Lục Nguyên Sướng phi ngựa hồi phủ, nhảy xuống ngựa ngay trước cửa phủ, trực tiếp thi triển khinh công trở lại chính viện. Bên trong chính viện, Dương Minh và Dương Vinh đã đứng bên ngoài lâu rồi, còn Dương đại nương cùng Trân Nương thì ở bên trong giúp đỡ.
Lục Nguyên Sướng vừa muốn xông vào phòng, lại bị Dương Vinh kéo lại.
“A Nguyên, ngươi vào trong làm gì?”Dương Vinh nhìn thấy Lục Nguyên Sướng vội vàng đến mức trắng bệch cả mặt, vì vậy không nhịn được chọc ghẹo.
“Phù Nương sinh ở bên trong, ta muốn vào với nàng!” Lục Nguyên Sướng hất tay Dương Vinh, xông vào phòng.
Đúng lúc này Trân Nương bước ra ngăn Lục Nguyên Sướng lại, nhìn thấy Trân Nương đang mang thai, Lục Nguyên Sướng không dám thô lỗ như đối với Dương Vinh, nhưng mà bị Trân Nương ngăn cản, vì vậy vẻ mặt nàng không mấy vui vẻ gì.
“A Nguyên, ngươi đừng làm loạn ở đây nữa, phòng sinh ô uế là điềm xấu, ngươi chờ ở ngoài đi, nếu như đợi mệt rồi, thì về thư phòng nghỉ ngơi đi, Phù Nương vừa chuyển dạ, thời gian còn sớm!”Trân Nương nói lời trấn an.
“Đại tẩu, người để ta vào được không?” Lục Nguyên Sướng van nài.
“Hiện nay đang lúc cấp bách, ngươi không thể bướng bỉnh, tốt hơn nên ở ngoài chờ đi.”Thời đại này có quy củ truyền lại, Trân Nương quyết tâm sẽ không để Lục Nguyên Sướng phá vỡ, Dương Vinh đúng lúc đi tới, kéo Lục Nguyên Sướng ra ngoài.
Lục Nguyên Sướng tức giận vô cùng, nhưng người nhà không để nàng vào trong, nàng đành phải đẩy Dương Vinh ra, đến trước cửa sổ phòng sinh, hô to vào trong: “Phù Nương, nàng không sao chứ, ta đã trở về, ta ở ngay bên ngoài trông chừng nàng!”
Cố Tiểu Phù nghe Lục Nguyên Sướng đã về, sợ hãi trong lòng giảm đi một ít, chỉ có điều đúng lúc cơn đau kéo đến, làm nàng chỉ có thể cắn chặt răng gắng gượng.
“Phu nhân, hít sâu, đúng, cứ như vậy.”Bà đỡ ở bên cạnh chỉ dẫn Cố Tiểu Phù.
Cơn đau đi qua, Cố Tiểu Phù nghe Lục Nguyên Sướng không nhận được đáp lại nên vẫn một mực gọi nàng, liền gom chút sức lực, hô với người bên ngoài: “A Nguyên, thiếp không sao, người đừng nóng lòng, nghe lời của nghĩa phụ nghĩa mẫu, ở bên ngoài là được rồi.”
Dương Vinh nhìn thấy tình cảnh này, không nhịn được bật cười, Lục Nguyên Sướng quen với việc đánh trận sa trường thì sao, vẫn là lần đầu làm phụ thân, biểu hiện này nha, giống như một hài tử, vội vàng biến thành thế nào rồi, còn cần sản phụ trấn an ngược lại nàng, thật là thú vị.
Dường như tất cả mọi người rất bình tĩnh, người từng có kinh nghiệm thì bình tĩnh hơn, chỉ có Lục Nguyên Sướng ở ngoài đi tới đi lui, một lúc nhìn thấy người đưa mì sợi thì dễ chịu, một lúc nhìn thấy người đưa chén thuốc lại lo lắng, tâm tình lên xuống không ngừng, sắp dày vò nàng chết mất rồi.
Qua nửa canh giờ, rốt cuộc Cố Tiểu Phù không thể chịu đựng được những cơn đau ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu kêu thành tiếng, một tiếng cao hơn một tiếng, mỗi một lần đều đập vào lòng Lục Nguyên Sướng, mỗi khi nàng muốn vào xem lại bị Dương Minh, Dương Vinh ngăn lại.
Người của Chúc gia nhận được tin tức từ Lục gia, lúc này cũng chạy tới, Chúc đại nương dẫn theo Chúc Nhuận Nương vội vã vào phòng sinh, để lại Chúc Bảo Trường và Chúc Đại Lang ở ngoài.
Chúc Đại Lang nhìn thấy Lục Nguyên Sướng như kiến bò trên chảo nóng, nên không trêu chọc nàng, lúc Chúc đại tẩu sinh thai đầu, Chúc Đại Lang chính là đợi ở thư phòng vẽ tranh giết thời gian, nghe được là sinh con trai, lúc này mới kích động không thôi.
“Tướng quân đừng nóng lòng, nữ nhân sinh hài tử vốn cần thời gian, lão phu đã xem qua cho phu nhân, thai vị đúng, là thuận sản.”Lang trung sắp bị Lục Nguyên Sướng đi qua đi lại đến hôn mê, chỉ đành khuyên bảo.
Bên trong phòng sinh, không được bình ổn như bên ngoài, Cố Tiểu Phù càng lúc càng đau, nhưng sản đạo chậm chạp không mở.
“Phù Nương, con vẫn khỏe chứ?” Chúc đại nương lau mồ hôi cho Cố Tiểu Phù, lo âu hỏi.
“Nghĩa mẫu, bụng con đau quá.” Cố Tiểu Phù cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp vô cùng, mỗi thời mỗi khắc đều là dằn vặt khiến nàng có mong mỏi đi tìm cái chết.
“Phù Nương, con hãy ráng chịu, cảm giác đau đớn này ai sinh con đều phải trải qua cả.”Chúc đại nương nhìn thấy cơn đau lại đến, bận rộn nắm chặt tay của Cố Tiểu Phù, tiếp sức cho nàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời đã về Tây, một chậu máu loãng được bưng ra, làm cho các nam nhân chờ bên ngoài vốn dĩ lạnh nhạt bắt đầu nhíu mày, Lục Nguyên Sướng đã dùng hết tất cả kiên trì, nghe Cố Tiểu Phù kêu đau thảm thiết từng tiếng một, làm sao không lo cho được, nàng chất vấn lang trung: “Tiên sinh, vì sao lâu như vậy còn chưa sinh được!”
“Lão phu không biết, y theo mạch tượng của phu nhân, phải là sinh thuận mới đúng, có lẽ là phu nhân thân thể yếu đuối, vô lực trợ sản.” Lang trung vuốt râu ngắn nói.
“Ông có cách gì giúp đỡ phu nhân của ta không?” Lục Nguyên Sướng đen mặt, rõ ràng từ trước đến giờ Cố Tiểu Phù vẫn được chăm sóc kỹ càng, trước khi sinh đều bắt mạch mỗi ngày, bà đỡ cũng xem qua thai vị, quả thật không sai lệch, sao đến lúc sinh lại gian nan như vậy.
“Án chừng thời gian, hiện nay thang thuốc của ta có thể giúp phu nhân khôi phục khí lực rồi.”
“Các ngươi có nghe lang trung nói không, mau mang thuốc của phu nhân đến đây!”Lục Nguyên Sướng quát lớn với hạ nhân, nàng dùng tay vỗ mạnh trên mặt bàn, làm bàn đá xuất hiện vết nứt tức thì.
Đèn lồng vừa thắp lên, trong phòng tiếng gào thét của Cố Tiểu Phù dần trở nên yếu ớt, mà tiếng nói của bà đỡ và những người khác lại ngày càng lớn, các nàng không ngừng cổ vũ Cố Tiểu Phù, bảo nàng dùng sức, nhưng Cố Tiểu Phù cảm thấy nàng thực sự chẳng có chút sức lực nào, đau đớn kéo dài bao lâu nàng đã không nhớ rõ, nàng chỉ biết, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sợ là hài tử không sinh ra được.
Gương mặt Cố Tiểu Phù đầy mồ hôi, nước mắt khổ sở chảy dài, ai có thể ngờ được nàng vượt qua một ải lại một ải, nhưng không qua được số mệnh!
“Phù Nương, muội đừng bỏ cuộc, A Nguyên còn đang chờ mẫu tử các muội ở ngoài, muội không thể làm nàng mất đi hai người được!”Chúc Nhuận Nương nhìn thấy Cố Tiểu Phù khóc, nàng cũng khóc theo.
“Bà đỡ, ngươi nói cho ta nghe tình trạng của phu nhân đi, vì sao sản đạo đã mở nhưng vẫn không sinh được.”Chúc đại nương nhìn thấy tình thế không tốt, mặt lạnh chất vấn bà đỡ.
“Lão phu nhân, ta… ta cũng không biết.” Bà đỡ cũng vội đến mức hoảng hốt, nhưng lúc này Cố Tiểu Phù đã không còn chút sức lực nào, nhìn thấy hài tử chắc không giữ được rồi, lúc đầu nàng nghĩ bà đỡ này cũng có nhiều kinh nghiệm đỡ đẻ lâu năm, nên mới mời bà ấy về đỡ cho Cố Tiểu Phù, lại còn tốn rất nhiều bạc, nhưng không hiểu sao bà ấy dùng mọi cách rồi, vẫn không có tác dụng gì.
“Phù Nương, nàng sao rồi?”
“Phù Nương, Phù Nương, nàng trả lời ta một tiếng đi!” Lục Nguyên Sướng không nghe được tiếng Cố Tiểu Phù, nóng lòng bám vào cửa sổ gào to.
Cố Tiểu Phù nghe Lục Nguyên Sướng ở bên ngoài gọi nàng từng tiếng, nước mắt chảy ra, nắm lấy bàn tay của Dương đại nương, kiên định nói: “Nghĩa mẫu, người ra ngoài nói với Đại Lang, nhất định phải bảo vệ hài tử, đừng để ý đến con!”
Dương đại nương nghe vậy, nước mắt chảy ròng, nàng cùng Lục Nguyên Sướng tình như mẫu tử ruột thịt, hơn ai hết nàng là người thích hợp nói lời này nhất, bản thân nàng cũng từng sinh con nên hiểu rõ lúc này là thời khắc hung hiểm, hơn nữa nhìn sắc mặt của bà đỡ, sợ là sớm muốn hỏi Lục Nguyên Sướng muốn giữ mẫu hay giữ tử, nhưng bà đỡ nào dám tự mình hỏi, nếu vậy thì mạng nhỏ của bà ấy không giữ được.
“Phù Nương, con đừng nói vậy, nhất định con với hài tử sẽ bình an mà.” Dương đại nương khích lệ nàng.
“Nghĩa mẫu, con cầu người.” Cố Tiểu Phù liều mạng lắc đầu.
Lục Nguyên Sướng không ngừng gọi nàng, nhưng không hiểu sao trong phòng không có chút động tĩnh gì, không người đáp lại, nàng vội vàng đến mức không kềm được, dường như muốn xông thẳng vào phòng.
Dương đại nương đúng lúc bước ra ngăn cản Lục Nguyên Sướng, đứng trước cửa đau khổ nói: “A Nguyên, sợ là Phù Nương không xong rồi.”
“Nghĩa mẫu, người nói gì?” Lục Nguyên Sướng không thể tin hỏi lại, dưới tình thế cấp bách, cư nhiên sắp bóp gãy cánh tay Dương đại nương.
“A Nguyên con phải bình tĩnh, hài tử không sinh được, Phù Nương muốn ta nói với con, giữ hài tử thì không giữ được nàng, nàng mong muốn con đừng quá nhớ nàng, chuyên tâm nuôi hài tử khôn lớn.” Dương đại nương vừa nói, vừa đau lòng, Cố Tiểu Phù là một cô nương tốt như vậy, tại sao lại không qua được cửa ải này.
“Ta không tin!”Lúc này Lục Nguyên Sướng không quan tâm hết thảy, bỏ qua Dương đại nương, một cước đá cửa, tựa như một trận gió xông đến trước mặt Cố Tiểu Phù.
“Phù Nương, nàng sao vậy, ta đến rồi, nàng mở mắt ra nhìn ta đi!” Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Cố Tiểu Phù đã ngất đi, liền ôm nàng lay động không ngừng.
Cố Tiểu Phù chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Lục Nguyên Sướng đến, nàng ôm chặt lấy nàng, giống như sợ buông ra thì nàng sẽ biến mất, nàng cười nhạt, nói: “A Nguyên, thiếp sợ là thiếp không xong rồi rồi, người phải bảo vệ hài tử.”
“Không được, nàng không thể có chuyện gì, ta sẽ không để cho nàng có chuyện! Ta không cần hài tử, ta chỉ cần nàng!” Lục Nguyên Sướng không nghe theo, mắt ngấn lệ quang.
” Người nghe lời thiếp đi, thiếp chưa từng yêu cầu người điều gì, lần này người nghe thiếp được không? Đừng để con của chúng ta có chuyện gì!” Cố Tiểu Phù dùng chút sức lực sau cùng, giao phó hậu sự.
Cả đời nàng, đã khổ, đã nghèo, cũng đã từng vui vẻ, hạnh phúc, tất cả vui sướng đều là người trước mắt mang đến cho nàng, nàng thấy đủ rồi, nàng thật sự rất thỏa mãn, tiếc nuối duy nhất là không thể nhìn hài tử trưởng thành, nhưng nàng tin Lục Nguyên Sướng sẽ đối xử tốt với hài tử, sẽ không để cho hài tử chịu oan uổng gì.
“Không, chuyện gì ta đều có thể hứa với nàng, nhưng chỉ việc này là không thể, nàng và hài tử, đều phải sống tốt.” Lục Nguyên Sướng đau khổ đứng dậy, rút kiếm chỉ vào bà đỡ và chúng nô tỳ hầu hạ trong phòng sinh, độc ác nói: “Hôm nay nếu như phu nhân cùng hài tử có việc gì, các ngươi đừng mong sống sót!”
“Tướng quân tha mạng, ta cũng hết cách rồi, tướng quân tha mạng!” Bà đỡ quỳ xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, một đám thị nữ sợ đến hai chân mềm nhũn, run rẩy quỳ trên mặt đất.
Lục Nguyên Sướng, “Ngọc diện tướng quân’ nổi danh tao nhã ôn hòa của Phần Thành, các nô tỳ của Lục phủ đều may mắn chủ tử nhà mình là người hiền hoà như thế, nhưng, lúc này toàn thân Lục Nguyên Sướng toát ra sát khí bức người, không kềm được cơn giận, đôi mắt đỏ bừng chứa đầy thù hận, vung kiếm chỉ thẳng, lãnh khốc vô tình.
Lục Nguyên Sướng tuyệt vọng nhìn bà đỡ, kiếm kia chỉ thẳng vào ngực trái của bà, cắn răng nghiến lợi nói: “Cần đám người vô dụng các người có ích lợi gì, không bằng chôn cùng phu nhân ta!”
“A Nguyên, đừng tùy tiện giết người!” Cố Tiểu Phù cố sức muốn ngồi dậy ngăn cản, nhưng thân thể hư nhược không có chút sức lực.
Lục Nguyên Sướng rưng rưng nước mắt, nàng biết bà đỡ đã tận lực, nhưng nàng không thể mất đi Cố Tiểu Phù, mà Cố Tiểu Phù cũng sẽ không đồng ý mất đi hài tử!
“Tướng quân, cũng không phải là ta không tận lực, chỉ là phu nhân thể chất quá mức suy nhược.” Bà đỡ sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch đột nhiên nghĩ đến tốt thí thế mạng ngoài kia, khóc lóc liên tục nói: “Tướng quân, để lang trung vào xem thử đi, có lẽ còn cứu được!”
Lục Nguyên Sướng nghe vậy, ném thanh kiếm xuống đất để trút giận, chạy như gió rời khỏi phòng sinh, lôi kéo lang trung, lo lắng cầu khẩn nói: “Tiên sinh, cầu xin ngươi vào xem phu nhân của ta, cầu xin ngươi mau cứu nàng.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, lão phu có thể nào…” Lang trung khó xử, nữ nhân sinh con, còn không có việc lang trung vào phòng sinh.
“Đúng vậy, A Nguyên, ngươi hãy để cho bà đỡ nghĩ biện pháp, lang trung nếu như vào trong, thanh danh của Phù Nương sẽ bị hủy.” Các nam nhân cũng không ngừng khuyên nhủ.
Nữ nhân sinh con, vốn là một chân bước vào quỷ môn quan, nghe qua không ít nữ nhân khó sinh mà chết, nhưng chỉ là chưa từng nghe qua lang trung vào phòng sinh.
“Phù Nương sắp không xong rồi, đám người các ngươi, lại còn nghĩ đến thanh danh! Người mất rồi, cần thanh danh có ích lợi gì! Thì ra nàng không phải là thân nhân của các ngươi, nên các ngươi mới có thể mở to mắt nhìn nàng khó sinh mà chết!” Lục Nguyên Sướng mặt đầy nước mắt, gào thét với mọi người.
“A Nguyên, sao ngươi nói vậy, bọn ta…”
“Ai cũng đừng nói nữa, ở trong đó, là nương tử của ta, trong bụng của nàng có hài nhi của ta, sinh mệnh của các nàng đang bị đe dọa, các ngươi không cứu, tự ta cứu! Đừng nói thế tục lễ giáo phân chó gì đó với ta, ta tuyệt không sẽ trơ mắt nhìn các nàng rời xa ta!”Lúc này Lục Nguyên Sướng cực kỳ điên cuồng, cả người đầy sát khí, làm cho mọi người không dám lên tiếng.
“Lang trung như từ mẫu, lão phu sẽ vào thử một lần, chỉ là tướng quân, y giả, chữa bệnh không chữa mệnh, nếu như có sơ suất, ngài….” Lang trung bị Lục Nguyên Sướng cảm động, nhưng mạng của hắn vẫn còn ở trong tay đối phương.
“Tạ ơn tiên sinh, ngài mau vào đi, tận lực cứu mẫu tử các nàng.” Lục Nguyên Sướng nghe vậy, rốt cuộc như gặp được ánh rạng đông, nàng cực kỳ hạ mình, nói: “Tiên sinh tận lực là được, nếu như không được, ta tuyệt không trách tội tiên sinh.”
Từ lúc vào thành lang trung đã kết giao cùng Lục Nguyên Sướng các nàng, dĩ nhiên biết các nàng tình chàng ý thiếp, tình nghĩa sâu đậm, một nam tử có thể vì nữ nhân của mình làm đến bước này, quả thực hiếm thấy, hắn cắn răng, cầm hòm thuốc đi vào phòng sinh.
“Tiên sinh, thế nào?” Lục Nguyên Sướng nhìn thấy lang trung nhíu mày không nói, Cố Tiểu Phù càng lúc càng yếu, không khỏi vội hỏi.
“Phu nhân mệt mỏi vô lực, nhịp tim không đều, mạch tượng suy yếu, đây là chứng khí huyết hư nhược!”
“Có biện pháp nào không?” Chúc đại nương nhìn thấy lang trung nói đặc biệt nhất trí với những biểu hiện lúc trước của Cố Tiểu Phù, không khỏi dấy lên hy vọng.
“Có!” Lang trung không có thời gian giải thích, vội viết phương thuốc khiến dược đồng đi bốc thuốc, quay lại phòng sinh mới giải thích với mọi người: “Phương thuốc này tên là ‘Tống Tử Đan’, lấy sinh hoàng kì, đương quy, thục địa, mạch môn, xuyên khung làm thuốc, sinh hoàng kì bổ trung khí, khí đủ để thúc đẩy thai, đương quy, thục địa, mạch môn, xuyên khung bổ máu lợi âm, huyết vượng làm trơn bào thai, huyết vượng tức khí vượng, khí vượng tất huyết vượng, khí huyết câu vượng, đạt được công hiệu nhuận thai.”
“Lão phu nhân, thỉnh ngài đút thuốc cho phu nhân, giữ mệnh hồi phục tinh thần, ngươi xoa bụng cho phu nhân, trợ phu nhân thuận sinh.”
Chúc đại nương bưng tới một chén thuốc, Lục Nguyên Sướng tự tay tiếp nhận, bóp miệng Cố Tiểu Phù, chậm rãi đổ vào. Thang thuốc phát huy công hiệu, nhanh chóng khiến Cố Tiểu Phù tỉnh lại, Lục Nguyên Sướng nhìn thấy, vui mừng đến rơi lệ.
“Phù Nương, lang trung đến rồi, thuốc sẽ xong ngay, chờ nàng uống hết, ta và nàng cùng nhau sinh hài tử, nàng phải kiên trì, đừng bỏ lại ta, hài tử không thể vừa sinh ra đã không có a nương.” Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù sắc mặt tái nhợt, không khỏi đau lòng.
Cố Tiểu Phù suy yếu giơ tay lên, lau đi lệ trên mặt Lục Nguyên Sướng, cảm thụ được hài tử trong bụng, nàng khơi dậy kiên cường của người làm mẹ, đúng vậy, nàng có thể nào bỏ lại hài tử, có thể nào bỏ lại Lục Nguyên Sướng!
Thuốc nhanh chóng sắc xong, Cố Tiểu Phù uống xong, chậm rãi cảm thấy có sức lực, bà đỡ bắt đầu trợ sản, Lục Nguyên Sướng lần thứ hai bị một đám nữ nhân khuyên ra ngoài.
Nếu như nàng đồng ý ra ngoài thì không phải là Lục Nguyên Sướng nữa, Lục Nguyên Sướng chỉ ôm thật chặt Cố Tiểu Phù, nói với một đám nữ nhân: “Lục Nguyên Sướng ta ở trên sa trường, giết không biết bao nhiêu người, cái gì mà phòng sinh ô uế, cái gì âm ty giữa đường, nếu có, cứ việc nhằm vào ta, bây giờ ta giữ ở đây, ta muốn nhìn xem ai dám mang Phù Nương đi!”
Các nam nhân bên ngoài, lần thứ hai nghe tiếng gào thét hữu lực của Cố Tiểu Phù, trái tim đều nhảy đến cổ họng. Tuy rằng Cố Tiểu Phù có khí lực, nhưng sinh con rốt cuộc là đau đớn dị thường, nàng cố nén cảm giác đau đớn, liên tục dùng sức đẩy hài tử ra ngoài, mồ hôi thấm ướt y phục của Cố Tiểu Phù, khóe môi đã bị nàng cắn rách, Lục Nguyên Sướng nhìn thấy cảnh này, lệ rơi đầy mặt.
Cùng là nữ nhân, vì sao Cố Tiểu Phù phải chịu tội như vậy, vì sao nàng không thể thay thế Cố Tiểu Phù, vì sao!
“Hài tử vào sản đạo rồi, phu nhân cố sức.”
“Phu nhân, hít sâu, dùng sức tiếp đi!”
“Phu nhân, mạnh hơn nữa, đầu của hài tử sắp ra rồi.” Kích động hô to, xem như giữ mạng nàng được rồi.
Thời gian trôi qua bao lâu, Cố Tiểu Phù không biết, chỉ cảm thấy dài như cả đời, nàng cảm thụ được Lục Nguyên Sướng luôn nắm chặt tay nàng, nghe nói hài tử lập tức ra rồi, nhất thời toàn thân tràn đầy sức lực, nàng cố sức, chỉ cảm thấy hài tử muốn xé rách cơ thể nàng, tiếng rên rỉ kèm theo tiếng khóc vang dội của hài tử, vang vọng khắp chính viện.
Lúc này trên bầu trời, sao Khải Minh* đang lóe sáng.
* sao khải minh: hay còn gọi là sao mai hoặc sao kim