Chương 4: Thành tâm gửi tặng
Với hiệu suất làm việc của gia nhân Bùi gia, mấy ngày sau, Bùi Tuyên đã biết được tình hình của chủ nhân tiểu viện, đôi mày dài, mảnh hơi nhíu lại: “Mù bẩm sinh?”
“Đúng ạ, bị mù bẩm sinh. Không chỉ Tây Ninh Bá không thích cô con gái này, phu nhân Tây Ninh Bá cũng rất chán ghét con lớn, xem nàng ấy như mầm tai họa, là sao chổi. Nàng ấy không được hưởng đãi ngộ một thiên kim nên có, mấy năm nay nàng ấy còn sống được đã xem như may mắn.”
Lão bộc nảy sinh cảm khái, dùng một câu để tổng kết: “Mệnh cô nương này thật khổ!”
Trái tim Bùi Tuyên nhói đau, nàng ấy lẩm bẩm: “Không ngờ lại không nhìn thấy… Chẳng trách, chẳng trách nàng…”
Cô nương uốn gối ngồi nơi thềm đá, mặc y phục màu đỏ tươi, mặt mỉm cười, hệt như nàng có thể thản nhiên chấp nhận tất cả sóng gió và bất công của thế gian, điềm tĩnh mà dịu dàng, không hay nói, nhưng giọng rất êm tai.
Y phục đã cũ, khung xương nhỏ nhắn hơn những cô nương đồng trang lứa, khuôn mặt không có bao nhiêu huyết sắc, đằng sau là nhà ngói mộc mạc.
Lúc họ gặp nhau lần đầu, thật ra tất cả những dấu vết về sự khó khăn của nàng đều xuất hiện, chẳng qua Bùi Tuyên chỉ mãi để ý việc tim mình đập thình thịch, nên đã bỏ qua tất cả chi tiết vụn vặt không khiến người ta chú ý đó.
“Sao vợ chồng Tây Ninh Bá lại chấp nhặt miệng lưỡi phàm phu vậy? Sao một cô nương tốt như thế có thể là tai hoa được? Đúng là hoang đường!”
Nhìn thấy vẻ kích động của nàng ấy, lão bộc bổ sung: “Ngày lang quân gặp mặt cô nương kia, là sinh nhật mười tám tuổi của cô nương ấy, cũng là sinh nhật tam cô nương phủ Tây Ninh Bá!”
“Cái gì?”
Bùi Tuyên khẽ vuốt trán, không thể tưởng tượng nổi: “Ta thật sự không ngờ trên đời lại có cha mẹ như vậy, để con gái lớn sống lay lắt, cô độc trong căn nhà ngói bể, rồi đi tổ chức yến tiệc sinh nhật linh đình cho em gái!”
Nàng ấy mỉa mai một cách không hề khách sáo, lão bộc dò xét hai mắt chủ: “Lang quân, kỳ thi Đình sắp đến rồi, ngài phải kiềm chế lại thôi!”
“Ta rất hiểu lòng mình!”
Nàng ấy trả lời, rồi bước mấy bước về lại bàn học, cầm một cuốn sách lên, bắt đầu ôn tập.
Thấy nàng ấy lại phải tập trung đọc sách, lão bộc không dám quấy nhiễu, bèn lui ra ngoài, lại cẩn thận đóng kín cửa.
Thư phòng im ắng.
Nửa khắc sau, Bùi Tuyên đặt sách xuống, nhìn chằm chằm vào hư không mà ngẩn ra, lẩm bẩm: “Sinh nhật mười tám tuổi, vậy mà ta chưa hề nói chúc mừng nàng!”
Nàng ấy xoay cổ tay, những ngón tay thon dài ngắm nghía bút lông sói trong tay, chốc lát đã đưa ra được quyết định.
“Phải nghĩa cách cảm tạ nàng!”
*
“Cảm tạ ai?”
Bùi phu nhân quan sát ‘con trai’ nhà mình.
Bùi Tuyên đứng bên cửa sổ, quay đầu lại nhìn, cười nhẹ: “Con gái lớn nhà Tây Ninh Bá. Nàng ấy đã cứu con, không nhờ nàng ấy trải sẵn chiếu, chắc chắn con té xuống đã bị thương nặng.”
“Vì sao vô duyên vô cớ nàng lại đi trải chiếu bên bờ tưởng?”
“Có khi nàng ấy chợt muốn vậy thôi, ai biết được? Dù sao con cũng đã nhận ơn của người ta, ơn này không thể làm ngơ không trả.”
Bùi phu nhân nhấp một ngụm trà nhỏ, hỏi: “Con muốn làm thế nào?”
“Con ra mặt thì không hợp lắm, sẽ ảnh hưởng đến danh dự cô nương người ta.”
Ngoài mặt, nàng ấy vẫn là con trai trưởng Bùi gia, dựa vào đủ loại qua hệ của bậc cha chú mới qua được phần ‘kiểm tra thân phận’ trong kỳ thi, nếu đã chọn làm quan, cả đời này, nàng ấy cũng chỉ có thể sống với thân phận nam tử.
Đại Chiêu rất xem trọng chuyện nam, nữ khác biệt, nếu có ai lén cha mẹ qua lại với người khác giới, sẽ khó tránh việc bị chụp cho cái tội ‘vụng trộm’.
Bùi phu nhân hiểu nỗi băn khoăn của con, vì để con yên tâm tham gia thi Đình, miệng bà liên tục đồng ý.
*
Để thể hiện sự trịnh trọng, Bùi phu nhân chuẩn bị lễ, đích thân đến phủ Tây Ninh Bá.
Cha ruột Bùi Tuyên là Tể tướng đương triều, là trọng thần của thiên tử, nắm giữ thực quyền, luận về thân phận và địa vị, ít nhất họ có thể bỏ xa ‘Tây Ninh Bá’ mười tám con phố.
‘Tây Ninh Bá’ là tước vị cha truyền con nối lừa người thôi, vì truyền đến nay thì Thôi gia đã không còn ai đang làm quan, chỉ treo mỗi cái hư danh êm tai vậy, được xem như mạt hạng trong giới huân quý Tây Kinh. Đặc biệt là mấy năm nay, họ gần như bị các nhà xa lánh, sắp sửa không trèo lên nổi mạt hạng rồi.
Chuyện Tể tướng phu nhân đến nhà như châm đuốc vào đống củi khô, phút chốc đã làm cả tòa phủ bốc cháy!
Trong phủ vội vã đi tiếp đãi khách quý, vợ chồng Tây Ninh Bá ngồi ở ghế dưới, được ưu ái mà lơ sợ.
Thăm hỏi hết ba tuần trả, phu nhân Tây Ninh Bá dè dặt hỏi: “Chẳng hay phu nhân đến phủ chuyến này là vì chi?”
Bùi phu nhân tươi cười, bảo: “Con ta nghịch ngợm, mấy hôm trước thi Hội xong nó chạy đi thả diều, diều rơi vào tường quý phủ, vì đuổi theo nên nó leo lên tường, nô bộc la lên dọa đến nó, thế là nó vô ý rơi vào trong viện quý phủ!”
Tây Ninh Bá nghe mà kinh hồn bạt vía: “Lang quân phúc trạch thâm hậu, ắt đã bình yên vô sự!”
“Quả thật nó không sao!” Nụ cười của Bùi phu nhân chân thành thêm mấy phần: “Nhắc đến cũng trùng hợp, khéo sao đã có người trải chiếc chiếu vừa dày vừa lớn bên tường, cứu được nó, vậy nên nó mới may mắn thoát hiểm!”
“Là ai ạ?” Đáy mắt phu nhân Tây Ninh Bá dâng lên một trận háo hức, cấp bách muốn nghe được tên cô con gái bà ta thích nhất từ miệng của người kia.
Con trai lớn Bùi gia sắp tròn mười tám, một khi đã đỗ đạt, chắc chắn sẽ bàn chuyện hôn nhân. Lòng bà ta thoáng sáng bừng lên, dường như đã hiểu vì sao Bùi phu nhân đến Thôi gia.
Chẳng lẽ bà ấy vừa ý con gái của mình, muốn hỏi cho con trai lớn của bà ấy?
Bùi phu nhân đã nghe lão bộc luôn miệng kể việc vợ chồng Tây Ninh Bá hà khắc với con gái lớn, khá chướng mắt với hành vi của đôi vợ chồng này, nên cố ý không nói ngay về cô nương ở tại căn nhà ngói bể trong Nam viện.
“Là thiên kim của quý phủ.”
Ngày mà Bùi Tuyên ngã từ đầu tường xuống, trong phủ đang lo phung phí chúc mừng sinh nhật Thôi Đại, phàm là kẻ có đầu óc đều sẽ không cho là Thôi Đại đã cứu người.
“Ta muốn gặp mặt vị cô nương kia, thay Tuyên nhi nhà ta cảm tạ trước mặt nàng ấy.”
“Xin phu nhân đợi cho.”
Phu nhân Tây Ninh Bá xoay người, ra lệnh cho nô bộc lập tức đi tìm tam tiểu thư.
Thôi Đại đang lười biếng cho cá ăn ở bên hồ, lúc bị thân tín của mẹ mình lay dậy thì tưởng rằng phu nhân Tể tướng muốn hỏi mình vào Bùi gia làm dâu, tất nhiên nàng ta mừng như điên!
Nàng ta bèn trở về phòng, tỉ mỉ điểm trang một phen, thân tín đợi đến sốt ruột nhìn thấy nàng ta đi ra với khuôn mặt ửng đỏ.
“Đi mau thôi, không thể để khách quý đợi lâu!”
Ở chính đường, Bùi phu nhân đang chậm rãi thưởng thức trà, uống đến chung thứ hai rồi mới thấy Thôi tam cô nương đi lững thững đến.
Tuổi chừng mười bốn, mười lăm, mặc mẫu váy đẹp đẽ nhất, vành tai đeo hồng ngọc, miêu tả bằng mấy chữ ‘phục sức lộng lẫy’ cũng không quá đáng.
Rất chói mắt người ta.
Bùi phu nhân không thích những nữ tử ăn vận lộng lẫy, ngồi yên tại chỗ cười hỏi: “Chính cô nương đã dùng một tấm chiếu lác cứu Tuyên nhi nhà ta?”
Vẻ mặt Thôi Đại không hiểu, nàng ta nhìn sang mẫu thân, rồi lại nhìn phụ thân trông còn kích động hơn cả bà ta, nhất thời không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Căn bản là nàng ta không hiểu câu hỏi của vị phu nhân này.
Chiếu lác gì cơ? Nàng ta nào có thứ rách nát đó?”
“Đại nhi, con trả lời đi, phu nhân đang hỏi con đó.”
Tây Ninh Bá phu nhân nôn nóng đến mức hận không thể trả lời thay con gái, đây chính là cơ hội để con bé bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng!
“Ta, ta…”
Bùi phu nhân kinh ngạc lên tiếng: “Chẳng lẽ hai vị nhận nhầm rồi? Không phải vị cô nương này?”
“Sao lại không phải được ạ? Phu nhân, xin phu nhân hỏi thêm nữa xem sao?” Tây Ninh Bá giục con gái: “Đại nhi, con suy nghĩ lại thử xem, con đã cứu con trai trưởng nhà Tể tưởng vào ngày sinh nhật ấy? Con dùng chiếu lác… Ơ, chiếu lác?”
Lời chưa nói hết mắc ở họng, biểu cảm của một nhà ba người đều là trợn mắt và căm phẫn!
Không phải Thôi Đại, chẳng lẽ là Thôi Đề?
Là ả mù sao chổi kia?
*
“Cô nương, cô nương, người của tiền viện đến, gọi người sang đó ạ!”
“Gọi ta sao?”
Thôi Đề ghé vào bàn, thiếp ngủ, bị đánh thức thì mơ màng ngẩng đầu lên, trên phần má trái hiện ra một dấu đỏ.
Bạch Cáp thấy vậy, vội vã đi bưng một chậu nước đến: “Cô nương, người mau rửa mặt đi, nô nghe nói là khách quý, trước đó đã gọi bên Bắc viện, cô nương tuyệt đối đừng để bị người Bắc viện đè đầu!”
“Khách quý?”
Ý thức đang mơ màng nhanh chóng tỉnh táo.
Người bên ngoài giục rất dữ, căn bản là nhìn thân phận mà làm việc. Nàng vội vã rửa mặt, miễn cưỡng chải suông tóc, lại bị một đám bà tử đẩy đến tiền viện.
Bạch Cáp rất tức giận trước sự vô lễ của những kẻ này, nhưng lại không dám nói.
Nhỡ đâu có quý nhân vừa ý cô nương, nàng ấy sợ bản thân ồn ào sẽ khiến cô nương mất mặt.
Cô nương đã mười tám, đã đến lúc thành gia rồi.
“Hồi phu nhân, người đến rồi!”
Hôm nay, Thôi Đề mặc bộ váy mỏng màu đỏ tươi mà nàng thích nhất, cả người mộc mạc, thuần khiết. Trâm gỗ bới tóc, lụa trắng phủ mắt, nàng đỡ lấy tay nha hoàn, bước qua ngạch cửa dưới chân.
Người nàng toát lên vẻ nhã nhặn, trầm tĩnh, vừa gặp đã khiến người ta thương tiếc.
Hai mắt Bùi phu nhân dịu đi, đợi bà ấy nhìn kỹ rồi, mới thấy là ống tay áo của nàng đã sứt chỉ.
Bà ấy thấy, tất nhiên phu nhân Tây Ninh Bá cũng thấy, bà ta thầm hận đám bà tử đã sơ suất, không để nó chỉnh trang đã vội vã đưa đến.
Những nữ quyến có mặt nhìn thấy đều mang suy nghĩ khác nhau, chỉ mỗi Tây Ninh Bá hoàn toàn không thấy con gái lớn ăn mặc nghèo nàn, rách nát, vì dường như ông ta đã quen với một Thôi Đề hèn mọn, thấp kém, lại không quen với việc để Thôi Đề lộ mặt, khiến người ta biết là Tây Ninh Bá có một đứa con gái lớn bị mù!
“Mau đến bái kiến khách đi, đây chính là phu nhân nhà Tể tướng đương triều!”
Thôi Đề thất thần.
Phu nhân của Tể tướng sao, là… mẹ của Bùi Tuyên, mẹ chồng của nàng kiếp trước?
“Xin ra mắt phu nhân.”
Nàng dịu dàng chào.
“Mau đứng dậy.”
Bùi phu nhân dìu nàng lên, im lặng quan sát cô nương trước mặt, thái độ không chỉ tốt hơn lúc gặp Thôi Đại ban nãy một chút.
Bà ấy hỏi: “Là cô nương đã cứu Tuyên nhi nhà ta? A, Tuyên nhi nhà ta chính là lang quân ngốc ngã từ đầu tường xuống ấy!”
Bạch Cáp đứng cách mấy bước dựng lỗ tay lên, sợ hãi không biết làm sao. Cái tên đần độn kia á? Hắn là con của tướng gia?
Mộng như lặp lại, nghe được lời chê trách con trai ruột đầy dịu dàng lại hài hước lần nữa, đôi mày Thôi Đề hơi cong lên: “Có duyên gặp gỡ, tiểu nữ không dám kể công.”
“Dù sao cũng là công!”
Bà ấy kéo tay Thôi Đề, tán gẫu chuyện thường ngày.
Một nhà ba người Tây Ninh Bá bị gạt sang bên, Thôi Đại giận mà không dám nói, nàng ta hận ả mù này đã đoạt đường leo cao của mình.
Ở kiếp trước, người mẹ chồng này đã khỏa lấp ảo tưởng được có mẹ trong lòng Thôi Đề. Bà ấy rất khoan dung với nàng, không để ý mắt nàng mù, thấy nàng rầu rĩ sẽ đưa nàng đi dạo vườn, ồn ào trách móc Bùi Tuyên, trước sau luôn đứng về phía nàng.
Người và người đến với nhau để ý chuyện hợp nhãn, Thôi Đề không a dua hay nịnh bợ, rất hợp nhãn Bùi phu nhân, trước khi đi, bà ấy còn khen thẳng với Tây Ninh Bá: “Thôi gia có con gái tốt thế này, lo gì không gả được?”
Tây Ninh Bá không kịp phản ứng, vợ ông ta đã chen vào: “Phu nhân nói phải, Đề nhi và Đại nhi đều rất tốt!”
Bùi phu nhân căm giận hành động thiên vị quá quắt của người này, càng bực bội chuyện bà ta muốn mượn thế rêu rao con nhỏ, hoàn toàn không hề khách sáo, bà ấy cho vú già mang quà tạ lễ đến căn nhà ngói bể ở Nam viện, rồi mới tự thấy viên mãn, xong việc bèn lui.
Phu nhân Tể tướng đã nói rõ quà chỉ dành cho Thôi Đề, những người khác không đụng vào được.
Thôi Đại ầm ĩ một phen, sống chết muốn giành lại quà vào Bắc viện, rồi bị Tây Ninh Bá phu nhân dạy dỗ.
Nam viện, trong căn nhà cũ nát, Bạch Cáp hào hứng mà mang rương vào phòng. Tạ lễ đầy cả rương, nào thức ăn, y phục, rồi đồ dùng, muốn gì có đó.
“Cô nương, không ngờ, tên đần độn kia lại có lai lịch lớn như vậy! Hôm đó nô còn giễu cợt hắn, người nói xem có khi nào hắn mang thù rồi không?”
“Không đâu.”
Bạch Cáp vẫn không yên lòng: “Nể mặt hắn là con trai lớn của tướng gia, vậy lần sau gặp hắn nô sẽ không châm chọc nữa, mà tâng bốc hắn!”
Thôi Đề lại đang ngẩn người.
“Cô nương, người có nghe nô nói gì không?”
“Sao?” Thôi Đề hồi hồn lại: “Ngươi không cần tâng bốc hắn, hắn không thiếu người nịnh nọt. Hắn không giống những con cháu thế gia khác, hắn không tự cao tự đại. Ngươi đã từng thấy gió xuân nào thổi gãy cỏ lau chưa?”
Gió xuân sẽ không thổi gãy cỏ lau, Bùi Tuyên cũng sẽ không ức hiếp người yếu thế hơn mình, hắn chính trực mà khiêm nhường, bình dị mà gần gũi.
“Lạ thật!” Bạch Cáp càng nghe càng không hiểu: “Cô nương, sao người nói như đã quen hắn lâu rồi vậy? Không phải hai người chỉ mới gặp nhau thôi sao?”
Thôi Đề ‘ừ’ một tiếng, bàn tay vuốt ve đệm chăn mới mềm mại.
Đây là do Bùi phu nhân đưa đến.
Với thân phận của mình, bà ấy sẽ không lỗ mãng tặng nàng một bộ chăn đệm, vật này là do Bùi Tuyên tặng.
Hắn làm thế là để đền cho nàng cái chiếu đã bị bẩn.
Từ giây phút hắn bình yên ngã xuống, có rất nhiều chuyện đã bắt đầu thay đổi.
Kiếp trước, Bùi phu nhân không đến tặng lễ, Bùi Tuyên không vòng vo bồi thường chiếu cho nàng. Thôi Đề ôm cái chăn mềm nhẹ, ấm áp, trong đầu óc toàn là…
Mong hắn đỗ đạt, mong hắn đỗ đạt.
Nếu không sẽ để lại sự nuối tiếc cả đời.
Ainz Sama
Lịch ra truyện này như nào vậy nhỉ?
matngot
Mỗi ngày sẽ có 1 chương trừ thứ bảy chủ nhật do tụi mình đang làm á. Khi nào làm xong hết sẽ 1 chương 1 ngày