“Đây, để em dán cho hai người.” Vu Tư Linh vừa xuất sư thành công lập tức tự đề cử, lấy di động của hai người đến, dán cho vị “Phú nhị đại” trước.
Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu, yên lặng nhìn động tác thuần thục của cô, đôi tay thon dài nhanh nhẹn di chuyển trên miếng dán màn hình, vẻ mặt chuyên chú, như thể đó là một bảo vật vô cùng quan trọng.
Đúng là một người vừa nghiêm túc vừa nhiệt tình, còn yêu đời tha thiết nữa, Lê Nguyệt Uẩn âm thầm cảm thán, ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng thêm một chút.
Vu Tư Linh dán xong chiếc điện thoại Appear* của Tư Vũ Đồng, lại cầm lên chiếc điện thoại hàng Quảng Châu của Lê Nguyệt Uẩn, dừng lại một chút, vô thức liếc nhìn Lê Nguyệt Uẩn, nở một nụ cười khích lệ.
(*Chỗ này tác giả viết là điện thoại quả lê nha, mình chơi chữ luôn cho ra dáng hàng nhái của Apple, hoặc cũng có thể hiểu là tác giả dùng từ như vậy để tránh nói ra tên sản phẩm.)
Chị người yêu tội nghiệp không có một chiếc điện thoại đàng hoàng, thế nhưng đứng bên cạnh phú nhị đại vẫn không chút yếu thế. Tự lập tự cường, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, không hổ là người phụ nữ của mình!
Nghĩ đến đây, động tác trên tay Vu Tư Linh liền chậm lại, cô phải đặt chính xác miếng dán lên màn hình, không thể nghiêng lệch, càng không thể có bọt khí!
Trong lúc chà lau không cẩn thận nên bật sáng màn hình, vừa liếc mắt liền thấy một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
Cô chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bản thân trong màn hình, đây là bức ảnh chụp khuôn mặt đang ngủ của cô cùng ánh mặt trời bên ngoài đang rọi vào, bố cục ánh sáng được nắm bắt rất tinh tế.
Người không biết sẽ lầm tưởng là hình lấy trên mạng ấy chứ.
Cô ngẩng đầu lên, ngượng ngùng e thẹn chọc vào lòng bàn tay Lê Nguyệt Uẩn, Lê Nguyệt Uẩn lập tức khép lòng bàn tay lại, giữ chặt tay cô.
Sở Vũ Huân: “. . . . . .”
Tư Vũ Đồng: “. . . . . .”
Dán có cái màn hình điện thoại rồi sao dán lên người ta luôn vậy!
Sở Vũ Huân không muốn xem tiếp, quay đầu nhìn về phía một bóng đèn khác, nhỏ giọng hỏi: “Cho hỏi, các chị làm việc ở công trường nào vậy? Có còn nhận người không? Có yêu cầu gì về ngoại hình không?”
“. . . . . .” Tư Vũ Đồng chột dạ nói: “Tạm thời hết tuyển rồi, chắc cô vẫn còn đi học đúng không?”
“Đúng vậy.” Sở Vũ Huân đẩy đẩy gọng kính, đôi mắt có hồn sáng ngời lên, “Tôi đang học song song hai văn bằng, ngày thường thì ra ngoài mở quầy hàng kiếm tiền.”
Tư Vũ Đồng ngạc nhiên nhìn cô ấy, thầm nghĩ ‘Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong”, hỏi: “Hai ngành nào vậy?”
“Máy xúc đất ở Lam Tường và nấu ăn ở Tân Đông Phương.”
“. . . . . .”
“Cho nên, tôi nghĩ công trường xây dựng chỗ các chị rất cần một tài năng như tôi.” Sở Vũ Huân đã bắt đầu suy tính cho việc làm sau khi tốt nghiệp của mình, “Chị nhìn xem có thể nhét thêm tôi vào được không? Tôi lái máy xúc xong còn có thể nấu cơm cho mọi người, đương nhiên tiền lương phải gấp đôi mới được.”
“Nhìn không ra khả năng ăn nói của cô còn tốt như vậy.” Tư Vũ Đồng khen.
“Quá khen quá khen, dòng đời xô đẩy sẽ xồ ra bản năng sinh tồn.” Sở Vũ Huân cười nói: “Chị nói đúng không, tiểu sư phụ?”
“Tiểu sư phụ?” Tư Vũ Đồng làm đệ tử đã lâu, bị quát mắng đã quen, nay nghe đến xưng hô này chợt vui vẻ hẳn, “Sao lại gọi tôi là tiểu sư phụ?”
Sở Vũ Huân: “Chị xem chị da trắng thịt mềm, mỡ màng bóng bẩy, còn không phải Đường Tăng chuyển thế hay sao?”
Tư Vũ Đồng: “. . . . . .”
Lúc này có một cặp vợ chồng trung niên đi qua, nhìn quanh quất, có vẻ như đang tìm kiếm gì đó.
Sở Vũ Huân liếc nhìn những quầy hàng khác trong đường hầm, nhanh chóng nhận ra bọn họ đang tìm gì, lập tức lấy ra một chiếc loa từ xe đẩy, bật lên ——
“Thuốc diệt gián, keo dính chuột, khắc tinh của bệnh thối chân đây.”
Ba người kia giật nảy mình, mặt lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn cô ấy. Lát sau, quả nhiên cặp vợ chồng kia đi tới: “Tôi lấy ba bịch thuốc diệt gián.”
Vu Tư Linh thành kính nhìn một loạt thao tác của Sở Vũ Huân, càng cảm thấy bản thân mình đã tìm ra người thầy soi sáng cuộc đời.
Sau khi Sở Vũ Huân kiếm được tiền, cô nhìn đồng hồ, nói: “Mọi người cứ về trước đi, nên hẹn hò thì cứ hẹn hò, tôi có thể dọn hàng một mình.”
Vu Tư Linh cũng không muốn Lê Nguyệt Uẩn phải đứng chờ bên cạnh, sau khi chào hỏi hai người kia liền dẫn theo bạn gái xoay người về nhà.
Tư Vũ Đồng đi về một hướng khác, vừa đi vài bước đã suýt té ngã, may nhờ có Sở Vũ Huân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy: “Giày của chị tuy rằng vừa đẹp vừa sang, nhưng số lại hơi lớn, mang không hợp lắm.”
Tư Vũ Đồng còn biết nói gì hơn, sau khi đứng thẳng lại bắt đầu không tự nhiên bước đi.
Sở Vũ Huân đột nhiên chạy tới, đưa cho cô ấy một đôi dép lê: “Mang cái này đi.”
“Rốt cuộc là cô bán bao nhiêu thứ vậy?” Tư Vũ Đồng ngạc nhiên nhìn cô ấy.
“Chị không tưởng tượng nổi đâu.”
Tư Vũ Đồng nhận lấy, sau khi mang vào cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Sở Vũ Huân lại đưa một chiếc túi nilon cất giày vào: “Thế này sẽ tiện hơn nhiều.”
“Cảm ơn.” Tư Vũ Đồng mỉm cười với cô ấy.
“Đừng khách sáo.” Sở Vũ Huân mở WeChat, “Dép lê chín đồng chín, dù gì chị cũng mang danh là phú nhị đại, chắc sẽ không trả giá chút tiền cỏn con này đâu ha. Nào, thanh toán đi.”
Tư Vũ Đồng: “. . . . . .”
Sau khi hai người Vu Tư Linh về đến nhà, việc đầu tiên của Lê Nguyệt Uẩn là thay dép lê.
Vu Tư Linh vừa ngồi xuống liền nhìn thấy gót chân của chị bị mài đỏ ửng, hốt hoảng: “Sao chị không nói sớm.”
“Không để ý.” Lê Nguyệt Uẩn lúng túng gãi đầu, lo rằng Vu Tư Linh sẽ tức giận, “Không sao đâu.”
“Như vậy mà còn nói không sao.” Vu Tư Linh đẩy chị ngồi xuống mép giường, “Ngoan ngoãn ngồi đây không được nhúc nhích.”
Lê Nguyệt Uẩn nhìn cô vội vàng đi đến lục tung cả tủ cũng không tìm được miếng băng cá nhân nào, sau đó vội vàng chạy xuống hiệu thuốc dưới lầu, không nhịn được cười ra tiếng.
Đây là cảm giác được chăm sóc sao?
Thật là tốt. (* ^ ▽ ^ *)
Vu Tư Linh chạy đến hiệu thuốc mua một ít bông gạc và cồn, trên đường đi lên vì quá vội vàng nên suýt chút nữa thì đâm sầm vào một người.
Đối phương dùng hai tay đỡ lấy cánh tay cô, nhỏ nhẹ nói: “Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.”
“Sao chị lại xuống đây.” Vu Tư Linh ngẩng đầu nhìn Lê Nguyệt Uẩn, “Không phải đã nói chị ngồi yên đừng nhúc nhích sao.”
“Chỉ bị tróc chút da thôi, cũng không phải gãy chân.” Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô dắt lên lầu, “Hơn nữa, cũng không cần băng cá nhân.”
“Em biết, vừa hỏi dược sĩ, người ta nói cần để thoáng khí.” Vu Tư Linh có chút buồn bực, “Em thật là ngốc, không biết cách chăm sóc chị gì hết.”
Lê Nguyệt Uẩn: “Làm gì có, Linh Linh của chúng ta là giỏi nhất.”
Vu Tư Linh cong khoé môi: “Chị giống giáo viên mầm non đang khen mấy bé ghê.”
“Không phải nha.” Lê Nguyệt Uẩn cười cười, thâm thuý nói: “Giáo viên mầm non không muốn ăn mầm non nha.”
Vu Tư Linh lập tức đỏ mặt, vặn chìa khóa, thì thầm: “Đúng là không giống, mấy bạn nhỏ cũng sẽ không muốn ăn cô giáo đâu.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Cũng không biết là ai bắt đầu trước, cả hai lao vào hôn nhau trong căn phòng mờ tối.
Chiến sự đang hết sức căng thẳng!
Ngay trên bờ vực bị Tấn Giang khoá bằng con dấu đỏ, lưng Vu Tư Linh chạm vào công tắc đèn phía sau, lạch cạch một tiếng, đèn được bật sáng.
Vu Tư Linh từ từ mở mắt, đẩy chị ra: “Còn chưa bôi cồn đó, cẩn thận nhiễm trùng.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Sau khi Vu Tư Linh tắm rửa xong, đang định gọi Lê Nguyệt Uẩn đi tắm thì chợt nhớ lời dược sĩ dặn, không nên để vết thương chạm nước, thế là cô liền đi mở ngăn tủ.
“Em tìm gì vậy?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
“Màng bọc thực phẩm để bọc chân chị lại, hạn chế dính nước càng nhiều càng tốt.” Vu Tư Linh nói mà không quay đầu lại.
Lát sau, rốt cuộc cô cũng tìm được màng bọc, đi đến mép giường, vừa nâng chân Lê Nguyệt Uẩn lên thì chị đã rụt lại.
Vu Tư Linh: “?”
Lê Nguyệt Uẩn cúi người, tay chống đầu gối, nhìn xuống Vu Tư Linh, phả ra một luồng hơi rất nhẹ: “Tại sao phải băng lại, em không tắm giúp chị sao?”
“!!!”
Vu Tư Linh trợn mắt há mồm, hồn lìa khỏi xác, mọc cánh thành tiên, như thể nghe Thượng Đế thì thầm vào tai cô, thốt lên chân lý cuộc đời: “Tắm cho chị ấy! Tự mình! Ra tay!”
Vu Tư Linh lập tức chạy đi mở nước ấm, vài phút sau, cô bưng nước ấm tới cửa, liền nhìn thấy Lê Nguyệt Uẩn đang đứng ở mép giường, đã cởi bỏ áo quần ngoài, chỉ còn lại nội y màu đen, cơ thể đẹp như tranh vẽ.
Vu Tư Linh liền cosplay bộ dáng liếm cẩu ngay tại chỗ, vẻ mặt u mê, hai mắt kích động, ba hồn bảy phách bay bay, bay bay.
Bước nhanh đến chỗ chị, bàn tay cầm chậu bắt đầu run rẩy, nước bị sánh ra ngoài không ít.
Sau khi vắt khô khăn lông ướt, Vu Tư Linh đặt khăn lên lưng chị thật cẩn thận, động tác nhẹ vô cùng, giống như sợ chấn động đến thứ gì đó, có sự dịu dàng và trân trọng khó lòng diễn tả.
Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên xoay người, khăn lông vô tình dán ngay lên ngực chị.
Vu Tư Linh nuốt nước bọt rột rột, căng thẳng hỏi: “Không đủ lực sao?”
“Nhẹ quá nên hơi nhột.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
“Được được, để em mạnh tay thêm một chút.” Vu Tư Linh nhanh chóng trả lời, lại chỉ vào nội y của chị, “Mặc thế này chắc lau không tiện ha?”
Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày: “Chị không cởi được.”
Vu Tư Linh lập tức tự tiến cử: “Em có thể giúp chị!”
Sau đó mọi thứ thuận theo tự nhiên, Vu Tư Linh nhặt được một bảo vật, trong suốt như pha lê, không lẫn tạp chất, đẹp đẽ động lòng người, khiến cô yêu thích không thể buông tay, yêu thích không thể nào rời tay, sau đó vẫn là không thể buông tay, cuối cùng không buông thì sẽ rụng tay.
Đương nhiên, đây là lần đầu tiên cô có được bảo vật quý giá như vậy, tuy rằng không có kinh nghiệm chế tác bảo vật nhưng cô vô cùng nghiêm túc cố gắng, đầu tiên là đặt bảo vật vào lòng bàn tay rồi cẩn thận nhào nặn.
Vạn vật đều có thể nhào nặn, câu này thật huyền diệu. Bất kể là núi đôi San Francisco hay là rừng rậm Amazon, có thể nhào nặn thì cứ nhào nặn, xong xuôi rồi người được nặn sung sướng, mà người nhào cũng thoả mãn.
Tuy nhiên, công việc này cũng yêu cầu kỹ năng và sức bền, Vu Tư Linh chỉ là nghé con mới đẻ, mới được một lúc đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn không biết đến định luật bảo toàn năng lượng bền vững, sau khi xong việc còn khóc kể, than thở mỏi tay.
Lê Nguyệt Uẩn nói không sao, tay chị không mỏi.
Vu Tư Linh: “?”
Vì vậy, bảo vật thành tinh này nhào nặn cô hết lần này đến lần khác, hết bữa này đến bữa khác.
Vu Tư Linh, đã chết.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo vang đã mấy lần mà Vu Tư Linh vẫn chưa thể tỉnh lại, cho đến khi ngửi thấy một mùi hương, cô mới mở mắt ra.
“Dậy rồi sao?” Lê Nguyệt Uẩn đứng trong phòng bếp hỏi.
“Dạ, sao chị dậy sớm vậy?” Vu Tư Linh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
“Làm bữa sáng.” Lê Nguyệt Uẩn múc cháo vừa nấu xong đặt lên chiếc bàn cạnh giường, “Dậy ăn đi.”
Vu Tư Linh vươn tay, Lê Nguyệt Uẩn giữ chặt, kéo cô ra khỏi ổ chăn.
Vu Tư Linh nhặt quần áo bên cạnh giường lên, ngượng ngùng nói: “Chị có thể tránh mặt một lát không?”
“Em nói gì?” Lê Nguyệt Uẩn nheo mắt lại, hiển nhiên là chị hiểu, chỉ không đồng ý mà thôi.
“Không, không có gì.” Gương mặt Vu Tư Linh nóng bừng, rõ ràng là hai người đã thành thật thẳng thắn nhìn vào nhau, sao lại vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô nhặt quần áo, chui vào trong chăn, cúi đầu nhìn, chậc chậc chậc, sắp ngất rồi các bạn mình ơi, e là hôm nay phải mặc nhiều thêm một chút, còn phải quấn khăn quàng cổ nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Vu Tư Linh nhìn đồng hồ, may mà sáng nay không có tiết.
Cô nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn đang rửa chén: “A Lê, sao chị còn chưa đi làm?”
“Chị xin nghỉ.”
Vu Tư Linh đỏ mặt, chọc chọc hai ngón tay: “Đều tại em, lần sau em sẽ nhẹ tay một chút.”
Lê Nguyệt Uẩn cười cười, không nói toạc móng heo.
“Vậy lát nữa chúng ta làm gì?” Vu Tư Linh ghé vào cửa hỏi.
“Chẳng bằng tranh thủ thời gian.”
Câu “Ăn thêm bữa nữa” còn chưa nói ra, Vu Tư Linh đã đột ngột cắt ngang lời chị, chỉ vào túi đựng chai nằm trong góc.
Vu Tư Linh: “Đúng lúc có thời gian rảnh, chúng ta tranh thủ đi bán ve chai đi!”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”