Vài ngày sau khi sắp xếp lại căn phòng của Mộ Huyền Noãn, Hướng Lam Vân đã thông báo việc này với Triệu Bách Nhã.
Vừa rời khỏi giảng đường, Hướng Lam Vân một tay cầm chìa khóa phòng, tay còn lại thao tác nhanh gọn tìm đến một dãy số, dứt khoát nhấn nút gọi.
Đầu dây bên kia đổ chuông từng hồi, nhịp tim Hướng Lam Vân cũng vô thức trở nên hồi hộp.
“Chuyện quan trọng?” Triệu Bách Nhã vẫn vô tình như vậy, ngữ giọng lạnh lùng nghe máy.
“Trời ạ! Cô còn có thể lạnh nhạt với tôi sao?”
Hướng Lam Vân than thở trong điện thoại, đoạn đường tới phòng làm việc khẽ càu nhàu sự cứng nhắc của Triệu Bách Nhã, nhưng rốt cuộc vẫn là câu hỏi đáng ghét đó.
“Chuyện quan trọng?”
Không chạm mặt nhưng có thể cảm nhận được mùi vị lãnh ngạo từ Triệu Bách Nhã, Hướng Lam Vân thở dài tra chìa khóa vào ổ.
“Tôi đã tìm được phòng rồi.” Hướng Lam Vân nằm dài trên ghế, mất một lúc mới chần chừ nói, “Và cũng tìm được một người bạn phòng cho cô luôn.”
“Bạn cùng phòng?” Triệu Bách Nhã nhất thời im lặng, sau đó hỏi, “Đối phương là người thế nào?”
“Tính cách thân thiện, cả hai cùng trạc tuổi nhau.” Không muốn bật mí quá nhiều, cũng không đủ nhẫn tâm đẩy Triệu Bách Nhã vào cái hố mình đào sẵn, ý tứ Hướng Lam Vân rõ ràng nói, “Nhưng phòng ngừa cô đổi ý, tôi đã thu xếp một nơi ở tốt hơn so với kí túc xá.”
Vạch một con đường thuận lợi và ích phiền phức, tuy nhiên Triệu Bách Nhã vẫn cố chấp dù cho bản thân thuộc kiểu người rất khó sống chung.
Giọng nói Triệu Bách Nhã truyền qua bên kia điện thoại.
“Chúng ta đã quyết định chuyện này rồi.”
Không một tia nghi hoặc và không có sự kiên nhẫn nghe Hướng Lam Vân thuyết phục mình, Triệu Bách Nhã không do dự kết thúc vấn đề này tại đây.
Rốt cuộc lúc Triệu Bách Nhã nhận được chìa khóa phòng từ tay Hướng Lam Vân cũng phải qua ba ngày sau.
———————————-
Móng tay bóng nhuận, đầu ngón tay thon dài, Mộ Huyền Noãn giơ cao bàn tay, quan sát sự hoàn hảo rồi nhẹ mỉm cười, quả nhiên đối với ánh nhìn của người khác không hề chú ý đến. Song như thế nào cũng thấy Mộ Huyền Noãn cười rất quỷ dị, đặc biệt lúc Mộ Huyền Noãn cắt móng tay, ý cười càng lúc càng thêm sâu.
Như đã quen thuộc khách sạn này từ trước, Mộ Huyền Noãn vừa bước chân vào tiền sảnh khách sạn đã ấn thang máy số tầng 17 đi lên.
Từ đầu đến cuối sắc mặt người trong phòng vẫn không chút thay đổi, chỉ tới khi nghe thấy tiếng cửa mở, giữa đôi mày mới xuất hiện một nếp nhăn nho nhỏ.
Mộ Lưu Di hỏi Mộ Huyền Noãn.
“Chị nói hôm nay mình rảnh nhưng sao giờ chị mới tới vậy?”
“Kẹt xe chăng?” Mi mắt Mộ Huyền Noãn khép hờ, trên môi bất giác vẽ một đường cong mờ ảo, bị Lưu Di hỏi tội nhưng vẫn xem như không có gì.
Ngón tay thon dài chạm vào cúc áo sơ mi, cúc đầu tiên nằm trên cổ, rồi chuyển dần xuống ngực, tới khi cúc áo được tháo hết Mộ Huyền Noãn mới đặt bàn tay xuống phía dưới, gỡ bỏ khuy quần.
Khuôn mặt vốn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên nhìn Lưu Di, Mộ Huyền Noãn tò mò hỏi, “Thế em tắm chưa?”
Giữa khe hở của chiếc áo, thứ vốn dĩ được che chắn cẩn thận giờ đây cũng dần lộ diện. Nội y bằng ren hệt như kiệt tác vừa bạo dạn, kích thích những tư tưởng đen tối, vừa làm tăng khoái cảm con người. Đôi chân thon dài, bờ mông căng tròn và cả chiếc quần lót khi Mộ Huyền Noãn tuột theo chiếc quần jean rời khỏi bàn chân. Mộ Lưu Di chính là đang định chất vấn Mộ Huyền Noãn, đột nhiên nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Như chìm vào khí sắc đại dương, để mỹ nhân ngư lôi kéo xuống đáy biển, Lưu Di lúng túng di dời tầm mắt, đặc biệt là thoát khỏi sự cám dỗ ẩn hiện trong mắt Mộ Huyền Noãn.
Giả vờ như chưa hề thấy gì dù cho đã thấy rất nhiều thứ, Lưu Di khoanh tròn chân ngồi yên trên ghế salon, quay đầu coi tiếp chương trình đang phát sóng trên tivi.
“Chờ lâu quá nên em tắm trước rồi.” Cầm lấy remote chuyển sang chương trình khác, Lưu Di lạnh nhạt lên tiếng.
“Em không có kiên nhẫn gì cả.” Mộ Huyền Noãn đi đến ghế sopha, từ phía sau nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của Lưu Di, mê hoặc hỏi, “Thế có muốn cùng tôi tắm thêm lần nữa không?”
Áo lót tuột khỏi đầu ngón tay rơi xuống đùi Lưu Di, Mộ Huyền Noãn nhìn Lưu Di mặt đỏ như một trái cà chua chín, nắm bắt được tâm ngại ngùng của thiếu nữ bèn bảo, “Tôi không khóa cửa đâu. Phòng trừ em đổi ý muốn vào.”
Đưa tín hiệu cho Lưu Di xong, Mộ Huyền Noãn không trêu đùa nữa, thong dong bước vào phòng tắm.
Sau đó, không hề có tiếng đóng cửa nào vang lên.
Lưu Di ngóc đầu nhìn cánh cửa phòng tắm được Mộ Huyền Noãn mở tung, kèm theo tiếng nước chảy vọng ra ngoài phòng khách, bị ham muốn chết tiệt này bán đứng bèn vứt bỏ hết liêm sỉ, nhịn không được nữa tiến vào căn phòng kia.
Trầm mê cơ thể trong nước, cảm nhận được Lưu Di đã bước qua anh giới, rụt rè đứng trước mặt mình, Mộ Huyền Noãn chống một tay lên thành bồn, cánh môi phớt nhẹ lớp son dưỡng, mềm mại nở một nụ cười, “Ngoan lắm.”
Tiếp đó một cái ngoắc tay quen thuộc đã thành công dẫn dụ được mỹ nhân xuống nước với mình.
Nhiều năm trước Mộ Dương Bình mang Mộ Huyền Noãn về Mộ gia, trước đó không ít người bàn tán về xuất thân của cô. Duy chỉ có lão Mộ, bằng đôi mắt tinh tường đã phá lên cười nói với con trai.
“Mày phải làm đến mức này sao?”
Lão Mộ nhìn đứa trẻ gầy gò đứng nép sau lưng Dương Bình, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Là âm thanh khiến người xung quanh phải khiếp sợ.
Trước mặt trẻ con không nên nặng lời, đặc biệt đây cũng là lần thứ hai Dương Bình dùng tính mạng ra uy hiếp lão Mộ.
Ánh mắt kiên quyết không giống như nói suông, lão Mộ sức cùng lực kiệt, trải qua bao nhiêu chuyện đã run rẩy chấp thuận cho đứa trẻ ấy một thân phận và cái tên.
“Mộ Huyền Noãn là tên con bé.”
Nhiều năm sau Mộ Huyền Noãn càng lớn càng xinh đẹp, nếu không bàn về dung mạo thì từ nhỏ đã khéo ăn khéo nói, rất giỏi chiếm được tâm ý nhiều người. Lão Mộ là người đầu tiên bài xích Mộ Huyền Noãn nhưng cũng là người đầu tiên vì Mộ Huyền Noãn mà thay i, thậm chí so với những đứa nhỏ khác, Mộ Huyền Noãn là đứa cháu được ông cưng chiều nhất.
Nhưng rõ ràng đứa cháu duy nhất của lão Mộ là Lưu Di.
Còn nhớ giữa đại sảnh đầy rẫy đám công tử vây kín, trên người phảng phất nhiều loại nước hoa đắt tiền, người người mời rượu đủ loại chuyện trò.
Bữa tiệc được tổ chức rất lớn, ngoài việc chúc thọ trưởng bối còn trông ngóng vào sự xuất hiện của trưởng nam Dương Bình, hay nói đúng hơn chờ ngóng đứa con gái mà Dương Bình che giấu suốt mười năm qua.
Khác với những tình nhân bên ngoài, Mộ Dương Bình là con trai của lão Mộ và Cố phu nhân, người định sẵn sẽ thừa hưởng sản nghiệp của Mộ gia. Song thời điểm này Dương Bình đã ngoài 50 tuổi, trên giấy tờ vẫn chưa hề đăng kết hôn.
Sảnh tiệc vừa được hâm nóng bởi tin đồn, phút chốc lại im bặt trong một khắc.
Thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc nâu gợn sóng, khoác lên mình chiếc váy đuôi cá màu xanh nhạt, đôi mắt trong trẻo như nước, mỉm cười khoác tay Dương Bình bước xuống đại sảnh, sau đó vụt một cái cô xà vào lòng lão Mộ, sủng h hưởng thụ cái xoa đầu của ông.
Mọi người trong bữa tiệc đều trở nên kinh ngạc, miệng mở tròn không khép vào được, nhất là khi lão Mộ, người trông có vẻ mệt mỏi đã cầm lấy mic, thều thào giới thiệu cháu gái mình với toàn thể quan khách dự tiệc, còn cùng Mộ Huyền Noãn cắt bánh kem.
Bữa tiệc ồn ào hơn trước, những người ra vẻ tốt bụng, hỏi han quan tâm Lưu Di đã hòa mình vào trong đám linh cẩu, vây kín Mộ Huyền Noãn, bây giờ chẳng ai còn nhớ còn nhớ đến sự tồn tại của Lưu Di.
Không phải được Mộ gia chống lưng cho sao? Kiêu ngạo làm gì, đắc ý làm gì? Chẳng qua ỷ mình có chút nhan sắc. Dùng lời lẽ ngon ngọt nghiễm nhiên trở thành người nhà Mộ gia? Thật nực cười!
Trong họng như có thứ gì bị nghẹn lại, Mộ Lưu Di nghiến chặt răng, lớn tiếng gọi phục vụ mang thêm rượu đến, nhưng không ngờ người mang rượu là lão dê già, háo sắc Phúc Tào bị người đời đồn thổi.
Bài phát biểu của Dương Bình phần nào giúp Mộ Huyền Noãn thoát khỏi đám đông, bấy giờ cô mới có dịp cởi bỏ chiếc mặt nạ, vui vẻ thưởng thức nốt miếng bánh ngọt trên đĩa.
ở trên ban công tầng hai.
Những người đàn ông mặc vest, những chiếc váy lập lờ đủ màu sắc, Mộ Huyền Noãn ngáp dài một tiếng, trên ban công tầng hai nhàm chán gối đầu lên cánh tay.
Đột nhiên cánh môi không chờ mà cong lên.
Đa phần khách dự tiệc đều là viên chức cấp cao, một số người có gia thế vô cùng lớn. Mộ Huyền Noãn quan sát động thái của người đàn ông đang ép rượu Mộ Lưu Di, tạm thời bỏ qua phút giây hưởng thụ của mình, khoan thai bước xuống lầu.
Đầm đuôi cá thiết kế hở lưng, Mộ Huyền Noãn bước chân nhẹ nhàng đi tới chỗ em họ, câu môi cười.
“Lưu Di, em vẫn chưa đủ tuổi uống rượu đâu.” Mộ Huyền Noãn mang Lưu Di thoát khỏi sự khống chế của ông ta, không nói nhiều cướp lấy rượu trên tay đối phương, ngửa cao cổ uống sạch.
Dốc ngược ly rượu xuống đất, minh chứng không hề bỏ sót một giọt rượu nào trong ly, Mộ Huyền Noãn căn bản không hề quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ chăm chăm nhìn sự phẫn nộ trong mắt Lưu Di, nghểnh cổ cười một cái, “Chú đang tìm em đấy. Đừng khiến chú tức giận.”
Thực chất nếu không gặp Mộ Huyền Noãn, không bị Mộ Huyền Noãn bức đến điên người, có lẽ Mộ Lưu Di sẽ không ghi nhớ cái tên này lâu đến vậy.
Trong nhà vệ sinh, Mộ Huyền Noãn một tay đặt trên thành bồn, dùng hết sức nôn thứ nước trong người ra.
Trên mặt nhuộm một tầng đỏ hồng, Mộ Huyền Noãn mệt mỏi đóng cửa phòng vệ sinh, cẩn thận rửa tay sạch sẽ qua nước lạnh.
“Không phải em bám theo tôi đó chứ?”
Mộ Huyền Noãn nhìn Lưu Di từ phòng vệ sinh cuối đi ra, đoán tiếng nôn thốc nôn tháo kia đã bị nghe thấy hết đi.
Hình ảnh Mộ Huyền Noãn phản chiếu qua tấm gương với mái tóc tán loạn rơi hai bên má, môi đỏ dính chút nước, lông mi cong dài khiến Lưu Di thán phục.
“Ngoài tài ăn nói thì dáng vẻ này của chị thật sự rất mê hoặc.” Mộ Lưu Di nheo mắt nhìn tấm lưng trần của Mộ Huyền Noãn. Một bờ lưng đẹp, rãnh lưng vô hình trơn mượt quyến rũ, bước chân chậm rãi đi tới chỗ Mộ Huyền Noãn, độc miệng nói, “Chả trách bác trai và mọi người đều bị chị quyến rũ. Ai cũng muốn lên giường với chị.”
Mộ Lưu Di tức giận vì Mộ Huyền Noãn lấy đi sự yêu thương của lão Mộ dành cho mình, phẫn nộ khi biết bản thân sắp đánh mất tất cả nhưng không thể nào ngăn cản Mộ Huyền Noãn đoạt lấy chúng.
Mộ Lưu Di không muốn bị coi là vô hình, và sự tồn tại của Mộ Huyền Noãn là mối nguy hại.
Giống như bông hoa làm bằng đá quý được cắm trong một chiếc bình đựng những đóa cúc dại tầm thường. Tất cả chỉ để làm nền, tô điểm cho bông hoa ấy tỏa sáng.
Lưu Di thừa nhận sẽ không thể thắng được Mộ Huyền Noãn, thậm chí còn chả đáng để Mộ Huyền Noãn đặt vào mắt.
“Mộ Huyền Noãn, chị đã ngủ với bác tôi rồi đúng không?”
Trước đây từng châm Mộ Huyền Noãn rất nhiều lần, nhưng không nghĩ lời này đã thành công khiến sự ôn hòa trên gương mặt Mộ Huyền Noãn chợt biến mất.
Thông qua tấm phương phản chiếu, Lưu Di thấy Mộ Huyền Noãn đang nhìn mình chằm chằm, nhưng ngay sau đó Mộ Huyền Noãn chỉ xoay người, mỉm cười rồi lướt đi qua chỗ Lưu Di.
“Em nên ngừng nói hươu nói vượn đi.”
Mộ Huyền Noãn tiếp tục bỏ qua cho Lưu Di như cái cách cô dung túng cho một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ ấy lại phạm sai lầm.
Mộ Lưu Di nói người phụ nữ bỏ rơi Mộ Huyền Noãn là gái gọi, người rẻ rúng như vậy không xứng đáng gọi là mẹ.
Tay đặt trên nắm cửa hơi buông ng, sau đó mang cánh kia đóng vào, còn tiện khóa luôn chốt bên trong, Mộ Huyền Noãn quay đầu nhìn Lưu Di, bỗng chốc một cung giọng Lưu Di chưa bao giờ nghe thấy bất ngờ vang lên.
“Nếu muốn thu hút sự chú ý của tôi thì em đã thành công rồi.”
Sự bất an len lỏi trong mắt Lưu Di khi Mộ Huyền Noãn khóa cửa rồi bước qua chỗ này, sau đó Mộ Huyền Noãn nói, “Tôi ấy, thật sự rất tức giận.”
Mộ Lưu Di chỉ là thùng rỗng kêu to, sự lo lắng, bồn chồn thể hiện rõ trên khuôn mặt khi Mộ Huyền Noãn dồn Lưu Di đến chân tường.
Gót giày cố ý phát ra tiếng động với từng tiếng chạm gót khi Lưu Di lùi người về sau, đến khi bờ lưng đụng trúng bức tường tráng men, Lưu Di không còn chịu được nữa bèn khó chịu hỏi.
“Chị tính làm gì?! Tôi đã nói sai về mẹ con các người sao?”
“Nói không sai.” Mộ Huyền Noãn ghé vào tai Lưu Di nói thầm.”Cái sai là tôi không hứng thú với nam nhân.”
“Đồ điên!! Chị mau tránh qua một bên!!” Mộ Lưu Di tưởng Mộ Huyền Noãn nói đùa, giương nanh múa vuốt cảnh cáo Mộ Huyền Noãn thôi làm trò.
Bị giọng nói trầm thấp của Huyền Noãn thổi vào tai, Mộ Lưu Di nóng ran mặt, vùng người đẩy Mộ Huyền Noãn ra xa, nhưng Mộ Huyền Noãn không giống như những tiểu thư khuê các bình thường, sức lực vốn dĩ rất mạnh, từng chút lấn chiếm tiện nghi của Lưu Di.
Cả người bị ép vào góc tường, lưng Mộ Lưu Di bắt đầu có chút đau, nhưng miệng vẫn không ngừng hét vào mặt Mộ Huyền Noãn, sỉ vả Mộ Huyền Noãn bệnh hoạn biến thái. Cuối cùng Mộ Huyền Noãn không còn giữ được kiên nhẫn, bàn tay giữ chắc lấy cằm Lưu Di, nhăn mày bóp chặt cái miệng nhỏ kia lại.
“Xem ra em tiếp thu rất tệ.”
Mộ Huyền Noãn trong khoang miệng vẫn còn vương vấn mùi rượu nhưng lời nói thì mười phân tỉnh táo, quan sát Lưu Di trang điểm xinh đẹp, bỗng dưng cúi thấp đầu, bờ môi bất ngờ chạm đến vành tai đối phương, sau đó rơi xuống dưới cổ.
Quãng lặng được tạo ra sau hơi thở của Mộ Huyền Noãn, Mộ Lưu Di không dám tin vào cảm giác của mình, đầu óc trống rỗng gấp rút đưa tay đẩy Mộ Huyền Noãn ra xa, vậy mà hai tay lại bị Mộ Huyền Noãn khống chế, cổ tay bị nắm gọn đưa lên đỉnh đầu.
Mộ Huyền Noãn hành động không đúng chuẩn mực, mặc Mộ Lưu Di giãy giụa, động tác ngày càng lấn tới, ngày càng rõ ràng.
Không có dấu hiệu ngừng lại, đầu lưỡi nóng ẩm vẽ một đường đi mờ ảo trên cổ Mộ Lưu Di, môi mút mạnh khiến đối phương khẽ rùng mình.
“Đừng cựa quậy.” Mộ Huyền Noãn nhíu mày, tăng thêm lực đạo lên người Mộ Lưu Di, “Nếu em phản kháng, tôi sẽ làm đau em đấy.”
Mộ Huyền Noãn siết chặt cổ tay Lưu Di, Lưu Di đau đến chau mày, hai chân trở nên mềm nhũn, dẫu có vẫy vùng cỡ nào cũng không thoát được Mộ Huyền Noãn, mặc cho cái lưỡi ướt át kia càn quấy trượt xuống khắp nơi trên cơ thể.
Tóc búi cao bị Mộ Huyền Noãn gỡ bỏ, vài sợi tóc rơi xuống, giấu đi nụ hôn sau cổ, Mộ Huyền Noãn nhìn những vết tích được tóc phủ lấp, hài lòng buông tay Lưu Di ra.
“Em họ à.” Mộ Huyền Noãn dùng chiếc kẹp của Lưu Di búi cao tóc, nhìn Lưu Di ngồi thụp ở dưới đất, mỉm cười vươn tay chạm nhẹ lên môi Lưu Di, “Lần sau nếu cái miệng này còn phát ngôn bừa bãi, tôi sẽ dùng môi mình bịt chặt nó.”
Lần gặp đầu Mộ Huyền Noãn đã thắng thế, về sau vẫn luôn như vậy
Lúc Mộ Huyền Noãn bước ra khỏi phòng tắm, trước mắt đã không còn thấy Mộ Lưu Di đâu nữa.
Áo tắm buộc ngang hông, cả người lưu chuyển vài giọt nước men theo gò má rơi xuống, Mộ Huyền Noãn thư thái bước tới chỗ ban công, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi Lưu Di.
“Em nghĩ gì vậy?”
Nhìn Mộ Huyền Noãn chợt đứng bên cạnh mình, Mộ Lưu Di cười trả lời.
“Còn gì khác ngoài chị chứ!” Mộ Lưu Di nghiêng đầu nhìn Mộ Huyền Noãn, vươn bàn tay chạm vào lên chiếc cổ trắng ngần, lên tiếng trách móc, “Chị vẫn chưa trả em chiếc kẹp tóc ấy thì phải?”
Một lời gợi nhắc quá khứ khiến cho Mộ Huyền Noãn bật cười.
“Không phải tôi đã đền bù những thứ hay ho khác cho em rồi sao?”
Những ngón tay Mộ Huyền Noãn nhẹ vuốt lên mái tóc bóng mượt của Mộ Lưu Di, cánh môi bắt đầu chuyển đến xương quai xanh, há miệng cắn một cái.
Lực cắn mạnh buộc Mộ Lưu Di kêu thành tiếng.
“Đau!!”
Mộ Huyền Noãn môi đỏ mọng, không dày không mỏng, cô không chờ đợi nói, “Em biết tôi không thích nhẹ nhàng.”
“Không được! Chỗ này không thích hợp.”
Mộ Huyền Noãn vẻ ngoài lẫn hành động phóng túng luôn khiến Lưu Di đỏ bừng mặt. Mà trước đó trong phòng tắm Mộ Huyền Noãn không mệt sao, vì vậy Lưu Di đã chụp lấy bả vai Mộ Huyền Noãn, thâm thúy đặt vấn đề.
Bị từ chối bởi ngữ cảnh, Mộ Huyền Noãn lùi một bước chân, nhưng cô không hề chọn từ bỏ mà cởi áo tắm trên người quăng xuống đất.
Từng tấc da thịt phô bày, ngọc quang trên người phát sáng, làn da không tì vết hệt thủy tinh, cơ thể mềm mại như nước dựa hẳn vào người Lưu Di, Mộ Huyền Noãn lại tiếp tục hôn xuống.
Sự thật nếu Mộ Huyền Noãn đã muốn thì Mộ Lưu Di không cách nào cản được, nhưng khi đôi tay lạnh buốt kia chạm đến sống lưng, cơ thể Lưu Di không kiềm được run rẩy.
“Nè, chị không thấy lạnh sao?” Mộ Lưu Di thống khổ nhìn Mộ Huyền Noãn, cả người co rúm.
“Tôi sớm sẽ giúp em nóng lên.”
Bàn tay Mộ Huyền Noãn di chuyển xuống bên dưới, động nhẹ vào bắp đùi Lưu Di rồi tới hông, ngón tay không yên vị tiến vào trong lớp váy ngủ, hư hỏng mà chạm vào vùng tam giác cấm.
Từng động tác của Mộ Huyền Noãn không nhanh không chậm khiến cơ thể Lưu Di trở nên nghe lời.
Váy ngủ bị vén lên cao, bây giờ điều duy nhất Lưu Di làm là thuận theo từng cái chạm kích tình từ Mộ Huyền Noãn.
Lưu Di đôi mắt nhắm nghiền đón nhận sự thăng hoa, hơi thở bị Mộ Huyền Noãn đoạt mất, nhưng chợt bản thân nhận ra điều gì đó, trong phút tỉnh táo Lưu Di mở mắt nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
Phòng Lưu Di thuê ở tầng 20 của khách sạn.
Ngay tức khắc dây thần kinh bị tê liệt đã hoạt động trở lại, Lưu Di sợ sệt hỏi Mộ Huyền Noãn.
“Noãn, làm ở đây sẽ không bị té chết đó chứ?”
Sự quan tâm sống chết này, gọn gàng cắt đứt mạch cảm xúc của Mộ Huyền Noãn.
Hành động đứt đoạn, Mộ Huyền Noãn một nửa mang cơ thể mình ép chặt vào người Mộ Lưu Di, ngón tay chặn giữa môi đối phương, đẩy Mộ Lưu Di tới chỗ thành lan can.
Dùng ngón tay vuốt nhẹ môi Mộ Lưu Di, từ từ trêu đùa ở bên ngoài rồi đưa một ngón, tiếp theo là hai ngón vào sâu bên trong khoang miệng, đến khi thấy đã đủ ướt át rồi Mộ Huyền Noãn mới ghé môi vào tai Lưu Di nhắc nhở.
“Nếu em còn nhiều lời. Tôi sẽ ném em xuống dưới.”
Mà đối diện điều đó Mộ Lưu Di chỉ biết im lặng, để Mộ Huyền Noãn hết lần này đến lần khác thỏa mãn mình.