Ngày tháng trôi qua, mọi thứ về Cổ Tịnh không hề phai nhoà, Điền Tú Chân chỉ có thể sống bằng hình ảnh tốt đẹp trong ký ức, càng như thế, nổi tương tư càng giày vò cô. Nhiều lần cô cố gắng thử quen một ai đó, vì số người theo đuổi cô luôn xếp hàng dài chờ đợi, nhưng dù cho cả nam lẫn nữ, cơ thể cô gần như kháng cự ngay từ ánh nhìn trìu mến của đối phương, và cả ý định chạm vào người cô của họ. Riết rồi, cô cảm thấy bản thân như bị lây nhiễm căng bệnh tâm lý sợ hãi tiếp xúc của Cổ Tịnh.
Và khổ thay, những lúc cô thử càng muốn bắt mình chấp nhận một mối tình mới, thì cảm giác mất mát, cô độc, bị bỏ rơi, bị phản bội, mất đi niềm tin lại càng mãnh liệt hơn, cuối cùng, cô khuyên mình hãy hận người đó và dốc hết mọi tâm trí trong công việc. Tập đoàn của cô ngày càng lớn mạnh, cô còn được bình chọn thành một trong những người nữ doanh nhân quyền lực nhất nước Viam.
<Tin chấn động, đám cưới thế kỷ của hai tập đoàn lớn nhất thành Moon sẽ được diễn ra vào ngày 2 tháng 1, giữa chủ tịch tập đoàn Đỉnh Phong và chủ tịch tập đoàn Vân Vũ, sự kết hợp về tài lực của họ có thể đánh bại mọi đối thủ trong và ngoài nước…>
Tivi bị tắt đi khi tin này được đưa ra, Đàm Trung là người cầm remote. Anh nói:
“Em không muốn chị hi sinh hạnh phúc của mình, chỉ vì để quên một người…”
Điền Tú Chân đốt một điếu thuốc và hít thật sâu, khói thuốc lơ lửng giữa không trung không tan biến, miệng cô pha lẫn mùi khét của lá thuốc và vị đắng của rượu mạnh. Cô trả lời trong sự vô cảm:
“Chẳng có gì hi sinh cả, hai bên đều có lợi, quan trọng là cả hai đều chẳng có tình cảm gì, sau khi đám cưới cũng sẽ mạnh ai nấy ngủ.”
“Vậy tại sao đến giờ chị vẫn đeo chiếc nhẫn trên tay, chị không thắc mắc là tại sao nó xuất hiện trên tay chị sao?”
Ừ, chiếc nhẫn có viên kim cương màu đỏ như máu, viền nhẫn còn khắc dòng chữ Tịnh yêu Chân.
“Chị rất thắc mắc, vì vậy chị đã cố gắng hết lần này đến lần khác để đi tìm kiếm câu trả lời, nhưng em thấy đấy, không có kết quả gì, chị mệt lắm rồi, đã đến lúc buông tay…”
Điền Tú Chân nói xong, một hơi nuốt hết nửa ly rượu rồi nói tiếp:
“Ngày 2 tháng 1, đám cưới của chị, như trêu cợt, đó cũng là lần đầu tiên, chị hôn cô ấy. Hãy để mọi thứ kết thúc vào thời điểm bắt đầu.”
Điền Tú Chân nhìn chiếc nhẫn có viên kim cương đỏ, khóe mắt cô bất giác đỏ ẩn…
***
Ngày 2 tháng 1 tại nhà thờ lớn nhất thành Moon, chủ tịch tập đoàn Đỉnh Phong cùng chủ tịch tập đoàn Vân Vũ đang đứng trên lễ đài, dưới sự chứng kiến của hàng nghìn chính khách và thương nhân quan trọng cùng vài chục công ty truyền thông đang phát sóng trực tiếp đám cưới của họ.
“Điền Tú Chân, con có đồng ý lấy Vân Long làm chồng, hứa sẽ chung thuỷ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ, đều yêu thương và tôn trọng chồng con suốt đời không?”
Điền Tú Chân ngẫn người ra trước câu hỏi của cha sứ, mặc dù cô vô cảm với đám cưới này, nhưng khi đối mặt nó, cảm giác vĩnh viễn mất đi tràn ngập tâm trí cô, lẽ ra người đứng trước mặt cô, phải là người cô gái mình yêu.
“Con có đồng ý không?” – Cha sứ hỏi lại lần nữa.
“Con…” – Điền Tú Chân do dự.
“Tôi phản đối!” – Giọng một người phụ nữ phát ra từ cánh cửa giáo đường, chất giọng trầm ngâm pha lẫn từ tính, có chết, Điền Tú Chân vẫn có thể nhận ra người đó là ai.
Cô vội ngước về hướng cánh cửa, ánh mắt cả hai chạm vào nhau, như sự va chạm giữa hai đám mây đen, tia lửa đi trước, tiếng nổ theo sau, cảm giác dây thần kinh đang co rút.
Ánh mắt của họ không rời nhau, ánh mắt của Điền Tú Chân là sự bất ngờ nhưng chất vấn, mừng rỡ nhưng uất ức, vừa hận vừa yêu đến khắc cốt ghi tâm. Ánh mắt Cổ Tịnh là sự yêu thương đến tận xương tuỷ, là niềm nhớ nhung, là sự mong đợi, là lòng chiếm hữu, thậm chí ghen tuông đến dòng máu sôi sục, tại sao thằng đàn ông kia có thể đứng đối diện cô ấy, chỗ đó chỉ có thể là của mình.
Cô tiến thẳng lên lễ đài đẩy chủ tịch Vân Long sang một bên trước sự ngỡ ngàng của anh ta, chưa kịp làm gì, tuỳ tùng của Cổ Tịnh đã lôi anh ra xa khỏi nơi làm lễ.
Cổ Tịnh đứng thế vào vị trí của anh ra, đối diện Điền Tú Chân, trên người cô đang mặc bộ vest đuôi yến màu kem, tóc được bới cao phía sau, lộ rõ khuôn mặt đẹp không góc chết. Trên người Điền Tú Chân là chiếc váy cưới hở vai đuôi cá với lưới ren cài tóc dài thướt tha, lộ rõ ba vòng cực kỳ hoàn hảo. Cả hai đứng trên lễ đài như bức tranh tuyệt tác của người hoạ sĩ.
“Con là ai của Tú Chân, tại sao con lại phản đối?” – Cha sứ hỏi.
“Con là bạn gái của Điền Tú Chân, con đến đây để dẫn bạn gái con về nhà!”
Cả hiện trường không ai bình tĩnh, nhất là những người ký giả vừa bàng hoàng vừa mừng rỡ vì với được tin nóng làm lây động kinh tế đất nước:
Chủ tịch tập đoàn Đỉnh Phong là người đồng tính; Điền Tú Chân ngoại tình đi theo gái; Chủ tịch Vân Long bị đem ra làm trò đùa, sừng dài 8 thước; Đám cưới nhọ nhất lịch sử nước ta, người giật dâu lại là một cô nàng… hàng nghìn tit được phóng viên gõ lên liên tục.
“Cha sứ, nhờ cha hỏi lại lời tuyên thệ khi nãy, tên con là Cổ Tịnh.”
Cha sứ với lòng bao dung và thương người vô bờ bến, nhất là khi hàng trăm tuỳ tùng của Cổ Tịnh đang mặc những bộ vest đen xông thẳng vào xếp thành hàng bủa vây xung quanh, ông chỉ có thể làm theo lời yêu cầu.
“Cổ Tịnh, con có đồng ý lấy Điền Tú Chân làm ch… à, làm vợ! Hứa sẽ chung thuỷ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ, đều yêu thương và tôn trọng… vợ con suốt đời không?”
“Con đồng ý!” – Cổ Tịnh nhìn thẳng ánh mắt của Điền Tú Chân, mỉm cười nói.
“Điền Tú Chân, con có đồng ý lấy Cổ Tịnh làm vợ, hứa sẽ chung thuỷ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khoẻ, đều yêu thương và tôn trọng vợ con suốt đời không?”
Hai con mắt của họ vẫn không rời nhau cho đến thời điểm hiện tại, như kiểu ai tránh đi trước người đó sẽ thua. Hiện trường lặng đi, chờ đợi câu trả lời của Điền Tú Chân.
Cuối cùng cô cười, nụ cười nhạo báng:
“Con không đồng ý!”
Cả hội trường lại một phen um xùm, Điền Tú Chân cất lời:
“Không một lời gửi gắm, không một lời từ biệt, bàn tay ấy đã ôm bao nhiêu người phụ nữ khác, cô nghĩ, cô còn tư cách để đứng trước mặt tôi và nói ra lời tuyên thệ đó à? Liêm sỉ của cô đâu?” – Giọng của Điền Tú Chân lạnh lùng hẵn ra, điệu bộ hoàn toàn y như lúc cô đàm phán với đối tác.
Cổ Tịnh không giận, tất cả những gì cô làm chỉ để chờ đợi ngày hôm nay, so với khổ cực hơn ba năm qua, những lời này chẳng là gì cả. Nhất là khi, chỉ cần là lời nói của Điền Tú Chân, nghe được giọng của cô ấy ngay trước mặt mình, cô cảm thấy sự sống của mình đang dần được bồi đắp.
“Trước mặt chị, em không cần liêm sỉ.” – Cổ Tịnh trả lời với nụ cười ngọt hơn.
<Bốp!> Ngay khi câu nói vừa dứt, Điền Tú Chân đã giáng một bạt tai rõ to lên Cổ Tịnh.
“Cô lấy quyền gì mà tự cảm thấy sự chủ đạo lúc nào cũng nằm trên tay mình, khi cô muốn thì lại gần, khi hết yêu thì biến mất, hơn ba năm sau, cô lại xuất hiện đột ngột phá hoại đám cưới của tôi và còn đòi lấy tôi làm vợ, với cô, tôi rẻ mạt đến vậy sao?”
“Không, với em, chị là vô giá, tất cả những gì em có đều là của chị, em cũng là của chị!” – Cổ Tịnh nói với thái độ thành khẩn.
“Vô giá? Cô yêu tôi, hay chỉ yêu lên giường với tôi? À không, tôi xém tý quên mất, cô đâu có thiếu người tự nguyện, đã thế còn toàn là CEO hoặc chủ tịch, tôi chỉ hối hận khi bị chơi bởi đồ đểu như cô.” – Điền Tú Chân không biết mình đang nói gì, và đang hỏi gì.
“Em yêu chị, và cũng yêu lên giường với chị, chị có nói là, chờ chị về, nằm yên, không được phản kháng, em luôn ghi nhớ lời dặn này.”
“Cổ Tịnh!”
“Em không chơi chị, em rất nghiêm túc và chung thuỷ, còn nếu em có lỡ làm chị cảm thấy bị chơi, vậy chị chơi lại em cũng được, em tuyệt đối nghe theo!”
“Shut up! (Câm mồm)”
Điền Tú Chân hầu như bị hạ gục bởi những câu nói của Cổ Tịnh, mặt cô đỏ lên thấy rõ, dù cho cô đã nói bao lời khó nghe, vậy mà con người này không hề giận, đã thế còn luôn mỉm cười hoá giải. Xưa kia Điền Tú Chân luôn chủ động khêu gợi, hiện tại như bị đảo ngược, mọi sự chủ động nằm trên tay Cổ Tịnh, và mình là người bị trêu ghẹo đến bối rối.
Gương mặt ấy, đôi môi ấy, thần thái ấy đang dập tắt ngọn lửa uất hận của Điền Tú Chân, cô ấy vẫn có vẻ bề ngoài lạnh lùng, nhưng lại dịu dàng với một mình cô. Ba năm không gặp, cô ấy vẫn đẹp như hôm nào, và còn thu hút hơn, cô ấy không chỉ còn là người cô gái thuần tuý bộc trực như xưa, thay vào đó là vị đầm thấm của người phụ nữ, pha lẫn cảm giác khói bụi trần gian và có cả quyền uy, trông mặn mà và lôi cuốn.
Điền Tú Chân thẩn thờ một lúc, người giỏi ăn nói như cô đã đánh bại bao nhiêu đối thủ trên chiếc bàn đàm phán, vậy mà hiện tại cô nhận thấy mình không có cách nào nói lại con người này.
Cuối cùng cô tránh ánh mắt Cổ Tịnh đi, bước đến bên chủ tịch Vân Long nói:
“Xem ra liên hôn thương mại của chúng ta bất thành rồi, anh kiếm người khác đi nhé.”
Vân Long trợn mắt hỏi:
“Tại sao? Cô ta lấy quyền gì làm vậy, chúng ta có thoả thuận sau khi đám cưới sẽ cùng đẩy thương hiệu lên sàn tại Mỹ và một số nước châu Âu, kế hoạch không thể thay đổi được. Em đừng sợ, cô ta có người, mình cũng có, hàng trăm cận vệ bậc nhất của anh còn ở bên ngoài kia chờ đợi, chỉ cần em gật đầu, không ai cảng được chúng ta.”
Điền Tú Chân lắc đầu:
“Anh có cận vệ, em cũng có, gộp lại được hai ba trăm phải không? Nhưng anh biết không, người của cô ta gấp chục ngàn lần con số này, mà còn là xã hội đen.”
“Gì? Đây là thời pháp trị, không lẻ họ có thể lộng hành đến ngăn cản đám cưới của người khác, chú của anh là cục trưởng…”
“Anh không thấy ngoài kia có vài chiếc xe cảnh sát đang giữ trật tự giúp cô ấy à, có là ai cũng không làm gì được, chỗ quen biết em khuyên anh đừng manh động, việc hợp tác của hai tập đoàn hãy cho em ít thời gian xử lý, em sẽ không cho anh chịu thiệt đâu, coi như tạ lỗi với anh về phiền phức hôm nay…”
Chưa nói xong, Cổ Tịnh đã kéo cánh tay của Điền Tú Chân xa ra khoản cách 3 mét với ánh mắt nặng mùi khói lửa nhìn anh chủ tịch:
“Nói gì mà phải sát nhau như thế.”
Điền Tú Chân nổi giận:
“Bàn tay của cô rửa sạch chưa mà đụng vào người tôi, buông tay ra!”
Cô gạt bỏ tay Cổ Tịnh, giật bỏ lưới cài tóc rườm rà, dứt khoát bước ra lễ đường dưới sự xì xào bàn tán của cả hiện trường, những gì họ chứng kiến hôm nay mặc dù rất giật gân, nhưng lại phảng phất mùi vị… cơm chó?!!
Khi Cổ Tịnh dí theo ra ngoài, Điền Tú Chân đã lên xe Đàm Trung và phóng đi một mạch.
“Chị không định giải thích với chị dâu về những gì chị trải qua suốt ba năm qua à?” – Cổ Thiên hỏi – “Nếu chị nói ra, em nghĩ chị dâu sẽ khóc hết nước mắt và đồng ý lấy chị liền.”
“Chưa phải là lúc, chị không muốn chị ấy quay lại với chị vì lòng thương xót, hơn nữa, chị cũng không muốn chị ấy dằn vặt vì cảm thấy nợ chị thứ gì.”
“Thật đắc rối, vụ này khá căng đấy, chị dâu dường như hiểu lầm nhiều thứ.”
“Không sao, ba năm chị còn đợi được, giờ đây chị đã có thể thoải mái bên chị ấy, không cần vướng bận bất cứ thứ gì.”
“Ba năm không phải thời gian ngắn, sao chị nghĩ rằng chị dâu vẫn còn yêu chị?”
“Ừm, vì chiếc dẫn kim cương có khắc tên tụi chị, chị ấy vẫn đang đeo trên tay, ngay cả khi trong đám cưới của mình…”
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Điền Tú Chân: Biến khỏi trước mặt tôi, tôi với cô chỉ là người dưng!
Cổ Tịnh: Vậy trả chiếc nhẫn đây…
Điền Tú Chân: Éo!