Chiều hôm sau, Điền Tú Chân hẹn Cổ Thiên ra quán cà phê, Cổ Thiên khá bất ngờ về cuộc hẹn này, đã thế Điền Tú Chân còn dặn là không được cho Cổ Tịnh biết.
Trên bàn là 2 ly cà phê nóng hổi, Điền Tú Chân đi thẳng vào vấn đề, cô mỉm cười nói:
“Chị muốn đi xem cuộc đua mô tô mà hôm trước em nhắc đến, được không cưng?”
“E hèm… chị hai em mà biết là em no đòn đó.”
“Vậy nên không thể cho chị hai em biết, em chỉ cần nói chị cuộc đua ở đâu, chị sẽ tự đi đến đó.”
Cổ Thiên hơi do dự, anh không biết quan hệ của Điền Tú Chân và Cổ Tịnh thân đến mức độ nào, và cô ấy biết được bao nhiêu thứ về gia tộc họ Cổ. Trong khi đại hội của Ngũ đại bang phái như ngoạ hổ tàng long, đó không đơn thuần là một cuộc giao hữu đơn giản.
“Em hơi thắc mắc là tại sao chị phải tham gia cho bằng được?”
“Chị chỉ muốn hiểu sâu hơn về Tịnh Tịnh, tất cả những gì liên quan đến Tịnh Tịnh, chị đều muốn biết. Hơn nữa, mặc dù Tịnh Tịnh đã dần gần gũi với chị hơn, nhưng lúc nào chị cũng cảm thấy vẫn còn khoản cách rất xa với em ấy.”
Cổ Thiên có gương mặt sáng lạng, mắt của anh rất giống Cổ Tịnh nhưng lại chứa đựng nhiều tình cảm hơn, anh mỉm cười nói:
“Chị hai em thu hút chị đến vậy sao? Em rất thắc mắc là hai người chỉ là bạn thân, hay là hơn thế nữa?”
Câu hỏi tưởng chừng dễ dàng trả lời này, lại làm Điền Tú Chân bất giác lặng người. Cô suy nghĩ về khoản thời gian quen biết với Điến Tú Chân vừa qua, thấm thoát đã gần 3 tháng, vậy mà nụ cười nở trên môi cô khi bên Cổ Tịnh đã vượt qua số lần chục năm qua. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình muốn bên cạnh một người đến vậy, lý trí cô bảo rằng đây chỉ là tình bạn thân mà cô khát khao rất lâu, nhưng trái tim cô thỉnh thoảng lại đập loạn xạ, cho cô biết rằng không đơn thuần như thế.
Điền Tú Chân uống một ngụm cà phê để tập trung hơn, cô trả lời:
“Ừm… chị cũng đang đi tìm câu hỏi, dường như, chị muốn hơn thế nữa…”
“Nhưng chị không sợ là, khi hiểu sâu về một người nào đó rồi phát hiện người đó không hề đơn giản, đại loại như, người đó sẽ khác xa hình ảnh mà chị đã từng biết, thì chị còn muốn gần gũi với người đó nữa không?”
Điền Tú Chân rất bất ngờ vì những câu hỏi mà Cổ Thiên đề ra, câu nào cũng đúng trọng tâm, xuyên thẳng vào những gì mình đang do dự và lo lắng. Cô cảm thấy người nhà họ Cổ thật sự rất có ý nghĩa. Cô trả lời:
“Nếu chị có thích một người nào đó, chị sẽ thích tất cả những gì về người đó, chứ không phải thích bởi hình tượng chị gán ép cho đối phương.”
Vừa nói, cô vừa nghĩ về gương mặt xinh đẹp của Cổ Tịnh, về những lúc cô ấy làm việc thiện nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nghĩ về bộ dạng thẹn thùng khi bị mình trêu ghẹo, rất dịu dàng với mình nhưng lại cố làm mặt ngầu, thậm chí cả những lúc cô ấy nổi lên sát khí, nhưng chỉ cần cô xoa dịu một lúc là cô ấy sẽ mềm lòng ngay. Cô cười nói:
“Mặc dù có thể Tịnh Tịnh cảm thấy không cần thiết, nhưng chị chỉ muốn che chở cho em ấy, bằng cách của chị.”
“Cho dù Tịnh Tịnh mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa, đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài của em ấy.”
Lần đầu tiên Cổ Thiên nghe được một câu nói lạ lẫm như vậy, khi bản thân anh còn không nghĩ đến chị mình cần thiết để người khác che chở, vậy mà người phụ nữ này lại muốn làm điều đó. Cổ Thiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình rất khác biệt, cô ấy có cặp mắt phượng sắc sảo, dáng vẻ tự tin, tính cách mạnh mẽ và khí chất hơn người, hoàn toàn khác xa với hình ảnh nhu mì trước mặt Cổ Tịnh như tối qua mà anh thấy.
“Vậy nên, hãy tìm cách dẫn chị đến đại hội đó, chị biết đại hội này không hề đơn giản, nên chị càng phải tham gia, nếu những gì chị chứng kiến là thứ chị không chấp nhận được, chị sẽ biết âm thầm rút lui. Còn nếu sau những thứ chị nghĩ rằng chị không chấp nhận được, nhưng chị vẫn dũng cảm chấp nhận nó, thì việc đó càng giúp chị khẳng định hơn về tình cảm chị dành cho Tịnh Tịnh, em nghĩ đúng không nè?”
Ừ, cũng đúng! Cổ Thiên nghĩ, người phụ nữ này ngoài một đóng ưu điểm anh đánh giá khi nãy, cô ấy còn có khả năng phán đoán và rất giỏi thuyết phục người khác. Anh không có kẽ hở để cự tuyệt, bèn cười nói:
“Em biết tại sao chị hai em chấp nhận làm bạn với chị rồi, vì chị quá bản lĩnh. Nhất là với người không giỏi giao tiếp như chị hai em, hầu như chỉ có thể chết dưới miệng lưỡi của chị.”
“Nè, em đang khen hay đang chê vậy? Thiệt tình!”
Cổ Thiên khoái chí, từ trong ba lô anh rút một chiếc thẻ kim loại mỏng màu đen bóng nhoáng được viền ánh kim xung quanh, trên đó có hình ảnh đầu sói tuyết trắng với ánh mắt săn mồi sắc bén, y như hình ảnh avatar của Cổ Tịnh, trên thẻ ghi chữ “Cổ Lang Nhân” (Người sói họ Cổ), anh đẩy chiếc thẻ cho Điền Tú Chân.
“12 giờ tối nay tại đỉnh núi Rừng Già cách thành phố Moon 100km, ở đó đã được giăng sẵn rào cản, xuất trình thẻ này sẽ được vào trong. Em chỉ có thể nói cho chị biết là, gia tộc họ Cổ là một trong ngũ đại bang phái tổ chức cuộc đua tự phát này, tên bang phái là Cổ Lang Nhân.”
Mặc dù đoán được thân thế của Cổ Tịnh không đơn giản, nhưng khi nghe từ “bang phái” làm Điền Tú Chân không khỏi kinh ngạc. Bang phái – danh từ cổ kính, là thứ mang lại những hình ảnh chết chóc, súng đạn, chất độc… Nếu sự thật là thế, liệu cô có còn đủ dũng cảm để đối mặt với nó hay không? Và Cổ Tịnh giữ vai trò gì trong đây? Phút chốc, cô cảm thấy hóa ra từ “chấp nhận” đó không hề dễ dàng.
Thấy được khuôn mặt nhăn thành nùi dẻ của Điền Tú Chân, Cổ Thiên đoán được cô đang nghĩ gì, anh thấy nên giải thích mập mờ tý, nếu không lại ảnh hưởng đến hạnh phúc tương lai của chị mình mất, anh bèn nói:
“Yên tâm là Cổ Lang Nhân không liên quan tới những tệ nạn xã hội tàn độc như chị nghĩ đâu, chỉ những người lớn tuổi mới thích gọi bằng tên gọi truyền thống này cho ngầu thôi, lớp trẻ thì gọi bằng tên khác rồi.”
“Gọi là gì?”
“Công ty TNHH Cổ Lang Nhân, ha ha ha…”
“Ờ, chuyên nghiệp ghê.” – Điền Tú Chân cười xã giao.
“Nói chứ, gia tộc em là nhà võ thuật cổ truyền.” – Cổ Thiên lựa lời mà nói – “Công ty hoạt động chính các ngành vệ sĩ, quản lý toà nhà, sản phẩm bảo hộ…”
“Ồ, ra là thế, vậy là gia tộc em đã chuyển hoá thành công theo xu hướng và nhu cầu thị trường luôn đó, ít có ai làm được như thế…” – Điền Tú Chân không ngờ gia tộc võ thuật mà cũng có thể phát triển ra nhiều ngành đến vậy, không nhịn được mà phân tích theo bệnh nghề nghiệp.
Cổ Thiên cứ gật đầu lia lịa:
“Thì đó, ghê không ghê không? Nói chung thẻ vào cổng em đã đưa chị, đi hay không là do chị quyết định.”
Điền Tú Chân nhận lấy chiếc thẻ, vui vẻ nói:
“Cám ơn em!”
“Em đi trước đây, nếu tối nay chị có đến thì đừng cho chị em biết, chị em mà điên lên là chắc em nằm viện mất, bả bị bạo lực từ nhỏ, hồi em lên 5 tuổi là bị bả đánh gẫy răng sữa rồi. Có vần đề gì, chị cứ gọi cho em. Cầm chiếc thẻ này trên tay chị hãy yên tâm, không ai dám làm gì chị.”
“Chị biết rồi, đây là bí mật của hai chị em mình.”
***
Tối đó, Điền Tú Chân dẫn theo Đàm Trung đến đỉnh núi Rừng Gia theo lời hướng dẫn của Cổ Thiên. Xe vừa tới gần đã nghe được tiếng hò hét, tiếng trống, loa kèn cùng tiếng rồ gas phát ra inh ỏi. Tuy nhiên, trật tự nơi đây lại được sắp xếp rất rõ ràng. Có người hướng dẫn họ đậu xe, người chỉ đường cho họ đi, người kiểm tra thẻ vào cổng, tùy màu sắc của thẻ để quyết định vị thế khách đến tham gia, thẻ của họ là thẻ VIP nên được chu đáo phát thêm ống nhòm…
Tiến vào bên trong là hàng rào sắt chắn ngang đường đua chính, hàng ghế ngồi chuyên biệt dành riêng cho VIP và ban giám khảo được đặt ngay kế bên vạch xuất phát. Đây là vị trí quan sát cực tốt, các khúc quanh co của dãy núi được thu trong tầm nhìn dưới ánh đèn đường mập mờ.
Từ vị trí này nhìn xuống, Điền Tú Chân không khỏi kinh ngạch bởi sự hoành tráng quá sức tưởng tượng tại đây. Đông đảo khán giả tụm thành nhiều nhóm trải dài hầu như khắp đường đua tận 10 cây số bao gồm hơn 30 cua trái và phải, hàng trăm chiếc siêu xe mô tô đang được kiểm tra bởi kỹ thuật viên, mỗi một chiếc xe có người cầm lá cờ riêng thuộc hội nhóm của mình, nhiều lá cờ còn mang hình ảnh rùng rợn và chết chóc. Và đằng kia, còn đậu hàng loạt chiếc xe cứu thương, xe chữa cháy, và còn có cả 2 chiếc trực thăng chờ sẵn.
Tuy chưa bao giờ có hứng thú với môn thể thao này, nhưng nhìn sườn núi quanh co hiểm trở, Điền Tú Chân không khỏi lo lắng. Đây mà là cuộc đua giao hữu đơn thuần sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ rơi xuống vực thẩm?