Anh Quốc 9 giờ sáng, buổi diễn thuyết vừa mới kết thúc đã không thấy James đi đâu cả, nhưng thư kí là người hiểu rõ nhất ông đang làm gì lúc này.
Trong phòng nghỉ, tổng tài ACE ngồi trên chiếc salon màu xanh nhạt, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống bàn cờ.
James một tay chống cằm, tay còn lại giữ lấy quân vua lưỡng lự tìm lối thoát.
Xung quanh bủa vây bởi những con tốt, bây giờ chỉ còn cách lập hàng rào che chắn tạm thời, ấy vậy sự kiên cố không kéo dài được bao lâu khi đối thủ của James đặt quân hậu trên tay xuống.
Chiến thắng vẫn không hề xuất hiện trong ngày hôm nay, Jame cười nhẹ rồi khẽ đặt quân vua nằm xuống, như một hành động hạ cờ trắng đầu hàng.
Ngũ quan thanh tú, dáng người cao gầy, tóc đen dài mang đậm chất của người phương Đông, trên người luôn mang loại khí chất an tĩnh, phong thái khiến người khác không đủ can đảm đối diện.
Tiếp xúc lâu như vậy rồi James mới tìm được cảm giác dễ chịu khi ở cạnh cô, cũng nhân cơ hội sắp xếp lại bàn cờ mà hỏi một số tin tức mình nghe ngóng được.
“Nghe nói sức khỏe của lão Hàn không được tốt? Cô đã biết chuyện này chưa?”
Ngón tay nhấc bổng quân tốt màu đen ngay ngắn đặt nó vào ô vuông, đến khi bày đủ hai hàng ngang cô mới nhẹ giọng trả lời, “Tôi biết.” Người thân gặp nạn nhưng gương mặt vẫn thản nhiên, đối phương ngược lại còn bảo, “Đáng tiếc thật.”
Câu cuối cùng không biết mang hàm ý gì, nhưng nếu đó là ý tốt thì chắc chắn đang gạt người.
Trong phòng chỉ có tiếng quân cờ đặt xuống mặt bàn thủy tinh, bầu không khí giữa James và cô lại rơi vào im lặng.
Bây giờ là lượt đi của James.
Đây là lần đầu tiên James thấy đối phương để lộ sơ hở, sự vui vẻ thoáng chạy qua gương mặt, chớp thời cơ tấn công.
Nhưng lúc chuẩn bị đột phá thành trì bỗng bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, rồi không cần sự cho phép của James, một người phụ nữ chân dài đã tự ý đẩy cửa bước vào.
Thư kí James cúi đầu một góc 90 độ, trên tay ôm một sấp văn kiện, nhỏ giọng hỏi James có thể dành ra chút thời gian kí tá giấy tờ được không.
Bàn tay giữ quân cờ dừng trên không trung, bị người khác quấy rầy trong lúc nghỉ ngơi, James gằn giọng.
“Ana, phép tắc của cô đâu rồi?! Tôi đã cho phép cô vào phòng chưa?!”
Bình thường nếu chỉ có một mình James, ông sẽ thẳng tay ném quân cờ thủy tinh vào mặt người phụ nữ này, nhưng kì lạ là James lại đi quan tâm tới sắc mặt của người đối diện, quân cờ đang đặt trên đỉnh đầu phút chốc hạ xuống, chép miệng phẩy tay bảo.
“Mau cút ra ngoài!”
Sự đố kị không thể che giấu được trong mắt nữ thư kí, lúc bị James quở trách đuổi ra ngoài, cô ta đã không kiềm được sự tức giận, liếc mắt nhìn người đang bình thản uống trà kia rủa thầm.
Còn James sau phút nóng giận qua đi, quân cờ cầm trên tay cũng được di chuyển đến một vị trí mới, mi mắt tràn đầy ý cười nói, “Nè, có nhiều tin đồn về cô lắm đấy.” Mang quân mã của đối phương rời khỏi cuộc chiến, sự tự tin về chiến thắng nằm trong tầm tay khiến James không để ý tới cục diện trận đấu, thư thái nói tiếp, “Cô có muốn nghe không?”
James dám chắc biểu hiện vụng về của thư kí sớm đã bị cô nhìn thấy, nhưng mặc nhiên người nọ vẫn không hề tỏ ra chút quan tâm, thay vào đó bàn tay chậm rãi đưa về trước, dùng ngón tay đẩy nhẹ quân xe lên một ô.
“Chậc chậc!” James không hề lơ là trước nước đi này, tay cầm con hậu nhanh chóng chạy thoát, cảm thấy chiến trường trước mặt đã ổn định mới tiếp tục câu chuyện còn dang dở, “Người ta nói cô ôm được một cái chân lớn. Bên ngoài bóng bẩy bên trong thối nát. Từng đó vẫn chưa khiến cô đủ bận tâm?”
Con người sống dựa trên sự ích kỷ của bản thân, cũng như niềm vui bắt nguồn từ những thứ tầm thường nhất. Sự ưu ái của James đơn thuần là con dao hai lưỡi, dù bản thân không mắc lỗi nhưng không tránh được dư luận, mà nếu đáp trả lại những tin đồn đó bằng sự gay gắt sẽ chẳng khác nào ngầm thừa nhận chúng là thật.
Tin đồn đôi khi nên để nó tự qua đi là cách giải quyết ổn thoả nhất, nhưng có người lại không thích lối suy nghĩ này.
“Ông bận tâm họ nghĩ gì về tôi sao?”
Bây giờ đối phương mới chịu nghe những gì James nói, tuy nhiên phản ứng của cô chỉ qua loa như vậy.
“Đương nhiên rồi.” Nếp nhăn ở đuôi mắt James ngày một rõ khi ông cười sâu, thành ý nói, “Thân là chủ, tôi phải dạy dỗ mấy con chó sủa bậy sủa bạ đó lại chứ?”
James nghĩ ra được vài thứ khá thú vị, sau đó chậm rãi cầm chén trà uống một ngụm, hai mắt nhắm hờ, tậm trạng thả lỏng như đang đợi đối phương nói điều gì đó.
Vậy mà lại nghe được một câu này.
“Chiếu tướng.” Anh Quốc 9 giờ sáng, buổi diễn thuyế
Gương mặt xinh đẹp đó hơi nghiêng qua, lúc di chuyển xong quân tượng tới vị trí E5 cũng là điểm kết thúc.
James quẳng hi vọng thắng được cô sang một bên, bờ lưng dài tuột xuống ghế, không nghĩ bỏ số tiền mua giáo trình lại vô dụng đến vậy.
Từ sau khi ACE nhận thêm vài cái hạng mục lớn, công việc cứ ngày một chất cao như núi.
Là chủ tịch ACE, kiêm giám đốc điều hành nên lịch trình rất dày đặc, cứ tưởng đâu giờ nghỉ trưa có thể thư giãn bằng vài ván cờ nhưng nhìn mọi thứ bây giờ xem.
James chẳng thể cười nổi.
Còn nửa tiếng nữa là tới cuộc họp tiếp theo, James lười nhác nhìn tập văn kiện được thư kí mang đến, chán nản lật giở rồi chú ý đến một tập văn kiện màu vàng.
Là bản hợp đồng mới được James kí và đề án bổ sung theo yêu cầu của đối tác.
Ba năm rót tiền đầu tư, cũng đã lâu như vậy nó mới có chút tiến triển.
“Đúng rồi, sắp tới tôi phải đến Đài Loan một chuyến.” James nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy, trong lòng có chút không vui vẻ nói, “Phiến Trung cũng đang hoạt động ở Đài Loan nhỉ?”
Nhớ về cuộc ẩu đả nhiều năm trước khiến vết thương cũ dưới chân cũng bắt đầu nhói lên.
James dùng ngón trỏ ấn mạnh vào đầu ngón tay, tiếng khớp xương khẽ vang lên, cười hỏi, “Nếu tôi gặp hắn, cô nghĩ tôi có nên tặng hắn ít quà mừng không?
Ở Trung Quốc có rất nhiều thứ James muốn tránh, đặc biệt là những mối quan hệ phức tạp, nhưng bây giờ vì một thương vụ mà đồng ý tới Đài Loan, có khi buộc James giáp mặt kẻ ông ghét nhất, tình huống này làm người đáng lẽ không bận tâm tới chuyện của James khẽ ngước mắt nhìn ông lâu hơn một chút.
“Có gì lôi kéo ông ở đó sao?”
Sớm biết Lâm Thị đã thay đổi cổ đông, hay phần lớn cổ phần đã bị công ty khác nuốt trọn, James nhận ra thứ mình đang cầm trên tay, cốt lỗi quyền lực đã không còn thuộc về chủ cũ. Song ai là cá lớn, ai là cá bé đối với James không còn quan trọng, quan trọng là bản hợp đồng này mang đến quá nhiều lợi ích, vô thưởng vô phạt đưa cho James một khoản lợi nhuận lớn, khiến ông không thể từ chối.
“Thứ lôi kéo được tôi còn gì khác ngoài tiền chứ?” James đóng bản hợp đồng lại rồi đưa qua cho cô, nói cô hãy xem qua.
Ngón tay thanh mảnh hơi duỗi nhẹ, cầm bản hợp đồng trên tay cô liền đọc sơ qua một vài điều khoản, sau đó mi hơi nhướng lên nói, “Có vẻ người này đã tìm hiểu sở thích của ông. Biết ông thích những thứ may rủi nên mới cược lớn như vậy.” Thuận tay cầm lấy con tốt đặt lên bàn cờ ném về phía James, cô lại nói, “Cược ông sẽ tới Đài Loan.”
Là ván cờ đã định sẵn người thắng kẻ thua trong một nước đi, đi sai một bước đồng nghĩa với việc giúp đối phương đạt được mục đích.
James không biết cô đã nhìn thấu được toan tính của đối tác mới, nhưng sau cùng ông không biết mình có nên nói lời cảm ơn cô hay không.
Người ấy nói sẽ tới Đài Loan thay mình.
Jame lỗ tai ù ù, quân cờ được đối phương thẩy qua ông lúng túng bắt lấy, đến khi chụp được xong mới hốt hoảng lên tiếng phản đối, “Không được đâu! Lão Hàn mà biết sẽ xử tôi mất!”
“Ông có thể giữ miệng.”
“Trời đất! Cô nói vậy chi bằng thay lão giết tôi luôn đi còn hơn!”
James không muốn hưởng thọ ở tuổi 55, ông toát mồ hôi như tắm, cố gắng lay chuyển quyết định của cô bằng cách nài nỉ, nhưng tới khi nghe cô nói, ý định muốn cô hồi tâm chuyển ý đã thoáng thay đổi.
Lông mày James chau chặt, sau khi đã im lặng rất lâu đây là câu ông nói.
“Tôi đương nhiên đứng về phía cô.”
Bình thường ánh mắt đó đã rất lạnh, bây giờ trực tiếp nhìn thẳng vào James, giống như nhắc nhở ông biết mình làm việc cho ai.
Đắc tội với cháu gái cưng của lão Hàn là điều không thể, James khổ sở thu hồi ánh mắt, nhưng không để cô tận dụng mình tốt như vậy liền hờn dỗi đưa ra điều kiện.
James rất rõ ràng nói, “Cô sẽ có một trợ lý bên cạnh. Hãy để người đó thông báo với tôi tình hình của cô ở Đài Loan.”
Sợi xích vô hình luôn trói chặt đối phương bằng nhiều cách, không còn lạ lẫm với chuyện này nữa, giọng cô lạnh nhạt bảo, “Đừng bám người quá là được.” Rồi cứ thế mang nước trà thừa đổ vào chậu cây Bonsai trên bàn.
Hai ngày sau James đặt một vé bay tới Đài Loan, cũng thông báo với phía Lâm Thị người mình bổ nhiệm là trưởng phòng thương mại ACE, Triệu Bách Nhã.
Chuyến bay từ Glasgow* tới Đài Loan chừng 15 tiếng đồng hồ, Triệu Bách Nhã dựa lưng vào ghế, tay không ngừng hoạt động trên bàn phím, thi thoảng hơi liếc mắt nhìn sang cô nhóc bên cạnh đang hoạt ngôn bắt chuyện với mình, thầm nghĩ James chắc hẳn đã tìm được một niềm vui mới.
*
Glasgow: Một thành phố của nước Anh
Vài hôm trước James đã tự tin giới thiệu cô bé trợ lý này cho Triệu Bách Nhã.
“Đứa nhỏ này 22 tuổi. Tính tình rất tốt, tay chân linh hoạt rất được việc.”
Đọc hết thông tin ghi trên giấy, ngoại trừ điểm số xuất sắc thì không hề có điểm gì nổi bật. Hơn nữa người này còn là sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường, càng không thể nào là người thân cận của James.
Hứa Gia Mẫn là tên trợ lý của Triệu Bách Nhã, dáng người nhỏ bé cao vẻn vẹn 1m56, tóc rối xù buộc kiểu đuôi gà, áo phông trắng quần jean, nước da bánh mật, trên khuôn mặt đeo một cái kính tròn.
Ấn tượng đầu Triệu Bách Nhã là phản ứng của Gia Mẫn rất chậm, khi trông thấy Triệu Bách Nhã đang âm thầm đánh giá mình, Hứa Gia Mẫn liền đứng đực người ra tận một phút, mãi đến khi James đá nhẹ vào chân Gia Mẫn một cái, đứa nhỏ này mới kịp hoàn hồn, vội vã cúi đầu chào Triệu Bách Nhã.
“Chào chị Triệu, em là Hứa Gia Mẫn. Năm nay vừa tròn 22 tuổi. Sau này mong chị giúp đỡ!”
Hứa Gia Mẫn giới thiệu bản thân như đọc quốc ngữ, hai tay thẳng tắp đặt sát mép quần, chân khép hình chữ V. Hành động chào cờ trước Đảng khiến James không nhịn được ôm bụng cười, còn Triệu Bách Nhã thì vẫn cứ giữ im lặng.
Hai tai Hứa Gia Mẫn đỏ bừng vì tiếng cười giòn tan của James, mà người phụ nữ trước mặt Gia Mẫn không hề có chút phản ứng nào.
ACE không thiếu nữ nhân xinh đẹp, người nào người nấy cũng ngực nở eo thon, dáng đồng hồ cát, nhưng họ đều giống một bình hoa di động, trái ngược với cô.
Tóc đen dài được uốn sóng rơi sau lưng, khuôn mặt là sự pha trộn nét đẹp giữa Đông và Tây, trên người tồn tại một loại khí chất mạnh mẽ khiến Hứa Gia Mẫn ngay từ lần gặp đầu đã không dám nhìn thẳng, tuy không có nét quyến rũ của phụ nữ Anh Quốc, mông to ngực nở nhưng lại cực kì thu hút người nhìn.
Hứa Gia Mẫn kinh ngạc, xác nhận tin đồn không hề điêu toa chút nào. Trưởng phòng Triệu của phòng thương mại là người phụ nữ xinh đẹp nhất công ty, tuy James nổi tiếng là một tên sếp độc tài, tính khí thất thường, lúc nóng giận sẽ dùng vũ lực với nhân viên cấp dưới, ai chạm mặt đều phải khiếp sợ, nhưng nếu James ở cạnh trưởng phòng Triệu khí thế sẽ giảm đi một nửa, mà cảm giác sự áp bức từ người phụ nữ kia mơ hồ còn lớn hơn nhiều so với James, lợi hại đến mức khiến Gia Mẫn từ một người hoạt ngôn bỗng dưng im lặng.
Rõ ràng về cấp bậc thì James là chủ tịch của ACE còn Triệu Bách Nhã chỉ là một trưởng phòng nhỏ, tuy nhiên giờ đây Hứa Gia Mẫn lại có cảm giác dè chừng với cô nhiều hơn.
Nhận thấy bầu không khí đầy sự ngượng ngùng và nghiêm túc, James vỗ nhẹ vào lưng Hứa Gia Mẫn, không khách khí nói thẳng, “Trưởng phòng Triệu có hơi khó gần. Vì vậy mảng ngoại giao bên đó giao cho cô quản lý nhé?”
James đá lông nheo với Triệu Bách Nhã.
Vùng xung quanh lông mày Triệu Bách Nhã thoáng nhăn lại.
“Sếp yên tâm, tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình! Tuyệt đối giúp trưởng phòng Triệu hòa nhập với mọi người!”
“Phụt…!!!!!”
Lần này James không nhịn được nữa đã bật cười, ông thấy mình đã chọn đúng người rồi, mà xui xẻo tiếng động kì lạ do mình phát ra đã khiến Triệu Bách Nhã liếc mắt nhìn qua chỗ này, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống vài nấc.
Rèn sắt cần lửa to, trong phi vụ hộ tống Triệu Bách Nhã, James đã hào phóng nhân ba mức lương cho Hứa Gia Mẫn.
Tuy nhiên có các khoản buộc Hứa Gia Mẫn phải tuân theo.
Thứ nhất, hỗ trợ công việc cho Triệu Bách Nhã 24/24, bất kể đó là việc gì.
Thứ hai, kiêm luôn vị trí hộ lý đời sống thường ngày của Triệu Bách Nhã.
Thứ ba, ghi báo cáo mỗi ngày Triệu Bách Nhã đã làm những gì.
Và quan trọng nhất đừng để Triệu Bách Nhã ghét bỏ gửi về ACE, vì nếu Hứa Gia Mẫn thất bại trong việc làm trợ lý cho Triệu Bách Nhã, cũng đồng nghĩa với việc sẽ bị James đào thải khỏi công ty.
Hứa Gia Mẫn cầm cuốn sổ tay, cẩn trọng ghi chép những thứ cơ bản về Triệu Bách Nhã, trên chuyến bay còn tranh thủ mang theo nghiền ngẫm.
Không ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng bàn phím vang lên đều đặn, Hứa Gia Mẫn lén nhìn Triệu Bách Nhã, nghĩ mãi mới đánh bạo hỏi.
“Có chuyện này… không biết em có thể hỏi chị Triệu vài thứ không?” Hứa Gia Mẫn che mặt bằng cuốn sổ, thấp giọng hỏi nhỏ Triệu Bách Nhã.
Những tiếng lách cách vẫn tiếp tục vang lên, mặt chữ trên màn hình laptop vẫn được ghi đều, lấp đầy cả trang trắng.
Triệu Bách Nhã ngắn gọn nói, “Trong phạm vi cho phép tôi sẽ trả lời em.”
Hứa Gia Mẫn ánh mắt sáng ngời đếm đầu ngón tay. Một ngón rồi hai ngón, sau đó hỏi.
“Vậy em hỏi chị ba câu được không ạ?”
Triệu Bách Nhã im lặng không nói gì.
Tự cho sự im lặng đó là sự đồng ý, Hứa Gia Mẫn hỏi câu đầu tiên.
“Đối với đồ ăn hay đồ uống. Có thứ gì khiến chị không thích hay dị ứng không?”
“Tôi không thích đồ ngọt.”
Hứa Gia Mẫn ghi nhớ, tiếp tục câu hỏi thứ hai.
“Vậy một ngày có 24 tiếng, thời điểm nào chị ghét bị người khác làm phiền nhất?”
“Sau mười giờ tối.”
Hai câu hỏi đã được Hứa Gia Mẫn sử dụng, bây giờ chỉ còn một câu.
Hứa Gia Mẫn thu hết can đảm, hít một hơi sâu hỏi Triệu Bách Nhã.
“Thế chị có không thoải mái ở em điểm gì không ạ?” Hứa Gia Mẫn chột dạ giải thích, “Cái này… em sẵn sàng thay đổi!”
Triệu Bách Nhã nghiêng mặt, tầm mắt lạnh nhạt đảo qua Gia Mẫn, không mất thời gian trả lời.
“Tôi luôn không hài lòng với mọi thứ.” Triệu Bách Nhã thẳng thắn nói, “Càng không hài lòng người khác vì tôi mà thay đổi.”
Sự tập trung đã không còn duy trì được nữa, Triệu Bách Nhã tắt máy tính rồi kết thúc công việc, yên tĩnh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
8h sáng hôm sau, chuyến bay của Triệu Bách Nhã đã đáp xuống sân bay Đài Loan.
Chính vì sự nhanh nhẹn, thể lực dồi dào, Hứa Gia Mẫn đã mang hết hành lý cất lên xe taxi, còn kịp thời chuẩn bị cho Triệu Bách Nhã một cốc cà phê theo đúng những gì James nói.
Là loại cà phê không đường.
Thế nhưng dù Hứa Gia Mẫn đã làm tốt mọi thứ, cũng không nhận được câu khen ngợi nào từ Triệu Bách Nhã.
Cơ hồ phải thừa nhận, không khí trong xe cũng quá ngộp thở rồi, thật sự không thể không mở cửa kính xuống để hít thở khí trời.