phát sáng đầy mong đợi, nghĩ đến có lẽ ngày mai nàng sẽ đi mua ít thứ để ngâm dưa chua, sau đó thêm món ăn hoang dã này vào Nhất Tịch, có lẽ sẽ rất được hoan nghênh. Nàng xem đến nhập tâm, nhưng đột nhiên một khuôn mặt tức giận xuất hiện trước mắt nàng, chỉ trích nàng nói: “Lẽ nào cá dưa chua ngon hơn tôi sao?”
Chức Tri nghe lời nói của cô khiến hai gò má nóng rực lên, nàng mở miệng muốn phản bác, đáng tiếc không có cơ hội, khuôn mặt xinh đẹp ép đến gần hơn, nàng một đường lùi về phía sau, lùi đến khi không thể lùi được nữa. Cánh môi mềm mại mang theo lạnh lẽo bắt lấy cánh môi của nàng, tùy ý mút cắn, đầu lưỡi thỉnh thoảng khiêu khích liếm môi nàng, tay chân tê dại, nàng cần hít một hơi để duy trì tỉnh táo, miệng hơi mở ra, nhưng hành động khát khao không khí bị Khúc Cừ xem là chấp thuận và mời gọi, tình cảm khống chế suy nghĩ, đầu lưỡi ướt át nhanh chóng chui vào, cô nghe thấy Chức Tri sợ hãi lùi bước, phát lên một tiếng hức.
Âm thanh dễ thương quá rồi, Khúc Cừ điên cuồng thè lưỡi ra liếm môi và răng nàng, cho đến khi thỏa mãn được dục vọng thì cô lập tức tách ra, điều tiếc nuối duy nhất là Chức Tri không đáp lại cô.
“Sau này còn dám phớt lờ tôi nữa hay không…” Ngón tay mềm mại đè lên môi dưới của nàng, cô vẫn chưa thỏa mãn, hai mắt đều là hơi nước ẩm ướt.
“Không… không dám nữa.” Hai gò má nàng vừa đỏ vừa nóng, nàng rũ mắt tránh né hai con người ẩn chứa cảm xúc không thể tả của cô, lúc này nàng tuyệt đối phải ngoan ngoãn nghe theo, nếu không nàng sẽ không dám nghĩ đến hậu quả.
Nàng đã nói không dám, đối phương chỉ đành giở trò lưu manh nói một tiếng “thật đáng yêu” rồi hôn lên, Chức Tri vội vàng khép mắt lại nghênh chiến, nhưng vành tai vẫn tập trung nghe tiếng của đầu bếp trên truyền hình: Giá của món ăn này không cao, các bạn và gia đình có thể thử xem, hẹn gặp lại.
Lòng nàng đang tính toán…
Không biết trên tivi có thể xem lại hay không?