Chương 4
Đoàn Từ Phang dựa vào tường gần như đứng không vững. Cơn đau vừa rồi khiến nàng cạn kiệt sức lực. Nhưng giờ phút này không chỉ cơn đau đầu hoàn toàn biến mất mà cả người cũng nhẹ hơn không ít. Đoàn Từ Phang không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau khi định thần một lúc cũng bước vào phòng vệ sinh, muốn tìm cô gái kia dò hỏi.
Tuy nhiên trong phòng vệ sinh không có ai. Trước tiên Đoàn Từ Phang lấy nước rửa sạch mồ hôi trên mặt, sau đó đứng ở cửa ra vào chờ.
Qua gần một phút, có tiếng mở cửa, cô gái buộc tóc đuôi ngựa chậm rãi đến đến bồn rửa mặt, Đoàn Từ Phang không phát ra tiếng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn bàn tay cô gái. Bàn tay kia không chỉ đỏ hết cả lên, mà còn đỏ đến mức biến thành màu tím. Khiến người ta kinh hồn bạt vía!
Khang Chi Xuân buồn phiền nhìn bàn tay bị sưng tấy đau đớn của mình. Đây là lần đầu tiên sau khi cô sử dụng năng lực mà bị hiện tượng phản phệ. Có thể thấy sát khí bám trên người chị gái kia khá nghiêm trọng. Lúc này Khang Chi Xuân cảm thấy may mắn bởi vì bản thân đã ra tay giúp đỡ. Bằng không nếu cứ để nó như vậy mà phát triển, không chỉ vận thế của người nọ càng lúc càng kém mà thậm chí là có thể nguy hiểm đến tính mạng!
“Em gì ơi, tay em không sao chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên phía sau khiến Khang Chi Xuân giật mình. Cô nhanh chóng quay đầu lại thì thấy người mà mình mới giải cứu đang đứng phía sau. Cô nhanh chóng giấu tay ra sau lưng. Khanh Chi Xuân vội bịa bừa một lý do: “Không có gì, em… em bị kẹt tay vào cửa, vài ngày sẽ hết thôi.” Nói xong đi qua nàng rời khỏi đó.
Lại là mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, Đoàn Từ Phang nhíu mày. Nàng đầy nghi hoặc khi thấy loại tình huống quái dị như vậy, nhất thời không biết hỏi từ đâu, đành phải đi ra theo.
Buổi tối trở lại kí túc xá nhân viên, Khang Chi Xuân cởi bỏ đôi găng tay trắng vừa mua tạm. Màu của bàn tay đã mờ đi nhiều nhưng vẫn còn đau một chút. Lúc họp buổi trưa và cả lúc làm việc buổi chiều thì dù cô dùng bút để viết hay đánh máy đều rất đau đớn.
Khang Chi Xuân chớp chớp đôi mắt tròn xoe, cô ngồi trên chiếc giường đơn của mình suy xét cẩn thận. Trưa nay cô đã giúp chị gái kia thanh trừ một phần sát khí, nhưng vẫn còn một phần chưa được loại bỏ. Mình vẫn phải giúp tiếp sao?
Cái miệng nhếch lên, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ cay đắng. Khang Chi Xuân khiếp đảm vì lần đầu bị phản phệ. Mặc dù rất lâu trước đây sư phụ đã giải thích, nhưng mà khi thực sự tự mình đối mặt và trải nghiệm mới biết đau đớn đến mức nào. Cô gái mới hai mươi xuân xanh bị dọa thất kinh. Đồng thời sự tự tin từ trước đến nay cũng bị đả kích.
Cô xòe năm ngón tay ra nhìn kỹ, làn da vốn trắng nõn đã lộ ra một màu đỏ sậm, ngoài ra không còn bất kỳ dị thường nào khác. Khang Chi Xuân nắm bàn tay lại, trong đầu cô nhớ lại dáng vẻ chịu đựng đứng dựa vào tường của người nọ, nội tâm dằn vặt! Một lúc sau, cô nằm xuống lấy tay che mặt lại.
Mười giờ sáng thứ bảy.
Tô Chiêu Huệ kéo Khang Chi Xuân, cố gắng đi nhanh hơn, miệng phàn nàn: “Sao cô đi chậm thế? Từ cổng ga tàu điện đến đây không tới năm trăm mét vậy mà đi hết mười phút!”
Khang Chi Xuân bị kéo đi cũng không vui, cô cười cười nói: “Sư phụ của tôi cũng thường ghét bỏ tôi, ông ấy nói tôi giống con trâu già.”
Tô Chiêu Huệ đã quen với việc Khang Chi Xuân mở miệng đóng miệng đều là sư phụ. Cô ấy cũng không hỏi nhiều, dù sao hỏi cũng không có câu trả lời. Cô ấy quay đầu trừng mắt liếc một cái, giọng không vui trả lời: “Câu này không phải khen, cô còn cười được!”
Hôm nay tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần, Tô Chiêu Huệ rủ Khang Chi Xuân đi dạo phố mua sắm. Sẵn tiện cũng muốn bảo cô gái này mua ít quần áo mới. Bằng không trên người cô lúc nào cũng mặc áo phông quần jean, cảm giác thật quê mùa.
Cuối cùng hai người mới đến được phố mua sắm. Tô Chiêu Huệ liếc nhìn một tiệm làm tóc ven đường, chỉ vào hỏi: “Tiểu Xuân, cô có muốn đổi kiểu tóc không?”
Khang Chi Xuân sờ sờ mái tóc đuôi ngựa của mình, chớp mắt mấy cái. Nhiều năm rồi cô mái tóc dài này của cô cũng chưa đổi kiểu. Trước kia ở trên núi có lão sư giúp bọn họ cắt tóc. Khang Chi Xuân không hề có khái niệm gì về vấn đề này. Cô chỉ cần chỉnh lại một chút là tốt rồi.
Thấy Khang Chi Xuân nhìn chằm chằm vào tiệm làm tóc mà không có ý kiến gì, Tô Chiêu Huệ đến gần và hỏi: “Có phải cô đang lo vấn đề tiền bạc không?” Khang Chi Xuân lắc lắc đầu.
Dưới sự sắp xếp của Cao Chân, Khang Chi Xuân ở một trong số ít những ký túc xá miễn phí của nhân viên. Không cần đóng tiền điện nước, hơn nữa nhân viên còn được giảm giá. Ba bữa cơm thì đều giải quyết trong nhà ăn của đài truyền hình. Đồng thời sau khi đi làm cũng bắt đầu có lương. Bản thân cô cũng không quá mức ăn xài phung phí. Khang Chi Xuân cũng không thiếu tiền.
Tô Chiêu Huệ nghi hoặc, thuyết phục thêm: “Vậy tại sao cô không muốn? Trông cô không tệ, nhưng tiếc là kiểu tóc quá nhạt nhẽo, nếu qua bàn tay của nhà tạo mẫu cô sẽ trở nên xinh đẹp hơn.”
Khang Chi Xuân không hứng thú với chuyện trở nên xinh đẹp. Nhưng thời tiết bây giờ rất nóng, dưới núi không thể so với trên núi, làm người ta cảm thấu oi bức khó chịu, cô thật sự muốn cắt ngắn mái tóc của mình. Cô gật đầu đồng ý, tự mình bước vào cửa hàng.
Sau khi Đoàn Từ Phang dành cả buổi sáng để chụp hình cưới bên hồ trong công viên, cô hẹn ngày trả thành phẩm cho cặp đôi. Sau đó cô tính tiền công và dự định hợp tác lâu dài với tiểu Hà, một sinh viên vừa học vừa làm, cùng với hai bạn học của cậu ấy. Rồi tự mình mang thiết bị rời đi.
“Chị Đoàn, hay là em đưa chị về?” Tiểu Hà thấy thân hình Đoàn Từ Phang gầy gò mà mang đồ nặng trong ba lô, còn muốn đi xe buýt, trong lòng nhịn không được liền lên tiếng đề nghị.
Đoàn Từ Phang lắc lắc đầu, tiểu Hà và hai người bạn học mỗi người chạy một chiếc xe máy, “Không cần đâu! Tôi đã quen rồi, các em lái xe cẩn thận.” Tiểu Hà không còn cách nào, chỉ có thể vẫy vẫy tay rồi cũng các bạn rời đi.
Trải qua nhiều năm làm thuê đã tôi luyện ra một Đoàn Từ Phang gầy thì gầy nhưng mà sức lực cũng không nhỏ. Lên xe buýt đông đúc, cô tự giác ôm ba lô trước ngực, cố gắng không cản trở người khác.
Trạm kế tiếp là trạm phố mua sắm. Hơn một nửa người trên xe đã xuống, chỗ trên xe cũng trống không ít. Đoàn Từ Phang tìm một chỗ ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ đã là hai giờ chiều, vừa rồi bận rộn không có thời gian ăn trưa, cô đói đến mức da bụng sắp dính vào lưng. Ngón tay gầy gò ấn lên cái bụng đang đau âm âm. Vốn dĩ Đoàn Từ Phang định nhịn một bữa để tiết kiệm, nhưng đành từ bỏ ý định đó. Nàng biết một khi bị bệnh thì chỉ tốn thêm tiền, có khi còn làm mất thu nhập.
Xuống xe, Đoàn Từ Phang đeo ba lô lên rồi tùy tiện tìm một quán vỉa hè, gọi một tô mì rẻ nhất rồi từ từ ăn. Trước khi ăn xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đoàn Từ Phang bắt máy.
Cục cảnh sát thành phố.
Đoàn Từ Phang vội vàng đi đến cục cảnh sát. Một người đàn ông cao lớn ra tiếp nàng. Hai người lên văn phòng làm việc bộ phận xã hội trên lầu.
Lô Trọng Cương đặt một tập tài liệu trước mặt một người phụ nữ trẻ, trông sắc mặt người phụ nữ cũng không tốt lắm. Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng vẫn từ tốn nói: “Đoàn Ngạn Long là cha cô đúng không? Ba ngày trước, thi thể của ông ta được phát hiện ở cảng thị trấn C, nghi là bị bọn cho vay nặng lãi đánh đến chết, ném xác xuống biển.”
“Ngoài trừ bọn cho vay nặng lãi, ông ta còn thiếu nợ không ít người, chỉ tính sơ cũng gần hai triệu.”
Nhìn thấy sắc mặt người phụ nữ trước mặt ngày càng tái nhợt, Lô Trọng Cương im lặng, đứng dậy đi rót một ly nước ấm lại cho nàng.
Người cha mất tích chín năm cuối cùng cũng có tin tức, nhưng là tin dữ. Không chỉ vậy còn có thêm một đống nợ mới! Đoàn Từ Phang còn chưa kịp đau lòng đã lâm vào khủng hoảng. Hai bàn tay cầm chặt ly nước run run. Vất vả lắm mới sắp trả hết nợ, bây giờ lại gánh thêm khoản nợ nữa? Cơn ác mộng trả nợ chồng chất này rốt cuộc phải kéo dài đến khi nào?
“Cô đừng lo lắng! Chỉ cần cô từ bỏ quyền thừa kế, cô sẽ không cần phải trả số tiền mà cha cô nợ.” Lô Trọng Cương nhạy bén nhìn ra sự hoảng sợ của đối phương, vội bổ sung thêm một câu.
Đoàn Từ Phang đang sợ đến mức không biết làm sao cho phải, nghe câu này, cô hơi giật mình ngẩng đầu lên nhìn người cảnh sát. Trong phút chốc muốn làm rõ ý của anh ta.
Lô Trọng Cương cười cười trấn an: “Cô Đoàn, hôm nay chúng tôi thông báo đến cô chủ yếu chỉ là muốn cô lãnh di thể của ông Đoàn về. Còn vấn đề khoản nợ, cô có thể đến bộ phận tư vấn pháp luật của chúng tôi hỏi.”
Sau khi Lô Trọng Cương phân công một cảnh sát đi cùng Đoàn Từ Phang đến nhà tang lễ, anh ta thu hồi tập tài liệu, một người đồng nghiệp ở bên cạnh đi đến nói: “Vận khí của cô Đoàn này cũng không tệ, ngân hàng ngầm mà cha cô ấy thiếu nợ vừa hay là tổ chức bị thị trấn C điều tra trọng điểm, hôm qua vừa phá được đường dây. Bằng không những người đó cũng chẳng quan tâm đến chuyện thừa kế hay không thừa kế. Chắc chắn sẽ tìm con gái ông ta, ép cô ấy trả.”
Lô Trọng Cương gật gật đầu, chỉ ra cửa, vẻ mặt bất lực, “Cậu xem dáng vẻ của cô ấy, có thể thấy là tình trạng của cô ấy không tốt, nếu cộng thêm món nợ này, tám phần là sẽ bị suy sụp. Người nghiện cờ bạc bản tính khó dời , nhiều nhất chỉ là nhất thời hối lỗi, sau này đa phần đều tái phạm. Có người thân như vậy đối với gia đình mà nói đều là sự đày dọa. Bây giờ người đã chết, coi như là giải thoát cho cô ấy!”