Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau, còn mọi người cũng ngây ngốc mà nhìn hai người.
– Phù nương, ngươi không sao chứ? – Uyển nương chạy tới, cắt đứt màn đối mắt của hai người.
– Ta không sao, cảm tạ công tử – Cố Tiểu Phù quay sang người nọ làm một cái vạn phúc*, liền nhờ Uyển nương đỡ lui sang một bên.
(*Một cách chào của nữ tử cổ đại, hai tay chắp vào nhau để ở bụng dưới, hơi khụy gối.)
Người nọ gật đầu, cũng theo quán tính mà lui vào trong góc phòng.
– Dừng tay hết lại, trưởng thôn tới! – Hoa nhị lang thở phì phò, chạy đến giữa sân hô.
Dương Minh dẫn Dương Vinh cùng gần mười tráng đinh trong thôn vội vã tới rồi, đến theo còn có dân thôn vừa mới nghe tin. Dương Minh thấy Cố Tiểu Phù không sao liền gật đầu với người nọ. Người nọ cười nhẹ đáp lại, nụ cười kia khiến Cố Tiểu Phù đang ở trong cảnh kinh hồn khó định không hiểu sao an tâm lại.
– Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Hà lão đại – Dương Minh nói, không chút sợ hãi đi tới trước mặt Hà lão đại mặt lộ vẻ hung tợn.
– Nguyên lai là Dương tú tài, hữu lễ – Hà lão đại có thể đánh Trịnh nhị là vì bạc Trịnh nhị nợ hắn, còn Dương Minh, là tú tài có công danh trong người, tuy chỉ là một tú tài, nhưng dân thường như Hà lão đại cũng cần cho hắn ba phần mặt mũi.
– Hà lão đại hôm nay tới đây là vì bức tử dân thôn Lạc Khê ta sao? – Dương Minh làm trưởng thôn đã mười năm sau, những tranh cãi này rất quen việc dễ làm.
– Hiểu lầm thôi, đây đều không phải là hiểu lầm sao – Hà lão đại cười haha, nói – Trịnh nhị nợ ta hai mươi lượng bạc không trả, nhà hắn lấy tức phụ của bọn họ ra gán nợ, tiểu nương tử kia tự luẩn quẩn trong lòng, liên quan gì đến ta!
Dương Minh nhìn về phía người Trịnh gia, chỉ thấy mấy người đều cúi đầu không dám nhìn thẳng ông thì liền biết Hà lão đại không nói dối, lòng không khỏi trách cứ, Trịnh nhị là dân cờ bạc có tiếng trong thôn, có thể một mực cớ vì nhà nghèo mà chỉ ở quy mô nhỏ, ai ngờ lại lạc tới tận mức này.
– Trịnh gia không có tiền, ngươi bức như vậy, suýt mất cả mạng người, nếu như vậy, dù có lên đến quan phủ, thôn Lạc Khê ta cũng phải kiện lên – Dương Minh nói, cũng không phải ông đang bênh Trịnh nhị, mà là đang giúp Cố Tiểu Phù.
– Giờ không phải không sao rồi sao, hơn nữa, thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, Trịnh gia hắn nguyện ý dùng tức phụ gán nợ, ta sao cự tuyệt.
Cố Tiểu Phù nghe vậy thì đau khổ lại xông ra, may mà Uyển nương đỡ nàng, cho nàng không ít hỗ trợ. Người nọ ở xa xa nhìn hoàn cảnh của Cố Tiểu Phù như vậy thì lòng cũng có chút khó chịu, đường đời, loạn thì dẹp là xong, nhưng khổ nhất là bách tính, khổ nhất vẫn là nữ nhân.
– Chuyện gán nợ, Hà lão đại cũng đừng bàn nữa, không nên bức chết người – Dương Minh nhìn người Trịnh gia, nói rằng – Ngươi thư thả cho chút thời gian để Trịnh gia ngẫm nghĩ biện pháp, được chú?
– Dương tú tài, nể mặt ông, có thể cho chút thời gian, nhưng đến lúc đó Trịnh gia còn không trả tiễn, thì sẽ giải quyết thế nào? – Hà lão đại cũng không chỉ biết ngồi không, chỉ bất quá bị chuyện Cố Tiểu Phù đập đầu khiến cho có chút cố kỵ, lúc này hắn cũng không dám cưỡng bức, Dương Minh mang đến không ít người, nếu liều mạng thì hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì.
– Ngươi cứ đi trước, ba ngày sau đó trở lại là có – Dương Minh khó xử mà nói, đừng nói ba ngày, dù là ba năm, Trịnh gia cũng không gom đủ hai mươi lượng bạc.
– Khó mà làm được, ta kính nể ngươi Dương tú tài, nhưng người của ta cũng cần ăn, nếu như ai ai cũng làm như ngươi thì việc làm ăn này của ta chắc khó làm được – Hà lão đại hồ đồ mới nghe lý do của Dương Minh, nếu Trịnh gia có thể trả tiền thì còn cần chờ thêm ba ngày sao.
Dương Minh cũng biết việc này khó làm, liền đi tới trước mặt Trịnh lão cha, hỏi:
– Lão trịnh, trong nhà ông có bạc có thể trả trước một phần không?
– Trưởng thôn, nhà ta đã đói từ lâu, thực sự không còn tiền – Trịnh lão cha nhìn Trình nhị nằm trên mặt đất lầm bầm sắp tỉnh, bất đắc dĩ mà nói.
Dương Minh gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát, quay tới phía thôn dân cúi đầu, chân thành mà nói:
– Dương mỗ trong nhà có ba lượng bạc có thể giúp Trịnh gia, nhưng thực sự như muối bỏ biển, Trịnh gia là người thôn Lạc Khê ta, dân thôn đều là một nhà, xin các vị hương thân phụ lão có thể hỗ trợ một hai, chớ để nương tử Trịnh gia bị người bức tử.
Khái niệm hai mươi lượng bạc là gì, nông dân một năm ăn uống một nhà cũng chỉ hai lượng bạc, cưới một tức phụ cũng chỉ mười hai bạc, nhà phú hộ mua một nha đầu như Cố Tiểu Phù cũng không quá bảy tám lượng bạc, hai mươi lượng này, nếu không phải bán vào kỹ viện thì căn bản không đến cái giá này!
Đúng, Cố Tiểu Phù căn bản không đến hai mươi lượng!
Đương nhiên, sự do dự của dân thôn dân cũng không phải vì Cố Tiểu Phù có đáng giá với cái giá này hay không, nàng bất quá chỉ là xung hỉ tân nương được mua về với giá ba lượng bạc mà thôi, chỉ là tiền của Trịnh gia, bọn họ nào dám cho giúp, có một Trịnh nhị ở đây, tiền gì cũng bị hắn thua hết.
Dân thôn cũng tân tân khổ khổ mà xuống ruộng làm việc, lên núi săn thú, nuôi sống một nhà không dễ dàng, ứng phó xong với thuế má của quan phủ đã gần hết, tiền có thể còn lại đều là tiền cứu mạng thắt lưng buộc bụng. Nếu là sinh bệnh một cái gặp nạn một cái thì thôn dân chất phác tự nhiên sẽ không đứng nhìn bàng quan, thế nhưng giúp đỡ Trịnh nhị trả nợ thì ai cam tâm tình nguyện, nếu như trịnh nhị biết có toàn bộ thôn Lạc Khê giúp đỡ trả tiền thì sau này còn không mặc sức mà cờ bạc!
Các dân thôn trầm mặc, Dương Minh biết bọn họ nghĩ gì, cho nên mở đầu ông mới nói về ba lượng bạc giúp Trịnh gia, nhưng chỉ có như vậy cũng không đả động được dân thôn, Dương Minh nhìn Cố Tiểu Phù thoạt nhìn thông mình, thở dài, khuê nữ tốt như vậy lại bị Trịnh gia dẫm hỏng.
Người Trịnh gia cũng rất tuyệt vọng, không ai nguyện ý giúp bọn họ, bọn họ đã cùng đường, không bằng trực tiếp người một nhà buông tay cùng chết. Sống khổ chút không đáng sợ, sợ nhất chính là sống không hi vọng.
– Dương tú tài, ta có thể cho ngươi mặt mũi, hoãn ba ngày, nhưng nếu như đến lúc đó, Trịnh gia hắn vẫn không trả tiền, thì ta đây nhất định phải mang tiểu nương tử đi, bất chỉ vậy, ta cam đoan với ngươi, tìm cho nàng chỗ tốt, thế nào? – Hà lão đại lạnh mắt nhìn người xung quanh, biết tiền này xác định vững chắc không lấy được, mày còn có một tiểu nương tử xinh đẹp, nếu không hắn lỗ lớn, ai nói cho vay chính là sống tốt chứ.
– Như vậy làm sao được! – Dương Minh nghe xong làm sao đồng ý, tiền này xác định chắc chắn không trả được, hoãn ba ngày chỉ là cách nói dễ nghe, nếu đồng ý thì Phù nương đời này xong rồi.
– Được, nếu còn không trả nợ, vậy trả bằng mạng, người đâu, lôi Trịnh nhị ra đánh chết cho ta – Làm lưu manh lăn lộn khắp nơi, Hà lão đại thật sự chưa sợ qua cái gì.
– Dừng tay!
Giữa lúc người Dương gia reo hò trợ giúp, một người vóc dáng thon dài đi ra từ trong góc phòng, chính là người lúc trước cứu Cố Tiểu Phù. Hắn cười nhạt một cái với Cố Tiểu Phù liền đi tới trước mặt Hà lão đại, khí phách mà nói:
– Tiền này ta trả thay Trịnh gia, ba ngày sau ngươi tới lấy liền, giờ mời rời khỏi thôn Lạc Khê, chúng ta ở đây không chào đón ngươi.
Lời này vừa nói ra thì Cố Tiểu Phù nhìn người nọ một cách không thể tin, sao hắn làm như thế!
Còn người Trịnh gia mừng như điên, ai ngờ bị buộc đến vách núi mà đường núi quanh co.
Các dân thôn khe khẽ thì thầm, không ai dám nghĩ hắn sẽ ôm việc vào người, bạc trắng bóng để hắn ném vào nước như vậy đấy!
– Dương tú tài, đây là người phương nào? – Hà lão đại nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trên khuôn mặt trẻ trung có một tia ngây ngô, nhưng nói không nhanh không chậm, không nhẹ không vang, lại có khí phách, hơn nữa thân pháp vừa cứu tiểu nương tử kia, quả nhiên là tuấn tú, hay cho một hán tử!
– Hắn là can nhi tử (con nuôi) của ta, Lục Nguyên Sướng! – Dương Minh nói, chỉ là lòng hắn phát khổ, sao a Nguyên làm như thế, quá xung động rồi.
– Lục tiểu đệ, ta tôn trọng ngươi là hán tử, việc hôm nay việc liền tạm dừng, ba ngày sau ta tất tới tìm ngươi! – Hà lão đại nói xong liền dẫn thủ hạ và người liên quan rời đi.
Việc này đã xong, dân thôn cũng tán đi hết.
Người Trịnh gia nâng đỡ lẫn nhau, đến nói lời cảm tạ.
– Không cần nhiều lời, người khác không muốn giúp các ngươi bạc, ta làm như thế cũng không phải vì ta là kẻ ngu si, chỉ là ta không nhìn nổi mắt một đám người khi dễ một phụ nhân mà thôi.
Lục Nguyên Sướng nói xong liền rời đi cùng Dương Minh.
Cố Tiểu Phù ngơ ngác nhìn bóng lưng cô tịch của Lục Nguyên Sướng trong đêm đen, trong lòng vô số suy nghĩ.
– Phù nương, ai ngờ cư nhiên là Lục đại lang cứu ngươi – Uyển nương cũng thấy khó hiểu.
– Ta sớm đã nói với ngươi rồi, Lục đại lang nhân không tồi mà – Hoa nhị lang nói.
Hắn cực thưởng thức Lục Nguyên Sướng, thế nhưng lời đồn đại kia quá mức hại người, hắn chỉ quen nhưng không thân với Lục Nguyên Sướng, chỉ sợ người trong nhà phản đối. Tình cảnh như vậy, toàn bộ thôn Lạc Khê này có ai không như thế.
Vừa về đến Dương gia, Dương Minh chỉ thẳng vào mặt Lục Nguyên Sướng mắng:
– A Nguyên, bạc cha nương ngươi để cho ngươi là để ngươi cưới thê sinh con phát triển gia nghiệp, chứ không phải để ngươi lãng phí như vậy, Trịnh nhị kia là ai chứ, bạc này làm sao có thể thu hồi!
– Đúng vậy, a Nguyên, tuy nương tử Trịnh gia kia đáng thương thì ngươi cũng không nên làm như vậy, tròn hai mươi lượng bạc đấy! – Dương Vinh cũng là vẻ mặt không cam lòng.
Dương gia hắn cũng lấy ra được hai mươi lượng, nhưng giúp ai cũng không giúp Trịnh gia, thế không phải tiện nghi thẳng cho Trịnh nhị sao. Vì sao Trịnh gia gian nan như thế, ngoại trừ Hoa gia ở gần nhà ông ta nguyện ý thường xuyên tiếp tế một chút thì những người khác đều thờ ơ lạnh nhạt, cũng là vì nhân phẩm của Trịnh nhị. Đối với một kẻ nghiện bài bạc, nói cái gì đều vô dụng.
Dương Vinh hết đến Dương đại nương, sau đó là Dương đại tẩu, từng người một khuyên bảo, nhưng Lục Nguyên Sướng vẫn không nói gì, Dương Minh tức giận đến tìm gậy gỗ muốn đánh người:
– Ta với a cha ngươi là huynh đệ kết nghĩa, a cha a nương giao phó ngươi cho ta, ngươi gọi một tiếng can cha thì ta coi ngươi như con ruột mà đối đãi, súc sinh ngươi, hôm nay ta phải thay a cha ngươi giáo huấn tử tế ngươi!
– A cha, xin ngài bớt giận, a Nguyên luôn luôn là hài tử tốt, ngài đánh hắn làm chi, đánh hỏng a nương lại phải xót – Dương Vinh vội vàng ôm lấy Dương Minh, khuyên nhủ.
Lục Nguyên Sướng nhìn thấy can cha tức giận thì quỳ xuống, nhẹ nhàng mà nói:
– Can cha đừng giận, a Nguyên biết sai, chỉ là can cha cũng biết, a Nguyên sớm muộn sẽ phải ra chiến trường, sống chết do trời, a Nguyên lẻ loi một mình, tiền tài với ta mà nói nhẹ như mây. Hôm nay có thể cứu được một nữ cũng là tích phúc cho Lục gia, hi vọng đến lúc đó a Nguyên có thể sống trở về từ chiến trường, hiếu thuận với can cha can nương, toàn vẹn mong đợi thành tâm của hai già.
Dương Minh nghe xong, thoáng cái thì nguôi giận, ngồi trên ghế thở dốc, nghĩ thầm về thế đạo (tình trạng của xã hội)!
Thế đạo này không yên ổn mà!
Hai mươi năm trước quốc gia loạn, lúc đó còn có Tống đại tướng quân khổ cực chống đỡ, nếu không thì đã diệt quốc. Trưng binh (gọi nhập ngũ) lần thứ nhất, a Nguyên mới mười lăm, mười sáu là tuổi trưng binh thấp nhất, a Nguyên tránh được một kiếp, hiện tại a Nguyên mười tám rồi, nếu trưng binh lần thứ hai, tất tránh không khỏi. Đáng tiếc cho Lục gia, chỉ còn lại một dòng độc đinh.
Lục Nguyên Sướng về đến nhà đã là giờ hợi, nàng tùy tiện rửa mặt chải đầu rồi tìm ra tráp tiền ở trong tủ quần áo. Cái tráp tiền này là a nương đưa cho nàng trước khi mất, bên trong có một trăm lượng bạc, đây là tiền trợ cấp do a cha nàng chết trận, a nương không động một xu, giao hết cho nàng.
Vài năm nay, Lục Nguyên Sướng cũng không ngừng cất thêm tiền vào, cẩn thận đếm, đã có một trăm ba mươi lượng. Lục Nguyên Sướng cẩn thận vuốt ve hoa văn ở mép tráp như đang xoa khuôn mặt a nương, nàng thở dài một hơi, thôi đi, người chết như đèn tắt, hà tất suy nghĩ nhiều.
Lục Nguyên Sướng lấy ra hai mươi lượng bạc, đặt dưới gối đầu, khóa kỹ tráp tiền giấu cẩn thận, chỗ này là tiền nàng kiếm được vài năm nay, của a cha thì không động một xụ.
Tắt đèn, Lục Nguyên Sướng đi ngủ như bình thường, chỉ là trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Cố Tiểu Phù đập đầu vào ván cửa kia.
Cố Tiểu Phù hầu hạ Trịnh đại ngủ như bình thường, chỉ là lòng nàng đã lạnh thấu, một nhà mưu toan vứt bỏ người của chính mình có thể nào làm cho người nhớ nhung như nhà.
Cố Tiểu Phù ngủ một hồi lại cảm giác lòng lo lắng, liền đứng dậy đi uống nước, ai ngờ khi đi tới ngoài phòng Trịnh nhị, ván cửa đơn bạc căn bản đỡ không ngăn được tiếng hai mẹ con nói chuyện.
– Con à, có đau không, sau này ngươi hay sống tốt đi, nhà chúng ta sau này còn phải dựa vào ngươi – Trịnh đại nương yêu thương xức thuốc cho Trịnh nhị, khuyên bảo.
– A nương, ta cũng muốn sống tốt, thế nhưng tiền ta nợ bạc ở ngoài không dựa vào cờ bạc thì trả thế nào – Trịnh nhị lầm bầm nói.
– Hiện tại Lục đại lang không phải đã nguyện ý giúp chúng ta tiền rồi sao, giờ con có thể sống tốt, sớm lập chút gia nghiệp.
– A nương, ta…
– Còn có chuyện gì? Con à, ngươi đừng có gạt a nương – Làm mẹ hiểu tâm tư con trai, Trịnh đại nương vừa nhìn sắc mặt Trịnh nhị liền biết không hay.
– A nương, ta… ta… ta còn nợ Quản lão đại năm lượng bạc – Trịnh nhị quanh co nửa ngày, rốt cuộc nói ra.
– Ngươi đồ không biết tiến bộ, ngươi bảo a nương sống thế nào đây! – Trịnh đại nương nghe xong như sét đánh lúc quang trời, sài lang mới vừa cất bước lại phải nghênh tiếp hổ báo sao.
– A nương, nếu không xin Lục đại cho chúng ta thêm năm lượng đi, dù sao cứ mượn hắn trước sau đó có tiền trả là được – Trịnh nhị tròng mắt xoay xoay, liền tự giác nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, mượn thì mượn, trả chính là chuyện sau này.
– Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, hôm nay nể mặt thôn trường nên Thất Sát Tinh kia mới nguyện ý cho ngươi mượn, nếu như ngươi đòi hắn thêm, hắn tất hai mươi lượng lúc trước cũng không chịu cho mượn.
– Thế nhưng, nếu để Quản lão đại biết ta trả tiền cho Hà lão đại, hắn tất sẽ đến tìm ta đòi nợ, vậy phải làm sao?
Trịnh nhị và Trịnh đại nương sầu não cùng nhau, việc này không thể để Trịnh lão cha và Trịnh đại lang biết, hai người bọn họ thân thể không tốt, việc hôm nay việc đã đạt cực hạn, nếu tiếp tục chịu kích thích, nói không chừng mạng cũng không giữ có.
– A nương, ta nghĩ đến một chủ ý – Trịnh nhị ở sòng bạc không học được bao nhiêu kỹ thuật cờ bạc, nhưng mưu ma chước quỷ lại ngày một nhiều.
– Chủ ý gì? – Trịnh đại nương thấy con trai có chủ ý liền vội hỏi.
– Nếu không ta bán đại tẩu đi, nếu Hà lão đại nguyện ý nhận thì Quản lão đại cũng khẳng định nguyện ý, đại tẩu đáng giá hai mươi lượng, thế không phải vừa nhận được ta còn lời mười lăm lượng sao, có thể cho ngài và a cha ăn thịt ngon, có thể cho đại ca uống thuốc tốt nữa, không chừng bệnh của đại ca có thể tốt khỏi.
Đoạn phía sau Cố Tiểu Phù đã không còn nghe vào nữa, chỉ trong một thời gian ngắn, nàng cư nhiên bị bán hai lần, Cố Tiểu Phù đã không còn thời gian tự hối hận, nàng gấp đến độ luống cuống, chẳng lẽ thật sự không trốn thoát số phận bị bán?