Tiếng bút ma sát tạo thành mảng âm thanh nhỏ, Triệu Bách Nhã nhìn đồng hồ treo trên tường, bản thân thấy phiền lòng khi thời gian trôi nhanh đến vậy.
“Buổi sáng tốt lành thưa cô.”
Vừa mở cửa trước mặt đã có gia nhân kính cẩn cúi đầu, nhưng Triệu Bách Nhã bình sinh lãnh tính, chỉ nhìn quản gia một cái rồi gật đầu bỏ đi, song những người được phân phó làm việc ở đây cũng rất hiểu chuyện, không cần Triệu Bách Nhã lên tiếng đã lập tức hiểu cô muốn gì.
Một cốc cà phê được chuẩn bị trước khi xe khởi hành, Triệu Bách Nhã thưởng thức hương vị đắng chát trong cốc, ánh mắt đặt trên màn hình điện thoại, ngón tay trượt qua nút nghe.
“Chuyện quan trọng?”
Ngữ giọng quen thuộc của Triệu Bách Nhã khiến Hướng Lam Vân không ngừng vặn vẹo cơ thể, ở bên kia đầu dây cười nói, “Thật ra cũng không quan trọng…” nhưng chỉ cần nghe đến đây Triệu Bách Nhã đã mang điện thoại tắt đi.
Không có âm thanh hồi đáp, Hướng Lam Vân cứ thế đờ mặt ra, mãi tới một lúc mới trút được cơn giận mắng mỏ Triệu Bách Nhã.
“Cái đồ vô lương tâm này!! Cô đùa tôi chắc!!!?” Hướng Lam Vân đá mạnh chân vào bàn, cảm thấy chưa nguôi ngoai cơn giận bèn đá thêm vài cái nữa.
Là giáo sư nổi tiếng của một trường quốc tế hàng đầu, Hướng Lam Vân đáng lẽ phải sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, vậy mà không biết sao chổi từ đâu xuất hiện, Hướng Lam Vân vì nó buộc phải chuyển luôn địa điểm sinh sống, tức tốc quay về Trung Quốc làm giáo sư tạm thời của trường đại học H.
Hướng Lam Vân đỡ trán, nghĩ đến công việc giám sát đứa cháu gái yêu dấu của Hàn Thẩm phải kéo dài thêm một năm, miệng lẩm bẩm đọc kỹ châm ngôn sống “nhẫn nhẫn nhẫn” nhưng chưa tĩnh tâm được bao lâu thì bên ngoài phòng đã vang lên tiếng đùa giỡn.
Nơi này là khu vực nghỉ ngơi của giáo viên, không lý nào có người vô phép, vô tắc đến làm ồn.
Hướng Lam Vân hai tay chắp vào nhau, chờ đợi mãi vẫn thấy tiếng nói chuyện không hề xuyên giảm, rốt cuộc nhịn không được bèn bực bội đứng dậy, hậm hực mở toang cửa phòng bước ra ngoài.
Tiếng mở cửa vang lên khiến mọi người đều nhìn qua chỗ Hướng Lam Vân, trong đó có một đôi mắt rất đặc biệt, thứ khiến bộ não Hướng Lam Vân bất ngờ đóng băng.
Mộ Huyền Noãn luôn như vậy, trước thái độ độc chiếm của bọn họ sẽ hư tình giả ý đón nhận, tuy ngoài mặt biểu lộ sự vui vẻ nhưng trong lòng lại phát sinh cảm giác chán ghét, mà cửa phòng bên cạnh không báo trước bất ngờ mở ra, sự tẻ nhạt bây giờ đã tăng lên vài phần thú vị.
Mộ Huyền Noãn nghiêng đầu, giữ phép tắc chào Hướng Lam Vân.
“Hướng lão sư, thật trùng hợp.”
Hướng Lam Vân là giáo sư ngoại ngữ trong trường, mà người trước mặt là học trò xuất sắc nhất trong lớp cô giảng dạy. Mộ Huyền Noãn có trình độ tiếng Anh rất tốt, thái độ lễ phép, gương mặt xinh đẹp, tóc nâu mắt xanh, dáng người cao gầy, hình thể cuốn mắt cả nam lẫn nữ khiến Hướng Lam Vân nảy sinh hảo cảm, Hướng Lam Vân thậm chí còn để Mộ Huyền Noãn làm trợ lý riêng của mình trên giảng đường. Nhưng bên ngoài chỉ là một lớp vỏ để người khác không phòng bị mình, Mộ Huyền Noãn thực chất đã bày mưu dụ dỗ Hướng Lam Vân, mời gọi lão sư của mình nếm thử mùi vị trái cấm, khiến Hướng Lam Vân lỡ chân bước qua ranh giới, cuốn vào trò chơi tình ái với Mộ Huyền Noãn.
Bây giờ thì hay rồi, dù cho cả hai đã dừng lại nhưng mỗi lần đối mặt Mộ Huyền Noãn, Hướng Lam Vân đều không thoát được cảm giác khó xử.
Hướng Lam Vân nghĩ vẫn nên thôi đi, rõ ràng định kiếm chuyện xả trôi cục tức, ai ngờ lại xui xẻo đụng trúng Mộ Huyền Noãn đang mang tài liệu tới phòng Cố lão sư.
Một buổi sáng không có khởi đầu tốt đẹp, Hướng Lam Vân quyết định quay người trở lại phòng làm việc, làm bạn tốt với tập bài thi của sinh viên, nhưng lúc xoay lưng đột nhiên nghĩ Mộ Huyền Noãn là con gái của Hiệu trưởng, kiêm Hội phó hội học sinh, nếu là vấn đề kia chắc chắn sẽ giúp Hướng Lam Vân giải quyết gọn gàng, vì vậy đã đưa ra một quyết định táo bạo.
“Bạn học Mộ, nếu em không bận thì gặp tôi một chút.” Hướng Lam Vân gấp gáp nói, ngón tay chỉ vào trong phòng, phát tín hiệu cho Mộ Huyền Noãn. “Tôi có chuyện riêng cần nói với em.”
Hiển nhiên đón nhận nhã ý này, Mộ Huyền Noãn không có lý do gì từ chối, chỉ là nụ cười trên môi càng lúc càng sâu. Mà thấy Mộ Huyền Noãn ngoan ngoãn đi vào trong phòng rồi, Hướng Lam Vân liền một bộ nghiệm nghị, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói với những bạn học khác.
“Còn mấy cô cậu về sau giữ ý tứ chút. Đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”
Sau đó quay người đóng cửa phòng thật mạnh.
Từng chỗ, từng ngóc ngách trong căn phòng đã quá quen thuộc, nên khi Mộ Huyền Noãn bước chân vào đây đã không chút e sợ, thoải mái lấn chiếm tiện nghi của Hướng Lam Vân. Đồng thời lúc Mộ Huyền Noãn phát hiện ra mẫu đơn đăng ký phòng của kí túc xá, trên mặt giấy còn khoanh tròn vài chỗ, bản thân đã tốt bụng giúp Hướng Lam Vân mở lời.
“Giáo sư Hướng không phải muốn dọn đến kí túc xá chứ?”
Hướng Lam Vân nhìn yêu nghiệt hưởng thụ trên ghế làm việc của mình, trên tay phe phẩy tang vật chứng quan trọng, nghĩ một chút rồi nhún vai thừa nhận, “Đúng vậy.” Hướng Lam Vân nghiêm túc nói, “Tôi muốn nhờ em giúp mình tìm một căn phòng tốt.”
“Ra đây là câu chuyện riêng của chúng ta sao?” Mộ Huyền Noãn bĩu môi, gương mặt thất vọng nhìn Hướng Lam Vân, “Vậy mà em đã tưởng tượng ra cái khác cơ.”
“Tưởng tượng? Mộ Huyền Noãn, tôi không muốn ôn chuyện cũ với em.” Hướng Lam Vân rùng mình, nhanh chóng giúp Mộ Huyền Noãn xóa tan ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Những việc trong phạm vi trường học, tất thảy đều không làm khó được Mộ Huyền Noãn, nhưng phong tình vạn chủng, tình trường kể ra không hết, tốt nhất với Mộ Huyền Noãn nên duy trì khoảng cách.
Hướng Lam Vân đã cắm sẵn một bình nước siêu tốc, vừa hay nước đã sôi liền cẩn thận rót vào ấm trà, thời gian yêu đương biết Mộ Huyền Noãn thích uống đồ ngọt còn chuẩn bị sẵn vài bịch đường, thở dài hỏi, “Em sẽ giúp tôi chứ?”
“Chúng ta nên bàn tới khoản thù lao trước đã nhỉ?”
Mộ Huyền Noãn mỉm cười, nhận lấy tách trà được Hướng Lam Vân rót cho, thân thể không kiềm được phát ra mị lực lôi kéo. Dục vọng lẫn ham muốn trong mắt Mộ Huyền Noãn khiến Hướng Lam Vân không thể duy trì nét mặt bình thường, tiếp đó bạo gan nhắc lại chuyện cũ, “Lam Vân, chị không thấy chúng ta hợp nhau ở rất nhiều phương diện sao?” Ngón tay lướt trên mặt trà rồi vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, Mộ Huyền Noãn chỉ dùng một loại ánh mắt quen thuộc biểu tình, “Chị vẫn còn muốn em chứ?”
Mộ Huyền Noãn dùng cách nói chuyện thân mật, giọng trầm thấp, giống như ma chú khơi gợi khiến Hướng Lam Vân miệng đắng nuốt khan. Tuy nhiên vẫn giữ được cái một đầu lạnh, Hướng Lam Vân tự mình nhéo mạnh vào bắp tay một cái.
“Mộ Huyền Noãn, hiện tại tôi là giáo sư của em. Lúc nói chuyện đừng quên thêm chủ ngữ đàng hoàng.” Bị cơn đau đánh tỉnh, Hướng Lam Vân tinh thần phục hồi, sau đó nghiêm khắc nhắc nhở Mộ Huyền Noãn.
Tuy hai người đã trải qua một quãng thời gian vui vẻ, cùng nhau làm những thứ nên làm, cùng nhau trải nghiệm hết những thứ nên có, nhưng đến cuối Mộ Huyền Noãn vẫn không thể khiến Hướng Lam Vân chiều theo ý mình.
Mộ Huyền Noãn buồn cười nói, “Ây da… Lại khó tính rồi.” Cùng với gương mặt lạnh lùng của Hướng Lam Vân còn quan tâm bảo, “Điểm này trên giường cũng vậy.”
Quả nhiên Hướng Lam Vân đã bị Mộ Huyền Noãn chọc giận, thân thể nghiêng qua chỗ Mộ Huyền Noãn, dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán đối phương.
“Bạn học Mộ. Nếu em ở đây để chọc tức tôi thì mau phắn ra ngoài!”
Mộ Huyền Noãn mỗi lần mở miệng đều nói ra những lời cợt nhả, cái gương mặt không biết xấu hổ đó khiến Hướng Lam Vân nắm chặt tay thành quyền, cảnh cáo Mộ Huyền Noãn một lần cuối.
Hướng Lam Vân sẵn sàng hạ thủ nếu Mộ Huyền Noãn không biết trên dưới, kiên quyết không chịu phối hợp khiến bầu không khí ám muội Mộ Huyền Noãn cố tình tạo dựng bị tiêu tán.
“Được rồi, không chọc chị nữa.” Thì ra trong mắt Hướng Lam Vân, tấm chân tình này vẫn không đủ khiến cô hồi tâm chuyển ý. Vì vậy Mộ Huyền Noãn đành ngừng bông đùa, ánh mắt ẩn nhẫn, mỉm cười hỏi Hướng Lam Vân, “Vậy chị muốn căn phòng thế nào?”
Không phải đã thử hết mọi cách, nhưng Hướng Lam Vân biết Mộ Huyền Noãn sẽ là sự lựa chọn tối ưu nhất.
Hướng Lam Vân tính toán một chút rồi nói, “Tôi cần một phòng đơn. Một nơi riêng tư để làm việc.”
“Phòng đơn sao? Chị không quên kí túc xá bây giờ phải có ít nhất hai người trở lên đó đó chứ?” Mộ Huyền Noãn xé gói đường Hướng Lam Vân để sẵn vào trong tách trà hoa cúc, sau đó dùng muỗng khuấy đều.
Hướng Lam Vân nhìn Mộ Huyền Noãn đã dùng đến bịch đường thứ ba, gần như biến tách trà có vị ngọt thanh mát thành ngọt gắt, trọng điểm nói.
“Không phải em là con gái của hiệu trưởng sao?”
“Con gái hiệu trưởng cũng sẽ gặp rắc rối mà.”
Mộ Huyền Noãn khuấy tan đường, thật sự không định nói mình là trường hợp đặc biệt, vậy nên Hướng Lam Vân buộc phải chọn một phương án dự phòng, đáy mắt phức tạp hỏi Mộ Huyền Noãn.
“Vậy phòng cho hai người thì sao?”
“Kỳ này đã hết phòng dành cho hai người rồi.” Mộ Huyền Noãn uống trà, mùi vị rất vừa ý mình, sau đó lặng lẽ quan sát phản ứng của Hướng Lam Vân mỉm cười nói tiếp, “Nhưng em có thể sắp xếp một phòng bốn người cho chị.”
Nghe tới đây Hướng Lam Vân liền trầm mặc.
Bán mạng tới Trung Quốc, đổi cả chuyên ngành, một năm 365 ngày không ngừng học hỏi để thích ứng, nhưng chỉ cần là việc liên quan tới đối phương, Hướng Lam Vân liền mất nhiều ngày để suy nghĩ. Mà mãi chìm đắm trong không gian riêng biệt, Hướng Lam Vân đã không để ý tới Mộ Huyền Noãn từ lúc nào đã nhoài người qua phía mình, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Hướng Lam Vân lên, môi đỏ chỉ cách mặt Hướng Lam Vân một gang tấc.
“Chị nghĩ tới ai vậy?”
Hoàn hồn, thân thủ linh hoạt vội vàng đè tay Mộ Huyền Noãn xuống dưới bàn, Hướng Lam Vân dùng tay còn lại đưa ra trước đẩy mặt Mộ Huyền Noãn ra xa.
Hướng Lam Vân sắc mặt kinh ngạc, giật mình hỏi, “Em định làm gì thế?”
Qua khe hở của ngón tay, Mộ Huyền Noãn nhìn thẳng vào mắt Hướng Lam Vân, sau đó nhẹ mang bàn tay Hướng Lam Vân rời khỏi khuôn mặt mình.
Mộ Huyền Noãn nhẹ mân mê động chạm, thưởng thức bàn tay mềm mịn của Hướng Lam Vân, mang hơi nóng của giọng nói phả vào lòng bàn tay đối phương.
Mộ Huyền Noãn thắc mắc, “Em cũng tự hỏi mình nên làm gì đây?”
Đôi mắt ấy chứa đựng hàm ý không hề tốt đẹp, cũng không quan tâm tới đánh giá của Hướng Lam Vân, Mộ Huyền Noãn khiến Hướng Lam Vân trong đầu có tiếng nổ mạnh, nhất thời nóng mặt, nhanh chóng giãn ra một khoảng cách nhất định với Mộ Huyền Noãn.
Hướng Lam Vân biểu cảm sống động không thể tiếp tục duy trì nhiệt độ bình thường khi ở cạnh Mộ Huyền Noãn, bất an muốn đuổi người.
“Không phải em có việc phải làm sao?” Hướng Lam Vân hé môi nói, “Em mau đi đi. Hôm nay làm phiền em rồi.”
Mang tờ đơn đăng ký kẹp vào cuốn tạp chí, Hướng Lam Vân xoay người đi đến chỗ kệ tủ, để lại Mộ Huyền Noãn đang khó hiểu nhìn theo bóng lưng mình.
Mộ Huyền Noãn trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi vấn, sau đó cánh môi gợi lên độ cong, thấy Hướng Lam Vân đã đủ phân tâm rồi mới đặt câu hỏi.
“Vậy bạn học Triệu không thích phòng bốn người sao?”
Câu hỏi cần lời giải đáp nhất, nếu đặt đúng thời điểm sẽ có được câu trả lời.
Hướng Lam Vân chưa thể ổn định lại cảm xúc, thầm oán vẻ mặt yêu nghiệt của Mộ Huyền Noãn đã khiến mình không giữ nổi bình tĩnh, nhưng đáng trách nhất là lúc nghe Mộ Huyền Noãn hỏi về Triệu Bách Nhã, Hướng Lam Vân đã không giữ được tỉnh táo trả lời.
“Đứa nhóc ấy không dễ dàng hòa nhập đâu. Huống hồ…”
Nói đến đây, lời giả dối và thứ cần che giấu đã bị hoàn toàn phanh phui.
Không gian tĩnh lặng, Hướng Lam Vân cơ thể đông cứng lại, miệng ngậm chặt không dám quay đầu nhìn về phía sau.
Bị coi thành người vô hình, ánh mắt Mộ Huyền Noãn lập tức thâm thúy lên, nghiêng đầu hỏi Hướng Lam Vân.
“Chị không định nói tiếp à?”
Nói gì được chứ? Nói mình lỡ lời sao?
Hướng Lam Vân cảm nhận rõ ánh mắt Mộ Huyền Noãn đang chạy khắp người mình, mà Mộ Huyền Noãn thấy Hướng Lam Vân trở nên gượng gạo bèn mỉm cười chậm rãi xác nhận.
“Suýt chút nữa em còn hiểu nhầm chị lấy cớ để hàn gắn tình cảm giữa chúng ta đấy.” Mộ Huyền Noãn hạ mi mắt nhìn xuống chiếc cốc trà, trêu chọc nói, “Còn nếu muốn giúp bạn học Triệu tìm phòng, nói thẳng sẽ tốt hơn.”
“Tôi không nghĩ em liền đổi ý khi nghe tới cái tên này.” Hướng Lam Vân cố gắng nặng ra nụ cười, thật ra vì biết Mộ Huyền Noãn rất có hứng thú với Triệu Bách Nhã nên mới không nói.
Bàn về nhan sắc, Triệu Bách Nhã là ứng cử viên không hề thua kém Mộ Huyền Noãn dù chỉ một chút, nhưng Triệu Bách Nhã là kiểu người lạnh nhạt vô tâm, luôn thẳng thừng từ chối mọi mối quan hệ xung quanh, vì vậy không có ai tiếp cận được Triệu Bách Nhã.
Giống như một con vịt không bao giờ chạm được vào lông thiên nga, mãi dừng chân ở điểm xuất phát.
Nhưng Mộ Huyền Noãn thì khác, Hướng Lam Vân biết Mộ Huyền Noãn đã bước được bước đầu tiên rồi.
Mộ Huyền Noãn duỗi người trên ghế làm việc của Hướng Lam Vân, cánh môi mở ra một chút, lúc này đây nghĩ đến lời Hướng Lam Vân đã nói rất lâu trước đó, nhỏ nhẹ vạch trần, “Không nói đến việc em có đổi ý hay không. Nhưng người luôn phủ nhận mình không quen biết bạn học Triệu, bây giờ lại giúp cô ấy tìm phòng. Chị không phải còn nợ em một lời giải thích sao?”
“Ý đồ của em xấu. Nếu tôi mà nói mình là bà con xa với bạn học Triệu, chắc chắn em sẽ lẽo đẽo theo tôi cả ngày cho xem.”
Bị Hướng Lam Vân nhận định, Mộ Huyền Noãn hờn giận, ngờ vực hỏi, “Chỉ là họ hàng xa thôi sao?”
Hướng Lam Vân nhếch môi cười, đưa ra câu trả lời.
“Tôi biết em nghĩ gì. Rất tiếc em ấy thẳng.”
“Vậy để bạn học Triệu dọn tới chỗ em đi.” Mộ Huyền Noãn khóe môi cong cong, giống như không hề có gì nói, “Thời gian này em không sử dụng phòng của kí túc xá. Sẽ có chút lãng phí nếu căn phòng bị bỏ trống.”
Theo trí nhớ của Hướng Lam Vân, Mộ Huyền Noãn đã chiếm dụng một căn phòng rất tốt ở kí túc xá khu A, nhưng nhớ lại chuyện cũ, Hướng Lam Vân một tay che ngang mặt, biểu cảm dần trở nên khó coi.
Hướng Lam Vân không biết nơi đó thích hợp để ở không.
“Huyền Noãn, em không định cưỡng ép bạn học Triệu đó chứ?”
Hướng Lam Vân ngồi trên bàn làm việc, từ trên cao dõi mắt xuống xuống Mộ Huyền Noãn.
Đôi mắt Mộ Huyền Noãn rất đẹp, màu xanh trong như ngọc, khiến trái tim giấu trong lồng ngực Hướng Lam Vân đập nhanh như hươu chạy.
“Chị hiểu em mà.” Mộ Huyền Noãn đứng dậy khỏi ghế, từng chút tiến đến chỗ Hướng Lam Vân nhỏ giọng nói, “Nếu đối phương không chủ động muốn em. Em tuyệt đối sẽ không làm gì cả.” Mộ Huyền Noãn nở nụ cười mờ ảo, lại một động tác mang môi của mình lại gần môi Hướng Lam Vân, tò mò hỏi, “Vậy chị có muốn em không?”
Hướng Lam Vân để Mộ Huyền Noãn chạm lên người mình, bản thân khẽ vụng trộm nhìn xuống bờ môi căng mọng kia rồi mắng Mộ Huyền Noãn một tiếng.
“Chết tiệt!”
Mùi hương trên người Mộ Huyền Noãn cứ cuốn lấy Hướng Lam Vân không chịu buông. Rốt cuộc Hướng Lam Vân vẫn không nhịn được trực tiếp mang môi mình phủ lên môi Mộ Huyền Noãn.
Không ai không thể động lòng trước cái đẹp, càng khó kiểm soát được bản thân không động tình với Mộ Huyền Noãn.
Hướng Lam Vân luôn muốn Mộ Huyền Noãn. Bây giờ nhìn Mộ Huyền Noãn thế này, lại càng muốn Mộ Huyền Noãn nhiều hơn.