- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 23 - Ai cho chị đột ngột nói tình thoại như vậy!
Vu Tư Linh trở về nhà trong trạng thái bàng hoàng, hai má nóng bừng, phấn khích đến mức nhảy điệu Waltz trong phòng khách.
Lão Trương đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, nghe thấy tiếng Vu Tư Linh liền cầm xẻng đi ra ngoài.
“Chú Trương, khiêu vũ với con đi.”
“Tới đây.” Lão Trương cắm chiếc xẻng vào tạp dề, bước đến đỡ eo cô, nắm tay cô, “Có chuyện gì mà vui quá vậy?”
“Chỉ thấy rất vui thôi!” Vu Tư Linh vui vẻ nhảy múa, “Chú Trương, chú có từng yêu ai chưa?”
“Tất nhiên rồi, chú của con đẹp trai ngời ngời thế này mà, là anh hùng xuất trung niên đó nha.” Lão Trương hếch cằm lên.
“Là thật hay giả vậy, sao chưa từng nghe chú nhắc đến?” Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện người lớn, con nít con nôi biết cái gì.”
Vu Tư Linh: “Con không phải là con nít, con lớn rồi.”
Con còn biết yêu đương nữa kìa! Ka ka ka ka!
Vu Thiên Tung vừa bước vào cửa liền thấy lão Trương và Vu Tư Linh xoay quanh nhà, lập tức nổi cơn ghen, xông tới đẩy lão Trương ra, chiếm lấy vị trí của ông ta, nắm tay con gái vàng ngọc, cười híp mắt hỏi: “Cục cưng, sao con vui quá vậy?”
“Ba ba, ba từng yêu chưa!”
Vu Thiên Tung hất cằm lên: “Nói nhảm, nếu ba không yêu thì con chui đâu ra?”
Vu Tư Linh bật cười ha hả: “Ba ba, ba còn nhớ cảm giác khi yêu không?”
Vẻ mặt Vu Thiên Tung trở nên cứng ngắc, chậm rãi buông lỏng tay cô: “Khó quá.”
Vu Tư Linh: “Dạ?”
Lão Trương đứng bên cạnh máy hát, đặt đầu đọc lên đĩa, một giai điệu buồn bã vang lên ——
“Bắp cải nhỏ, dưới đất vàng, hai ba tuổi, đã mất mẹ. . . . . .”
Trong mắt Vu Thiên Tung tràn đầy đau thương, buồn bã nói: “Năm đó, khi ba tuổi ba đã mất mẹ, năm tuổi thì cha đi lấy vợ khác, buộc lòng phải sống với dì ghẻ. . . . . .”
Vu Tư Linh không đành lòng: “Nhất định là ba đã chịu đựng rất nhiều khổ sở?”
“Đúng vậy.” Hồi ức của Vu Thiên Tung chợt trở về những tháng năm gian khổ, “Dì ghẻ luôn khắc nghiệt với ba, ba chỉ có một ngàn đồng sinh hoạt phí mà nỡ lòng nào cắn lại ba trăm, còn nói cần phải tiết kiệm gì gì đó, nhưng mà con có biết, ba trăm thời đó bằng bao nhiêu bây giờ không?”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Lão Trương hát theo ——”Chao ôi ~ vỗ ngực một cái ~ hãy dũng cảm đứng lên ~ đừng nhụt chí ~ ôi ~ hướng mặt lên trời vái lạy ~ đừng sờn lòng ~ trời cao sẽ có sự sắp đặt cho ta ~”
“Lúc ấy ba ba đã thề, nhất định phải thành công! Phải cho bọn họ sáng mắt ra!” Vu Thiên Tung siết chặt nắm đấm, “Sau đó ba lấy tiền tiêu vặt bắt đầu gây dựng sự nghiệp, kết quả là vừa bắt đầu đã thất bại. Ngay lúc này! Ba! Vu Thiên Tung gặp được mẹ của con.”
Vu Tư Linh dỏng tai lên: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Có phải mẹ con rất xinh đẹp không?”
“Đúng vậy! Ba vừa liếc mắt là thấy ngay bà ấy, Thuý Hoa là người đẹp nhất trong phân xưởng lúc đó.”
Vu Tư Linh: “. . . . . . . . .”
Lão Trương tiếp tục hát: “Này em gái bên kia đường ~ nhìn qua đi ~ nhìn qua đi ~ đừng hoảng sợ vì bề ngoài của tôi ~ thật ra tôi rất đáng yêu ~ nỗi buồn của một cậu bé cô đơn ~”
“Nhưng lúc đó có quá nhiều người theo đuổi mẹ con, ba cũng mất sức chín trâu hai hổ mới chặt được mấy cái chân kia, sau đó thì ôm được mẹ con về dinh.” Mỗi lần Vu Thiên Tung nhắc đến chuyện này, không thể kiềm nén được nước mắt vì sự anh dũng của mình.
Vu Tư Linh: “. . . . . . . . . . . .”
“Sau đó bọn ta đối diện với việc giảm biên chế, cả hai cùng thất nghiệp. Ba phải ra ngoài làm thêm, mẹ con ở nhà trông con, thật không dễ dàng.” Hốc mắt Vu Thiên Tung ướt át.
Vu Tư Linh xúc động bồi hồi, vỗ vỗ vai ông ta, lấy tay lau nước mắt cho ông, “Thôi thôi, không khóc không khóc, nước mắt của ông già là ngọc là ngà.”
“Thật là khổ cho bà ấy.” Vu Thiên Tung nấc lên một tiếng, nghẹn ngào nói: “Ngày đó, bụng của bà ấy to lắm mà còn phải chạy ngược chạy xuôi.”
“Mẹ chạy đi đâu vậy?” Vu Tư Linh không nhịn được hỏi.
Vu Thiên Tung: “Đuổi theo Hoa Tử*.”
(*Tên thân mật người hâm mộ gọi Lưu Đức Hoa, thiên vương HongKong.)
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Vu Thiên Tung: “Bà ấy còn viết cho Hoa Tử một bức thư tình, một tiếng cưng ơi hai tiếng cưng ơi.”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
“Ôm poster của Hoa Tử gọi chồng ơi, lại chỉ vào poster bảo con gọi ba ba.” Vu Thiên Tung vui sướng vỗ nhẹ tay cô, “May mà cục cưng ngoan hiểu chuyện, biết ai mới là ba ruột của con.”
“Con có biết cái này con gọi ba ba, ba đã phấn khích thế nào không? Ba cầm loa đến trạm phát thanh của thị trấn, thét gào, cha của Vu Tư Linh là Vu Thiên Tung, không phải là Hoa Tử! ! !”
Chú Trương vẫn chưa ngừng tiết mục văn nghệ không theo yêu cầu: “Cha của cha gọi là ông nội ~ mẹ của cha gọi là bà nội ~”
Vu Tư Linh: “. . . . . . Hai người ở bên nhau thật không dễ dàng.”
Vu Thiên Tung lau nước mắt rồi nói tiếp: “Sau đó thì con đi học mẫu giáo. Cuối cùng, mẹ con cũng có thể yên tâm đi làm, nhưng đi làm mới được vài năm thì phát bệnh.”
“Bệnh gì ạ?” Trong những năm qua, Vu Tư Linh rất ít khi nghe nhắc đến chuyện này, đặc biệt là bệnh tình của mẹ mình.
“Bé cưng à, con đã trưởng thành, có một số chuyện ba không nên dối gạt con nữa, bệnh của mẹ con. . . . . .” Vu Thiên Tung muốn nói lại thôi.
“Ba, ba cứ nói đi, cũng đã nhiều năm rồi, con có thể tiếp nhận được.” Vu Tư Linh gấp gáp nói.
Vu Thiên Tung nhìn cô trìu mến: “Ba tìm cho mẹ con một công việc văn phòng, chưa được mấy năm thì bà ấy đã bị trĩ.”
Vu Tư Linh: “. . . . . . . . . . .” Đột nhiên có chút khó lòng tiếp nhận.
“Ba, ba đừng nói với con là mẹ con qua đời vì bệnh trĩ nha?”
“Dĩ nhiên không phải!” Vu Thiên Tung phủ nhận: “Còn có thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng, viêm họng mãn tính, viêm mũi dị ứng. . . . . .”
“. . . . . .” Vu Tư Linh không thể nhịn được nữa, “Những thứ này có thể làm chết người sao?!”
“À, hình như không thể.” Vu Thiên Tung vỗ nhẹ lên tay cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh, “Nguyên nhân chủ yếu là tai nạn giao thông.”
“Tai nạn giao thông?” Trong chớp mắt, Vu Tư Linh nghĩ đến đủ thứ cảnh tượng tai nạn kinh hoàng, bi thương rơi lệ, “Bị thương có nghiêm trọng không ạ? Có bắt được tài xế không?”
Vu Thiên Tung: “Bắt được, bà ấy chính là tài xế kia.”
Vu Tư Linh: “.”
Vu Tư Linh lại tiếp tục lo lắng hỏi: “Vậy người bị đụng thì thế nào? Thương tích có nghiêm trọng không?”
“Không, bà ấy không đụng vào người.” Vu Thiên Tung nói đến đây, nỗi buồn xồng xộc kéo tới như nước tràn bờ đê, ôm chầm lấy cổ cô, “Khi đó bà ấy mới lấy được bằng lái, vừa thành công vượt mặt một chiếc xe, đang gọi điện thoại khoe khoang với ba, sau đó còn vỗ tay đắc thắng.
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Vu Thiên Tung nói: “Xe liền đụng vào gốc cây bên đường.”
Vu Tư Linh che mặt, không muốn đối diện với người đời nữa.
“Cưng à, đừng đau lòng, nhiều năm qua ba vẫn không dám kể chi tiết cho con nghe, chính là vì sợ con không dám học lái xe.” Vu Thiên Tung an ủi: “Con yên tâm đi, ba đã dạy con lái xe ô tô điều khiển từ xa từ khi còn nhỏ, trong quá trình thi bằng lái cũng luôn có ba giám sát, nhất định sẽ không xảy ra chuyện .”
“. . . . .” Vu Tư Linh âm thầm nghẹn ngào.
“Những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, vì mẹ của con, cũng vì. . . . . .”
——”Vì yêu nên cứ đâm đầu ~ vì thương nên không màng đến hận ~ anh đã không thể phân biệt đâu là yêu và đâu là hận ~ có phải là thế không ~”
Vu Thiên Tung: “. . . . . .”
Vu Thiên Tung tức giận gầm lên: “Lão Trương đồ khốn kiếp nhà ông, tắt cái thứ đồ chơi đó cho tôi!”
“Éc.” Lão Trương đưa tay nhấn nút như một quý ông, mỉm cười lịch sự cúi người vái chào, thản nhiên rời đi.
“Nhà ngươi hãy đứng lại đó.” Vu Thiên Tung chạy đuổi theo, suýt chút nữa là ngã lăn lóc, ông ta cởi luôn giày ra, cầm trong tay tiếp tục truy đuổi, “Dám cười tôi à! Hôm nay tôi sẽ làm gỏi ông!”
Vu Tư Linh lắc đầu, thở dài bất lực. Khi quay về phòng, tâm trạng cô có chút hụt hẫng.
Nằm vật xuống giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Điện thoại rung lên vài lần.
Cô cầm lên nhìn, là WeChat của Lê Nguyệt Uẩn, hỏi cô đã về đến nhà chưa.
Cô vô thức gọi điện thoại cho đối phương, không tới mấy giây bên kia đã nghe máy.
“Về nhà chưa?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi lại lần nữa.
Vu Tư Linh gật đầu, nhớ ra đối phương không nhìn thấy, cất giọng trả lời: “Về rồi, còn chị?”
“Chị cũng vậy, đang chuẩn bị đi tắm.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói.
“Vậy chị đi tắm trước đi.”
Lê Nguyệt Uẩn dừng lại, tinh tường nhận ra giọng nói của cô có chút trầm thấp, chị đặt quần áo trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không vui?”
“Dạ? Rõ ràng lắm sao?”
“Ừm, rất rõ.”
Lê Nguyệt Uẩn ngẫm nghĩ, mỗi lần gặp nhau, đối phương luôn như mặt trời bé con, bất luận xảy ra chuyện gì cũng thấy nụ cười hiện hữu trên mặt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui vẻ.
Thật khó để tưởng tượng ra vẻ mất mát của mặt trời bé con.
“Cũng không có gì.” Vu Tư Linh xoay người nằm ì trên giường, móc móc chiếc gối, “Chỉ là đột nhiên biết được nguyên nhân cái chết của mẹ em.”
Lê Nguyệt Uẩn nhíu mày, trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, chị dịu giọng hỏi: “Em có muốn chia sẻ với chị không?”
Vu Tư Linh mím môi, nói một tiếng “Được”, sau đó sao y bản chính những lời Vu Thiên Tung đã nói, thuật lại với Lê Nguyệt Uẩn, dĩ nhiên là cuối cùng còn dựng lên bối cảnh giả về sự phá sản của gia đình mình.”
Sau khi nói xong là một khoảng lặng dài trong điện thoại.
Vu Tư Linh có chút chột dạ: “Không phải chị cũng cho rằng mẹ em quá ngốc đó chứ?”
“Không phải.” Lê Nguyệt Uẩn khẽ mỉm cười, “Tuy rằng chị biết là không nên cười, nhưng trong đầu chị cứ hiện lên dáng vẻ của em.”
“Dạ?”
“Một phiên bản lớn hơn của Linh Linh, rất có tính hình tượng.” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, “Mẹ em vừa thú vị vừa đáng yêu như vậy, nhất định ba em đã rất hạnh phúc, cho nên mới nhiều năm rồi mà vẫn không đi thêm bước nữa.”
“Ừm, chuyện này đúng là lạ thật, em cũng nhiều lần khuyên ông ấy tái giá, nhưng ông không nghe.”
“Nếu là chị thì cũng sẽ không.”
“Dạ?”
Lê Nguyệt Uẩn: “Trên thế giới này chỉ có một Linh Linh, đã tìm thấy rồi thì không thể chấp nhận những người khác nữa.”
Vu Tư Linh trợn to mắt, đồng tử đảo quanh, lập tức vùi đầu vào gối, tay đấm lên giường, “Á! Ai cho chị đột ngột nói tình thoại như vậy chứ!”
“Đây là tình thoại sao?” Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên nói: “Nhưng những gì chị nói với em đều là thật lòng.”
“Ây chời đất ơi!” Vu Tư Linh sờ lên tai mình, nóng quá nóng rồi, Nguyệt Uẩn mà nói tình thoại thì chỉ làm người ta từ chết đến bị thương thôi hà!
“Vậy. . . . . .” Vu Tư Linh ôm điện thoại muốn nói lại thôi, hai má ửng hồng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy bây giờ chị là bạn gái của em sao?”
Lê Nguyệt Uẩn im lặng mấy giây.
Vu Tư Linh thấp thỏm.
Lát sau, Lê Nguyệt Uẩn mới bất đắc dĩ nói: “Hay lắm, trêu chọc người ta xong lại định quất ngựa truy phong lần nữa, không chịu trách nhiệm đúng không?”
“Em không có!”
“Lần này chị mặc kệ em có chịu trách nhiệm hay không.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Dù sao thì em trốn cũng không thoát.”
Vu Tư Linh ném điện thoại sang một bên, lăn lộn mấy vòng trên giường mới giải phóng phần nào sự phấn khích, căng thẳng và vui sướng, cô che miệng để mình không bật lên tiếng cười, “Vậy chúng ta, hẹn hò đi.”
“Được.”
“He he he he ke ke ke ke ke.”
Cho dù Vu Tư Linh có dùng nhiều sức hơn nữa cũng không thể che giấu được tiếng cười của mình, hạnh phúc giản đơn thế này là lần đầu tiên cô cảm nhận được.
Lê Nguyệt Uẩn ở đầu kia điện thoại cũng ngây ngô cười theo, sau đó chị trở về phòng soi gương hồi lâu.
Chị vốn không quá quan tâm đến ngoại hình, đột nhiên nhìn thấy cái mụn nhỏ trên chóp mũi, nụ cười cứng đờ.
Không!
Lúc này, giọng nói vừa hồi hộp vừa khẩn trương của Vu Tư Linh phát ra từ điện thoại: “A Lê, ngày mai chúng ta hẹn hò nha?”
“Không.”
“?” Vu Tư Linh ngập ngừng hỏi: “Không phải là chị hết thích em rồi đó chứ?”
“Không phải, ngày mai chị phải tăng ca.” Lê Nguyệt Uẩn không nói dối, ngoại trừ việc không thể dùng cái mặt này đi gặp người, thật sự chị còn một dự án phải đẩy nhanh tiến độ.
“Vậy cũng được.” Vu Tư Linh thở dài, rốt cuộc thì trái tim đi hoang cũng trở về nằm trong lồng ngực, cô cảm thụ dư vị hạnh phúc đang len lỏi vào tâm hồn mình, nhỏ giọng nói: “A Lê, em thích chị.”
“Chị nghe thấy rồi.” Lê Nguyệt Uẩn nhoẻn miệng cười, cái mụn kia cũng không còn quá khó coi.
“Chị cũng phải nói gì để đáp lại em chứ.”
“Lần sau gặp sẽ nói em nghe.” Lê Nguyệt Uẩn cũng nhỏ giọng trả lời.
Thật sao, tim Vu Tư Linh lại bắt đầu nhảy disco.
“Vậy lần gặp mặt sau của chúng ta là khi nào?”
“Cuối tuần ha?” Lê Nguyệt Uẩn nhìn xuống kiểm tra lịch trình, “Hay là khi nào em rảnh, chị đến trường tìm em nhé? Có thể cho chị học chung không?”
“!” Chuông báo động trong đầu Vu Tư Linh kêu vang, “Mấy hôm nay em bận lắm, khi nào rảnh rồi tính nha.”
“Được.”
Hai người nói chuyện thêm nửa tiếng nữa mới lưu luyến cúp điện thoại.
Lê Nguyệt Uẩn ngay lập tức lục tung hộp trang điểm tìm sản phẩm dưỡng da, e ngại chúng đã hết hạn nên gọi điện thoại quốc tế cho em gái.
Bên kia vừa nghe máy, chị đã hỏi ngay: “Mấy sản phẩm dưỡng da lần trước em nói tên là gì vậy? Thôi quên đi, em mua vài bộ rồi gửi thẳng về đây, nhanh nhé! Tốt nhất là ngày mai có thể nhận được.”
Em gái: “. . . . . . Hay em lái trực thăng mang về cho chị?”
Lê Nguyệt Uẩn: “Vậy cũng được.”
Em gái: “Chị bị gì vậy?”
Bên kia, Vu Tư Linh nằm trên giường, lăn qua lộn lại nghĩ cách ngăn cản Lê Nguyệt Uẩn đến trường mình.
Cũng không có biện pháp giải quyết nhất thời mà phải giải quyết từ gốc!
Rất nhanh sau đó cô đã nghĩ ra cách, lập tức gọi điện thoại cho Đào Thư Cần.
Đào Thư Cần mơ mơ màng màng liếc nhìn đồng hồ, ba giờ sáng, cô chửi ầm lên: “Chuyện gì vậy bà cố nội của mình!”
Vu Tư Linh nói: “Tiểu Đào Tử, mình muốn đăng ký một lớp nghệ thuật.”
“Lần này là muốn học khiêu vũ piano hay vẽ tranh sơn dầu?” Đào Thư Cần ngáp một cái.
“Học lái xe nâng chuyển hàng.”
“?”
Đào Thư Cần thẳng tay ném điện thoại, trúng gió rồi, ngủ! Ngủ thôi!