Chương 2: Hoa lê trắng
“Vì sao trời chưa mưa nhỉ?”
Bạch Cáp hầu Thôi Đề ngồi phơi nắng dưới tán cây hoa lê, nghe nàng nói vậy thì mau miệng lên tiếng, miệng ngoác đến mang tai: “Cô nương, sao người lại suy nghĩ lung tung rồi? Trời đang đẹp thế này, mặt trời soi rực rỡ, sao người lại nghĩ đến mưa chứ?”
Cười xong, sắc mặt nàng ấy lại đột nhiên thay đổi. Bạch Cáp đưa tay lên, muốn áp tay vào kiểm tra trán Thôi Đề, rồi lại thấy hành động này không quá phải phép, hai mắt lập tức buồn bã: “Cô nương, người đừng nghĩ đến những chuyện đâu đâu nữa.”
Bạch Cáp chắc chắn Thôi Đề sốt cao một trận nên bị nóng hỏng đầu rồi, nếu không, vì sao từ hôm qua đến giờ, người cứ ‘ngắm’ bức tường kia? Chẳng lẽ cô nương không muốn bị giam trong viện này nữa, muốn đập đầu một cái cho chết đi, để được nhanh đi đầu thai?
Dọa người lại thành dọa mình, Bạch Cáp trở thành một con bồ câu nhỏ run lẩy bẩy. Nàng ấy nói với giọng yếu ớt, dè dặt: “Người nghe nô khuyên một câu đi, cô nương, sống vẫn tốt hơn chết, còn sống là còn cơ hội, nếu người thật sự chết đi rồi, mấy kẻ ở Bắc viện có nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại!”
Thôi Đề quay đầu qua, ngơ ngác nhìn nàng ấy: “Ngươi đang nói mê sảng gì đấy?”
“Nô…”
Bạch Cáp xoa mũi, thầm nghĩ, ‘lời của nô là lời từ tận đáy lòng mà!’
Đừng thấy cô nương là tỷ muội ruột thịt cùng mẹ với thiên kim tiểu thư trong phủ mà nhầm, nếu suy xét cẩn thận, có bảo bọn họ là kẻ thù cũng không quá đáng. Nếu cô nương không còn nữa, đừng nói là cười đến tỉnh, có khi Thôi Tam sẽ chết vì cười luôn cũng nên!
Có người mắt mù mà tâm không mù, nhưng cũng có người đầu óc tỉnh táo, lại không nỡ nói lời thật lòng đã ra đến bên miệng.
Nàng ấy cảm thán thay cho vị chủ tử bị bắt nạt của mình, vờ tự tát bản thân: “Ôi chao, là nô nói bậy rồi, cô nương đừng để trong lòng!”
“Ổ thỏ chúng ta nuôi đâu rồi? Ngươi lén đi thả bọn nó đi.”
“Thả ạ?” Bạch Cáp như nhìn thấy món thỏ nướng thượng hạng đang rời xa mình, trợn tròn mắt: “Vì sao phải thả ạ?”
Vì mấy ngày nữa, Thôi Đại sẽ đến, bọn thỏ sẽ bị ngược đãi đến chết.
Cụt tay, gãy chân, máu chảy đầm đìa – Thôi Đại vừa miêu tả cho nàng nghe, vừa sai người vặn đầu thỏ, cả lớn, cả nhỏ, không con nào tránh được sự độc ác của nàng ta.
“Dạ được, được, được, thả, thả ạ!” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, khớp ngón tay căng lên, Bạch Cáp sợ đến mức không dám hỏi nữa, đứng dậy đi về phía lồng thỏ.
Tấm lưng cứng đờ của Thôi Đề chậm rãi buông thõng, hoa lê bị gió xuân thổi rụng, rơi xuống bờ vai gầy yếu của nàng.
Tóc đen như mực xõa ra, khuôn mặt không có bao nhiêu huyết sắt, lụa trắng phủ lấy đôi mắt, nhưng tất cả lại làm bật lên vẻ yên tĩnh và dịu dàng từ trong xương cốt.
“Cô nương, nô đã về!”
“Thả hết rồi?”
Bạch Cáp gật đầu lia lịa: “Dạ!”
Nàng ấy đáp càng chắc chắn, Thôi Đề càng thấy nghi ngờ: “Không được sót con nào, phải thả hết!”
“Thả, nô thả hết rồi! Thỏ chạy rất sung, phải hăng cỡ chúng ta đấy!” Hai tay nàng ấy lại giữ chặt một con thỏ xám mập mạp. Đồng loại chạy hết rồi, thỏ xám không cam lòng chịu chết, duỗi chân ra giãy dụa.
Thôi Đề im lặng giây lát rồi khẽ than: “Bạch Cáp, ta không nhìn thấy, ngươi không được gạt ta!”
Lời này đã chạm đến nơi mềm mại nhất ở đáy lòng Bạch Cáp, nàng ấy ôm theo con thỏ xám đến trước người nàng, hai mắt cũng đỏ lên như mắt thỏ vậy: “Không phải là nô cố ý muốn lừa cô nương. Ngày mai, ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của cô nương, đây là con nô giữ lại để mừng sinh nhật, không thả được.”
Sinh nhật mười tám tuổi sao?
Thôi Đề bừng tỉnh.
Trước nay, nàng luôn biết Bạch Cáp trung thành, biết nàng ấy không chỉ xem nàng như chủ tử. So với Thôi Đại, Bạch Cáp mới là người thật sự kính trọng mình như muội muội đối với tỷ tỷ.
“Mấy năm nay là ta liên lụy ngươi rồi.”
“Không liên lụy ạ!” Bạch Cáp giữ chặt con thỏ, sợ người kia đang dùng ‘khổ nhục kế’ để khiến mình mềm lòng, lại nói toạc ra hết, rằng ngày mai con thỏ này sẽ bị ‘tế’ vào ‘ngũ tạng’ cô nương nhà mình.
Cách dụ dỗ đã vô ích, Thôi Đề mím môi, kiên nhẫn: “Không phải trong lu còn gạo à?”
Gạo là do Thôi Đại cố ý mang đến hôm qua.
Bạch Cáp giận đến mức gần như òa khóc: “Sinh nhật của cô nương, chúng ta không ăn gạo nàng ta bố thí! Nàng ta đến để làm nhục chúng ta, cô nương đừng để bị ức hiếp!”
Ăn gạo của nàng ta chẳng khác gì sẽ thấp hơn nàng ta một cái đầu!
Nụ cười đang nở bên môi Thôi Đề nhạt đi mấy phần.
Lo vì mình đã nói lung tung, khiến cho chủ tử đau lòng, Bạch Cáp đang định nói thêm mấy câu mềm mỏng, thì Thôi Đề đã nói khẽ: “Gạo là của Thôi gia, dù không được sủng ái, thì ta vẫn mang họ Thôi. Trưởng nữ của Tây Ninh Bá ăn một miếng gạo nhà Tây Ninh Bá, thì liên quan gì đến Thôi Đại?”
“Nàng ta muốn sỉ nhục ta, ta nhất định không được để mất tự trọng. Nàng ta muốn ta chết, ta phải sống khỏe mạnh. Dù có muốn tranh đoạt, ta cũng phải lấp đầy bụng đã!”
Kiếp trước, vì nàng mà con thỏ này chết thảm, kiếp này, nàng mong nó có thể làm một con thỏ béo mập, hạnh phúc.
“Thả nó đi thôi.”
Bạch Cáp bị thuyết phục, buông tay ra. Thỏ xám lại không chạy ngay đi, mà vòng quanh cạp váy của Thôi Đề, cọ vào, rồi mới quay đầu nhanh chóng nhảy vào bụi cỏ, chui vào cái hang không biết đã được xây xong từ lúc nào.
Thôi Đề không nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng Bạch Cáp chính là đôi mắt của nàng. Nàng ấy cười bảo: “Cô nương, nhóc thỏ còn biết cảm ơn cơ đấy!”
“Ừ. Ta đói rồi.”
Khóe miệng Bạch Cáp hơi giật, nàng ấy nghĩ đến việc tổ thỏ mất rồi thì vẫn thấy rất đau lòng.
“Vậy nô đi nấu cơm cho cô nương.”
Nàng ấy nhìn Thôi Đề mấy lần, than thở: “Cô nương quá lương thiện rồi!”
Có tiệc sinh nhật của thiên kim tiểu thư nhà nào lại không bày những của ngon vật lạ chứ? Bây giờ thì hay rồi, chẳng những không có của ngon vật lạ, mà thịt thỏ cũng chạy mất rồi!
Đều cùng một cha mẹ sinh ra… Bạch Cáp kêu oan thay chủ tử: Sao mệnh của chủ tử lại khổ như vậy?
Nàng ấy nén ánh lệ nơi viền mắt, xoay người đi sửa soạn để nấu cơm.
Cô nương nói đúng, gạo là của Thôi gia, cô nương là trưởng nữ Bá gia, ăn gạo nhà mình là chuyện quá bình thường, liên quan gì đến Thôi Đại?
Ngày ba tháng Ba là sinh nhật Thôi Đề, cũng là sinh nhật Thôi Đại.
Bắc viện cực kỳ náo nhiệt. Vợ chồng Tây Ninh Bá tổ chức tiệc mừng sinh nhật linh đình cho cô con gái cưng, tuyệt chẳng ai nhớ đến cô nương mù lòa trong căn nhà ngói bể ở Nam viện.
Dù vô tình nhớ đến, họ cũng sẽ thấy không đáng nhắc.
Một người mù.
Trời sinh bị cha mẹ xem như mầm tai họa, không may mắn.
Lẽ ra, hôm nay cũng là ngày người mù đó ăn mừng.
“Qua hôm nay thì cô nương trưởng thành rồi, có thể bàn chuyện cưới gả rồi!” Bạch Cáp rơi nước mắt, đỏ mắt nhìn vị chủ tử mỹ lệ trời sinh của mình: “Không biết là lang quân nhà nào tốt số thế, theo nô thấy, ngoại hình của cô nương đẹp nhất thiên hạ!”
Thôi Đề ngồi đó, ngây ra.
Không khí ẩm ướt, dưới đất vươn chút mùi hương, là hương hoa lê.
Đêm qua, nửa đêm về sáng, trời đã đổ một trận mưa, nàng bị khuấy động lúc nửa đêm, ngủ không ngon giấc. Vừa nhắm mắt, nàng lại thấy chuyện kiếp trước thăng trầm như mộng, nhưng nàng sợ là mộng, cũng sợ Bùi Tuyên không đến.
Bạch Cáp thấy nàng tốt không ai bằng, nhưng chỉ nàng hiểu, trong số những lứa con cháu có xuất thân tốt ở Tây Kinh này, trừ Bùi Tuyên ra, không ai chịu cưới nàng, nâng niu nàng.
Không ức hiếp nàng, không khinh nhờn nàng, thật sự xem nàng như một cô nương tốt cần được yêu thương.
Nàng không hiểu được, rằng vì sao Bùi Tuyên đã không yêu nàng, còn phải chịu gièm pha mà cưới nàng?
Trong giấc mơ, nàng giữ vị trí Bùi thiếu phu nhân ba năm, số lần Bùi Tuyên hôn nàng không nhiều, lần hắn thân mật với nàng nhất là dịp nọ, hắn đi từ bên ngoài về, đã ngà say, mơ màng ôm nàng, vuốt ve nàng.
Nàng sợ hắn nhận nhầm người, cẩn thận hỏi hắn, hắn bèn gọi nàng ‘nương tử’. Một tiếng ‘nương tử’ khiến hô hấp của nàng hỗn loạn, rồi nàng cắn lấy môi dưới Bùi Tuyên trong cơn ý loạn tình mê.
Lần cắn này đã khiến người tỉnh lại.
Lúc tỉnh rượu, Bùi Tuyên có một dáng vẻ khác – dịu dàng, kiềm chế, thủ lễ, là quân tử mà người người Tây Kinh ca ngợi.
Hắn giúp nàng mặc lại y phục đã bị cởi một nửa, quý trọng vỗ về, xoa nhẹ phần vải đã nhăn trước ngực nàng: “Là ta không tốt, làm nàng sợ rồi!”
Đó là khoảnh khắc Thôi Đề thân thiết với hắn nhất.
Nàng chỉ sai một ly đã đi một dặm, lỡ mất cơ hội báo đáp, sinh con dưỡng cái cho hắn.
Sau đó, Bùi Tuyên kiêng rượu, ở nhà chỉ uống trà, ra ngoài thì không uống rượu.
Hắn vẫn sẽ hôn nàng, ôm nàng, nhưng lại rất quy tắc, chỉ dừng ở đó, không thân mật khăng khít với nàng như phu thê bình thường, nhưng lại không làm ra chuyện gì tệ bạc với nàng, trừ việc không viên phòng.
“Con người ấy, đều có một mũi, hai tai, nào có ai thập toàn thập mỹ?” Bạch Cáp còn đang đứng đó xòe ngón tay tính xem cô nương nhà mình tốt đến mức nào.
Lời này lọt vào tai Thôi Đề, khiến nàng bỗng thấy hơi hiểu ra. Là nàng đã u mê rồi. Bùi Tuyên sẵn lòng hẹn ước đầu bạc cùng nàng, giữ mình trong sạch, cũng không qua lại với nữ nhân nào khác, thật ra nàng nên thỏa mãn mới đúng. Bậc quân tử tài hoa nhất thành Tây Kinh đã trở thành phu quân của nàng!
Nàng cũng không nhất định phải có tình yêu mới sống được.
Có lẽ Bùi Tuyên không phải nam nhân bình thường, không cần người nối dõi, hoặc cơ thể hắn có bệnh không tiện nói, không thể làm ‘chuyện ấy’.
Bạch Cáp thật sự không biết một câu bâng quơ của mình đã dẫn suy nghĩ của Thôi Đề đến một nơi rất xa. Nàng ấy dùng đũa gắp một miếng cơm nắm: “Cô nương, mau cầu nguyện đi!”
Thôi Đề mười tám tuổi nhìn lên trời, trình bày nguyện vọng tha thiết của mình: Con vẫn muốn được gặp hắn.
Bắc viện, Thôi Đại thoải mái hưởng thụ sự tâng bốc của mọi người, nhưng vì bàn tiệc thiếu món bánh xuân (*) nàng ta thích ăn nhất, suýt nữa nàng ta đã xụ mặt.
(*) Bánh xuân: Loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc.
Bên Nam viện, Thôi Đề cắn một miếng cơm, mùi hương ngập tràn khoang miệng.
Nàng mỉm cười: “Ăn ngon!”
Sau khi ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi một cách đơn giản, nàng lại muốn ‘ngắm’ nhìn bức tường kia. Bạch Cáp không nghĩ ra là bức tường này có gì đẹp, nhưng dù thấy khó hiểu, nàng ấy vẫn giúp nàng chỉnh đúng phương hướng.
“Bạch Bạch, hôm nay ta có đẹp không?”
Bạch Cáp nghe nàng hỏi vậy thì cười vui mấy tiếng: “Đẹp, rất đẹp ạ! Cô nương phải biết là, người đẹp thật sự thì mặc bao bố cũng đẹp!”
Nàng ấy hết sức tán thưởng vẻ đẹp của Thôi Đề. Nàng nhướng mày lên: “Được rồi, ta biết rồi, đừng khen nữa.”
Gió xuân phất qua dung nhan tươi đẹp của nàng, bộ y phục màu đỏ tươi, đôi giày thêu mà màu sắc đã phai đi năm, sáu phần, không nhìn ra hoa văn từng xuất hiện bên trên nữa, và cây trâm gỗ lê búi tóc. Nàng rất kiên nhẫn mà đợi, cứ đợi mãi như thế, đợi đến giữa trưa, rồi về chiều.
“Bạch Bạch.”
“Sao thế, cô nương?”
“Ngươi đi đến trải bên cạnh tường tấm chiếu lớn chút.”
“Cô nương, chúng ta nào còn thừa chiếu lớn đâu?”
Bọn họ đều nghèo xơ nghèo xác ra!
Thôi Đề im lặng, rồi lại hiếm hoi mà cười rộ lên: “Không sao hết, đi lấy cái trải trên giường ta đi!”
Bạch Cáp không hiểu, cảm thấy nàng làm sao rồi, há miệng xoay người, nhưng vẫn đi làm theo.
Sau khi trải chiếu, nàng ấy nói ra nghi vấn đang ngập tràn trong lòng: “Cô nương, vì sao chúng ta phải trải chiếu ở đây? Trời mới mưa, mặt đất vẫn còn đọng nước, chẳng phải nước trộn lẫn bùn sẽ làm chiếu bị bẩn sao?”
“Đúng đó.”
Bạch Cáp chờ lời tiếp theo của nàng, nhưng chờ hồi lâu thì thấy cô nương nhà mình lại im lặng.
*
“Lang quân, lang quân, ngài chậm đã, đêm qua trời vừa mưa, đất trơn lắm!”
Thiếu niên lang mặc một bộ đồ lót màu trắng hoa lê, tràn đầy khí phách: “Trời vừa mưa mới tốt, không khí mới mẻ, ta ra ngoài giải sầu là hợp nhất! Vả lại, kỳ thi Hội cũng kết thúc rồi, ngươi còn không cho ta chơi đã, không sợ sẽ khiến ta ngộp chết à?”
Đang nói thì diều bị đứt dây, ‘hắn’ nhướng mày: “Diều của ta!”
*
“Ơ kìa, cô nương, sao lại có con diều bay từ ngoài vào vậy?”
Thôi Đề nghe vậy, nghiêng đầu: “Đừng nói gì cả, ngươi lui ra sau mấy bước đi.”
“A.”
Sao nàng ấy cứ thấy lạ nhỉ?
Gió xuân ấm áp mà dịu dàng, lá cây quay cuồng, nhảy múa thật nhanh. Bùi Tuyên đứng rầu rĩ ngoài bờ tường một lát, rồi ‘hắn’ khẽ cắn môi, xắn tay áo lên, bắt đầu leo cây.
Vất vả lắm ‘hắn’ mới hì hụt vịn được cây kia leo sang bờ tường, nhưng một tiếng kêu của lão bộc phía sau lại dọa cho ‘hắn’ run lên.
“Ui da!”
Lúc rơi xuống, ‘hắn’ còn nghĩ lần ngã này sẽ khiến mình tổn thương đến gân cốt, không thể tham gia thi Đình nữa.
Bùi Tuyên ôm thắt lưng đứng dậy, xác nhận tay chân không sao rồi, ‘hắn’ mới có thời gian để ý đến tấm chiếu được trải dưới chân.
Lạ thật, đang yên đang lành, ai lại đi trải tấm chiếu ở đây chứ?
‘Hắn’ ngẩng đầu lên.