Sau Tết, Cao Vân Cừu lặng lẽ chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ, muốn thử nghiệm phương pháp đánh giá thành tích ở Ngự Sử Đài, đồng thời phân công nhiệm vụ giám sát và kiểm tra của từng ti vào từng điều khoản chi tiết, mỗi một quan viên chịu trách nhiệm báo cáo và khảo sát tỉ mỉ mỗi tháng một lần về những chuyện cần phải làm, ý muốn chỉ đạo quan viên Ngự Sử Đài xác định rõ chức trách, đặt trọng tâm ở trên kế hoạch giám sát tổng thể, xoay chuyển đảo ngược xu hướng chỉ nói suông chứ không làm gì khác ngoài dựa vào tin đồn ở Ngự Sử Đài.
Phạm Ánh tỉ mỉ xem xét tấu chương của nàng ấy, cố ý tổ chức một bữa yến tiệc tại nhà để mời nàng ấy đến. Phạm Ánh mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, đang là độ tuổi khôn khéo mạnh mẽ, bà ấy nhậm chức Hộ bộ thượng thư chính nhị phẩm. Bà ấy từng là học trò của tổ phụ Cao Vân Cừu, sau khi Cao Vân Cừu vào triều làm quan thì bà ấy đã quan tâm rất nhiều đến nàng ấy.
“Tham kiến đại nhân.”
“Lữ Sương tới rồi.” Phạm Ánh cười tới đón nàng ấy, “Lại đây ngồi, ta đã chuẩn bị chút món hương vị Hạc Châu, không biết có hợp khẩu vị của con hay không.”
“Đại nhân khách khí rồi.”
Hai người hàn huyên mấy lượt mới tiến vào chủ đề chính.
“Lữ Sương, ta đã xem tấu chương của con, viết vô cùng tốt, suy cho cùng thì cũng là bản lĩnh của Tam Đỉnh Giáp.” Phạm Ánh khen ngợi vài câu, lại có chút lo lắng mà nói, “Chỉ có điều, bước đi có phải là có hơi lớn một chút rồi không?”
“Theo ta được biết, đại nhân ở Hộ bộ cũng đã làm biện pháp tương tự?”
“Đúng là như thế, nhưng Hộ bộ chủ yếu xử lý về tiền bạc và lương thực, vốn là làm việc cẩn thận, lại cũng là vì ta cố gắng làm việc nhiều năm. Mà trước kia Ngự Sử Đài ân vinh quá mạnh, lại do Hàn Trọng Tư dẫn dắt vô cùng nông nổi, con có mấy phần nắm chắc?”
“Chuyện có khó khăn hơn nữa cũng phải có người bắt đầu làm thôi, không thể coi nhẹ lời nói và việc làm của Hiến Đài, nếu để kẻ mua danh chuộc tiếng nắm giữ, thì ngày triều đình công kích cũng không xa. Ta vào Ngự Sử Đài lần nữa, luôn cảm thấy thời gian cấp bách, trong lòng khó an tâm.” Phạm Ánh nhìn thấy ánh lửa trong mắt Cao Vân Cừu, nó nóng rực, dường như có thể thiêu đốt tất cả.
Lúc còn trẻ Phạm Ánh cũng là người có tính tình mạnh mẽ vang dội, bà ấy từng làm quan ở địa phương, cũng từng làm quan trong triều, thấy càng nhiều thì càng có thể nhìn ra vấn đề. Bà ấy cũng không tán thành đạo lý vô vi* của Tả tướng Thái Thuyên, bà ấy chỉ nhìn thấy dưới sự vô vi là là sự bất động của một kẻ đang trong thế chết, là sự kết bè kết cánh không việc nào là không làm vì lợi ích cá nhân. Bà ấy nhìn Cao Vân Cừu, giống như là nhìn thấy bản thân mình khi còn trẻ, khi đó bà ấy cũng cảm thấy thời gian không đợi người. Nhưng sau đó bà ấy đã hiểu, rất nhiều chuyện là không thể gấp gáp.
*无为: vô vi: tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa)
“Lữ Sương à, tổ phụ con có ân với ta, ta cũng coi con là con cháu của mình mới nói với con vài câu tri kỷ. Ta đã xem tấu chương của con, tấu chương cân nhắc từng chữ, hẳn là suy nghĩ đã lâu. Chỉ mong con sẽ cẩn thận dè dặt, chớ vội tiến lên.” Phạm Ánh vỗ vỗ mu bàn tay Cao Vân Cừu, lời nói nhẹ nhàng mà cổ vũ.
“Cảm ơn đại nhân quan tâm, ta nhớ kỹ.”
“Tốt, chén rượu này chúc Lữ Sương kỳ khai đắc thắng*!”
*旗开得胜: kỳ khai đắc thắng: thắng ngay từ trận đầu; mở cờ là đánh thắng; thắng ngay trong trận đầu; vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.
“Tạ đại nhân!”
Rất nhanh Vệ Kỷ đã chấp nhận tấu chương của Cao Vân Cừu, nàng ấy đã sớm muốn chỉnh đốn lại Ngự Sử Đài, tấu chương này của Cao Vân Cừu tới vừa đúng lúc. Đợi đến khi công khai tấu chương, Ngự Sử Đài bắt đầu xôn xao. Cao Vân Cừu lập tức bắt đầu động thủ việc cải cách, cần gì đám người Hà Tất Thời và Chu Hối đều tuân theo, về phần những người ngoan cố không thay đổi thì đã có Cao Vân Cừu xử lý từng người một. Quen thoải mái tự nhiên sẽ không chịu nổi việc bị quản thúc như vậy, vì thế những người nghiêng về Thái đảng liền tìm đến Lữ Tụng Niên.
Lại bộ thượng thư Lữ Tụng Niên là học trò của Tả tướng Thái Thuyên, cũng là do một tay Thái Thuyên nâng đỡ lên đến vị trí này. Thái Thuyên lớn tuổi, rất nhiều chuyện không ra mặt nữa, đều do Lữ Tụng Niên đi làm, nghiễm nhiên là giữ vị trí người thừa kế. Cấp dưới nếu có việc gì thì cũng đi tìm hắn nhiều hơn, chứ không quấy rầy đến Thái Thuyên nữa.
Trước dây Lữ Tụng Niên tốn rất nhiều tinh lực để thâm nhập vào Ngự Sử Đài, một mặt để lợi dụng sự thuận tiện cho việc tuyển quan Lại bộ, sắp xếp học trò trẻ tuổi đi vào, một mặt khác thì làm quen cùng những người có cầu trong Ngự sử ban đầu. Ở trong mắt hắn ta thì chỉ cần là người sẽ đều có nhược điểm, bắt lấy nhược điểm rồi cưỡng ép hoặc dụ dỗ luôn có thể đạt được mong muốn. Bởi vậy hắn ta dễ dàng kích thích sợi dây tham danh của Hàn Trọng Tư, lại âm thầm chỉ điểm khi học trò đến báo văn chương của Chu Hối, khiến bọn họ hoàn thành chuyện ngôn quan bãi triều. Mà hắn ta chẳng qua là say rượu nhiều lời vài câu, một chút dơ bẩn cũng không bắn đến trên người hắn ta. Thuật và thế bị hắn ta đùa bỡn trong tay vô cùng thành thạo.
Nhưng hắn ta thật sự không ngờ đến, hắn ta mới ép bệ hạ một chút, bệ hạ đã dám lấy việc tự sát để uy hiếp, việc này sẽ phá hủy sạch sẽ cục diện của hắn ta. Thầy của hắn ta cũng không tán thành hắn ta làm chuyện này, nhưng lúc biết cũng đã không thể vãn hồi, liền không chút do dự mà ném Hàn Trọng Tư ra ngoài.
“Bá Hoa, con xem thường bệ hạ rồi.” Thầy của hắn ta nói như vậy.
Vì thế chuyện Cao Vân Cừu chỉnh đốn Ngự Sử Đài, hắn ta đã đi báo lại cho sư phụ của hắn ta trước.
Thái Thuyên đã là một người già, ông ta ổn định cả đời, như nấu cá nhỏ* mà cân bằng cái triều đình này, cũng chính bởi vì ông ta đủ ổn định, khi tiên đế đi mới phó thác tân đế cho ông ta. Ông ta cũng làm rất tốt, lúc tân đế kế vị vẫn còn là thiếu niên, tất cả sự vụ đều có lão thần lo, bọn họ liền soạn phê văn cho tấu chương, lại đưa đến trong tay tân đế để tân đế tham khảo phê duyệt.
*烹小鲜: nấu cá nhỏ: bắt nguồn từ câu “治大国若烹小鲜” có nghĩa là Quản lý nước lớn như nấu con cá nhỏ”, có xuất xứ từ “Đạo đức Kinh”của nhà tư tưởng cổ đại Trung Quốc Lão Tử. Với nghĩa là quản lý nhà nước, như là nấu con cá nhỏ, mấu chốt là phải để lửa vừa phải, thêm bớt gia vị cho vừa, mà không được cứ lật đi lật lại.
Tân đế tín trọng ông ta, lại phong ông ta làm thái sư, quần thần cũng kính trọng ông ta. Nhưng càng ở địa vị cao thì ông ta lại càng cẩn thận, cũng càng bảo thủ. Ông ta là người thờ phụng học thuyết Hoàng lão*, dạy rằng vô vi tức hữu vi. Thậm chí có đôi khi ông ta cảm thấy triều đình như thế cũng rất tốt, đế vương mặc dù là vua, nhưng còn là trẻ nhỏ thì có thể biết cái gì chứ? Chẳng lẽ giao phó vạn dặm giang sơn cùng hàng vạn dân chúng cho vị hôn quân trẻ này là hợp lý sao? Những lão thần kinh nghiệm phong phú như bọn họ không phải là làm rất tốt sao?
*黄老之学: học thuyết Hoàng lão: là tên gọi chung của nghiên cứu của Hoàng đế và nghiên cứu của Lão Tử, là nguồn gốc của Đạo giáo Trung Quốc.
Lời này có chút đại nghịch bất đạo, ông ta cũng không nói với ai, giấu ở trong lòng.
Lữ Tụng Niên là học trò của ông ta, năm xưa ông ta thích tài hoa của Lữ Tụng Niên, đến tuổi này, ông ta lại thích sự tri kỷ của Lữ Tụng Niên, học trò này luôn có thể phỏng đoán chính xác tâm tư của ông ta, cũng giúp ông ta hoàn thành nó một cách thích đáng. Ông ta đã lớn tuổi, tinh lực không bằng lúc trước, rất nhiều chuyện Lữ Tụng Niên đều thay ông ta xử lý. Nếu nói chư thần Chính Sự Đường là người đại diện của Hoàng đế, vậy Lữ Tụng Niên có thể nói chính là người đại diện của Thái Thuyên. Bởi vậy ông ta ngầm đồng ý một số phương pháp hành sự của Lữ Tụng Niên, đó là cái gọi là kết đảng, cái gọi là móc nối.
Nhưng bệ hạ đã trưởng thành. Đó là một con sư tử con dã tâm bừng bừng, sắp trưởng thành liền muốn thử vươn móng vuốt ra, không cẩn thận sờ phải một cái gai nhọn, khóc lóc quay đầu lại tìm trưởng bối ôn hòa. Nhưng đến khi dưỡng thương xong, lại hăng hái bừng bừng mà muốn đi ra ngoài thăm dò.
Đế vương trẻ tuổi có sức mạnh cùng phụ thần già nua mà lại bảo thủ, xung đột tự nhiên là không thể tránh khỏi. Vệ Kỷ luôn cảm thấy nàng ấy giống như bị một bức tường nước bao bọc, sức lực vận sức chờ phát động lại tản ra rất nhanh, nàng ấy cảm thấy nàng ấy giống như đang bị cái gì đó vây khốn. Vì thế nàng ấy thử bồi dưỡng thế lực của mình, bổ nhiệm những thanh niên có nhiệt tình mới khác cùng đại thần chỉ biết vùi đầu làm việc. Cao Vân Cừu là nhóm người trước, Phạm Ánh là nhóm người sau.
Thái Thuyên giống như một vị trưởng bối khoan dung, yên lặng nhìn nàng ấy thử dao mổ trâu, không giúp đỡ nhưng cũng không can thiệp, nhìn nàng ấy lần lượt đụng đến mức đầu rơi máu chảy, sau đó trưởng thành. Ông ta không phải là không biết bệ hạ cảm thấy bất mãn, nhưng chuyện quốc gia đại sự không phải là đồ chơi trong tay trẻ con, nếu bệ hạ muốn đi thay đổi, vậy thì tất nhiên cần phải trả giá càng nhiều, mà không phải là thiên địa sẽ biến sắc nhanh chóng như lật bàn tay.
Lữ Tụng Niên lải nhải bên tai ông ta nói việc thế lực thay đổi, nói Cao Vân Cừu đang bắt tay vào việc thanh lý Ngự Sử Đài, nếu bọn họ khó nhúng tay vào, thì càng khó khống chế hướng gió. Thái Thuyên ngoáy ngoáy lỗ tai, làm như không nghe thấy.
“Thầy! Đã đến thời khắc sống còn rồi!” Lữ Tụng Niên tức giận kéo kéo cánh tay Thái Thuyên.
Ông lão râu tóc loang lổ khua tay: “Chưa đến lúc. Tiếp tục chờ đi.”
“Thầy?” Lữ Tụng Niên sửng sốt.
“Bá Hoa à, phải kiên nhẫn một chút, làm việc không nên gấp gáp, trông ra cái dạng gì.”
Lữ Tụng Niên lấy lại bình tĩnh, khôi phục lại bộ dáng kính cẩn, khoanh tay đứng bên cạnh Thái Thuyên, đưa chén trà cho ông ta: “Ý của thầy là?”
“Con nói xem triều đình chi đạo là cái gì?” Thái Thuyên tiếp nhận chén trà, nói tiếp, “Là cân bằng. Một cái tiến, một cái lui. Một cái thịnh, thì một cái tránh. Nhưng người tiến thì không thể luôn tiến, người thịnh thì cũng không thể luôn thịnh….”
“Học trò hiểu rồi.”
Ông lão nhìn học trò của mình lui ra ngoài, thở dài một hơi.
Lữ Tụng Niên có thật sự hiểu được ý của Thái Thuyên hay không thì không biết, nhưng hắn ta quả thật cảm thấy có chút khó giải quyết, Ngự Sử Đài vừa đắc tội với bệ hạ, đang làm cho bệ hạ thấy phiền chán, nhúng tay quá nhiều chỉ sợ sẽ dẫn lửa thiêu thân. Hắn ta suy nghĩ một hồi, dạy bọn họ cách bãi chính. Rốt cuộc thì hắn ta là Lại bộ thượng thư, liếc mắt một cái có thể nhìn ra tình thế tiến thoái lưỡng nan của Cao Vân Cừu – – nàng ấy chỉ có một người, lại muốn nhìn chằm chằm toàn bộ Ngự Sử Đài. Bọn họ hoàn toàn có thể giả vờ phối hợp, sau đó sửa đổi, điều chỉnh hết lần này đến lần khác, tiêu hao hết thời gian của nàng ấy trong việc công văn, khiến nàng ấy mệt mỏi, đến lúc đó có thể buộc tội Cao Vân Cừu thích việc lớn hám công to nhưng lại không làm được gì. Hắn ta vân vê hạch đào nhìn những quan viên kia cảm thấy vô cùng cảm kích mà rời đi, trong lòng cười lạnh, hắn ta chẳng qua chỉ là nói hai câu, có thành hay lại không liên quan đến hắn ta.