Đêm 30 tết, Cổ Tịnh và Điền Tú Chân đã về nhà từ sớm. Tối đến, trên bậc thềm sảnh chính hiện đã đặt 3 chiếc ghế. Chiếc ghế chính giữa là của Cổ Tịnh, hai chiếc ghế bên hông là của ba mẹ cô.
Từng 10 người tiến đến chính giữa sảnh, gập một lạy và hô:
“Chúc bang chủ, sư phụ và sư công năm mới cát tường, an khang như ý!”
Cổ Tịnh khẽ cười gật đầu. Riêng Cổ Tam Nương và Lục Sơn Nghị lại tươi cười nhiều hơn so với ba năm về trước. Từ khi Cổ Tịnh lên làm bang chủ cho tới khi cô chính thức hoàn thành nhiệm vụ và trở về, hai ông bà vẫn không có ý định tiếp nhận lại vị trí. Họ cảm thấy thảnh thơi và có thể bên nhau nhiều hơn, có cơ hội đi du lịch khắp thế giới.
Sau vài chục năm chung sống, trải qua bao nhiêu mối đe doạ từ các thế lực, hai ông bà cảm thấy không có gì quý hơn việc được sống vì bản thân. Thế là, mọi công việc dồn hết lên hai anh em nhà họ Cổ cùng đại sư huynh.
Ngồi trên dãy bàn tròn đầu tiên, ngước nhìn Cổ Tịnh trên chiếc ghế bang chủ, Điền Tú Chân cảm thấy cô ấy đã chững chạc hơn rất nhiều, ánh mắt cô ấy sâu hơn và có thêm nhiều cảm xúc, toát ra thần thái nghiêm nghị và điềm tĩnh của người nữ lãnh đạo.
Được biết, dưới sự dẫn dắt của Cổ Tịnh, bang phái Cổ Lang Nhân ngày càng bành trướng, có nhiều cải cách và liên tục dung nạp nhân tài. Hiện nhiều công ty tại các lĩnh vực hộ vệ, sản phẩm bảo hộ, dịch vụ luật sư – thám tử, quản lý tòa nhà… đang thâu tóm đền 13% thị phần trong nước và còn phát triển ra nhiều nước láng giềng. Tất nhiên, bang phái còn nhiều tổ chức bí mật chuyên biệt hoạt động cho chính khách và các băng nhóm ngầm.
Thật ra cô ấy đã thay đổi rất nhiều, vậy mà khi bên cạnh mình, cô ấy vẫn như ngày nào, thuần tuý với mình, hết mực nuông chiều và vẫn chăm sóc cho mình từng ly từng tý.
Bất chợt Cổ Tịnh đứng dậy bước xuống bậc thềm, tiến về phía Điền Tú Chân. Cô giơ bàn tay ra, ngõ ý cho Điền Tú Chân nắm lấy. Chưa biết cô ấy có ý định gì, thì Điền Tú Chân đã được cô dắt lên bậc thềm sảnh trên, Cổ Tịnh đặt tay lên vai Điền Tú Chân, ghì cô ấy ngồi lên chiếc ghế của mình.
Điền Tú Chân khước từ liên tục:
“Sói con, đừng giỡn, hôm nay là ngày trang nghiêm của bang phái em.”
Nay hội trường không chỉ có những người đệ tử của Cổ Tam Nương, còn có thêm rất nhiều gương mặt được Cổ Tịnh trực tiếp tuyển chọn và theo cô suốt vài năm nay, và đều giữ những vị trí quan trọng trong bang phái, nhiều người trong số họ còn chưa từng gặp qua Điền Tú Chân.
Dù cho Điền Tú Chân từ chối, Cổ Tịnh cũng chỉ cười tươi, dìu Điền Tú Chân ngồi lên chiếc ghế cho bằng được, trước sự xì xào của cả hội trường gần ngàn người.
Sau khi Điền Tú Chân ngại ngùng ngồi lên đó, từ trong túi áo vest dài ngang gối của Cổ Tịnh, cô móc ra một chiếc hộp màu đen, trước mặt ngàn người, cô quỳ một chân xuống, bật nắp chiếc hộp ra. Viên kim cương 8.1 ly trong suốt và chói lọi hiện ra trước mắt.
Điền Tú Chân bất ngờ đến một tay bịt miệng mình theo phản xạ tự nhiên, cả hội trường đột nhiên lặng đi hoàn toàn, nhịp thở của họ cũng nhẹ lại hẵn, vì họ muốn để dành sự yên tĩnh tuyệt đối, để lắng nghe bang chủ quyền uy của họ nói gì.
“Tú Chân, ngày xưa khi chị gục sau lưng em và em không hề ngoảnh mặt lại đã làm chị đau khổ suốt ba năm qua, nay em quỳ trước mặt chị, hứa với chị rằng hơn nửa thế kỷ còn lại của cuộc đời chị, em sẽ trao trả lại cho chị bằng tất cả những gì em có, bằng sự chân thành, bằng lòng yêu thương, cuộc sống dù cho đắng cay mặn ngọt, sinh lão bệnh tử, em quyết không buông tay…”
Đến lúc này, bao nhiêu hình ảnh chia ly, sinh tử, khổ nhục như đoạn băng được tua nhanh qua giữa hai người, từ lần tình cờ gặp mặt, từng bước tìm hiểu đến khi yêu nhau sâu đậm, từ việc bảo bộc thái quá, đến tình yêu sai cách gây hiểu lầm, uất hận, phục thù cho đến khi mọi thứ được sáng tỏ.
Nếu một trong hai người họ chỉ cần một phút lung lây, Cổ Tịnh bỏ cuộc giữa chừng vì bao nhiêu cám dỗ, Điền Tú Chân quên đi mọi đau thương và bắt đầu cuộc tình mới, họ sẽ không có được ngày hôm nay.
Thật ra họ hoàn toàn có thể làm vậy, họ chỉ chính thức bên nhau vỏn vẹn 2 tuần, rồi xa nhau 3 năm. Nhưng tình yêu là vậy đấy, đôi khi chỉ cần một tuần bên nhau và chung sống suốt đời, và cũng có những lúc, chung sống hơn chục năm nhưng vẫn chia ly. Người đó có đúng hay không, không quyết định bởi thời gian bên nhau.
Tất cả cũng chỉ vì cách thức yêu thương, cách mà chúng ta có chịu đầu tư công sức và lòng thành để gầy dựng mọi thứ cho nhau. Điều quan trọng là “cho nhau”, chứ không phải nổ lực của một mình bên nào.
“Điền Tú Chân, chị có đồng ý… lấy em làm vợ không? Hãy làm mặt trời của em, nơi ấm ấp… cho em trở về mỗi ngày…”
Cổ Tịnh không nhịn được nữa, mắt cô đỏ hoe và lời nói bắt đầu nghẹn ngào, phía Điền Tú Chân, cô liên tục ngước mặt lên xòe tay tự quạt lấy khuôn mặt để xoa dịu cảm xúc và thân nhiệt. Vừa cảm động, vừa cảm kích, háo hức, khẩn trương, nhiều cảm xúc cứ đang xen liên tục làm cô lúng túng, khi ngước mặt xuống, bắt gặp được đôi mắt chân thành đỏ ẩn của Cổ Tịnh, cô vỡ òa, nước mắt của cô đã không kiềm chế được, cô nức nở nói:
“Tịnh Tịnh, chị không vì em làm được gì cả, vậy mà em vì chị… chị làm sao xứng đáng với những gì em cho ra…”
Lúc này Lục Sơn Nghị bèn lên tiếng:
“Tú Chân, con có nhớ chú từng nói gì không? Chỉ cần con khiến Tịnh Tịnh tự nguyện cho đi tất cả, điều này đã chứng tỏ con là người xứng đáng nhất! Hãy tự tin về mình.”
Cổ Tịnh gật đầu, giọng hơi khẩn trương:
“Chị… có đồng ý lấy em làm vợ không?”
Cả hội trường cố kiềm chế âm lượng và nhìn về phía Điền Tú chân, họ cũng đang chờ đợi câu trả lời.
Vẻ mặt của Cổ Tịnh lúng túng thấy rõ, cô bắt đầu suy nghĩ phải chăng mình đã quá nhanh, có khi nào cô ấy chưa sẵn sàng.
Cuối cùng, Điền Tú Chân điều chỉnh lại cảm xúc, cô ngưng khóc, xòe bàn tay ra và nói:
“Chị đồng ý! Em cứ yên tâm đáp cánh vào vòng ngực chị, dòng máu con tim của chị sẽ luôn nuôi giữ cành hoa hồng đầy gai và giá băng của em, cho em sức sống và ánh sáng.”
Cổ Tịnh cười tươi roi rói khi nhận được lời chấp thuận, cô nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay Điền Tú Chân, đứng dậy bế cô xoay vòng vì mừng rỡ, cuối cùng kết thúc bằng nụ hôn nồng thấm. Ngàn người kích động đứng bật dậy và vỗ tay liên tục.
“Từ nay phải gọi cô chú là ba mẹ đó biết không?” – Hai ông bà Lục Sơn Nghị cũng vui mừng không kém – “Cuối cùng con gái mình đã phải lấy vợ rồi, ha ha ha…”
Họ hôn đến toàn thân nóng bừng lên mới chịu buông ra, Cổ Tịnh ôm Điền Tú Chân vào lòng, cô kê mặt vào ngực Cổ Tịnh, nghe được hơi thở và nhịp tim rõ rệt, Điền Tú Chân khẽ nói:
“Cho dù em mạnh mẽ cỡ nào, từ nay, việc che chở em hãy giao cho chị, trước mặt chị, em vẫn chỉ là sói con của chị.”
Cổ Tịnh gật đầu:
“Em là của chị.”
Khi đã yêu một người, dù cho người đó giỏi cỡ nào cũng đừng bao giờ nghĩ rằng đối phương không cần quan tâm và bảo bộc, chung quy, vì chúng ta đều là phụ nữ, đều có những lúc mềm yếu. Điền Tú Chân hay ở chỗ, từ đầu chí cuối, mong ước của cô luôn là bảo vệ kỹ càng người cô yêu, không cần biết Cổ Tịnh có cần hay không, điều này khiến Cổ Tịnh luôn có cảm giác an toàn khi bên cạnh cô ấy, và thật sự được cô ấy cưng chiều.
***
Tác giả có lời gửi gắm: Cuối cùng thì cặp đôi đã đưa nhau về dinh, nhưng tác giả đến giờ vẫn chưa được hốt về dinh, ức chế quá…