Tiểu Kim lướt máy tính bảng, trên thực đơn chỉ có mười mấy món ăn thôi, anh ta băn khoăn không biết rốt cuộc bà chủ thích ăn món gì, anh ta đứng mệt rồi nên dứt khoát ngồi xuống nghiêm túc chọn lựa, nhưng nhìn mỗi món ăn đều có nguyên liệu mà bà chủ thích ăn, trong nháy mắt anh ta đã tiêu tốn mười lăm phút mà vẫn chưa thể chọn được.
A Chính cũng không đủ kiên nhẫn mà đứng ở bên cạnh đợi anh ta, thấy hai khách hàng khác vẫy tay muốn thanh toán, cậu đi lên trước tính tiền cho khách rồi đem bát đĩa vào trong bếp.
“Có một vị khách ở bên ngoài, gương mặt mới, có lẽ là lần đầu đến, nhìn thực đơn mười mấy phút rồi mà vẫn chưa nghĩ ra nên chọn món nào cả.” A Chính đưa bát đũa cho dì rồi phàn nàn. Lộ Chức Tri đang uống nước nghỉ ngơi nghe vậy cũng dừng lại, tự nhiên cùng với A Chính ra ngoài xem vị khách mới này, quả thật nhìn anh ta cau mày mãi không thôi nhìn thực đơn lật lên lật xuống, nàng còn tưởng người đàn ông này có chứng bệnh khó lựa chọn nên chủ động tiến lên khuyên nhủ anh ta: “Ăn bữa khuya vào lúc này tốt nhất là nên ăn thứ gì đó nhẹ nhàng ngon miệng, trong bếp vẫn còn một chút canh và thịt bò kho, thịt bò là loại thịt bông tuyết loại một, chất thịt mềm, trơn bóng, nếu không thì tôi quyết thay anh, nấu một tô mì thịt bò được không?”
“Mì thịt bò? Nhưng trên thực đơn không có.” Tiểu Kim nhìn thấy không phải là cậu học sinh nhỏ vừa rồi mà lại là bếp trưởng trong bức ảnh trên tư liệu mà Tuân Thuyên Viên đưa cho anh ta, nghe theo mà trả lại máy tính bảng.
Anh ta cẩn thận đánh giá nàng, muốn quan sát xem bà chủ hứng thú với nàng ở chỗ nào, trong thâm tâm bà chủ nghĩ gì thật sự rất khó đoán. Lộ Chức Tri chần chừ một lúc rồi mới nói: “Lúc này anh đến là hơi muộn rồi, một số nguyên liệu trên thực đơn đã hết sạch, khả năng tôi sẽ dùng những nguyên liệu còn lại nấu ra món không có trên thực đơn cho khách đến vào những lúc thế này như anh.” Nàng nói năng khéo léo, sợ đối phương coi nơi này thành một canteen ăn khuya, tới đây gọi loạn món ăn nên dùng một cách thức khác để nói ra.
“Nghe khá đặc biệt, là mì thịt bò phải không? Vậy thì đành làm phiền cô rồi, nhưng mà có thể mang về không? Thật ra không phải tôi muốn ăn.” Cuối cùng Tiểu Kim nói.
“Mang về à?” Lại do dự thêm một lúc, nghĩ tới trong bếp có mấy cái bình giữ nhiệt có thể đặt canh cơm ở bên trong, nàng gật đầu đồng ý.
Khi A Chính cầm một cái bình giữ nhiệt và một chiếc bát lớn có nắp ra ngoài, Tiểu Kim đã sững sờ một lúc, sau đó nhìn A Chính dùng một chiếc túi bảo vệ môi trường có logo của một tổ chức từ thiện phúc lợi công cộng rất quen mắt, Tiểu Kim lập tức nghĩ đến chiếc nồi trên bàn làm việc của bà chủ cũng dùng chiếc túi bảo vệ môi trường màu xanh này để đựng. Cầm chiếc túi bảo vệ môi trường màu hồng quay trở lại xe, trong lòng anh ta có chút bất an, không biết bà chủ nghĩ gì đây, Tiểu Kim cũng tinh ý nhận ra lúc bà chủ có tâm trạng cũng bắt đầu từ lúc chiếc túi bảo vệ môi trường xuất hiện trên bàn làm việc, nhưng anh ta dường như không có đường lui nên nhắm mắt mang bữa ăn khuya quay trở về.
Tiểu Kim nhanh chóng mang bữa ăn khuya đến phòng làm việc của Loan Khúc Cừ, trước mặt cô, theo lời bà chủ cửa hàng nói trước khi đi, anh ta đổ canh từ trong bình giữ nhiệt ra bát là có thể ăn, mùi thơm nóng hổi chợt tràn ngập khắp căn phòng, một bát mì thịt bò nóng hổi thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng ngửi mùi lại có thể khiến cho người ta phải nhỏ dãi.
“Anh mua nó ở đâu vậy?” Khúc Cừ chú ý tới chiếc túi bảo vệ môi trường mà Tiểu Kim lấy đồ ra giống hệt với túi đựng nồi thịt bò ninh mà mình đã lấy đi.
“Ừm… là một cửa hàng nhỏ tên là Nhất Tịch, lần trước tôi đã đưa bà chủ tới nơi này, đồ ăn khuya cửa hàng khác tôi sợ cô không nuốt trôi, nghĩ rằng mùi vị của chỗ này khá ngon nên tôi đã thử mua về.” Tiểu Kim cẩn thận nói.
Nghe đến tên của cửa hàng, Khúc Cừ cảm thấy có một mùi hương thơm thoảng qua đáy lòng, trái tim cũng theo đó mà run rẩy, khiến người khác không kịp trở tay, như con nai vàng ngơ ngác.
Kìm nén sự bối rối trong lòng, nhướng mày liếc nhìn Tiểu Kim, thấy anh ta sợ đến mức khuôn mặt cứng đờ, cô lặng lẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng rồi cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò cho vào miệng.
Đúng rồi, chính là hương vị quen thuộc này, một cảm giác chỉ có ở Tiểu Tri.
Thịt bò nồng hương non mềm, vào miệng gần như tan chảy, lại uống thêm một ngụm canh, canh tươi ngon mà mùi vị lại vừa vặn, hành lá thái nhỏ được cho vào trong canh càng làm tăng thêm mùi vị, mì sợi cho dù được xách mang về nhưng vẫn dai ngon. Khúc Cừ ăn từng miếng từng miếng một, như thể bát mì thịt bò này bị ai phù phép, đũa không thể ngừng lại được.
Một bát mì thịt bò đã lấp đầy cái bụng đã rỗng tuếch được một tháng, Khúc Cừ cảm nhận được ngay cả khoảng trống ở trong lòng cũng được lấp đầy.
Quá say sưa với bát mì thịt bò, ngay cả canh cũng được cô uống hết không còn một giọt, sau đó cô ngẩng đầu lên, không khó để phát hiện Tiểu Kim đang dùng một ánh mắt khó tin nhìn cô, trên mặt cô hiện ra cảm xúc ngượng ngùng, cô điều chỉnh lại gương mặt, dùng giọng điệu bình thường nói với anh ta: “Anh đi lấy một cốc nước chanh qua đây.”
“Vâng.” Sau một giây hồi phục tinh thần, Tiểu Kim không nhiều lời mà rời đi trong hai phút rồi quay lại căn phòng, trong tay cầm thêm một ly nước chanh nóng. Anh ta cẩn thận đặt lên bàn gần chỗ cô dễ lấy được rồi lẳng lặng thu dọn bát và bình giữ nhiệt, chuẩn bị đem đi cho dì rửa sạch.
Khúc Cừ như lơ đãng liếc nhìn anh ta, cúi đầu lướt điện thoại di động không biến sắc mà nói: “Rửa xong đồ thì đặt lại ở đó.”
Tiểu Kim đang cầm bát trong tay dừng động tác lại, anh ta ngước mắt lên nhìn cô, cảm thấy hơi kỳ lạ mà không dám hỏi ra miệng, đáp một tiếng: “Hay là ngày mai tôi mang cả cái nồi kia đi trả… chiếm dụng bát đũa của cửa hàng nhỏ hình như không hay cho lắm.”
Sợ nhất là… không khí đột nhiên yên lặng.
Tiểu Kim nuốt nước bọt, yết hầu của anh ta run lên, không dám nói thêm gì nữa, anh ta vội vàng đem đồ đưa cho dì rửa và lau sạch sẽ, lúc về lại cẩn thận đặt bình giữ nhiệt và bát vào chiếc túi bảo vệ môi trường, nhẹ nhàng đặt chiếc túi vào bên cạnh một chiếc túi khác có cùng kiểu dáng trên bàn làm việc.
“Cô Loan, cô có muốn gọi nước chanh không?” Nhạy bén nhìn thấy ly nước ban đầu đã bị cô uống cạn.
Từ điện thoại di động ngước mắt lên nhìn anh ta một cái, cô lạnh lùng xua tay, nhân lúc cô còn chịu đựng được chưa nổi cáu mà đuổi anh ta ra ngoài.
Vài giây sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Loan Khúc Cừ đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn hai chiếc túi giống hệt nhau đặt ở góc bên trái của bàn rồi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng thở dài một tiếng thấp giọng nói: “Đặt ở đây… cũng gai mắt…”
= = = = = = = = = = =
Từ sau khi Lộ Chức Tri mở quán ăn nhỏ này, trước giờ vào phòng bếp làm việc đều không mang điện thoại di động vào, cho dù đôi khi dừng lại nghỉ ngơi sau khi hoàn thành xong thực đơn cho khách, nàng cũng chỉ ngồi nghỉ trên ghế uống nước và lau mồ hôi. Lâu lâu không có khách, nàng sẽ ngồi bình tĩnh nhắm mắt lại, tâm trí suy nghĩ về những việc cần giải quyết gần đây trong quán, có những lúc sẽ nghĩ cách làm thế nào để tạo ra món ăn mới với các nguyên liệu theo mùa trong thời gian gần đây.
Một giờ năm sáu phút sáng, A Chính thu dọn bát đĩa của vị khách cuối cùng đưa vào bếp cho dì, bên ngoài tạm thời không có khách mới, hai chân cậu mỏi nhừ tìm đến ghế dựa ở cửa phòng bếp, tự rót cho mình một cốc nước rồi thở phào nhẹ nhõm, đêm dài vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa mới tan làm, cậu đột nhiên nhớ tới một gương mặt vô cùng xinh đẹp, trêu đùa tán gẫu với dì.
“Dì Vương ơi, người đẹp kia đã một tháng rồi không quay lại kể từ lần trước tới ư? Thật là đáng tiếc, cháu còn muốn gặp cô ấy thêm mấy lần nữa, đêm dài làm việc mà nhìn thấy người đẹp thì cả người sẽ dễ chịu hơn một chút.” Cậu uống hết nửa cốc nước, ánh mắt từ từ nhìn ra phía cửa hàng, nghĩ thầm liệu vị khách tiếp theo tiến vào liệu có phải là cô hay không.
Dì Vương cong khóe miệng, cười lắc đầu nói: “Đàn ông quả nhiên đều thích nhìn phụ nữ xinh đẹp bất chấp tuổi tác, nhưng mà cô gái đó quả thật rất xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả những ca sĩ diễn viên nổi tiếng ở trên tivi nữa, trang điểm cũng nhẹ nhàng, lần trước dì để ý thấy cô bé chỉ tô chút son và kem nền mà thôi.”
A Chính chỉ vào dì Vương cười trêu đùa: “Dì còn nói đàn ông chúng cháu nữa, phụ nữ các dì không phải cũng vậy sao, chẳng qua là góc độ phụ nữ các dì với góc độ chúng cháu nhìn không giống nhau thôi, dì để ý đến vẻ đẹp và cách trang điểm của cô ấy.”
“Ha ha, phụ nữ mà, bao nhiêu tuổi thì vẫn thích cố chấp một phen, ây dà, đàn ông không hiểu đâu.” Dì Vương vẩy vẩy bát trong tay, rũ hết nước đi rồi lau khô bằng vải bố và để vào trong giá bát.
Rửa sạch xong chiếc bát cuối cùng rồi, dì Vương tháo găng tay ra nghỉ ngơi, uống nước ấm mình tự rót, liếc nhìn cửa phòng nghỉ ngơi rồi thấp giọng hỏi A Chính: “A Chính à, cháu đoán xem bà chủ của chúng ta và người đẹp kia có quan hệ gì nhỉ? Lần trước nhìn bầu không khí giữa bọn họ không đúng lắm, là bạn của bà chủ sao?”
A Chính vỗ đùi, do dự một lúc mới nói: “Nếu là bạn thì thái độ của bà chủ với người đẹp đó không giống cho lắm, dì có nhớ lần trước bạn của bà chủ tới quán mình ăn uống không? Cháu có chú ý, lúc bà chủ nói chuyện với bạn bè thì sẽ mỉm cười, mắt cũng cong cong, cả người rất có sức sống, nhưng lúc ở cạnh người đẹp kia thì dường như bà chủ có lòng phòng bị, khí chất tản ra chính là muốn giữ khoảng cách với người đẹp đó.”
Trong quán không có cách âm, Lộ Chức Tri đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng nghỉ chậm rãi mở mắt ra.
Một tháng rồi.
Đúng, A Chính nói không sai, người phụ nữ kia một tháng rồi chưa xuất hiện, e là cái nồi khá đắt tiền kia sẽ không được trả lại, hôm qua còn có một người đàn ông cầm đi một chiếc bình giữ nhiệt và một cái bát lớn, liệu anh ta có quay lại trả đồ hay không đều là điều không đoán trước được, chi phí để đáp ứng cho bộ đồ ăn uống bảo vệ môi trường có chút lớn.
Tính toán trong lòng, lại nghe thấy vấn đề dì hỏi A Chính, A Chính đứng ở góc độ người xem mà phân tích tỉ mỉ, điều này khiến cho nàng cảm thấy có chút kinh ngạc, thì ra… việc nàng phòng bị người phụ nữ kia lại rõ ràng như vậy, A Chính là một học sinh lớn cũng cảm giác được, huống hồ là người lúc đó.
Nghe A Chính nói như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy thái độ của mình đối với người phụ nữ đó không được tốt, dù sao thì đối phương cũng là khách hàng tới quán nếm thử món ăn, nàng phải khoan dung một chút.
Cánh cửa hàng bị người ta đẩy ra, A Chính đứng dậy ngay lập tức, cậu nhìn vào đồng hồ trên tường đã hai giờ mười phút, ngóng trông có cơ hội là người đẹp kia hay không, đáng tiếc là ngước mắt lên nhìn rõ người tới, là một ông chú tuổi trung niên.
Ông chú tình cờ tới đây, nói là do không ngủ được nên muốn ăn chút gì đó, còn nói rõ muốn ăn sủi cảo chiên do bà chủ làm và uống một lon bia với đá.
“Bà chủ~!” A Chính gọi với vào trong phòng nghỉ: “Chú Quách tới rồi, muốn ăn sủi cảo chiên, mười hai viên như thường lệ.”
Thở dài ngao ngán một hơi, sủi cảo chiên rõ ràng không có trên thực đơn, từ sau lần trước đã mềm lòng đồng ý với chú là sẽ bao chú xong, mỗi lần đến quán ăn bữa khuya sau hai giờ chú đều gọi sủi cảo chiên.” Đứng dậy từ trên ghế, mở cửa bắt gặp nụ cười gượng gạo của A Chính, nàng điềm nhiên nói: “Ừm, em nói một tiếng bảo chú đợi một lát đi.”
“Em đã nói rồi, chú ấy nói chị nhanh nhẹn tay chân, sẽ không để chú ấy đợi quá lâu.” Cậu cười hì hì rồi lại thở dài, rõ ràng là khách gọi món ăn không có trên thực đơn sẽ tạo nên rắc rối cho bà chủ.
Lộ Chứ Tri nhào một cục bột nhỏ và đợi nó nở, sau đó nàng tách hạt những bắp ngô còn lại, cho phần thịt tươi còn lại và làm nhân đảo đều, thịt tươi đã được điều chỉnh lại mùi vị cho vừa ăn, nàng lại nêm thêm một chút gia vị để nhân sủi cảo được ngon hơn. Đợi sủi cảo được chiên xong và đưa đến trước mặt ông chú thì cũng đã là hai giờ năm mươi phút.
Nàng là một bà chủ bảo vệ nhân viên, càng là một bà chủ sợ A Chính và dì Vương sẽ có bất mãn, hiện giờ thuê người rất khó, khó có thể tìm được người hợp ý với nàng, mắt thấy thời gian đã gần hết, nàng bèn cho A Chính không cần dọn ghế lên bàn, để cho cậu và dì Vương tan ca trước.
A Chính và dì Vương đã quen với lòng tốt của bà chủ, trước khi rời đi còn chủ động nói với nàng sáng mai sẽ tới sớm để dọn dẹp cửa hàng. Lộ Chức Tri không muốn tạo áp lực cho chú Quách, nàng nói với chú ấy một tiếng mình ở trong bếp làm việc, ăn xong chú gọi nàng một tiếng là được. Chú Quách không phải lần đầu tiên tới, không khách khí gì mà nhếch miệng nói: “Yên tâm đi, chú ăn rất nhanh, cho chú mười lăm phút là được rồi.”
Nàng miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt mà gật đầu, lúc quay lưng lại mắt không nhịn được mà cụp xuống, thở dài một hơi.
Chú Quách nói là làm, chú ăn hết mười lăm phút, còn chủ động thu dọn bát đĩa vào, thuận tiện thanh toán tiền cho nàng rồi rời đi. Lộ Chức Tri nhìn chú Quách đi khỏi, lại chuyển mắt nhìn về phía chiếc bát nhỏ vẫn còn thừa lại vài chiếc sủi cảo, trong lòng thầm nghĩ… thực ra thêm món sủi cảo chiên vào trong thực đơn cũng không tệ, vào bữa khuya hẳn là có không ít người muốn ăn nhỉ?
Đóng cửa hàng xong, nàng nhanh chóng về nhà tắm rửa hết những mệt mỏi rồi nằm trên giường, trước khi ngủ, nàng lướt điện thoại di động một chút xem có tin nhắn nào tìm nàng không. Bình thường, hầu hết các tin nhắn đều tới từ trong nhóm chat của nàng với Từ Thiến Thiến, Thải Châu và Lệ Trân, sau khi xem mấy lần, bọn họ đều đang nói về các tin đồn, có một số cái khá thú vị khiến cho khóe miệng của Chức Tri cong lên. Sau khi đóng hộp trò chuyện nhóm lại, ngón tay của nàng dừng lại trong chốc lát, tối nay có một tin nhắn hiếm hoi từ một người.
Kể từ lần gặp trước, Cao Xảo Viên đã rất khéo léo đề nghị nàng thêm tài khoản Wechat của mình trước sức ép của đám đông, ngày nào cô ta cũng gửi lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon tới nàng, nhưng nàng vẫn không trả lời lại cô ta. Chức Tri nghĩ rằng không để ý tới cô ta một khoảng thời gian, Cao Xảo Viên sẽ tự động từ bỏ, sẽ biết được giữa bọn họ không có khả năng được.
Vậy mà hôm nay lại không phải là một câu chúc ngủ ngon, cô ta nói: Ngày mai tôi tới cửa hàng của em, ngồi tới khi nào em để ý tới tôi mới thôi.
Im lặng nhìn chằm chằm vào câu nói kia, rốt cuộc nàng cũng không trả lời cô ta, nàng lạnh lùng thoát khỏi hộp thoại, đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường rồi chìm vào giấc ngủ.
Tin nhắn đến từ Cao Xảo Viên gửi đến, sau khi tỉnh lại Chức Tri lựa chọn quên đi, nàng chuyên tâm nghĩ tới thực đơn hôm nay phải thêm sủi cảo chiên vào, nghĩ tới là hành động, là động lực xuống bếp của Lộ Chức Tri. Nàng thức dậy sớm hơn bình thường, sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng làm là gọi cho ông chủ cửa hàng thịt lợn hỏi ông ta thêm 40 cân thịt chân giò sớm giao tới, sau khi ông chủ nói không vấn đề gì, nàng yên tâm đi tắm rửa và nấu một chút mì để ăn.
Sau khi tất cả nguyên liệu được chuyển đến cửa hàng, Lộ Chức Tri bận rộn không ngơi tay, nàng vùi đầu vất vả xử lý thịt lợn, sau khi chặt một tảng thịt lớn thành nhiều miếng, nàng chạy đi chế biến các nguyên liệu khác, bận bịu nháy mắt đã tới sáu giờ ba mươi phút, các nguyên liệu đã được chuẩn bị hoàn tất, nàng bắt đầu nghiền bột làm vỏ sủi cảo.
Trong lòng thầm nghĩ với số vỏ hiện tại, gói đến tám giờ thì khả năng sẽ gói được khoảng tầm ba trăm viên. Chuẩn bị vất vả như vậy, Lộ Chức Tri quyết định sẽ để A Chính đẩy thêm sủi cảo cho khách, nếu không bán hết sạch sẽ rất lãng phí công sức và sức lực của nàng. Trong quán yên ắng, nàng ngồi gói sủi cảo trên bàn, động tác uyển chuyển và thành thạo, nàng nhớ tới hồi trước ở Học viện Ẩm thực Tân Phương Đông Trung Quốc, nàng đã từng gói hơn hai trăm chiếc sủi cảo mỗi ngày, khi đó nàng gói đến mức sống không còn gì nuối tiếc, động tác như máy móc không có chút nhiệt độ nào.
Tới bảy giờ, nàng đứng dậy vươn eo, dự định tới phòng bếp rót một cốc nước, đột nhiên liếc thấy cửa sau phòng bếp có một bóng người đi tới đi lui. Nàng không sợ chuyện ma quỷ kỳ quái, nhưng một thân một mình ở trong quán cũng có cảm giác khá sợ hãi, bóng dáng ở ngoài cửa bước thêm vài vòng nữa, Lộ Chức Tri lúc này chuyển từ kinh hoàng đến không nói nên lời, bên ngoài rốt cuộc là ai vậy?
Đợi đến khi bóng dáng kia khuất dần, nàng lặng lẽ mở cửa ra, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nàng sợ đến trợn to mắt bèn lùi lại hai bước. Sau khi ổn định lại tinh thần, nàng lập tức khôi phục lại biểu cảm trên mặt rồi nhẹ nhàng thờ ơ mà hỏi người nào đó đang trốn ở ngoài cửa: “Cô giả thần giả quỷ là làm sao?”
Ban nãy vừa mở cửa đã nhìn thấy người nào đó đứng ở bên cạnh cửa, dọa cho nhịp tim của Lộ Chức Tri đập “bộp” một cái.
“Ai giả thần giả quỷ, tôi tới trả lại hộp đồ ăn.” Loan Khúc Cừ khịt mũi đẩy chiếc túi bảo vệ môi trường trong ngực về phía nàng.
Lộ Chức Tri vui mừng khôn xiết, có thể lấy lại chiếc nồi nhỏ đắt tiền thật sự là rất đáng mừng!
Ấy?
Sao lại còn có cả một chiếc bình giữ nhiệt và một cái bát to thế này?
Rất nhanh sau đó, nàng nhớ ra món ăn được mang về duy nhất cách đây không lâu, là một phần mì thịt bò do một người đàn ông cao lớn mang đi. Ngẩng lên nhìn thấy gương mặt chau mày hậm hực của người nào đó, một bộ dạng không cam tâm tình nguyện, nghĩ tới những lời cô nói trước khi rời đi một tháng trước, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười lại có cảm giác thành tựu, muốn ăn món làm từ tay nghề của nàng lại không muốn ló mặt, nhờ bạn trai đi mua hộ ư?
“Cảm ơn đã ủng hộ bảo vệ môi trường.” Nàng không hòa hợp mà nói câu nói này với cô, sao đó hai người đứng ở đó cũng không nói lời nào, Lộ Chức Tri trái lại cảm thấy hơi kỳ cục và lúng túng.
Loan Khúc Cừ lại căng khuôn mặt không có chút xấu hổ nào, hai chân không chủ động muốn rời đi, vì thế cô đứng yên ở đó đợi đối phương đóng cửa. Sự việc lại kỳ là như thế, hai người bọn họ ai cũng không hề động bước, lại không có lời nào để nói, nhưng lại có một sự “hiểu ngầm” ăn ý không tên đứng ở đó, mặc cho thời gian di chuyển.
Trong lòng thở dài không nói gì, Lộ Chức Tri chưa đủ công phu, lại thêm sủi cảo của nàng vẫn còn chưa gói xong, thời gian làm việc cũng ở ngay trước mắt, nàng vừa động chân, ngước mắt lên nhìn gương mặt hậm hực của người nào đó vài lần rồi vờ như không thấy dáng vẻ hờn dỗi của cô mà lạnh nhạt hỏi: “Cô đã ăn tối chưa, có hứng thú chiên sủi cảo không?”
Gương mặt hậm hực của người nào đó từ từ quay sang bắt gặp ánh mắt của nàng, Lộ Chức tri nhìn ra được hai mắt của người nào đó lóe sáng phát ra tia điện. Nàng không thể không thừa nhận lời mà A Chính nói, người phụ nữ này đẹp tới mức khiến người khác không đành lòng nhốt cô bên ngoài, đặc biệt là vì nàng đã từng tới Pháp để học nấu ăn, đồ ăn phương Tây ít nhiều cũng tập trung vào việc theo đuổi vẻ đẹp thị giác, cũng bởi vậy mà nàng không thể miễn dịch với những thứ xinh đẹp được.
“Còn chờ gì nữa, mau đi gói nhanh đi, tôi đói rồi.” Loan Khúc Cừ không biết vì sao bản thân có thể không cần mặt mũi như thế nữa, không đợi nàng tiếp đãi đã đi qua người nàng ấy mà bước vào phòng bếp, lại đi về phía cửa hàng bên cạnh. Nhưng cô đi được hai bước thì mím môi lại than thở: “Bàn của tôi toàn là sủi cảo, cô thu dọn chút đi.”
Tiếng kêu la của cô khiến cho Lộ Chức Tri đi phía sau phải hối hận, hối hận nàng không nên mềm lòng mà mời cô tiến vào ăn sủi cảo, cái gì gọi là bàn của cô? Trên bàn có tên của cô hay sao? Xoa xoa hai bên thái dương, dựa theo nguyên tắc dẫu sao cô vẫn là một vị khách, bản thân là bà chủ, nàng nhẫn nhịn ý muốn đuổi cô ra ngoài rồi bước qua lấy bột và bánh đã gói ở trên bàn để sang bàn bên cạnh, đi vào bếp lấy khăn ra lau bàn và ghế cho cô.
Loan Khúc Cừ ngồi xuống giống như một nữ hoàng nhỏ kiêu căng ngạo mạn, khóe miệng nhếch lên, đối diện với đôi mắt trong veo như mực của Tiểu Tri, cô cười cười nói: “Sủi cảo chiên khá ngấy miệng, thêm một chút rau xanh đi, thêm một lon bia sẽ càng ngon hơn.” Khóe miệng cong lên một cách hoàn hảo, ý tứ sâu xa lại không kiêng kỵ gì trừng mắt với nàng.
Làm sao cô có thể thua Tiểu Tri về bản lĩnh lườm người khác cho được? Ha ha ha.
“Trước tiên phải nói rõ, sủi cảo chiên của tôi là để cho nhân viên của tôi ăn.” Không muốn quản cô, Chức Tri, nói xong không nhìn lại mà bước vào bếp bắc chảo nóng để chiên sủi cảo.
Một lúc sau, tiếng sủi cảo chiên vang lên, hương thơm tràn ra, nhanh chóng chiếm lấy mọi ngóc ngách trong cửa hàng, Khúc Cừ vốn dĩ không thèm ăn, thức dậy không có khẩu vị, chỉ ăn một quả táo giờ đây đã đói rồi, ngửi được mùi thơm không nhịn được mà nuốt nước bọt. Xung quanh không có ai nên cô cảm thấy hơi cô đơn, hai chân tự nhiên đi theo mùi hương, lặng lẽ dựa vào cửa thưởng thức vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Tri khi nàng đang nấu ăn.
Gần đây, thỉnh thoảng cô lại nghĩ tới Tiểu Tri, sau khi nhớ đến là thôi thúc muốn gặp nàng ngay lập tức. Khúc Cừ không rõ tại sao nên cô kết luận tài nấu nướng của Tiểu Tri quá hợp với khẩu vị của cô, có lẽ thứ cô nhung nhớ không phải là Tiểu Tri mà chính là những món ăn do bàn tay khéo léo của nàng nấu ra.
Món mì thịt bò của ngày hôm qua, ăn miếng đầu tiên cô đã nhận ra là của Tiểu Tri, không liên quan gì đến túi đựng đồ ăn cái gì bảo vệ môi trường của tổ chức từ thiện phúc lợi công cộng kia. Một suất mì thịt bò khiến cho tâm trạng của cô dễ chịu, quên đi hậu quả của việc ăn khuya là sẽ tăng cân, sẵn sàng vận động nhiều hơn để bù lại hàng trăm calo mình đã ăn.
Ngay từ đầu nàng đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy, nàng tự nhủ làm lơ, không để ý đến nó, nhưng ánh mắt từ khi xuất hiện chưa từng rời đi, nàng thực sự cảm thấy không thể tự do, nhịn không được phải quay người đuổi cô ra ngoài: “Sủi cảo chiên có rất nhiều dầu khói, cô vẫn nên đi ra ngoài đợi đi, sắp xong rồi.”
“Ở một mình rất nhàm chán, hơn nữa nhìn cô nấu ăn thật sự không phải lo lắng gì cả.” Khúc Cừ đang nói thật, nhìn động tác gọn gàng và linh hoạt của nàng đầy nhịp nhàng và theo trình tự, tâm trạng của cô cũng theo tính cách của Tiểu Tri mà bình tĩnh lại, bình tĩnh như gương, không lo không phiền.
Không muốn quan tâm đến cô nữa, âm thanh của nồi đã thay đổi, kinh nghiệm nói cho nàng biết sủi cảo đã được chiên xong rồi. Nàng nhanh chóng quay lại mở nắp nồi ra, mùi thơm càng trở nên dày đặc và có nhiều tầng, bụng của Khúc Cừ lại réo lên, cô nóng ruột đợi chờ nàng bày sủi cảo ra đĩa kiểu Nhật, sau đó lại cho thêm một bát nước xốt giấm đặc biệt để chấm sủi cảo.
“Xong rồi, ra ngoài ăn thôi.”
Khúc Cừ đi theo sau nàng quay trở lại bàn đã định của cô mà ngồi xuống, vừa định dùng đũa ăn như gió cuốn thì ngước mắt lên nhìn thấy Tiểu Tri lại không ngồi xuống cùng với cô mà lại ngồi ở bàn bên cạnh tiếp tục làm sủi cảo. Chức Tri cảm nhận được ánh mặt dò hỏi của cô, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: “Đĩa này có ba phần cho ba người, để lại một chút cho tôi, tôi vẫn chưa ăn.” Tâm trạng ăn sủi cảm lại biến mất, cô nhìn chằm chằm tốc độ gói sủi cảo của Tiểu Tri, mím môi lại nhìn đĩa sủi cảo ở trước mặt sau đó con ngươi lại sáng lên, cô đẩy bàn qua ngồi cạnh Tiểu Tri.
Sự tiếp cận đột ngột của cô khiến cho mùi nước hoa nhẹ xộc vào mũi, thậm chí nàng còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô truyền đến, nàng không thoải mái dừng tốc độ gói sủi cảo lại rồi hơi nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy, cô không thể ngồi ăn bình thường sao?”
“Ăn một mình giống với kẻ đáng thương, tôi không cần.” Cô thường ăn một mình trong phòng làm việc, đối diện với bốn bức tường, mỗi lần ăn cơm đều không ăn ra mùi vị. “Cô không cần để ý tới tôi.” Khúc Cừ cong mắt cười vui vẻ cầm đũa lên gắp một miếng sủi cảo cho vào trong miệng, vị thịt nồng đậm tươi ngon, cũng không nhiều dầu mỡ, nước sốt giấm đặc biệt rất hợp khẩu vị và trung hòa cảm giác béo ngậy.
Rất nhanh sau đó, cô gắp một miếng khác lên, nhưng thay vì đưa vào miệng, cô lại đưa nó lên môi Tiểu Tri đang chăm chú làm sủi cảo ở bên cạnh. Lông mày của Lộ Chức Tri lại nhíu lên, nàng không thích người khác làm phiền trong lúc mình đang tập trung, không vui nhìn chằm chằm muốn cô biết khó mà lui, thế nhưng nàng lại quên mấy đối phương còn thâm sâu hơn cả mình, căn bản là nhìn chằm chằm không động đậy.
“Đã nói ăn một mình rất đáng thương, không phải cô nói cô vẫn chưa ăn hay sao? Chúng ta cùng nhau ăn, cô chỉ cần động đậy miệng, hai tay có thể tiếp tục gói sủi cảo, một mũi tên trúng hai đích.” Khúc Cừ còn a một tiếng, ra hiệu cho nàng nhanh chóng há miệng ra.
Một tiếng a của cô ở bên tai nghe có vẻ mềm mại lại mang theo chút quyến rũ, Lộ Chức Tri run đến mức lưng phải rùng mình, lồng ngực theo đó mà bị ảnh hưởng đến kích động, âm thanh cổ động khiến nàng há miệng ra, một chiếc sủi cảo ấm nóng nhẹ nhàng được đưa vào, nàng lại nghe thấy đối phương thì thầm ở bên tai của mình: “Thật là ngoan.”
Lần này nghe lại càng nhẹ nhàng, càng mê hoặc hơn nữa.
Chức Tri phân tâm khẽ nheo mắt liếc nhìn vẻ mặt cô ăn uống thỏa mãn cùng với khóe miệng cô bóng dầu một cách rõ ràng rồi thở dài…
Người đẹp, tướng ăn có xấu thì vẫn đẹp.