Đai lưng áo tắm không buộc, tùy tiện khoác lên người, Mộ Huyền Noãn trực tiếp quăng cơ thể lên giường, khuôn mặt vùi sâu xuống tấm ga nệm hít thở.
Rãnh ngực và cảnh quan bên dưới không được che kín, trần trụi mát mẻ, Mộ Huyền Noãn cảm giác trong một khắc đã tìm thấy sự tự do.
Vạch ra kế hoạch trong vòng 15 phút, đầu tiên sẽ đi mua sắm ở trung tâm thời trang, sau đó tắm nắng trên bãi cát trắng, tối đi bar, tiệc tùng thâu đêm rồi quay trở về khách sạn, ngày mai thì đến sòng bạc nổi tiếng thử vận may.
Mộ Huyền Noãn phấn khích lăn qua lại trên giường, nhưng lúc chuẩn bị xuất phát, không ngờ điện thoại ở dưới gối bỗng rung lên.
Cuộc gọi cắt ngang mạch suy nghĩ, Mộ Huyền Noãn dùng tay mò mẫm, nhíu mày nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, nụ cười trên môi chợt tắt lịm.
Bên kia đầu dây người nọ hỏi.
“Em tới Đài Loan chưa?” Đồng Lạc Uất vắt chéo hai chân ngồi trên ghế, tin tức Mộ Huyền Noãn tới Đài Loan nhanh như vậy, cô không thể không biết.
Mộ Huyền Noãn chôn mặt xuống gối, bộ dạng mệt mỏi thiếu sức sống, dường như đã quên mất lịch trình đầu tiên khi đặt chân xuống Đài Loan, nhưng đây là ngày đầu tiên của tháng nghỉ phép, Mộ Huyền Noãn thực không muốn gán thân trả nợ sớm như vậy.
Mộ Huyền Noãn chán nản mang điện thoại đặt ra xa.
“Này! Em còn ở đó không thế?” Không thấy Mộ Huyền Noãn lên tiếng, Lạc Uất thử gọi thêm vài tiếng.
“Em vẫn đang nghe đây.” Mộ Huyền Noãn mở loa ngoài, thều thào nói.
“Sao giọng em nghe giống mấy oan hồn vất vưởng vậy?” Đồng Lạc Uất khó hiểu đóng văn kiện trên bàn, híp mắt cười hỏi, “Không phải do sắp sửa gặp chị đó chứ?”
“Lâm Thị dàn trận chào đón, khó khăn lắm em mới trốn được vào phòng. Nhưng cũng đúng, người em nên trốn đáng ra là chị mới phải.” Mộ Huyền Noãn dãn gân cốt, vươn tay duỗi người một cái rồi lật mình ngồi dậy.
Nhưng Đồng Lạc Uất không những không tức giận với Mộ Huyền Noãn mà còn cười nhiều hơn, sau đó chú ý đến thời gian đang chạy trên chiếc đồng hồ, thấy còn hai tiếng nữa mới tan làm bèn sắp xếp nói với Mộ Huyền Noãn.
“Nếu biết không trốn được thì em mau chuẩn bị đi. Hôm nay chị nghỉ sớm, muốn cùng em đi ăn.”
“Được rồi, em sẽ lập tức qua chỗ chị.” Mộ Huyền Noãn bước xuống giường, cúi người mở khóa vali lấy ra một bộ quần áo đã xếp gọn bên trong.
Song nghĩ Mộ Huyền Noãn mới tới Đài Loan, sẽ khá bất tiện khi tới Đồng Thị bằng taxi nên Lạc Uất đã thắc mắc hỏi.
“Không phải tôi mới là người tới chỗ em sao? Tôi có xe mà?”
“Em mới mua chiếc Porsche màu đỏ.” Mộ Huyền Noãn khẽ cười, cô ôm bộ quần áo trên tay đi vào phòng tắm, biết Lạc Uất đang lo lắng điều gì liền nói thêm, “Yên tâm, tính mạng của chị sẽ được an toàn khi ở trên xe em”
“Chữ an toàn của em chẳng đáng tin gì cả.”
Đồng Lạc Uất biết Mộ Huyền Noãn thích cảm giác mạnh, vì có lần tới công viên giải trí cùng Mộ Huyền Noãn, lúc đó Mộ Huyền Noãn chỉ chơi mỗi trò đua xe đụng.
Lạc Uất gạt đi ký ức Mộ Huyền Noãn bẻ tay lái, nhấn bàn đạp ga như một kẻ điên, hết lần này đến lần khác tông đầu vào mọi thứ xung quanh, im lặng một hồi rồi ôm mặt khai báo chỗ làm việc.
“Huyền Noãn, nên nhớ trên xe em có hai mạng người đấy.”
Quay lại nhiều năm về trước, khi Đồng Lạc Uất là sinh viên năm cuối còn Mộ Huyền Noãn là sinh viên mới vào trường.
Trong mắt mọi người Mộ Huyền Noãn là hồ ly tinh, kẻ chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác, khiến nhiều nữ sinh sẵn sàng từ bỏ một mối quan hệ, bất chấp qua lại với Mộ Huyền Noãn.
Còn với Đồng Lạc Uất, mọi ngày chỉ dành thời gian trong thư viện để hoàn thành đồ án tốt nghiệp, không quan tâm đến chuyện thiên hạ, chỉ tới khi bắt gặp hình ảnh hai người con gái đang thân mật trong thư viện, Lạc Uất mới biết tới Mộ Huyền Noãn.
Ở cuối tủ sách lý luận văn học, nữ sinh sau khi bị Lạc Uất bắt gian bèn xấu hổ, ngượng ngùng nói xin lỗi Lạc Uất. Nhưng khác với biểu hiện ngại ngùng khi bị phát hiện, người còn lại chỉ chậm rãi quay đầu nhìn Lạc Uất, bản thân không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ nhẹ đưa ngón tay đặt giữa môi ra dấu im lặng.
Hai nữ sinh hôn nhau trong thư viện là chuyện bất bình thường trong mắt Lạc Uất, nhưng lúc chạm phải đôi mắt xanh như bầu trời của Mộ Huyền Noãn, nhìn cánh môi bị lem son còn đang ẩm ướt, ánh mắt trầm tĩnh của Lạc Uất bỗng có chút phức tạp, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Tuy nhiên khi quay về bàn đọc sách, Lạc Uất vẫn còn thẫn thờ nghĩ về cảnh tượng ban nãy.
Mà cũng không biết vì lý do gì, người đang lởn vởn trong đầu Lạc Uất lại bất chợt xuất hiện trước mắt Lạc Uất, sau khi dùng mu bàn tay gõ nhẹ trên mặt bàn liền tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, khóe môi mang theo ý cười xấu xa hỏi.
“Học tỷ, chỗ này còn trống chứ?”
Kể từ đó, mỗi lần Lạc Uất làm luận văn ở thư viện, đều là Mộ Huyền Noãn tình cờ xuất hiện, sau đó cố ý bắt chuyện, cố ý lấn chiếm tiện nghi của Lạc Uất. Và nếu Lạc Uất không muốn nói chuyện thì Mộ Huyền Noãn sẽ kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa, chờ đến khi Lạc Uất muốn nói chuyện với mình.
Cuối cùng ngoài thời gian nghiên cứu đề án tốt nghiệp, Lạc Uất lúc rảnh rỗi sẽ tốt bụng lên lớp phụ đạo cho Mộ Huyền Noãn, giúp Mộ Huyền Noãn giải quyết các bài tập liên quan đến văn học.
Thẳng thắn mà nói, trình độ học vấn của Mộ Huyền Noãn rất tệ.
Mặt khác khi biết chuyện Mộ Huyền Noãn thường xuyên lui tới thư viện để gặp Lạc Uất, Lâm Phong đã ghen tuông vô cớ, thậm chí còn xúc phạm Mộ Huyền Noãn, nói Mộ Huyền Noãn là loại phụ nữ lăng loàn, đồng tính luyến ái, không cho phép Lạc Uất tiếp tục kết giao với Mộ Huyền Noãn.
Quan điểm bất đồng, không ai chịu nhường ai, đỉnh điểm là khi Lâm Phong nói Lạc Uất cũng giống như Mộ Huyền Noãn, là loại phụ nữ lẳng lơ dễ dàng lên giường với người khác.
Nói đến đây Lạc Uất đã không nhịn được thẳng tay tặng cho gã một cái tát, dứt khoát nói chia tay.
Tình cảm 4 năm cứ vậy chấm dứt, Lạc Uất đứng trên sân thượng lớn tiếng mắng mỏ Lâm Phong mà không ngờ rằng, nơi thoải mái trút giận lại có thêm Mộ Huyền Noãn.
Nghe Lạc Uất mắng chửi gã bạn trai cũ, Mộ Huyền Noãn đang nghỉ trưa sau bức tường đã không kiềm được bật cười, cũng biết sự có mặt của mình đã làm ngắt mạch cảm xúc của Lạc Uất bèn phủi quần áo đứng dậy, đổi chỗ ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh Lạc Uất.
Mộ Huyền Noãn dựa lưng vào hàng rào quanh lan can, với độ cao này khẽ nghiêng mặt nhìn xuống bên dưới, thắc mắc hỏi Lạc Uất.
“Chị sẽ không nhảy xuống đó chứ?”
“Em điên à?!” Lạc Uất tùy ý ngồi xuống cạnh Mộ Huyền Noãn, ngước mặt nhìn lên bầu trời đầy mây, bĩu môi nói, “Tôi chỉ tức vì không đá hắn sớm thôi.”
Dường như gã đàn ông nào cũng sợ bạn gái mình tiếp xúc với Mộ Huyền Noãn.
Mà cũng phải thôi, vì chiến tích đập chậu cướp hoa của Mộ Huyền Noãn, Lạc Uất đã nghe qua rồi.
Lạc Uất lén nhìn Mộ Huyền Noãn đang nhắm hờ mắt, hơi thở đều đều như đang ngủ, suy nghĩ một hồi liền nói.
“Hắn đã nói xấu em đó.”
Mí mắt đang khép hờ của Mộ Huyền Noãn nhẹ nhàng mở ra, đầu nghiêng qua nhìn Lạc Uất, khuôn miệng hơi hé mở nói.
“Em cũng không hề tốt đẹp như chị đã nghĩ.”
Đồng Lạc Uất bĩu môi hỏi, “Vậy điểm không tốt của em là gì?”
Trong đôi mắt như có bọt sóng của biển đang lưu chuyển, trên mặt mang theo một tia nghịch ngợm, Mộ Huyền Noãn nói, “Chắc là cố ý tiếp cận chị.”
Lạc Uất không thể hiểu được hết ý nghĩa trong lời nói của Mộ Huyền Noãn, nhưng biết Mộ Huyền Noãn thường xuyên qua lại với nữ nhân xinh đẹp, vì vậy coi lời này là đùa giỡn, phì cười hỏi.
“Tôi nào có giống mấy người em theo đuổi chứ? Huống hồ em tiếp cận tôi để làm gì vậy?”
Tưởng Mộ Huyền Noãn muốn không khí dễ chịu đã chọc cười mình, nhưng Mộ Huyền Noãn nghe xong liền híp hai mắt, không đợi Lạc Uất kịp phản ứng đã nhích người qua chỗ cô.
“Vẻ đẹp không chỉ là cái vỏ bên ngoài, nó có thể tới từ bất cứ đâu. Nếu là chị thì ở đây.” Ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, Mộ Huyền Noãn nhẹ chạm vào môi Lạc Uất, nhanh như vậy đã lướt ngón tay qua môi đối phương, tùy ý dùng ngón tay búng nhẹ vào trán Lạc Uất, “Là tri thức.”
Khoảnh khắc tiếp xúc với ngón tay vướng hơi lạnh của Mộ Huyền Noãn, trái tim trong lồng ngực Lạc Uất phút chốc đập loạn, miễn cưỡng lắm mới có thể chống chịu được.
Mộ Huyền Noãn thay bạn tình liên tục, tài nghệ hơn hẳn mấy tên cặn bã trong tiểu thuyết, và nếu không mượn hình ảnh Mộ Huyền Noãn viết thành sách cũng hơi phí.
Chưa gặp được ai, mỗi một hành động, mỗi một cử chỉ đều mang đến cho người khác sự thổn thức, Lạc Uất nhăn mii nói, “Em không biết mình là tra nữ đến thế nào đâu.”
“Em biết chứ.”
Mộ Huyền Noãn chống một tay xuống dưới, nghiêng người hẳn qua chỗ Lạc Uất, mái tóc mềm mại rũ xuống, phần thịt non mềm trước ngực hơi hướng ra trước, giống như một con mèo nhỏ đang vờn bé chuột trong lòng bàn tay, thanh âm trầm thấp hỏi Lạc Uất, “Chị có muốn biết thêm không?”
Mùi tóc và mùi cơ thể nghe vô cùng tự nhiên, Mộ Huyền Noãn như một con rắn trườn vào lòng Lạc Uất, khoảng cách giữa hai người khiến bầu không khí xung quanh trở nên mập mờ.
Lạc Uất hổ thẹn, trong một khắc đã có suy nghĩ không đứng đắn với Mộ Huyền Noãn, bản thân quay đầu tránh né, luống cuống che giấu sự thẹn thùng của mình.
“Em đùa thôi.”
Mộ Huyền Noãn xua đi không khí gượng gạo, vừa nói xong thì cũng đứng dậy, nghiêm túc nhìn Lạc Uất, “Dẫu vậy thời gian tới chúng ta không nên gặp nhau.” Mộ Huyền Noãn không chú ý tới sự biến hóa trong mắt của Lạc Uất, quay người nói, “Chị hiểu mà, nếu còn gặp nhau thì những gì sau đó sẽ không còn là trò đùa được nữa.”
Mộ Huyền Noãn nói ra lời này, tốt xấu gì cũng là muốn buông tha cho Lạc Uất.
Ánh mắt dõi theo bóng lưng Mộ Huyền Noãn đang rời khỏi sân thượng, lý trí nói rằng đây là điều tốt, có thể hơi khó khăn nhưng mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo cũ.
Bất kì mối quan hệ nào rồi cũng trở thành người qua đường, không hề giao với nhau. Nhưng một giây, rồi hai giây, cứ vậy khi bóng lưng của Mộ Huyền Noãn đã thoát khỏi tầm mắt Lạc Uất, Lạc Uất bất chợt thay đổi suy nghĩ, tự nói với mình phải nhanh chóng đuổi theo Mộ Huyền Noãn.
Mộ Huyền Noãn bước từng bước một xuống bậc thang, nhìn cái tên của Lạc Uất trong danh bạ đã được mình thêm một chữ X mới tắt điện thoại nhưng bất ngờ rìa áo sau lưng Mộ Huyền Noãn đã bị ai đó giữ lại.
Mộ Huyền Noãn quay đầu nhìn Lạc Uất đang thở dốc, cả người run run như một chú cún bị bỏ rơi, còn chưa kịp hỏi Lạc Uất có sao không thì đối phương đã nói.
“Bây giờ chị không coi đó là trò đùa nữa. Chị… muốn biết!”
Lý trí của Lạc Uất đã hoàn toàn thua cuộc trước cảm tính, dục vọng nhỏ nhoi âm ỉ đã thắng lòng tự trọng, giờ phút này mới nhận ra những lời bạn trai nói rất đúng.
Đồng Lạc Uất tự tẩy não chính mình, quyết định chọn Mộ Huyền Noãn.
Mộ Huyền Noãn ngước mắt nhìn Lạc Uất đang đứng trên mình một bậc thang, mặc thời gian đang trôi qua, nhẹ giọng nghiêm túc hỏi.
“Chị chắc chứ?”
Mộ Huyền Noãn cho Lạc Uất có thời gian suy nghĩ, vì khác với Lạc Uất, Mộ Huyền Noãn là kiểu người sống rất buông thả, và tới một thời điểm nhất định Mộ Huyền Noãn sẽ rời bỏ Lạc Uất.
Mộ Huyền Noãn không muốn trói buộc bản thân ở trong một mối quan hệ, vậy nên khi đã nói rõ mình là loại người nào, Đồng Lạc Uất càng bị lung lay.
Một người luôn chu đáo với tất cả mọi người, nhưng không không dành cho ai sự quan tâm đặc biệt, và những chuyện sắp tới cũng chỉ nhằm thỏa mãn nhu cầu của bản thân.
Lẳng lặng nhìn Lạc Uất, đợi Lạc Uất trả lời mình, Mộ Huyền Noãn lương tâm bị ánh mắt ấy đâm cho vài nhát dao, đưa ra lời cảnh báo cuối cùng.
“Học tỷ, nếu vì trả thù bạn trai mà chị làm vậy. Chị chắc chắn sẽ hối hận.”
Nhưng Lạc Uất vẫn không hề buông tay Mộ Huyền Noãn, cứ giữ chặt rìa áo như thể sợ Mộ Huyền Noãn chạy mất.
Đồng Lạc Uất không hiểu dũng khí ở đâu nhìn thẳng vào mắt Mộ Huyền Noãn, kiên quyết nói, “Tôi sẽ không rút lại lời mình nói trừ khi em từ chối.” Không trốn tránh nữa, Lạc Uất ngửa đầu nhìn Mộ Huyền Noãn, “Em sẽ từ chối sao?”
Ánh mắt sắc bén của Mộ Huyền Noãn đã mềm dần đi, hành động vẫn dịu dàng như trước, vươn tay nhẹ vuốt tóc sau cổ đối phương.
“Em chưa hề nói mình từ chối chị.” Mộ Huyền Noãn cười một tiếng, âm thanh ấy làm Lạc Uất có chút đỏ mặt, sau đó ngón tay duỗi ra chạm vào đôi môi mềm của Lạc Uất, cái chạm không rời đi nhanh như trước, nụ cười trên môi cũng sâu hơn vài phần.
Dù ở dưới Lạc Uất một bậc thang, nhưng chiều cao vẫn không có sự chênh lệch. Mộ Huyền Noãn vuốt nhẹ một giọt nước còn dính trên lông mi Lạc Uất, tò mò hỏi.
“Chị muốn hôn khi mở mắt sao?”
Mộ Huyền Noãn đưa đầu về trước, hành động như sắp sửa hôn xuống môi Lạc Uất.
Lạc Uất cũng biết Mộ Huyền Noãn chuẩn bị làm gì, thấy Mộ Huyền Noãn vòng tay đặt ra sau gáy mình lên, Lạc Uất bèn hít một hơi sâu rồi nhắm chặt mắt lại.
Hơi thở của Mộ Huyền Noãn ngày càng gần, bờ môi non mềm, bên trong miệng thoang thoảng mùi vị bạc hà the lạnh.
Mộ Huyền Noãn hôn vô cùng dịu dàng, chậm rãi đưa lưỡi vào trong để Lạc Uất thích ứng lấy mình, khiến Lạc Uất không còn ngại ngùng mà thuận theo sự dẫn dắt của Mộ Huyền Noãn, cơ thể từng chút một nhích người đến gần, muốn cùng Mộ Huyền Noãn hôn sâu.
Để cho Mộ Huyền Noãn đem nụ hôn đưa vào càng sâu, mãnh liệt quấn lấy mình, Lạc Uất có chút gấp gáp khi lưỡi Mộ Huyền Noãn không hề có ý định dừng lại.
Mộ Huyền Noãn liên tục dò xét, khám phá bên trong, chẳng biết đã qua bao lâu nhưng hai chân Lưu Di bắt đầu mềm nhũn.
Hôn thôi đã khiến cơ thể không còn sức lực, Lạc Uất cố gắng đứng vững nhưng không thể, cho tới khi Mộ Huyền Noãn im lặng nhìn Lạc Uất bị mình đẩy xuống dưới, gương mặt nhuộm một tầng đỏ hồng nằm gọn trong lòng mình, thứ âm thanh nóng bỏng từ lưỡi và môi mới được thay thế bằng giọng nói quen thuộc.
Mộ Huyền Noãn để cho Lạc Uất hít được chút không khí, đưa bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt rồi nâng eo Lạc Uất lên cao, một lần nữa cúi người, dùng lưỡi tách hàm Lạc Uất rồi tiếp tục đưa lưỡi luồn vào trong.
Lần này hoàn toàn nắm sự chủ động, không để Lạc Uất có cơ hội trở mình.
“Em đã nói chị sẽ hối hận.”
Kết thúc nụ hôn, nhìn Lạc Uất trở nên nhạy cảm, chỉ biết ôm chặt lấy mình, Mộ Huyền Noãn lộ ra dáng vẻ thật sự.
Không còn là tiểu học muội Lạc Uất từng biết, đường nét cấm dục hiện rõ trên gương mặt, đến cả cách nói chuyện cũng khác, Mộ Huyền Noãn thanh âm khàn khàn giống như chưa lấy được hơi thở, quyến rũ hỏi Lạc Uất.
“Chị muốn nữa không?”
…….
Mộ Huyền Noãn từ khi tới Đài Loan làm ăn, Lạc Uất đã hồi tưởng không biết bao nhiêu chuyện xấu từng làm với Mộ Huyền Noãn, đâm ra đầu óc không thể tỉnh táo để tiếp tục làm việc.
Đồng Lạc Uất dẹp đống giấy tờ qua một bên, chăm chăm nhìn điện thoại chờ cuộc gọi của Mộ Huyền Noãn, đến khi nhận được rồi thì hai mắt liền híp lại, vui vẻ hỏi thư kí.
“Cô thấy tôi ổn chứ?”
Đồng Tổng hôm nay đã hỏi câu này hơn chục lần, nhưng thư kí vẫn giơ ngón tay cái ra khẳng định.
“Đồng Tổng hôm nay xinh đẹp hơn mọi ngày ạ!”
Đặt lịch ở tiệm làm tóc, trang điểm xinh đẹp, trau chuốt bản thân vào cuộc hẹn sắp tới, Lạc Uất đi ăn với chồng còn chưa thấy sốt sắng như vậy, nên thành thử thư kí có phần lo lắng, trong lòng nghĩ đến việc Lạc Uất lén lút vụng trộm bên ngoài.
May mắn Lạc Uất nói mình chỉ đi gặp học bối, đối phương còn là nữ, nhờ vậy thư kí mới yên tâm thở phào, không cần chuẩn bị sẵn phương án dự phòng.
Công việc để ngày mai giải quyết, Lạc Uất vui vẻ rời khỏi thang máy trong sự hứng khởi, cảnh tượng này trừ bỏ thư ký đã khiến nhân viên Đồng Thị một phen hốt hoảng, không rời mắt khỏi Lạc Uất.
Đồng Tổng gặp mặt lại bạn cũ, người quen của Đồng Tổng là nữ, đáng lẽ không có chuyện gì đáng hóng hớt nếu nữ nhân kia không tháo kính đeo trên mặt xuống, hướng họ mỉm cười.
Mấy cái đầu đang bận thập thò lập tức thụt hết vào bên trong, có người chưa kịp hoàn hồn đã thất thần ngây ra đó.
Đồng Lạc Uất quan sát chiếc Porsche nổi bật nhất trong số những chiếc xe đậu xung quanh Đồng Thị, lúc chuẩn bị gõ cửa kính một vài cái thì Mộ Huyền Noãn đã mở cửa bước ra ngoài.
Chiều cao của Mộ Huyền Noãn vẫn vậy, so với Đồng Lạc Uất có sự chênh lệch rất lớn, khiến Lạc Uất buộc phải ngước mắt lên cao nhìn Mộ Huyền Noãn.
Mộ Huyền Noãn nhuộm tóc tím khói, tỉ mỉ uốn lơi rơi sau lưng, nhưng năm năm không gặp Mộ Huyền Noãn, ngoại trừ chiều cao có phần tăng thêm nhờ giày cao gót và màu tóc bắt mắt này thì thứ khiến Đồng Lạc Uất ghen tị là ngoại hình của Mộ Huyền Noãn vẫn vẹn nguyên không thay đổi, thứ biến Mộ Huyền Noãn trở thành một nữ minh tinh xinh đẹp chứ không phải một nữ doanh nhân thành đạt.
Kí ức của Đồng Lạc Uất vụt chạy nhanh qua đầu, chưa kịp tiếp thu với Mộ Huyền Noãn hiện tại thì bản thân đã bị phong thái của Mộ Huyền Noãn trấn áp.
Khác với Đồng Lạc Uất mặc váy hai dây quyến rũ, Mộ Huyền Noãn dùng nét nhã nhặn trong chiếc váy lưng cao xẻ tà, trên khuôn mặt đeo một cái kính râm tròng vàng.
Mộ Huyền Noãn vừa bước xuống xe đã nở một nụ cười có tính sát thương lớn, tiếp đó là giọng nói quen thuộc khó quen.
“Học tỷ, hôm nay có ai đã khen xinh đẹp chưa?”
Từ bộ đồ Lạc Uất mặc trên người đến cách Lạc Uất trang điểm, Mộ Huyền Noãn không hề tiết kiệm lời khen, nhưng lạ thay, điều bình thường ấy khiến Lạc Uất chưa kịp chuẩn bị tâm lý, đón nhận lời khen có chút gượng gạo.
Lạc Uất kho khan sau đó ưỡn ngực bảo, “Đương nhiên rồi. Tôi đã chuẩn bị từ sáng đấy!”
Thời gian trôi qua khiến Mộ Huyền Noãn ngày càng xinh đẹp và thuần thục, trên người chỗ muốn lồi chỗ muốn lõm đều có, tuy chọn một bộ đồ kín đáo nhưng thân thể không giấu được những đường nét mê hoặc, đặc biệt là khung xương quai xanh tinh tế ẩn khuất sau cổ áo sơ mi.
Lạc Uất không hề ghen tị với Mộ Huyền Noãn của nhiều năm trước, nhưng Mộ Huyền Noãn của bây giờ thật khiến Lạc Uất không ngừng tủi thân và ghen tị.
Mà không để ý Lạc Uất đang phải đấu tranh gìn giữ tuổi trẻ, Mộ Huyền Noãn nhìn về phía cửa ra vào của Đồng Thị, mỉm cười nói.
“Chị có nhiều người hâm mộ thật.”
Chiếc kính râm che gần nửa khuôn mặt được Mộ Huyền Noãn tháo xuống, gương mặt xinh đẹp, màu mắt xanh của người phương Tây, mái tóc bắt mắt khiến Mộ Huyền Noãn thu hút hàng trăm con mắt của người đi đường.
Mộ Huyền Noãn khóe mắt hơi cong lên, nở một nụ cười trên môi.
Lạc Uất còn lạ gì với sức hút của Mộ Huyền Noãn, ánh mắt khinh bỉ nhìn toàn thể nhân viên Đồng Thị nháo nhào cả lên, tặc lưỡi mở cửa xe ngồi vào trong.
“Người hâm mộ của tôi chuẩn bị chèo thuyền qua bên em rồi đấy!” Lạc Uất cẩn thận thắt dây an toàn, dù chuẩn bị tốn công tốn sức cũng không đọ được Mộ Huyền Noãn, thúc giục nói, “Mau đi ăn thôi! Còn ở lại nữa thì tôi sẽ mất hết nhân viên đấy!”
“Trùng hợp Lâm Thị đang thiếu người. Chị hỏi xem họ muốn ứng tuyển vị trí nào?”
Trong phút chốc Mộ Huyền Noãn đã ngồi vào trong ghế lái, cũng làm một động tác thắt dây an toàn, bông đùa hỏi.
Lạc Uất nhìn gương chiếu hậu, thầm nghĩ vị trí nhân sự, trưởng phòng, thậm chí là chức giám đốc đều không có trong nhu cầu.
Với Mộ Huyền Noãn, chẳng ai đơn thuần muốn ứng tuyển vào vị trí công việc thôi đâu.