Sâu bên trong BD sôi động và ồn ào có một văn phòng ngăn cách với tất cả ồn ào bên ngoài, sau khi chủ nhân của văn phòng trở về vào tối nay thì cô thật sự cảm thấy mờ mịt khi nhìn văn kiện chồng chất lên nhau giống như ngọn núi trên bàn làm việc, tất cả đều do đám người Tuân Thuyên Viên đưa vào và chờ cô ký tên phê duyệt, cô nhìn chúng mà thở dài oán hận.
Tuy nhiên, ai bảo cô vì đau lòng Tiểu Xuân Tự chạy theo người khác vui vẻ ngọt ngào, mà đêm về lại phải một mình giải quyết những chuyện phiền phức, mặc kệ công việc làm ăn trong một tháng, chạy ra nước ngoài du lịch, còn nghĩ có thể gặp được một ít người có tài năng có thể cướp về không.
Phàn nàn thì phàn nàn, cô biết tất cả tài liệu như một ngọn đồi đều do ba người họ đem lên sau khi kiểm soát chặt chẽ, vất vả nhất vẫn là họ, đi theo người sếp chỉ chịu một nửa trách nhiệm như cô, lại c̣òn thích trêu chọc và chọc ghẹo họ. Thậm chí cô muốn bọn họ làm một vài nhiệm vụ trong lòng cô cho là không có khả năng, thật sự quá đáng thương.
Hít một hơi rồi lấy tập tài liệu trên cùng xuống lật xem, đêm nay xem ra mới chính thức bắt đầu.
Sau khi xem tài liệu, tư liệu về khách hàng dày đặc, số liệu và các thứ khác lập tức nhồi nhét đầy trong đầu, tâm hồn vẫn còn vương vấn trong nhịp sống thoải mái và cảnh đẹp ở nước ngoài, Loan Khúc Cừ liếc nhìn chiếc đồng hồ tích tắc thời thượng trên bàn làm việc, mới qua nửa giờ, đầu óc có hơi ngột ngạt nên cô gọi Tiểu Kim tiến vào.
“Cô Loan, có chuyện gì vậy?” Hai tay của Tiểu Kim thẳng tắp, một khuôn mặt sâu như dao cắt cùng một vẻ mặt lạnh lùng và dữ tợn, trông cực kỳ nghiêm nghị dưới ánh đèn trắng.
“Tiểu Kim!” Loan Khúc Cừ gọi anh ta bằng một giọng nhẹ nhàng, và nói: “Tôi hơi mệt mỏi, muốn uống một chút cà phê ngon.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tiểu Kim quét qua khuôn mặt cô, mím môi, lại liếc nhìn đống tài liệu trên bàn làm việc vài lần, trên mặt thoáng thả lỏng da thịt rồi im lặng gật đầu rời khỏi phòng làm việc của cô. Anh ta bước nhanh tới bàn bar, nói từng câu một với Hoắc Thức Lăng, nhân viên pha chế mới có mặt tại bar tối nay, bởi vì âm nhạc quá ồn ào, anh ta nghiêng người qua.
“Cô Loan muốn một cốc cà phê ngon, cô có thể pha không?” Tiểu Kim lạnh lùng nói lại với cô ấy, ai biết được định nghĩa của cà phê ngon cơ chứ? Nhưng anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức đi mua cà phê trong cửa hàng tiện lợi, những loại cà phê kia hoàn toàn không liên quan gì đến những thứ mà bà chủ Loan yêu cầu.
Hoắc Thức Lăng nhìn anh ta im lặng suy nghĩ một hồi, sau đó khóe miệng nhếch lên ý cười nói: “Được, vừa lúc hạt cà phê mà tuần trước tôi yêu cầu được giao tới, chẳng qua sẽ phải để bà chủ Loan chờ một lúc.”
“Ừm, cô mau đi pha đi.” Tiểu Kim rất kiên nhẫn, đã làm việc với cô nhiều năm, anh ta hiểu rõ sau khi anh ta rời đi thì Loan Khúc Cừ sẽ tiếp tục lao đầu làm việc, cà phê ngon cô yêu cầu cũng không vội.
Bây giờ còn sớm, BD tương đối ít khách, Tiểu Kim thuận đường ngồi xuống chờ, lại gọi lão Điểu NDY một ly whisky.
Hoắc Thức Lăng mất hai mươi phút mới pha xong cà phê, cẩn thận đưa đến phía trước Tiểu Kim và giới thiệu đầy tự hào: “Cốc cà phê này tên là Tốc độ đêm tối, tôi đặc biệt điều chỉnh độ ngọt ở mức thấp nhất cho cô Loan, tôi nghe nói qua cô ấy không ăn nhiều đồ ngọt.”
Tiểu Kim nhìn kỹ tách cà phê trước mặt mình, tầng thứ nhất là kem, trên kem tản ra một chút vụn socola, tầng thứ hai là chất lỏng màu đồng đậm, anh ta nghĩ hẳn là bản thể cà phê, lại đến cuối cùng có một tầng nhỏ chất lỏng màu vàng nhạt, nghĩ đó phải là một phương pháp đặc trưng. Anh ta gật đầu, gọi người cho một chiếc đĩa và đặt cà phê lên trên, sốt ruột muốn bưng vào cho nhanh, vì sợ rằng ba tầng đêm đen của cốc cà phê này sẽ nhanh chóng trộn lẫn với nhau, nên không hỏi cặn kẽ đã vội vàng rời đi.
Bước chân của anh ta rất dài, một lúc sau đã đến cửa phòng làm việc, điều chỉnh lại nhịp thở rồi gõ cửa đi vào.
“Cô Loan, cà phê, nhân viên pha chế mới nói nó gọi là Tốc độ đêm tối.”
Nghe đến tên loại cà phê, Loan Khúc Cừ thực sự dừng công việc đang làm, nhìn lên cốc cà phê đặt trong tay cô, hai mắt sáng lên, khóe miệng mỉm cười dịu dàng nói với Tiểu Kim: “Cám ơn, làm phiền rồi.”
“Không có việc gì khác thì tôi đi trước.” Tiểu Kim nhận được một tiếng đáp lại của cô, sau khi rời khỏi cửa phòng không kìm được thở phào nhẹ nhõm…
Bà chủ vui buồn thất thường, thích trêu chọc người khác, tối nay anh ta vốn tưởng rằng cô sẽ vì muốn xử lý một đống văn kiện quá phiền lòng mà tìm người đến cân bằng tâm lý, nhưng lúc đóng cửa nhìn thấy biểu cảm uống một ngụm cà phê của cô thì Tiểu Kim lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tốc độ đêm tối này có thể khiến cô hài lòng.
Bởi vì một tách cà phê, tâm trạng của Loan Khúc Cừ khá hơn, ngay cả tốc độ nhìn chữ cũng nhanh hơn, nhưng năng lượng đến từ cà phê có hạn, hai giờ sau cô lại bảo Tiểu Kim lại hỏi Hoắc Thức Lăng một tách cà phê ngon, Tiểu Kim không dám chậm trễ, yêu cầu Hoắc Thức Lăng pha thêm một cốc cà phê ngon.
Hoắc Thức Lăng lần này giới thiệu: “Cốc này gọi là Sương mù của Carl.”
“Nhân viên phanh chế mới tới rất hăng hái.” Loan Khúc Cừ lại ngước mắt nhìn cốc cà phê trong tay, cốc trước rất hợp khẩu vị của cô, cốc này trông cũng rất ngon.
“Ừm.” Tiểu Kim trả lời một tiếng rồi lại rời đi, sau khi nhìn thấy cô đã nhấp một ngụm cà phê rồi híp mắt mỉm cười, anh ta càng không muốn làm phiền công việc của cô, để tránh gây họa.
Một lúc sau, Tiểu Kim lại bị phân phó đi đòi ba cốc cà phê từ chỗ Hoắc Thức Lăng, gần như là một tiếng một cốc, đến gần hơn hai giờ sáng, Tiểu Kim lại được yêu cầu đưa cà phê đi vào, Hoắc Thức Lăng lại pha thêm một cốc cà phê lúa mạch đen đặt trước mặt Tiểu Kim, không nhịn được nhắc tới Tiểu Kim một chút nói: “Không ngừng uống rượu, bà chủ có say không?”
“Rượu?” Đáy lòng Tiểu Kim lệch một nhịp không ổn, nhìn chằm chằm vào cốc cà phê đen kịt trước mắt, chỉ vào đó với vẻ mặt lạnh lùng: “Đừng nói với tôi là mỗi cốc cà phê đều có rượu.”
“Đúng vậy!” Hoắc Thức Lăng chỉ tay nở nụ cười tự măn: “Mấy cốc vừa rồi đều là tác phẩm do tôi đặc biệt pha chế, tham gia thi đấu còn được khen thưởng!” Sở dĩ cô ấy được mời đến, chính là cô ấy có được mấy giải thưởng cũng coi như rất lợi hại trong giới pha chế.
Đối mặt với vẻ mặt tự măn của cô ấy, Tiểu Kim không đành lòng mở miệng trách mắng, hồi tưởng lại cũng do anh ta không đủ nhạy cảm, không hỏi kỹ cà phê pha chế gồm những gì, tự nhận trước là đuối lý nên anh ta đành bất lực nhìn chằm chằm vào cốc cà phê lúa mạch đen trước mắt không nói nên lời.
Kiên trì bưng cà phê vào, lúc này anh ta vô cùng chú ý đến vẻ mặt của bà chủ, anh ta đau đầu suy nghĩ là đi theo cô suốt bao năm qua, từ trước đến nay Tiểu Kim chưa từng thấy cô uống nhiều hơn ba ly. Lúc còn trẻ có can đảm lớn tiếng hỏi cô vì sao, lúc ấy cô cười một nụ cười khiến lòng người đều sẽ bị mê hoặc, nói cô dễ say, uống ba ly rượu mạnh sẽ bắt đầu mất tập trung, dễ say rượu, vì giữ sự tỉnh táo để có thể làm việc hiệu quả, cô không bao giờ uống quá ba cốc rượu mạnh.
Tiểu Kim vẫn cho rằng cô đang nói đùa, nhưng sau khi quan sát, anh ta phát hiện ra rằng cô thực sự uống không quá ba ly rượu mỗi ngày. Bà chủ mở hộp đêm lại là một người dễ say, Tiểu Kim vẫn cảm thấy không an toàn lắm, nhưng mà lâu ngày, anh ta hiểu rõ cô không thích đi xã giao đến hộp đêm gặp người có máu mặt. Nếu không phải bà chủ Tuân nói thêm hai câu cho người ta mặt mũi lớn, nhất định phải đi uống hai ly thì cô thực sự không thích uống đồ trong ly.
Nhưng anh ta cũng từng nhìn thấy lúc tâm trạng bà chủ vui vẻ sẽ mặc kệ đi uống rượu, nhưng tình huống này nhất định phải có người chủ khác đi cùng cô, trước kia anh ta sẽ thương hại bọn họ, bây giờ ngay cả Tiểu Xuân Tự cũng đi, nửa năm qua, Tiểu Kim biết rõ quả thật cô chưa từng uống say.
“Tiểu Kim! Tôi mệt rồi!” Khi nhìn thấy người tới, Loan Khúc Cừ bật dậy khỏi ghế giám đốc, lao về phía anh ta.
Tiểu Kim cẩn thận dùng một tay khẽ ôm lấy cơ thể yếu đuối của cô, cũng bởi vì sự nhào tới này mà anh ta xác thực ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô: “Cô Loan, tôi nghĩ cô hơi say rồi, xin lỗi, tôi không biết trong cà phê có rượu.” Nhận lỗi trước, vậy thì lúc cô tỉnh táo lại có thể không tàn nhẫn khi chọc ghẹo anh ta không?
“Vậy à? Có rượu sao… Nhưng rất ngon.” Cô đã hơi say, đầu óc hơi mờ mịt, nên không thể nào hiểu rõ được những ý tứ trong lời nói của Tiểu Kim: “Tôi muốn uống hết cốc này.” Cô đoạt lấy cốc cà phê có màu sắc nhìn trông rất mê người từ trong tay Tiểu Kim, vừa vặn cốc này là đồ uống đá, ngửa đầu uống đến một giọt không còn.
Tình huống ngày càng tồi tệ, Tiểu Kim đổ mồ hôi lạnh, dùng sức ôm chặt eo cô: “Không phải cô nói mình đói bụng sao? Tôi đi gọi đồ ăn bên ngoài cho cô.” Trước tiên chuồn đi lấy chút trà giải rượu trở về, có lẽ mạng nhỏ của anh ta còn có thể giữ.
Loan Khúc Cừ nắm chặt lấy cổ áo của anh ta, đột nhiên cau mày tức giận lớn tiếng: “Ai muốn mua đồ ăn bên ngoài! Nơi này quá ngột ngạt, nhìn những tài liệu kia là tôi đã cảm thấy phiền lòng, anh chở tôi đi ra ngoài ăn đi.”
Hai chân đều mềm nhũn, sống lưng Tiểu Kim đã toát ra một đợt mồ hôi, cúi đầu nhìn khuôn mặt Loan Khúc Cừ lộ ra chút tức giận, trong lòng biết trình độ say của cô còn chưa tới mức anh ta có thể lừa gạt. Giơ tay lên đồng hồ xác nhận thời gian lúc này, hai giờ rưỡi rồi, có gì ăn quanh đây không?
Trong xe, Loan Khúc Cừ tựa vào cửa sổ không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Tiểu Kim thỉnh thoảng liếc trộm cô một cái lập tức cảm thấy trong đầu cô đang nghĩ sau đó làm sao để chọc ghẹo anh ta. Anh ta nuốt nước miếng, mười ngón tay nôn nóng vỗ nhẹ mép da của vô lăng, hương thơm thổi tới vốn khiến người ta dịu đi thần kinh, hiện giờ ngược lại khiến anh ta cảm thấy có chút ngột ngạt.
Tiểu Kim nhìn thoáng qua dẫn đường, Hoắc Thức Lăng đã giới thiệu một cửa hàng xào nóng đã đến cho anh ta vào đêm khuya, anh ta dừng xe một bên, nhanh chóng vòng qua bên phía Loan Khúc Cừ giúp cô mở cửa xe, đỡ cô ra ngoài: “Cẩn thận, cửa hàng ở trong ngõ nhỏ, để tôi đỡ cô đi.”
“Tôi không muốn ngồi ăn với anh, như vậy càng giống như tôi trông như cô đơn và không có bạn bè, tôi sẽ tự đi. Nếu anh đói, hãy đi đến một nơi khác, ăn xong tôi sẽ gọi cho anh.” Loan Khúc Cừ tựa như say lại như chưa say, đầu ong ong, lại lộ ra cảm xúc trong lòng của cô gần đây trong lời nói.
“Vâng, ít nhất để cho tôi thấy cô đến cửa, đêm rồi, trong ngõ tối, tôi sợ có nguy hiểm.” Tiểu Kim cũng nói tốt vài câu, thầm may bà chủ nhà mình vẫn có chút lương tâm, miễn cưỡng gật đầu để cho anh ta đi cùng.
Đi hai phút, họ đã đi tới cửa hàng nhỏ có bảng hiệu viết “Nhất Tịch”, mặt tiền cửa hàng rất đơn giản, ngược lại bảng hiệu được thiết kế rất chu đáo, có một số chi tiết nhỏ khiến người nhìn có cảm giác chững chạc. “Được rồi, tôi tự đi vào!” Tiểu Kim đành bất đắc dĩ sờ mũi xoay người trở về xe, bị dọa cả đêm, ngày thường vì thể dục nên không thể ăn khuya, anh ta mở tìm xem một ít cửa hàng nhỏ mở đến rạng sáng gọi một bát thịt kho và mì để ăn.
Cánh cửa bị đẩy ra, đôi mắt say xỉn của cô nhìn người dì và một người đàn ông trẻ tuổi dường như đang rời đi, cô nhanh chóng nhìn vào giờ làm việc được viết trên tường của cửa hàng, rồi liếc nhìn đồng hồ trên tường, hóa ra cửa hàng sắp đóng cửa…
Cô cong khóe miệng, nếu đã tới rồi, cô định chơi xấu muốn ngồi xuống, ai bảo bây giờ còn chưa tới ba giờ, kém mười phút, dù sao thì vẫn có thể làm chút đồ đơn giản cho cô ăn chứ?
Ngay sau đó, một người phụ nữ khác từ trong bếp bước ra, nàng hẳn là chủ, cũng là bếp trưởng trong tiệm. Men say bao quanh người cô, Loan Khúc Cừ đợi người dì và thanh niên kia đi thì chọn lấy một chiếc bàn rồi ngồi xuống, người phụ nữ kia lặng lẽ rót một cốc nước đưa tới.
Nàng nói: “Mì sợi nước suông, cô có ăn không.”
Không để cô chọn thực đơn, ngược lại tính tình Loan Khúc Cừ lại tốt lên, cô ngước mắt quan sát sự bình tĩnh trên khuôn mặt của nàng, thật sự rất có hứng thú muốn chọc ghẹo nàng. Cô cong môi yêu cầu thêm một quả trứng lòng đào, giữa hai hàng lông mày bình tĩnh của đối phương hơi nhíu lại, rồi lại chợt lóe lên, không kịp nhìn rõ.
Sau khi nàng đồng ý rồi xoay người trở về phòng bếp, mặt tiền cửa hàng chỉ có một mình cô nên vô cùng yên tĩnh, Loan Khúc Cừ lắng nghe động tĩnh trong phòng bếp, còn có… tiếng tíc tắc của đồng hồ.
Khi mì được bưng tới, Loan Khúc Cừ lại cảm thấy ăn mì một mình ở trong không gian không người này còn buồn hơn so với ăn cùng Tiểu Kim, có lẽ do tác dụng xúc tác trong cơn say nên trước khi nàng rời đi cô đã xúc động đưa ra thêm một yêu cầu, yêu cầu nàng ngồi xuống ăn cùng cô.
Cho rằng đối phương sẽ không để ý tới cô, Loan Khúc Cừ xác định mình chuẩn bị một mình cô đơn ăn mì, nhưng số phận lại ưu ái cho cô, nàng yên lặng ngồi đối diện cô, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm cô ăn mì.
Ánh mắt của nàng không hề khiến Khúc Cừ cảm thấy ngượng ngùng chút nào, càng ăn bát mì nước suông lại càng thơm.
Chuyện xấu hổ lại ập đến, sau khi ăn hết mì, người cũng húp nước canh khiến tỉnh táo hơn, cơn say dần tan biến, chợt nhận ra mình đang trắng tay… cũng không thấy điện thoại di động. Cô khoe khoang ngước mặt nhìn nàng cười, nói cho nàng biết tình huống, đối phương lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng như có như không khẽ thở dài một tiếng, dọn dẹp bát đũa rồi nói là không cần cô trả tiền.
Khúc Cừ nhìn đồng hồ phát ra tiếng nhỏ giọt trên tường, sắp bốn giờ rồi, thật sự đã làm khó chủ cửa hàng này quá rồi, trước khi rời đi cô nói sau lưng nàng: “Khi nào quay lại tôi sẽ trả tiền mặt, nhưng…” Bản tính của cô lại bị kích thích, gian xảo lộ ra ý cười nói: “Có thể vẫn tới lúc này, thời gian tan việc của tôi hơi muộn.”
Cô để lại những lời này rồi rời đi, đúng lúc trở lại nơi xuống xe, xe của Tiểu Kim đã trở lại. Khúc Cừ có thể để cho Tiểu Kim trả tiền ngay lập tức, nhưng cô không làm như vậy… Sau khi ngồi lên xe lặng lẽ nhớ kỹ con đường gần đó, cô dự định sau này có thời gian lại tới.