Triệu Bách Nhã nghiêng đầu nhìn Hứa Gia Mẫn, thấy Hứa Gia Mẫn cứ chăm chú nhìn điện thoại rồi tủm tỉm cười một mình, giống như thiếu nữ lần đầu biết yêu, không hề quan tâm đến mình. Thậm chí lúc Hứa Gia Mẫn mang theo tài liệu đến phòng Triệu Bách Nhã, thần trí vẫn còn treo ngược lên tận mây xanh, lơ đãng công việc khiến Triệu Bách Nhã phải nhắc nhở tận hai lần.
Từ trước đến giờ Triệu Bách Nhã không thích quản chuyện của người khác, ai cũng có cuộc sống của riêng họ. Chỉ đến khi Gia Mẫn vì đoạn tin nhắn trong điện thoại mà bất giác cười một tiếng, trong ánh mắt Triệu Bách Nhã lúc này mới hiện lên vài tia nghi hoặc.
Mà Gia Mẫn không phải người có giác quan nhanh nhẹn, sau vài lần giật mình lén nhìn Triệu Bách Nhã mới nhận thức rõ cô đang lặng thầm quan sát mình.
Vì sợ chuyện xấu bại lộ, Gia Mẫn vội cất điện thoại vào túi áo khoác, sau đó như tiếng muỗi kêu nhỏ giọng xin lỗi Triệu Bách Nhã.
Bốn bề xung quanh vì một ánh nhìn của Triệu Bách Nhã liền trở nên yên tĩnh, mà như kế hoạch, hôm nay Triệu Bách Nhã sẽ tới Lâm Thị để tham dự một cuộc họp quan trọng.
Thân là người đại diện phía ACE, Triệu Bách Nhã có một sự chuẩn bị khác với thường ngày.
Tóc đen dài mượt, từng nếp tóc uốn xoăn nhẹ rơi trên đầu vai, gương mặt trang điểm nhẹ, nước da trắng ngần, môi đỏ mọng câu người, trang phục được chọn mang mảng sắc trắng thanh lịch, là một chiếc váy bằng lụa bóng tinh tế dài qua đầu gối, cổ áo tròn kín đáo được hoạ thêu mềm mại bằng những sợi chỉ vàng kim, tay áo thiết kế cách điệu bằng việc làm phồng một nửa cánh tay, dồn sự chú ý vào chiếc cổ tay bó kèm đường viền xòe ra hệt như cánh hoa mùa hạ, để lúc men theo cổ tay áo nhìn xuống sẽ thấy chiếc đồng hồ đính đá, nơi lộ ra dưới nước da trắng ngần thêm phần lấp lánh.
Triệu Bách Nhã ngoài đồng hồ là vật tùy thân luôn ở bên cạnh, trang sức đi kèm còn điểm xuyết một đôi bông tai kiểu sợi thạch anh rũ xuống, chiếc eo thon được cố định bằng một bản thắt lưng đen bằng da thanh mảnh không kém phần sang trọng.
Nắng chiều xuyên qua ô cửa kính hất vào người phụ nữ trước mặt, với nhan sắc trời cho đó, Hứa Gia Mẫn buộc phải di dời sự chú ý qua chỗ khác.
Tổng thể cô đọng lại một nét thanh lịch hoàn mỹ, mà những thứ này trong mắt Hứa Gia Mẫn là dáng vẻ của một người thành đạt, cực kì có khí chất.
Hứa Gia Mẫn sợ ngắm nhìn quá lâu sẽ khiến Triệu Bách Nhã quy chụp cho mình là kẻ biến thái, vậy nên sau khi gạt bỏ được hình ảnh Triệu Bách Nhã ra khỏi đầu, Gia Mẫn mới híp mắt cười hỏi.
“Bác tài tới lâu quá chị ha?”
Thái độ Gia Mẫn hệt như đứa nhỏ lén ăn vụng, còn câu hỏi giống như đang mong muốn Triệu Bách Nhã nhanh chóng rời đi.
Trùng hợp lúc Gia Mẫn vừa hỏi xong, điện thoại trong túi áo Gia Mẫn bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc chuông hoạt hình.
Triệu Bách Nhã chỉ đợi có vậy liền nhanh chóng đứng dậy, trên tay cầm tài liệu đã chuẩn bị đi ra ngoài, cúi người xỏ giày.
Ở trước cửa khách sạn, Gia Mẫn tiễn Triệu Bách Nhã lên xe, còn nói lúc tan họp sẽ đến đón Triệu Bách Nhã. Nhưng vốn dĩ việc này lẽ thường tình, không ngờ đối phương bằng một giọng trầm thấp đã lạnh lùng nói.
“Em giải quyết chuyện của bản thân trước đi.”
Triệu Bách Nhã bỏ lại Hứa Gia Mẫn đang ngơ ngác, không biết mình đã làm gì sai. Đến khi taxi chở Triệu Bách Nhã thả ra một làn khói trắng, Gia Mẫn mới một bộ oan ức mang điện thoại trong túi áo nhắn đi một tin trả lời.
Thiếu nữ thiếu oxy thở dài:
“Hình như chị Triệu hiểu nhầm em rồi…”
Tôi rất cao, cũng rất ngạo:
“Chuyện khi nãy bị phát hiện rồi sao?”
Thiếu nữ thiếu oxy:
“Không đời nào! Miếng cơm manh áo của em cả mà! Em hành động rất âm thầm…”
Tôi rất cao, cũng rất ngạo:
“(っ˘▽˘) Vậy em có muốn âm thầm kiếm cơm không? “
“Thiếu nữ thiếu oxy” mặc dù không hiểu tin nhắn của “Tôi rất cao, cũng rất ngạo” nhưng vẫn phấn khích nhập câu trả lời.
“(〃∇〃)ハ(〃∇〃) Yess!!!”
Còn “Tôi rất cao, cũng rất ngạo” thì vui vẻ phóng to tấm ảnh Gia Mẫn chụp trộm Triệu Bách Nhã, giống như bảo bối trân quý cẩn thận lưu giữ bức ảnh vào thư mục riêng.
Tôi rất cao, cũng rất ngạo:
“Sau này sẽ trực tiếp chỉ cho em.”
Dừng cuộc trò chuyện với Gia Mẫn, Mộ Huyền Noãn mỉm cười đặt điện thoại lên mặt bàn trang điểm, trước tấm gương lớn nhẹ với tay ra sau lưng cởi bỏ chiếc váy màu rượu vang ném xuống đất, rồi từ trong tủ đồ chọn cho mình một chiếc sơ mi đen thiết kế cổ chữ V khoét sâu mặc lên người.
Vóc dáng Mộ Huyền Noãn cao gầy, xương quai xanh gợi cảm cùng vòng ngực đẫy đà, chiếc eo nhỏ gọn không bằng một cái ôm được cố định bằng chiếc thắt lưng da đi cùng quần tây đen, dưới chân mang giày cao gót đen 7 phân, một tay chống xuống bàn trang điểm mở nắp son dặm thêm lớp son đỏ lên môi, sau đó mỉm cười với bản thân mình trong gương.
Một nét tự do phong tình xen lẫn vẻ đẹp ma mị, màu mắt xanh phản chiếu qua cặp kính áp tròng, khí chất cao ngạo được đẩy lên cao, giống như một nữ vương quyền quý bước ra từ trong sách. Mộ Huyền Noãn từ đầu xuống chân là một màu thuần đen, chỉ trừ mái tóc tím khói cùng trang sức trên người tô điểm vẻ ngoài huyền bí hút hồn.
Xịt một ít nước hoa lên cổ, là mùi hương tuyết tùng hòa lẫn với hương hoa hồng đỏ. Mộ Huyền Noãn đưa tay vén tóc mai qua mang tai, sau đó bàn tay di chuyển xuống bên dưới lớp áo ngực, dần dần tiến sâu vào bên trong.
Chỉ là muốn chỉnh miếng lót áo sao cho thoải mái nhất có thể, nhưng Mộ Huyền Noãn lại cảm nhận được nhịp tim mình đang đập nhanh hơn bình thường.
“Thôi nào! Mày lại hồi hộp nữa rồi!”
Mộ Huyền Noãn hít một hơi thật sâu, cảm xúc theo tiếng thở dần được ổn định, cuối cùng mang áo vest khoác lên người đi ra ngoài.
Chớp mắt ngày này cũng đã đến, cuối cùng những điều vướng mắc sẽ tìm được lời giải đáp.
————————————–
Từ lúc bước chân vào tiền sảnh, Triệu Bách Nhã không phải không cảm thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, chỉ là Triệu Bách Nhã không hề quan tâm đến họ, trực tiếp bước chân vào thang máy ấn số tầng đi lên.
Cuộc họp diễn ra lúc 5 giờ chiều, tổng bộ Lâm Thị chỉ còn bảo vệ trực an cùng nhân viên kỹ thuật chuyên trách. Cho nên khi thang máy vừa được mở ra, đã có nhân viên được phân công sẵn dẫn Triệu Bách Nhã tới phòng họp.
Rèm máy chiếu được kéo xuống, màn hình mini giấu dưới khay bàn lần lượt được khởi động, quanh chiếc bàn dài hình chữ nhật là 16 chiếc ghế, trên mặt bàn đặt một tấm biển ghi rõ chức danh của từng người tới dự.
Họ ít nhiều đều là tổng tài của các công ty lớn, mục đích chung vì lợi nhuận mà hợp tác với Lâm Thị, không giống như Triệu Bách Nhã thân là người đại diện ACE nhưng mục đích tới Lâm Thị chỉ để tìm thứ cảm giác mới mẻ.
Sau cùng thì việc gì tới cũng tới, khi Triệu Bách Nhã với khí chất bất phàm xuất hiện trong căn phòng, từ sau cánh cửa chậm rãi đi đến ghế ngồi có chức danh “Đại diện ACE” được xếp ngay bên trái ghế ngồi của Hoắc Tổng, sớm đã khiến nhiều người dòm ngó đến.
Trở thành nữ cường nhân được săn đón, Triệu Bách Nhã cúi khẽ đầu, sau đó vẫn dựa theo quy tắc cũ, một mực giữ im lặng không làm phiền tới ai.
Nhưng không mượn lời mà nói, giám đốc Bạch đã thay Triệu Bách Nhã giới thiệu cô với bọn họ, nói Triệu Bách Nhã là trưởng phòng thương mại của ACE, được ACE cử đến công tác ở Lâm Thị trong sáu tháng.
Nếu chưa tính Hoắc Tổng còn vắng mặt thì trong phòng có ba người phụ nữ, nên với số lượng đàn ông chiếm đa số, mà hai người phụ nữ kia địa vị không hề tầm thường, thành thử mọi sự quan tâm đều đổ dồn vào Triệu Bách Nhã, một con mồi béo bở dễ dàng săn bắt hơn.
Danh tính đối phương được giám đốc Bạch tiết lộ, nhận thấy Triệu Bách Nhã không phải là nhân vật đáng gờm, người trong phòng liền lộ ra bộ mặt thật, không hề câu nệ hỏi Triệu Bách Nhã những vấn đề cá nhân. Điển hình như Triệu Bách Nhã đã có người yêu chưa? Triệu Bách Nhã có muốn yêu đương không?
“Bản thân tôi thấy cuộc sống mình khá bận rộn. Chuyện yêu đương chưa có nhu cầu tìm hiểu.”
Triệu Bách Nhã trả lời câu hỏi từ phía đại diện A một cách nhẹ nhàng, nhưng đối phương vờ như không nghe thấy, đối diện sự từ chối thẳng thừng của Triệu Bách Nhã ngang ngược nói.
“Nếu cô Triệu không muốn yêu đương thì mối quan hệ ấy sẽ khá phù hợp nhỉ?” Từ ghế ngồi phía cuối bàn, đại diện A hơi nhoài người ra trước, đôi mắt hắn nhìn Triệu Bách Nhã, cười tà khẳng định, “Tôi hứa sẽ giúp cô Triệu tìm thấy nhiều niềm vui đấy!”
Dùng giọng điệu bông đùa nhưng thực chất đang hỏi cái giá của Triệu Bách Nhã, không nghĩ tiết mục đại diện A mở màn lại khiến cánh đàn ông trong căn phòng trở nên thích thú.
“Ha ha ha! Cậu Lý thật tinh ranh! Chưa gì đã muốn đánh dấu chủ quyền rồi sao?!”
“Tôi thấy mọi người ở đây đều dành cho cô Triệu quá nhiều sự ưu ái rồi! Nhưng mà nữ nhân xinh đẹp như vậy! Tất nhiên phải có sự cạnh tranh công bằng chứ?!”
“Lão Phúc! Ngài đã có tuổi rồi đó!? Còn muốn tham gia sao?”
Đám người đó vin vào cái cớ tranh đoạt mỹ nhân, lần lượt tham gia cuộc mua bán ảo, thật khác với vẻ ngoài hào nhoáng khoác lên mình bộ vest đắt tiền nhưng sự thật trong mắt Triệu Bách Nhã thì là động vật bộ linh trưởng bị nhốt trong sở thú.
Triệu Bách Nhã một mặt lặng thinh để bọn họ tự do tranh luận, giống như một người ngoài cuộc không quan tâm đến đám khỉ ở trong lồng.
Cuộc nói chuyện khiếm nhã nhưng hóa bình thường trong mắt cánh đàn ông được phơi bày ngay trên bàn họp, lần lượt từng người mang ra tiền tài, độ tuổi phù hợp với Triệu Bách Nhã để khoe mẽ, đến khi giám đốc B vỗ ngực đưa ra cái giá trăm vạn tệ để mua một giờ làm việc của Triệu Bách Nhã, Lâm Tịch Ôn đã không nhịn được lên tiếng.
“Mọi người có ý thức được những gì mình đang nói không vậy?!”
Nhưng tưởng đâu họ sẽ biết ý mà im lặng, thì người có tư thù riêng với Triệu Bách Nhã lại không muốn dừng cuộc vui này lại.
“Tôi thấy bình thường mà? Chắc do Lâm Tổng không hiểu cách làm thân của mọi người rồi!” Giám đốc Bạch so vai mỉm cười, sau đó khéo léo nhìn qua chỗ Triệu Bách Nhã.
Đối phương vẫn vậy, dù bị đả kích hay dồn ép vẫn không hề quan tâm.
Triệu Bách Nhã có phần thư thái, sự chú ý rơi vào dòng chữ DEFEAT trên chiếc điện thoại của người phụ nữ ngồi bên cạnh Tịch Ôn. Và dù cho ván game đã kết thúc từ sớm, nhưng những ngón tay ấy vẫn không ngừng nhảy múa trên màn hình điện thoại.
Còn bên này Tịch Ôn không dám nghĩ giám đốc Bạch có ngày bỏ ra ngoài tai lời nhắc nhở của mình, hai chữ “bình thường” của ông ta khiến mọi người xung quanh như mượn gió bẻ măng.
Về mặt giấy tờ thì Tịch Ôn là giám đốc điều hành Lâm Thị, nhưng trước đó đã có thông báo Hoắc Ngôn sẽ toàn quyền quyết định hoạt động của Lâm Thị trong nửa năm, triển khai bước đầu dự án Khẩn Định, lẽ đó quyền hành của Tịch Ôn sẽ bị hạn chế.
Không biết giám đốc Bạch đã lấy được lòng tin này ở đâu, mà trước mặt Tịch Ôn đã tỏ ra thái độ huênh hoang coi thường, tiếc thay xui xẻo cho hắn, sự ngạo mạn này đã khiến cho một vị khách không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Lâm Thị không quản được cẩu sao? Ai lại để nó quay sang cắn chủ thế kia?”
Người cất giọng trên mặt bàn có tấm biển “Đồng Lạc Uất” của Đồng Thị, kiêm nhà đầu tư dự án Khẩn Định.
Lạc Uất không phải người thích tán dóc, lúc vào phòng họp đã trực tiếp mang điện thoại ra chơi game chiến thuật, chưa kể với vị thế của Đồng Thị, đám người trước mắt chỉ là lũ kiến bé nhỏ, sẽ không có chuyện gì nếu Lạc Uất không dành cho họ sự coi trọng nhất định.
Mối quan tâm của Lạc Uất chỉ có Mộ Huyền Noãn, cất công tới tận đây cũng vì Mộ Huyền Noãn hứa sẽ tặng cho Lạc Uất lợi nhuận trong ba quý đầu tiên. Và nếu cái giá đó không quá lớn, Mộ Huyền Noãn sẽ không có hành động điên rồ như hiện tại.
Nhìn Mộ Huyền Noãn chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng, Lạc Uất dở khóc dở cười cầm bút kí xuống. Trong hợp đồng đồng ý thay Mộ Huyền Noãn giữ giùm 15% vốn đầu tư mới vào Khẩn Định, tốt bụng đổi thành vốn góp của Đồng Thị cho dự á, nghiễm nhiên điều đó khiến Đồng Thị trở thành nhà đầu tư trong dự án.
Vậy nên không cần biết trong căn phòng này có những ai, từ nãy đến giờ ra vào bao nhiêu người, Lạc Uất chỉ dán chặt mắt vào điện thoại, nhàn nhã giết thời gian cho tới khi Mộ Huyền Noãn xuất hiện.
Sở hữu đội hình hùng hậu và đặc quyền VIP, còn chiến thuật không hề xài đến, Lạc Uất thoải mái vung tiền khi một mạng ngã xuống liền dùng một ngàn lượng vàng hồi sinh. Nút hồi sinh nhiều lần như vậy được Lạc Uất giữ chặt, chiến thuật của người giàu khiến team bạn sắp sửa đầu hàng, nhưng Lạc Uất không nghĩ nấc thang chiến thắng đang tới gần thì trong phòng truyền đến thanh âm quen thuộc.
So sánh với giọng Mộ Huyền Noãn cũng mang âm hưởng trầm thấp tương tự thì mảng màu sắc này lại vô cùng riêng biệt. Là chất giọng trầm ấm dễ nghe, tưởng như lạc trong biển người cũng không khó để tìm thấy đối phương.
Đối diện ván game còn dang dở, ngón tay cái Lạc Uất rời khỏi nút hồi sinh, còn bản thân thì không kiềm được sự tò mò thử ngước mắt nhìn lên.
Không ngờ ngoài giọng nói đẹp, nữ nhân ấy bằng một ánh mắt đã cướp luôn thần trí của Lạc Uất.
Lạc Uất mặt nghệt như ngỗng, lời vừa khẳng định ban nãy liền nhanh chóng rút lại.
Sự quan tâm không còn dành riêng cho Mộ Huyền Noãn, ánh mắt Lạc Uất sáng như sao trời, ngưỡng mộ quan sát mỹ nhân trước mặt. Nhưng lúc đang suy tính cơ hội bắt chuyện làm quen với Triệu Bách Nhã thì quanh tai Lạc Uất cứ vo ve tiếng ruồi nhặng, đến khi nghe kĩ cuộc đàm thoại mới hiểu ra câu chuyện bản thân đã bỏ lỡ.
Vậy nên Lạc Uất đã có một màn hỏi thăm trước đó.
Lạc Uất híp mắt cười, nhắm vào con cún đang run rẩy xong liền hỏi những người khác khác.
“Còn mấy người là thú vât à?”
Mọi người tập trung đổ dồn ánh mắt về phía Lạc Uất, có người cáu giận định lên tiếng, nhưng sau khi thấy tấm biển Đồng Tổng của Đồng Thị thì cái miệng đang mở kia đã vội vã ngậm chặt lại.
Lạc Uất chống tay lên bàn, mong chờ ai đó sẽ trả lời câu hỏi của mình, song tất thảy đều biết giữ mồm giữ miệng, đặc biệt là giám đốc Bạch, suýt chút nữa đầu đã rụt vào cổ đến nơi.
“Giám đốc Bạch này. Sao lúc tôi bước vào phòng ông không dùng cách làm thân của mình với tôi nhỉ?”
“Đồng Tổng, cô hiểu lầm rồi! Cái này sao có thể…”
Nghe Lạc Uất cười hỏi, ông ta khẩn trương giải thích.
“Nếu vậy người khác có thể sao?” Đồng Lạc Uất cướp lời Bạch Khởi, ánh mắt đảo qua những người khác rồi nhìn Tịch Ôn, ngoắc ngón tay hỏi, “Lâm Tổng có muốn biết tôi xử lý mấy con chó quay lại cắn chủ thế nào không?”
Không cần nghe Tịch Ôn trả lời, Lạc Uất mỉm cười nhìn giám đốc Bạch, nhẹ bẫng nói.
“Tôi ném nó ra ngoài đường. Không cho nó cơ hội quay lại cắn tôi nữa!”
“…”
Lạc Uất cho phép bản thân nhu mềm với Mộ Huyền Noãn, không có nghĩa đối với người khác cũng có thái độ vậy.
Đột nhiên vừa nghĩ tới Mộ Huyền Noãn, trong đầu Lạc Uất đã có được đáp án.
Không phải Lạc Uất đã gặp Triệu Bách Nhã trước đó, mà là vô tình nghe được giọng nói của Triệu Bách Nhã khi Mộ Huyền Noãn mở loa ngoài điện thoại.
Khoảnh khắc xâu chuỗi lại mọi việc, Lạc Uất kinh ngạc nhìn qua chỗ Triệu Bách Nhã.
Trùng hợp phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Ánh nhìn này hình như đã dừng trên người Lạc Uất rất lâu, đến khi bị Lạc Uất phát giác cũng không hề né tránh, thay vào đó còn tặng Lạc Uất một nụ cười phớt trên môi.
Lạc Uất chưa kiểm tra xong giả thiết lại bị nụ cười của Triệu Bách Nhã dậy lên sự nghi hoặc, đến khi nhìn xuống chiếc điện thoại khuôn mặt càng lúc càng khó coi.
Lạc Uất càu nhàu vì bị thua ván game, khuôn mặt dần đen lại.
Mặt khác thấy mọi người khá căng thẳng, một người đã nhanh chóng chuyển chủ đề khác.
“Cuộc họp sắp bắt đầu nhưng Hoắc Tổng vẫn chưa đến nhỉ?
Vấn đề được quan tâm nhất vẫn là sự vắng mặt của Hoắc Tổng, nhưng họ không biết Hoắc Tổng họ chờ đợi, chỉ đứng cách họ có một cánh cửa.
Mộ Huyền Noãn nhìn điện thoại trên tay, đợi đến khi nó ngừng rung lên mới cất trở lại túi áo.
“Anh thấy tôi thế nào?” Mộ Huyền Noãn nghiêng đầu nhìn nhân viên bên cạnh, không báo trước một tiếng rút ngắn khoảng cách, trực tiếp mang đối phương giam vào mắt.
Với đòn tấn công của Mộ Huyền Noãn, nam nhân viên miệng đắng nuốt khan, tay chân run rẩy, đôi mắt không hề né tránh mà dính chặt vào khe ngực quyến rũ của Mộ Huyền Noãn, tới khi ngẩng đầu lên lại bị thần sắc xinh đẹp của Mộ Huyền Noãn làm cho choáng ngợp.
Mộ Huyền Noãn đôi môi đỏ mọng ấy lại tiếp tục nhấn nhá từng chữ, “Tôi xinh đẹp chứ?”
Đòn đánh phủ đầu, kết hợp chất giọng trầm bổng của Mộ Huyền Noãn, hàng phòng thủ cuối cùng của nam nhân viên cũng sụp đổ, bất giác đầu không ngừng gật như bổ củi, trông chả khác gì mấy chú chó đồ chơi trên ô tô.
Viên đá thạch anh tím trên đôi bông tai nhẹ nhàng đung đưa, lấp lánh phát sáng, Mộ Huyền Noãn hài lòng mỉm cười.
4h59 phút, Mộ Huyền Noãn đẩy cửa phòng bước vào.
Cái mở cửa này khiến mọi người trong phòng lần lượt đứng dậy. Mộ Huyền Noãn không lấy làm ngạc nhiên, chuyên nghiệp nở một nụ cười rồi nhẹ giọng nói, “Khiến mọi người phải chờ rồi.”
Tất thảy mọi người chứng kiến cảnh Mộ Huyền Noãn vân đạm phong khinh bước vào phòng, ai cũng bàng hoàng quên luôn việc chớp mắt. Đến cả Tịch Ôn và Lạc Uất thường ngày thân quen với Mộ Huyền Noãn, hiện tại trông thấy Mộ Huyền Noãn chỗ hở chỗ kín còn không khỏi chôn mình trong cảm giác kinh hãi.
Ánh mắt không thể rời khỏi điểm chết người là cặp gò bồng đảo, Lạc Uất thực lòng muốn hỏi Mộ Huyền Noãn có ý thức được mình đang tham dự một cuộc họp quan trọng không?
Đây đâu phải show thời trang?
Nhưng Mộ Huyền Noãn thì không hề quan tâm đến cảm nghĩ của mọi người, ánh mắt quét qua chỗ Triệu Bách Nhã, âm thầm quan sát phản ứng của đối phương.
Là một chút bất ngờ, rồi ngay sau đó rơi vào trạng thái trầm tư vô định.
Mộ Huyền Noãn cười thầm, hình như nhận ra sự trầm tư của Triệu Bách Nhã.
Triệu Bách Nhã vẫn chưa nhớ ra? Nếu vậy Mộ Huyền Noãn đành giúp Triệu Bách Nhã gợi mở một chút ký ức vậy.
Mộ Huyền Noãn nhấc gót giày đi đến ghế ngồi có tấm biển chức danh Hoắc Ngôn đặt cạnh biển chức danh của Triệu Bách Nhã, trước toàn thể mọi người mạch lạc giới thiệu. “Trước khi bắt đầu buổi họp, tôi sẽ chính thức giới thiệu với mọi người.” Lần giới thiệu này Mộ Huyền Noãn đã tập dượt khá nhiều lần, cô rõ ràng nói, “Tôi là Mộ Huyền Noãn, chủ tịch của Hoắc Ngôn. Người sẽ chịu trách nhiệm chính của dự án Khẩn Định.”
Lời vừa dứt đã có tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, duy chỉ có một mình Triệu Bách Nhã là không hề hưởng ứng với lời giới thiệu của Hoắc Tổng.
Một hình ảnh thoáng vụt qua tâm trí, Triệu Bách Nhã quay đầu nhìn rõ Mộ Huyền Noãn.
Tất nhiên Mộ Huyền Noãn không hề rời mắt khỏi Triệu Bách Nhã, nhẹ câu môi cười với cô.
Rốt cuộc Triệu Bách Nhã cũng nhớ ra rồi.
Phỏng vấn nhỏ của tác giả:
Xin hỏi lúc Mộ Huyền Noãn bước vào phòng. Điểm nào trên người cô ấy khiến Trưởng phòng Triệu bị thu hút?
Triệu Bách Nhã trả lời, “Tóc. ”
Người bên cạnh dùng hai tay đỡ ngực, buồn bã nói, “Nhưng chỗ này đáng nhìn hơn mà?”
Triệu Bách Nhã coi thường quay mặt đi.