Ánh sáng mặt trời mờ mờ, xuyên thấu qua kẽ rừng, chiếu lên người một con lợn rừng thể trạng khổng lồ dị thường. Con lợn rừng kia khò khè nhe miệng, trong miệng phun ra mùi hôi tanh người, hai cái răng dài tỏa ra hơi lạnh không ngừng chuyển động, lông bờm toàn thân dựng đứng, con mắt đỏ rực, nhìn chằm chặp thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên vóc người cao gầy, da màu tiểu mạch (tức màu nâu), tay cầm một thanh đao dài, bắt đầu giơ cao, trong đôi mắt sáng lóe ra hàn quang, ở trước mặt lợn từng cực không tương xứng với hình thể bản thân, thiếu niên không chút nào khiếp đảm, trên mặt cư nhiên có vẻ thấy máu mà mừng như điên.
Đây là một con lợn đực cực không bình thường, thiếu niên săn thú nhiều, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lợn rừng khổng lồ như vậy, tâm tư tìm kiếm cái lạ không khỏi làm thiếu niên nhiệt huyết sôi trào.
Lợn rừng rú một tiếng dài, liền hùng hổ chạy về phía thiếu niên, thân thể khổng lồ kia không ngừng nên trên mặt đất, khiến mặt đất có chút rung động.
Thiếu niên ánh mắt không sợ hãi, nhẹ nhàng tránh người nhảy lên, mà đao dài kia, cũng hung hăng chém vào lưng lợn rừng.
*Keng keng*
Thiếu niên nghe tiếng thì mắt híp lại, phát hiện trên người lợn rừng chỉ xuất hiện một chém trắng, không thấy chút máu, con lợn rừng này quả nhiên rất cao cường, lông bờm sắc bén, da lông cứng rắn, lại có bản lĩnh lì lợm!
Thiếu niên mỉm cười, khoái chí mà đổi cây đao khác, một thanh đao ngắn, trên thân đao kia phát ra hơi lạnh, so với đao dài vừa nãy, nhiều hơn một tia sát khí.
– Đến đây đi! – Thiếu niên hừ nhẹ, cư nhiên chủ động phất phất lợn rừng.
Lợn rừng bị khiêu khích, nhe răng nanh ra, làm đầu đàn trong đàn lợn rừng, uy tín của nó, không cho phép một tiểu tử loài người khiêu chiến.
Thiếu niên mắt sáng như đuốc, đúng lúc sắp bị răng nanh của lợn rừng cắn trúng, hắn đột nhiên chuyển động, nghiêng người tránh khỏi, đao ngắn hung hăng xẹt qua cổ lợn rừng.
“Eng Éc~”
Máu tươi phụt ra, bắn lên mặt thiếu niên thiếu, nhưng thiếu niên cũng không cố kỵ, hắn nghiêng người đáp đất, lăn ra thật xa, đứng dậy nhanh như bắn, nhìn chăm chú vào lợn rừng đang mất máu, một đao kia, mặc dù làm thương lợn rừng, nhưng không đủ để trí mạng.
Lợn rừng bị một đao này chân chính chọc giận, nó quay đầu, lại một lần nữa chạy như điên, chĩa răng nanh thật dài, muốn dùng răng xuyên thủng người trước mắt.
Thiếu niên tùy ý lau đi máu trên mặt, nắm chặt đao ngắn, trấn định mà nhìn lợn rừng điên cuồng lao đến. Lúc lợn rừng lần thứ hai cho rằng bản thân cắn trúng thiếu niên, thì thiếu niên động tác cực kỳ nhanh nhạy, hắn ngửa mặt ngả ra sau, linh hoạt mà chui vào dưới bụng lợn rừng, giơ đao lên, một đao đâm xuyên vào bụng lợn rừng, lợn rừng vì ăn đau mà chạy càng ngày càng nhanh, thiếu niên thiếu nắm đao, bị lợn rừng kéo đi vài chục trượng, thừa dịp lợn rừng ngừng lại, thiếu niên lắc mình một cái, liền thoát ra.
Lợn rừng không ngừng gào rú, đau đớn ở cổ đã không còn cảm giác, đau đớn trong bụng mới khiến nó thống khổ vạn phần, mà máu tươi chảy ra, cũng khiến bản năng nó cảm giác được sinh mệnh bị uy hiếp. Thế nhưng, nó đã không cách nào tiếp tục xông lên, thậm chí không cách nào chạy trốn, bởi vì, nó đã bị thiếu niên rạch bụng. Nó chỉ đành lăn lộn kêu gào để giảm bớt thống khổ bản thân.
Thiếu niên đạm nhiên mà nhìn lợn rừng, trên mặt đầy máu tươi, mỉm cười nhàn nhạt, con lợn này đủ cho hắn ăn lâu ngày, phụ mẫu chết sớm, sinh kế vẫn không đổi!
– Sao vậy? Sao vậy?
Một đám người ở xa chợt nghe được tiếng lợn rừng kêu, còn tưởng rằng có người bị hại, vội vội vàng vàng chạy tới, thấy một người trẻ tuổi toàn thân dính máu, người trẻ tuổi này lúc này quá mức đáng sợ, mọi người không dám tới gần.
– Là Lục đại lang! – Trong đó một người nhận ra thiếu niên, kích động mà kêu lên.
– A Nguyên? Ngươi toàn thân toàn máu, không sao chứ? – Một người lao ra từ trong đám người, lôi kéo thiếu niên soi xét, thấy thiếu niên chỉ trầy da rất nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra người này chính là Thất Sát Tinh trong truyền thuyết, Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng vừa nhìn thấy người thì tươi cười càng mạnh, hài lòng mà nói:
– Dương đại ca, ta săn con lợn rừng, lớn như vậy ngươi thấy qua chưa?
– Tiểu tử thối, càng ngày càng bản lĩnh, lợn lớn như vậy, thật đúng là hiếm thấy – Dương đại ca quay đầu lại nhìn lợn rừng, lúc này lợn rừng đã hấp hối, khí lực để hung hăng cũng không còn.
– Đại lang, thật bản lĩnh! – Một đám người thấy là Lục Nguyên Sướng, cũng đến nhìn chiến lợi phẩm của hắn.
– Hoa nhị ca, quá khen, may mắn mà thôi, tiểu đệ xin các vị đại ca hỗ trợ khiêng con lợn này về – Lục Nguyên Sướng cười nói, hắn lúc này, tươi cười hồn nhiên, không còn tìm thấy được nửa điểm nhếch nhác khi chiến đấu với lợn rừng.
– Được, đến lúc đó phân khối thịt cho chúng ta, để chúng ta cũng được nếm thử trước – Mấy nam tử này là những người dũng mãnh nhất trong thôn, thường ngày mặc kệ có phải lúc làm nông không đều sẽ tụ tập đi săn thú, vì tin đồn Thất Sát nên bình thường không đi cùng Lục Nguyên Sướng, chỉ có người mà Lục Nguyên Sướng gọi là Dương đại ca kia là có quan hệ mật thiết chút với hắn.
Bất quá, đối với võ nghệ cao siêu của Lục Nguyên Sướng, mấy nam tử phi thường kính nể, những việc nhỏ này, tự nhiên nguyện ý giúp.
Đợi Lục Nguyên Sướng kết liễu lợn rừng, lợn rừng do ba bốn nam tử vác về thôn, tất cả mọi người đặc biệt hưng phấn, lợn lớn như vậy, dù không phải của bản thân thì người giúp đỡ cũng tương đối quang vinh. Chỉ là Lục Nguyên Sướng người đầy máu khiến cho phụ nhân đi qua trên đường sợ hãi không nhẹ, càng tin chuyện hắn mệnh mang Thất Sát, không khỏi lảng tránh bốn phía.
Tới nội viện trong nhà, Lục Nguyên Sướng thập phần hùng hồn phân cho ba người mỗi người một khối thịt rất béo, ba người tạ ơn rồi cáo từ.
– A Nguyên, đi rửa mặt đi, a nương cho ngươi vào nhà ăn cơm – Dương đại ca giúp đỡ Lục Nguyên Sướng thu xếp lợn rừng, nói.
– Đại ca về nhà trước đi, chờ đệ còn phải thay y phục nữa, nếu không Can nương đại tẩu sợ phải bị dọa cho hôn mê.
– Haha, được, tới sớm một chút, hôm nay săn được lợn to, chúng ta uống một chén – Dương đại ca sảng khoái mà cười nói.
– Đại ca, khối thịt này ca mang về nhà, nhờ can nương (mẹ nuôi) nấu nướng một chút, chúng ta nhắm rượu – Lục Nguyên Sướng cắt hai cái chân giò, đưa cho Dương đại.
– Một cái là được rồi, nhiều như vậy ăn không hết – Dương đại khách khí nói.
– Nhà các ngươi nhiều người, hôm nay ăn không hết thì ngày mai ăn cũng được, ta có một mình, để lại nhiều cũng hỏng- Lục Nguyên Sướng cũng không quản Dương đại lang từ chối, một tay nhét vào trong tay Dương đại lang, liền đuổi người về nhà.
Dương đại lang đành bất đắc dĩ nhận lấy, quay về nhờ lão nương làm thêm mấy món a Nguyên thích ăn là xong.
Lục Nguyên Sướng chờ người đi rồi thì đóng kín cửa phòng, đun nước nóng, cởi y phục dự định tắm rửa sạch sẽ một chút.
Quần áo rời khỏi, thân thể thon dài bại lộ trong không khí, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, thân thể thoạt nhìn gầy yếu nhưng khắp người toát lên nét rắn rỏi của tuổi trẻ, lại có nét đẹp đẽ mềm mại không phù hợp với bề ngoài, chỗ ngực quấn tầng tầng vải bông, đợi quần áo cởi sạch, duyên tới là người ấy*!
(*缘来是伊人 Thành ngữ dùng để cảm thán, tạm hiểu là “Chợt nhìn đã biết người thương” hoặc “Đấy chính là người trong mộng”, đồng nghĩa như “Duyên tới là lang quân” nhưng “Y Nhân” ở đây nghĩa là “Người ấy”, “Người đó” và đa phần chỉ DÀNH RIÊNG CHO NỮ! trong câu trên chỉ đơn thuần nghĩa là: Thật xinh đẹp!)
Lục Nguyên Sướng ngâm mình trong dục dũng (thùng tắm), cảm thụ nước ấm áp bao phủ toàn thân, cảm giác khẩn trương trong rừng mới dần dần tán đi, nghĩ ngày hôm nay săn được lợn rừng lớn, thì lòng đặc biệt mỹ mãn.
Đổi nước một lần, rửa sạch mùi máu tươi trên toàn thân, Lục Nguyên Sướng lại quấn ngực như cũ, mặc quần áo, một hồng cân quắc (nữ anh hùng) tư thế oai hùng hiên ngang lại biến thành mỹ thiếu niên tiêu sái anh khí ngạo nghễ.
Lục Nguyên Sướng bước trong ánh trời chiều tới Dương gia, nhìn làn khói bếp bay lên ở mỗi nhà, nàng không khỏi cảm thấy có chút cô độc, mặc kệ ban ngày mệt nhọc thế nào, dân thôn lúc này sẽ luôn về nhà, gột bỏ đi một thân uể oải, ăn no nê, bên người người thân quây quần, dù ban ngày khổ nữa mệt nữa cũng đáng giá.
Còn bản thân, Lục Nguyên Sướng không khỏi lắc đầu, trở về nhà, vẫn một mình, bốn bức tường thật vắng vẻ, lương thực thịt kho nhồi nhét trong hầm, tiền bạc bày trong tráp, không cách nào giúp đỡ bản thân xua tan đi cảm giác cô độc luôn tồn tại. Phụ nhân đi qua trên đường nhìn thấy nàng luôn e sợ tránh còn không kịp, mà Dương gia cách đây không xa, là chỗ duy nhất trong thôn này cho nàng cảm thấy ấm áp.
– Can nương, từ xa đã ngửi thấy mùi măng khô chưng thịt rồi, thật thơm – Lục Nguyên Sướng vừa vào cửa Dương gia liền theo mùi hương mà chạy tới phòng bếp ăn vụng, ngày hôm nay nàng mất nhiều sức, hiện tại đang rất đói bụng.
– A Nguyên tới rồi, dùng thịt lợn rừng ngươi săn được để chưng, ta nghe ngon hơn mùi thịt lợn nuôi trong nhà, ngươi nếm thử đi – Dương đại nương gắp miếng thịt cho Lục Nguyên Sướng, Lục Nguyên Sướng nhai ngon miệng, đúng là là thịt thú rừng, hưng phấn thật!
– A nương toàn thiên vị a Nguyên ca, hứ! – Tiểu muội Dương gia ở một bên giúp đỡ lão nương làm cơm, thấy hai người hành động như vậy thì chua muốn chết, vừa rồi nàng ngửi thấy mùi định ăn vụng một miếng, kết quả bị lão nương mắng cho một hồi.
– Ngươi có bản lĩnh thì bắt con lợn rừng tới đây, ta để ngươi ăn, mau bưng đồ ăn vào trong viện đi, gọi cha và ca ngươi ra ăn.
– Hứ! – Tiểu muội Dương gia bưng món, đi ngang qua Lục Nguyên Sướng thì đá hắn một cước.
– Vân muội, ngươi còn thô lỗ như thế, cẩn thận không gả đi được – Lục Nguyên Sướng ôm chân nhảy lò cò.
– Ngươi đã mười tám còn chưa có tức phụ, còn có mặt mũi nói ta – Vân nương tính tình giống Dương đại nương, rất mạnh mẽ.
– Còn không đi bày bát đũa, có tí tuổi chỉ biết nói huyên thuyên – Dương đại nương tức giận đuổi Vân nương đi, kéo Lục Nguyên Sướng nhẹ giọng nói – A Nguyên, đừng nghe Vân nương nói mò.
– Can nương, ta sao có thể chấp nhặt với muội ấy – Lục Nguyên Sướng ngượng ngùng cười nói.
– Can nương hôm trước tìm bà mối, làm mối cho ngươi chính là Lưu quả phụ thôn Thượng Đài, phụ nhân kia can nương từng gặp qua, trắng trẻo sạch sẽ, cũng là người xuất thân từ nhà đứng đắn, cần cù chịu khó, thế nhưng bạc mệnh chút, năm ngoái hán tử nàng nhiễm bệnh mất. Công bà nàng cũng là ngươi thông sáng, cũng không muốn nàng tuổi còn trẻ đã thủ tiết.
– Can nương, ta… – Lục Nguyên Sướng lòng rất không được tự nhiên, vài năm gần đây can nương vì việc hôn nhân của nàng mà bận rộn, nàng không thể trực tiếp cự tuyệt một tấm lòng tốt của lão nhân gia, nhưng nàng là nữ tử, làm sao có thể lấy vợ.
– Can nương biết ủy khuất cho ngươi, thế nhưng ngươi cũng biết rõ danh tiếng bản thân, cũng không biết là ai nói, quá thiếu đạo đức – Dương đại nương thấy Lục Nguyên Sướng mặt lộ vẻ khó xử thì tưởng rằng nàng không thích cưới một quả phụ. Bất quá ngẫm lại cũng phải, A Nguyên lớn lên tốt, trong nhà cũng có của cải, nếu không phải liên lụy danh tiếng thì thế nào mười tám chưa cưới được tức phụ, đại lang nhà bà mười sáu đã thành hôn, nếu không phải Vân nương mới mười một thì Dương đại nương đã gả khuê nữ nhà mình cho Lục Nguyên Sướng.
– Can nương, không phải ta…
– Can nương biết, hiềm ngôn hiềm ngữ này ta không để ý tới, hôm nay bà mối trở về nói Lưu gia đồng ý, chỉ cần nửa mẫu ruộng nước làm lễ hỏi là được, nếu ngươi muốn, can nương dẫn ngươi đi gặp Lưu quả phụ kia nhé?
– Can nương, để ta suy nghĩ được không? – Lông mày anh tuấn của Lục Nguyên Sướng lúc này nhăn đến độ có thể thắt, khắc thê thật tốt, nàng không cần cưới, thế nào nhảy ra một quả phụ không sợ chết đây!
– Được, cưới thê là chuyện cả đời, ngươi cần phải nghĩ kĩ, Lục gia các ngươi chỉ còn duy nhất một dòng độc đinh là ngươi, sau này nếu ngươi muốn lên chiến trường, thế nào cũng phải để lại cốt nhục cho Lục gia đi.
Đây cũng là một chuyện sầu người, ai bảo nàng là quân hộ chứ!
Bỏ hôn sự qua một bên, thì bữa cơm tối của Dương gia ăn rất vừa lòng.
Dương gia tổng cộng có sáu nhân khẩu: Dương Minh, Dương đại nương, Dương đại ca Dương Vinh, Dương đại tẩu Phùng thị, Dương tiểu muội Dương Vân, cộng thêm một đầu củ cải nhỏ Đản Đản còn chưa đặt đại danh, người một nhà ăn vô cùng náo nhiệt, chủ đề tối nay xoay quanh lợn rừng, làm Dương đại tẩu và Dương tiểu muội sợ đến sửng sốt, mà Đản Đản nghịch ngợm bám lấy Lục Nguyên Sướng đòi đi theo săn thú.
Hoa gia lúc này đã đang ăn cơm chiều, vì đêm nay có thịt lợn rừng để ăn nên người một nhà cũng vui sướng.
– Nhị lang, hôm nay các ngươi đánh lợn rừng? – Hoa đại nương hỏi.
– Không phải ta, là… – Hoa nhị lang vừa định nói Lục đại lang liền bị Uyển nương đá một cước, vội đổi giọng – Là Dương đại.
– Dương đại thật là lợi hại, nhị lang, sau này cần học hắn nhiều hơn, biết không? – Hoa lão cha nói.
– Vâng, a cha.
– A nương, hôm nay thịt rất nhiều, sợ để lâu hỏng mất, bằng không cho Trịnh gia chút được không? – Uyển nương cẩn thận hỏi dò, đầu năm nay, ngoại trừ Lục đại lang thì nhà ai lại ngại nhiều thịt.
– Cho chút đi, nhà đó không dễ dàng – Hoa đại nương hiểu ý tứ tức phụ nhà mình, Trịnh gia đã lâu không ăn thịt rồi, có thể giúp thì giúp đi.
Uyển nương nghe vậy liền tới phòng bếp nhét đầy thịt, Hoa nhị lang đi theo hỏi:
– Nương tử, vì sao?
– Nếu a nương biết là của Lục đại lang, đảm bảo bà ăn vào xong cũng sẽ nhổ ra – Uyển nương liếc nhìn phu quân nhà mình, nói.
– Lục đại lang nhân rất tốt mà – Ấn tượng về Lục Nguyên Sướng của Hoa nhị lang rất tốt, mở miệng nói câu công đạo.
– Không nói nữa, thiếp sang Trịnh gia, chàng đi ăn đi.
Lúc Uyển nương tới Trịnh gia, Trịnh gia cũng đang dùng cơm tối, chỉ là trên bàn cơm chỉ có cháo khoai lang loãng cùng với một khay rau dại, không có gì khác.
– Uyển nương, sao ngươi lại tới đây? – Cố Tiểu Phù đứng dậy đón nàng.
– Không có gì, bọn nhị lang đánh đầu lợn rừng, ta bưng một chút cho các ngươi – Uyển nương nghĩ Trịnh gia đang rất gian nan, cháo khoai lang loãng này đã ăn suốt một năm.
– Các ngươi giữ lại mà ăn, mang tới để làm chi – Trịnh đại nương từ chối, chỉ là mùi hương thịt tỏa ra nồng đậm kia khiến bà nhịn không được nhìn vào, nhà bọn họ năm nay chỉ ở lễ mừng năm mới mới ăn thịt!
– Bà bà ta bảo ta mang tới, trong nhà ăn không hết, để lại cũng hỏng – Uyển nương đặt bát thịt lên bàn, nói – Nhà ta đang ăn, ta về trước đây.
– Uyển nương, ngươi…
– Phù nương, lấy chút thịt cho đại lang ăn đi – Cố Tiểu Phù còn định đuổi theo ra ngoài thì đã bị Trịnh đại nương gọi lại.
Cố Tiểu Phù bón cho Trịnh đại ăn xong thịt, lúc đi ra, chỗ thịt vốn không nhiều đã bị hai già ăn sạch. Nàng không khỏi lắc đầu, hà tất làm vậy!
Vừa định cầm chén uống cháo thì ngoài cửa truyền đến tiếng động ồn ào xôn xao.
– Trịnh gia các người đi ra cho ta, nếu các ngươi không trả tiền, ta sẽ làm thịt Trịnh nhị nhà các người!